Nhật kí của betaer (6)*


*Đây là câu chuyện của betaer, không liên quan tới nội dung truyện, độc giả không thích có thể bỏ qua. 

Trích: Tập nhật kí Gió Thoảng Mây Bay 

Mối tình đầu hờ 

Tại sao cậu lại xuất hiện trong cuộc đời tôi, cứu rỗi tôi trong khoảng khắc nào đó rồi lại đẩy tôi xuống địa ngục?

Tôi cứ tưởng chừng mình sẽ không trong sự cô lập đó mãi thì cậu - bạn cùng bàn suốt bốn năm cấp 2 của tôi bỗng tiếp cận tôi. 

Một ngày bình thường của năm lớp 8, lần đầu tiên bà dì ghé thăm tôi, tôi đau muốn chết đi sống lại. Mặc dù chẳng có tí sức lực nào nhưng bố mẹ không cho phép tôi nghỉ ốm, vì vậy tôi đành lết cái thân xác nặng trĩu này tới trường.

Lúc bước vào cổng trường được vài bước cũng là lúc tiếng trống vào lớp vang lên, tôi giật nảy mình nhớ ra hôm nay trùng hợp lại là kịch trực nhật của bàn tôi. Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau chạy thục mạng tới lớp, nhưng lớp đã quét sạch, rác đã đổ, bảng đã lau, bàn ghế cũng đã kê ngăn nắp.

Tôi đi về chỗ, đặt cặp sách xuống rồi quay sang cậu bạn cùng bàn. Cậu ấy tên là Hùng, học cũng giỏi nhưng mà chẳng nổi trội lắm, vì phần lớn thời gian cậu ấy đều vùi đầu vào bài tập. Lúc này cậu cũng như thường lệ viết những con số ra giấy. Tôi nghiêng đầu lại gần cậu:

- Hùng, cảm ơn cậu nhé.

Cậu ấy không nhìn tôi, nhỏ giọng nói: Ừ.

Tôi chẳng biết nói gì nữa, vì tôi với cậu ấy vốn dĩ chẳng thân thiết, hơn nữa tôi thấy không thoải mái. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ: Nhất định sau này sẽ không bao giờ sinh con, quá đau.

Và rồi, chẳng biết tại sao từ hôm ấy chúng tôi bỗng thân nhau hơn. Cậu ấy hay mua đồ ăn sáng cho tôi, hay cùng tôi thảo luận bài tập.

Cậu ấy bảo: Mẹ tớ mua cho tớ nhưng tớ không ăn hết được, cậu ăn giúp tớ nhé.

Cậu ấy bảo: Bài Toán này khó ghê, là dạng hệ phương trình đối xứng, tớ tìm mãi chưa ra cách, cậu biết làm không?

Cậu ấy bảo: Thùy, đừng quan tâm lời người ta nói, mình là mình, người ta là người ta, đừng tốn thời gian đi lo miệng thế gian.

Cậu ấy bảo: Thùy này, cậu muốn thi vào trường cấp ba nào?

Cậu ấy bảo: Học chuyên với tớ đi, ở đó sẽ không có ai học cùng cấp 2 với chúng mình, sẽ không có ai nói xấu cậu đâu.

Cậu ấy bảo: Chúng ta cùng ôn thi vào chuyên nhé, cậu với mình thi đi xem ai được điểm cao hơn.

Cậu biết không, tôi đã tràn ngập chờ mong, tôi chờ ngày chúng ta có thể đỗ cùng một trường, nơi mà sẽ chẳng có bạn bè cấp hai đáng ghét, nơi mà tôi sẽ không bị cô lập. Tôi giống như con thú sa xuống đầm lầy được cậu kéo lên từng chút, từng chút một. Tới khi tôi tưởng mình sắp đặt chân lên vùng đất vững chãi thì bỗng cậu buông tay, làm tôi ngã trở lại, càng lún sâu hơn vào sự tanh hôi đáng sợ của bùn lầy.

Cậu mất. Rõ ràng chúng ta còn chưa phân thắng bại, rõ ràng chúng ta còn chưa thi vào cấp 3 cơ mà. Vậy mà cậu lại hèn nhát sợ tôi thắng mà trốn tránh. Cậu biết cậu đáng ghét, đáng mắng lắm không? Cậu là đồ tồi. Nhưng tại sao tôi lại khóc cơ chứ?

Đó là ngày 29/5, ngày mà cậu sợ thua tôi nên mới rời khỏi cõi đời này.

Sau ngày đó tôi cảm thấy mình tốt hơn hẳn, chẳng còn quan tâm lời người khác nữa. Mọi sự đàm tiếu đối với tôi chỉ như là câu chuyện về người khác, tựa như đang nghe một câu chuyện xa vời chẳng chút liên quan gì tới mình. Tôi trở nên hướng nội ít nói hơn.

Tôi không thi chuyên mà thi vào một trường cấp ba gần nhà. Trường mới, lớp mới có rất nhiều bạn nhưng lại chẳng có ai dám bất chấp lời trêu đùa ác ý của bạn bè mà sánh bước bên tôi, cùng tôi trải qua quãng thời gian đen tối nhất.

Tạm biệt cậu, mối tình đầu mà cũng chẳng phải mối tình đầu của tôi.

Tôi ghét cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro