409. 30
Cô gái hơi hơi cong lên đôi môi đỏ, cười rộ lên diễm lệ rực rỡ.
Ánh đèn thủy tinh chiếu sáng loá mắt, sái lạc dừng ở trên người hai người.
Cách đó không xa.
Nữ chính Yến hội hôm nay, Thẩm Băng Băng tiểu công chúa Thẩm gia, mắt đẹp doanh doanh nhìn một màn này, mặt mày mỹ lệ treo lên một tia tịch liêu cùng cô đơn, nhẹ nhàng thở dài: "Tô thiếu gia cùng vị tiểu thư kia, thoạt nhìn thật sự thực xứng đôi..."
Tối nay, Thẩm Băng Băng cho rằng chính mình là nữ chính.
Chính là, kẻ mà trong miệng mọi người thấp giọng đàm luận, lại không phải cô ta.
"Mau xem, đó là vị thiếu gia đó của Tô gia."
"Tô thiếu gia dẫn theo bạn gái là thiên kim quý tộc nhà ai chứ, như thế nào lại lạ mắt như vậy?"
"Bất quá cô ấy cũng thật xinh đẹp, không phải sao?"
"Không xinh đẹp, như thế nào sẽ được Tô thiếu gia coi trọng được? Nói mới thấy, chiếc váy trên người cô ấy hình như cùng Thẩm tiểu thư có chút giống nhau...."
"Bất quá tuyệt đối vô pháp cùng vị tiểu thư này so sánh với nhau, đáng thương cho Thẩm tiểu thư, lễ thành nhân thế nhưng..."
"Tấm tắc."
Thịnh yến xa hoa lãng phí náo nhiệt, chung quanh âm thanh cười trộm cứ thấp thấp truyền vào trong tai Thẩm Băng Băng, đầu ngón tay thon dài không khỏi nhéo nhéo làn váy.
Màu trắng như mộng ảo, tầng tầng lụa mỏng bị nàng từng chút từng một chút nắm chặt tạo thành nếp nhăn, phá hủy tiên khí cùng mỹ cảm nguyên bản.
Không sai, hôm nay Thẩm Băng Băng cũng mặc một bộ váy trắng tiên nữ —— đụng hàng không đáng sợ, quan trọng là ai xấu hổ.
Tuy rằng kiểu dáng có điều bất đồng, nhưng người sáng suốt nhìn lên liền biết, vô luận là thủ công, chi tiết, chất liệu, đều là một kiện kia trên người Phong Hoa trân quý hơn nhiều.
Liền tính trừ bỏ trình độ hoa thường mỹ phục trên người bản thân trân quý, vứt bỏ bề ngoài tương đối, có thể đứng cạnh người kia, cũng đã là người thắng lớn nhất.
Nghĩ như vậy, trong mắt đẹp Thẩm Băng Băng cuồn cuộn ám sắc lên.
"Xứng đôi?"
Âm thanh nhẹ nhàng trào phúng, từ phía sau Thẩm Băng Băng truyền đến.
"Nếu cô đang chỉ diện mạo, điểm này không thể phủ nhận, nhưng cô chỉ thân phận... A!"
Thẩm Băng Băng mắt đẹp lưu chuyển, nhẹ nhàng quay đầu sang, nhìn thấy người tới thì chỗ sâu trong đáy mắt trong hiện lên một tia chán ghét, dung nhan kiều mỹ lại không thể không lộ ra chút nào chỉ có một nụ cười hoàn mỹ khéo léo.
Môi cong đầy đặn hơi hơi giơ lên, tựa như lơ đãng hỏi.
"Thẩm Úc, anh nói lời này có ý tứ gì? Chẳng lẽ anh nhận thức bạn gái đi bên người Tô thiếu gia sao?"
Người tới thân hình thon dài, một bộ tây trang màu đen, trong tay bưng một ly rượu vang đỏ tươi như máu, đang không chút để ý nhẹ nhàng lay động.
Cổ tay áo lóe lên kim sắc của nút tay áo, ở trên thành ly thủy tinh chiết xạ ra lưu quang lộng lẫy, nhè nhẹ chiếu ra một khuôn mặt hơi hơi tái nhợt tuấn mỹ, mặt mày tối tăm, môi đỏ tươi.
Thẩm Úc so với Thẩm Băng Băng lớn hơn hai tuổi, dựa theo trình tự lớn nhỏ tới nói, Thẩm Băng Băng phải gọi hắn một tiếng ' Anh cả '.
Chính là, Thẩm Úc bất quá chỉ có thân phận con riêng Thẩm gia chủ tư sinh mà thôi, ở cái tinh cầu cực kỳ coi trọng huyết mạch thuần khiết hay không như nơi này, có xuất thân chính thống Thẩm Băng Băng, từ đáy lòng khinh thường Thẩm Úc vị anh trai cùng cha khác mẹ này.
Nghe thấy Thẩm Băng Băng gọi thẳng tên họ mình, Thẩm Úc mặt mày càng thêm âm trầm một chút, đôi môi so với máu tươi càng hồng lại dấy lên một tia tươi cười ác liệt, hỏi ngược lại: "Cô cùng tôi có quan hệ gì, tôi vì cái gì phải nói cho cô?"
Hắn nói, ưu nhã nâng lên cánh tay, đem ly thủy tinh đưa đến bên môi, thong thả ung dung nhấp một ngụm —— không chút để ý tư thái, tựa như dã miêu đem lão thử đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, ác liệt thưởng thức nàng giãy giụa lần cuối.
Thẩm Băng Băng cắn chặt răng, gằn từng chữ một nói: "Anh, cầu anh nói cho em ——"
"A." Thẩm Úc sung sướng cười rộ lên, "Nàng ta nơi nào có thân phận quý tộc thiên kim gì chứ? Chính là một con tiểu sủng vật Tô thiếu nuôi mà thôi. Một nhân loại bình thường."
"Cái gì, anh nói cô ta là nhân loại?"
Thẩm Băng Băng ngữ khí chần chờ, có điểm không tin —— Tô Mạch đối với nữ nhân kia có thái độ gì ai cũng nhìn ra, thế nhưng thực không giống như đang đối với một nhân loại bình thường.
Coi trọng mà sủng nịch, ngay cả trước mặt người khác cũng thực hiện loại hành vi thân mật này, đều tự cho phép.
"Hoài nghi tôi nói dối?"
"..."
Thẩm Băng Băng mấp máy môi, không nói gì, tựa như đang cân nhắc lời Thẩm Úc có bao nhiêu thật giả, có thể tin tưởng nhiều ít.
Thẩm Úc vừa nhấp rượu nên cánh môi cứ vậy mà bị nhiễm rượu vang càng thêm đỏ tươi, hơi hơi gợi lên một tia âm trầm hung ác, "Kia nếu tôi nói cho cô, nữ nhân này, thiếu chút nữa liền trở thành... nữ nô của tôi thì sao?"
976 words.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro