413. 34
Rượu vang màu sắc tím đỏ tức khắc nhiễm vào lụa trắng, từ làn váy nhỏ giọt đến trên mặt đất.
Lại tiên váy hoa mỹ đều trong một khắc này tất cả mộng ảo tan biến, trở nên chật vật bất kham.
Tiểu nữ hài nhìn thấy chính mình gặp rắc rối, phun ra đầu lưỡi phấn phấn nộn nộn, lập tức trốn đi —— dù sao nàng là tiểu hài tử sao, đại nhân tóm lại sẽ không theo nàng so đo.
Thẩm Băng Băng trong mắt hiện lên một tia khoái ý, trên mặt lại kinh hoảng thất thố xin lỗi, "Làm sao bây giờ? Chị Thẩm Loan váy của chị..."
Phong Hoa môi đỏ hơi hơi gợi lên một mạt độ cung lương bạc, nói: "Không quan hệ, không quan trọng."
Chậc.
Vị này Thẩm gia tiểu công chúa này, tâm nhãn cũng thật nhỏ còn không phải là đâm đây đụng đó sao.
Đáng tiếc cho cái váy này nha, gặp tai bay vạ gió.
Đầu ngón tay Phong Hoa oánh bạch nhéo lên làn váy, hàng mi tinh xảo hơi hơi run động.
Lúc này, thiếu niên đột nhiên hạ thân thể, tư thái ưu nhã quỳ một gối xuống đất ở trước mặt cô gái.
Cực kỳ giống cầu hôn —— nếu trong tay hắn cầm không phải một khối khăn tay màu trắng, mà là nhẫn kim cương thì tốt.
Trong lòng mọi người hơi hơi ồ lên.
Không nghĩ tới thân phận tôn quý như Tô thiếu gia, thế nhưng còn nguyện ý ở trước công chúng, uốn gối vì một nữ nhân chà lau làn váy.
Lụa mỏng trắng tinh nhiễm đầy rượu vang kim sắc, tích táp dính nhớp dán ở cẳng chân bóng loáng trắng tinh của cô gái.
Thiếu niên hơi hơi cúi đầu, mái tóc xinh đẹp kim sắc nhẹ rũ, che khuất mặt mày tinh xảo.
Ngón tay trắng nõn thon dài vén làn váy lên, khăn tay sạch sẽ trắng tinh, nhẹ nhàng chà lau những giọt rượu đi trên đùi nàng...
Động tác ôn nhu lại nghiêm túc, đầu ngón tay lưu chuyển khí chất quý tộc độc đáo ưu nhã.
Thời điểm làn váy rốt cuộc không hề tích táp chảy rượu xuống sàn nữa, thiếu niên mới đứng lên.
Vẻ mặt, không thấy một tia uẩn bách 囧, phảng phất hắn vừa mới nãy chỉ là làm một chuyện nhỏ bé xíu không đáng kể mà thôi, căn bản không đáng giá nhắc tới.
Một chút cũng không biết, một màn này khiến cho tròng mắt mọi người mang đến kịch liệt đánh sâu vào như thế nào.
Tô Mạch đem khăn tay gấp chỉnh tề về sau không có quản nó sạch sẽ hay không, trực tiếp cất vào trong túi, một bên hơi hơi nhăn nhăn mày nói: "Bất quá cũng không thể lau sạch sẽ."
Hắn không đau lòng váy, chẳng sợ mặt trên nó nạm đầy kim cương.
Chính là, một y hương tấn ảnh, hắn như thế nào có thể nhìn nàng chật vật như vậy?
Thẩm Băng Băng mắt đẹp ẩn chứa khiếp sợ cùng ghen ghét, rũ rũ lông mi, hơi hơi cắn cánh môi đạm phấn, nói: " Chị Thẩm Loan, thực xin lỗi, không bằng... Chị cùng em về phòng, Băng Băng một lần nữa tìm một kiện lễ phục cho chị đổi đi cái váy dơ này?"
Nàng nói, thấy Phong Hoa không có đáp lại, vội vàng giải thích nói: "Yên tâm, lễ phục đều là mới, em không có mặc quá."
Phong Hoa xinh đẹp đứng đó, con mắt sáng hơi hơi nheo lại, cực mỹ thả ra nụ cười ý vị không rõ, "Thẩm tiểu thư thịnh tình, tôi đây như thế nào lại từ chối được?"
Thẩm Băng Băng trong lòng bất giác nhàn nhạt phun ra một hơi, tay vốn khẩn trương nắm chặt cũng hơi hơi buông ra, móng tay tinh xảo như thủy tinh ở lòng bàn tay lưu lại một đạo ấn ký trăng non.
Nàng cười rộ lên, "Chị Thẩm Loan, chị đi theo em đi."
......
Thẩm Úc, kiếp trước đem nguyên chủ Thẩm Loan bán đấu giá trở về, tra tấn đến chết người.
Đương nhiên, Thẩm Úc sẽ không làm ra đem chuyện ngu xuẩn như để nữ nô cấm luyến dưỡng ở Thẩm gia như vậy.
Nguyên chủ Thẩm Loan cũng là sau này mới biết được, Thẩm Úc là con riêng của Thẩm gia.
Thẩm Úc tham luyến quyền thế Thẩm gia, rồi lại bởi vì khi còn bé ở xóm nghèo tao ngộ, vô cùng căm hận người Thẩm gia.
Thẩm Loan, bất quá bởi vì vừa lúc họ Thẩm, bị hắn tâm thái vặn vẹo giận chó đánh mèo, tàn nhẫn hành hạ đến chết.
Mục tiêu chuyến này của Phong Hoa, chính là hắn.
Không nghĩ tới, Thẩm Úc thế nhưng chủ động đưa tới cửa a.
798 words.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro