415. 36
Không có người nào biết trong phòng trên lầu hai xa xôi kia, đang phát sinh sự tình như thế nào.
Quý tộc mở yến hội vốn dĩ xa hoa lãng phí, thịnh yến cũng còn tiếp tục tới tận đêm, y hương tấn ảnh, chuyện trò vui vẻ.
Tần Xuyên một cánh tay câu ở đầu vai Tô Mạch, bên môi ý cười ăn chơi trác táng lại phong lưu, hắn dùng ánh mắt khắp nơi săn tìm, nhưng trong miệng lại đang nói chuyện với bạn tốt, "Uy, tiểu bảo bối nhà cậu đi đâu vậy?"
"Lễ phục bị làm dơ, đi đổi lễ phục."
Thiếu niên dùng bàn tay trắng nõn thon dài bưng một ly champagne đạm kim sắc, lại không có đưa đến bên môi uống chút nào.
So với Tần Xuyên ở toàn trường yến hội săn tìm không kiêng nể gì, Tô Mạch rũ rũ lông mi, chỉ ngưng mắt nhìn chằm chằm champagne trong tay, phảng phất như khung cảnh y hương tấn ảnh mỹ nhân còn không có lực hấp dẫn như một chén rượu trong tay.
Nghe được Tần Xuyên nói, Tô Mạch cũng chỉ bất quá hơi hơi nhấp cánh môi, nhàn nhạt trả lời một câu.
Tần Xuyên tấm tắc hai tiếng, cười đến ái muội vô cùng, "Cậu cũng nói mình một chút đi, như thế nào cũng không biết nắm chắc cơ hội đâu?
Giữa yến hội mà đi đổi lễ phục, cậu nên đi theo cùng đi a, thay mỹ nhân cống hiến sức lực gì đó, cỡ nào cũng có tình thú."
"..."
Không biết là trong lời nói cái chữ nào chọc trúng căn thần kinh mẫn cảm, Tô Mạch sắc mặt hơi đổi.
"Làm sao vậy?"
"Loan Loan đã đi có trong chốc lát."
"Ai nha, tôi còn tưởng rằng chuyện gì đâu."
Nghe vậy, Tần Xuyên không chút để ý cười rộ lên, "Tiểu tử này nha không cần buồn lo vô cớ, Tô thiếu gia cậu tự mình mang đến bạn nữ, không có người nào dám ở trên người cô ấy đánh chủ ý đâu."
"Còn nữa, nữ nhân sao, đổi xong lễ phục không phải còn phải bổ trang gì đó?
Dùng thời gian tự nhiên liền phải nhiều thêm một ít, đừng đại kinh tiểu quái, chờ cậu giống như tôi này, trải qua đến nhiều tự nhiên liền hiểu."
Tô Mạch: "..."
Thật là như vậy sao?
Chính là, trong lòng dần dần quanh quẩn chút bất an, lại là chuyện gì xảy ra?
Thiếu niên lông mi nhỏ dài hơi hơi nhẹ rũ, che lấp đáy mắt cuồn cuộn ám sắc, nhấp nhấp cánh môi mảnh khảnh đỏ bừng, nói: "... Không được, tôi cũng nên đi gặp."
Hắn nói, liền đẩy cánh tay bạn tốt đáp ở trên vai chính mình.
Đang ở lúc này, Thẩm Băng Băng lại tiến lại đây, "Tô thiếu."
Không có nhìn thấy thân ảnh Phong Hoa, thiếu niên hơi hơi nhăn mi lại, thanh tuyến lạnh lẽo xuống dưới, giấu giếm một tia không vui, "Loan Loan đâu?"
Thẩm Băng Băng phảng phất không có nhìn thấy lạnh lẽo trên mặt thiếu niên vậy, tươi cười bất biến điềm mỹ khả nhân:
"Tô thiếu, chị Thẩm Loan đang ở thay lễ phục cơ mà, chị ấy nói có hai kiện đều rất đẹp, không biết nên mặc kiện nào mới tốt, thỉnh Tô thiếu ngài qua đó, thay chị ấy đắn đo cái chủ ý."
Tô Mạch mặt mày buông lỏng.
Tần Xuyên hướng hắn làm mặt quỷ, ý vị thâm trường nói: "Nhớ kỹ lời tôi vừa mới đó, hảo hảo nắm chắc cơ hội nga ~"
"..."
Tô Mạch nhấp cánh hoa môi, đối với Tần Xuyên vô ngữ, quả thực không nghĩ nói chuyện.
Chính là, ở dưới ánh sáng ngời lóa mắt từ chùm đèn thủy tinh, vành tai tinh oánh dịch thấu lại lưu chuyển một mạt nhàn nhạt ửng đỏ xinh đẹp.
...
"Tô thiếu, anh ngồi chờ một lát, chị Thẩm Loan có lẽ đang ở bên trong đổi quần áo. Em liền đi ra ngoài trước."
Thẩm Băng Băng rời khỏi phòng, còn ' săn sóc ' đóng cửa lại.
Ngoài cửa.
Thẩm Băng Băng cong lên môi phấn nộn, khóe miệng toát ra một độ cung khoái ý khi mưu kế thực hiện được.
Cô ta không có rời đi, mà đang chờ đợi —— giống như thợ săn kiên nhẫn đang chờ đợi thu võng trong một khắc.
Trong phòng.
Thiếu niên tư thái duyên dáng ngồi trên sô pha, vẫn duy trì tâm tính cảnh giác, không có chạm qua nước trà trước mặt.
Một cổ hơi thở vô sắc vô vị không biết từ địa phương nào phát ra, nhàn nhạt tràn ngập đến toàn bộ căn phòng...
777 words.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro