Vị diện 17 - Chương 606: Tôi làm việc trong dòng chảy vô hạn (6)


Văn phòng Viện trưởng.

Tiết Lệ từ cửa sổ trèo lên, đẩy cửa sổ ra đã nhìn thấy trong văn phòng có người.

Không chỉ có người, bên chân cô còn có một phụ nữ trung niên, ánh mắt người phụ nữ kia trừng thật lớn, tựa hồ trông thấy chuyện gì bất khả tư nghị, không thể tin được mình đã chết như vậy.

Bộ dáng của người phụ nữ này giống hệt với người phụ nữ trong khung ảnh trên bàn làm việc, bà ta chắc chắn là viện trưởng.

Tiết Lệ đụng phải tầm mắt với người trong văn phòng.

"..."

"..."

Trầm mặc là ngôn ngữ tốt nhất trong giờ phút này.

Tiết Lệ nhớ rõ điều dưỡng viên này, tại sao cô phải giết... viện trưởng?

Tiết Lệ cảm giác giờ phút này mình không nên tiếp tục đi vào, thân thể cô ấy chậm rãi rụt xuống, chuẩn bị từ đường cũ trở về.

"Đứng lại!"

Thân thể Tiết Lệ cứng đờ, lại ngẩng đầu nhìn về phía người bên trong.

"Nếu đã nhìn thấy, vậy thì tham dự một chút, tiến vào." Hoa Vụ cười tủm tỉm vẫy tay với cô ấy.

"..."

...

Tiết Lệ đứng ở văn phòng, nhìn Hoa Vụ ngồi vào ghế viện trưởng, mở máy tính trên bàn.

Bầu không khí quái dị không tả được.

Hôm qua cô ấy muốn lên tầng 4 để xem, nhưng bị một điều dưỡng viên ngăn lại.

Nói với cô ấy rằng ở trên đó không có người, chỉ có văn phòng của viện trưởng ở trên, không có cho phép không thể đi lên.

Phía dưới tất cả mọi người đều bận rộn, cô ấy vừa vặn một mình làm việc không ai nhìn, cho nên liền muốn leo lên xem một chút.

Ai biết sẽ ở bên trong nhìn thấy NPC giết NPC.

Tiết Lệ nhìn về phía cửa, tự hỏi mình cần mấy giây có thể chạy đến đó, có thể bị bắt hay không.

"Ngươi đừng sợ, ta không phải NPC."

Tiết Lệ nghe thấy thanh âm của Hoa Vụ, chợt nhìn về phía cô: "???"

Trong phó bản ngoại trừ NPC ra thì chính là người chơi, cô không phải NPC... Chẳng lẽ lại còn có thể là người chơi?

"Đoán đúng rồi, ta cũng là người chơi nha."

Tiết Lệ nuốt nước miếng: "...NPC các ngươi có muốn giả làm người chơi sao?"

Cô ấy coi mình là đồ đần đúng không?

Hoa Vụ: "..."

Hoa Vụ: "Nơi các ngươi xuất hiện, có phát hiện có quần áo lao động có tên của các ngươi không?"

Tiết Lệ: "..."

Tiết Lệ suy nghĩ một chút, chỗ cô ấy phát hiện là phòng thay đồ, là có quần áo làm việc treo trên kệ, nhưng cô ấy không nhìn xem có phải có tên hay không.

Ngày hôm qua cũng không ai nhắc bọn họ phải mặc đồng phục nhân viên, nên những người khác cũng đều không thay đồ.

Hoa Vụ đặt thẻ bài trên ngực cô ở trên mặt bàn, hướng về phía Tiết Lệ: "Số người chơi ở phó bản này là tám người, không phải bảy người."

Tiết Lệ nhìn tên trên bảng tên —— Thư Oanh.

Tiết Lệ cảm thấy một chiếc thẻ bài chẳng đại biểu được cái gì, cho dù thật sự có người chơi thứ tám, thì cũng có thể đã chết, NPC này cố ý giả trang thành cái người chơi kia.

Tiết Lệ cảnh giác nói: "Nhưng hôm qua ngươi vẫn là NPC, những người đó cũng không vạch trần ngươi, bọn họ chẳng lẽ còn cùng ngươi diễn kịch?"

Những người điều dưỡng kia hoàn toàn coi cô là đồng bạn.

Nếu cô ấy là người chơi, làm sao có thể trà trộn vào nhỉ?

"Bởi vì bọn hắn cho rằng ta chính là Mộc Lan Phàm." Hoa Vụ điểm chút tấm biển đeo trước ngực: "Thứ này rất hữu dụng, nếu ngươi không tin lời của ta, thì có thể xuống dưới tìm NPC, cướp thẻ của bọn họ mà xem."

"..."

Hoa Vụ lại nói thêm: "Nhớ giết chết cô ta, nếu không sẽ gặp rắc rối."

Tiết Lệ: "..."

Nào có người chơi tùy tiện giết NPC?

"Đương nhiên cái này tương đối nguy hiểm, ngươi cũng có thể lựa chọn phương thức xác minh an toàn hơn." Hoa Vụ cho cô ấy lựa chọn thứ hai: "Trong phòng này hẳn là có hồ sơ nhân viên, ngươi cũng có thể tìm kiếm, xem Mộc Lan Phàm thật sự trông như thế nào."

Tiết Lệ: "..."

Tiết Lệ do dự một chút, thấy cô không có công kích ý tứ, bắt đầu tìm ở khắp gian phòng.

Cô ấy một bên tìm còn một bên cảnh giác Hoa Vụ.

Nhưng sự chú ý của Hoa Vụ ở trên máy tính, căn bản không chú ý đến cô ấy.

Hồ sơ nhân viên không phải là một tài liệu tuyệt mật, Tiết Lệ rất nhanh đã tìm được.

Tiết Lệ trước tiên nhìn lướt qua ảnh chụp của mọi người, quả thật không có ai giống cô.

Nhân viên tên là Mộc Lan Phàm, đương nhiên bộ dáng cũng không giống cô.

Tiết Lệ xem xong hồ sơ, lại có suy đoán khác: "Ai biết ngươi có phải hủy hồ sơ hay không..."

"Vậy ngươi muốn giao dịch điểm tích lũy với ta không?" Hoa Vụ nói: "Chỉ có người chơi cùng người chơi mới có thể giao dịch."

"..."

Cái này cô ấy cũng biết, quả thật chỉ có người chơi và người chơi mới có thể tiến hành giao dịch điểm tích lũy.

Khi giao dịch, còn có thể nhìn thấy tên của đối phương.

...

2 phút sau.

Ánh mắt Tiết Lệ nhìn Hoa Vụ lại thay đổi: "Ngươi thật sự là người chơi?"

"Vậy còn có thể làm giả sao?"

"..."

Quá... hiếm thấy.

Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một người chơi ở trong trận doanh quân địch.

...Đương nhiên, cô ấy cũng đã qua được mấy phó bản đâu.

"Bọn họ không nhận ra ngươi?" Diện mạo của cô và Mộc Lan Phàm kia khác nhau hoàn toàn, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Người chơi bọn họ chưa từng thấy qua nhau, lúc này còn chưa kịp phát hiện ra vấn đề, sao ngay cả NPC cũng không phát hiện, chuyện này không bình thường.

"Ta vừa mới nói, thứ này rất hữu dụng." Hoa Vụ lại điểm một chút thẻ bài trên ngực.

Ánh mắt Tiết Lệ dừng ở phía trên một lát, đầu óc chuyển nhanh, suy đoán: "Bọn họ chỉ có thương hiệu?"

"Ừ hứ."

"..."

Có nghĩa là, người chơi có thể trao đổi thân phận với NPC.

Lúc ấy cô ấy vừa xuất hiện trong phòng thay đồ đã có người tiến vào gọi, cô ấy cũng không có thời gian để kiểm tra đồ đạc trong phòng thay đồ.

Phỏng chừng những người khác cũng là tình huống tương tự.

Có lẽ cũng có người chú ý được, nhưng ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, không có yêu cầu, bọn họ sẽ không lựa chọn quần áo của mình.

"Ngươi... Vì sao giết viện trưởng." Loại thiết lập trò chơi này, viện trưởng bình thường có manh mối rất quan trọng.

Bây giờ cô ấy lại trực tiếp giết chết người...

Hoa Vụ cười tủm tỉm nói: "Bởi vì ta muốn làm viện trưởng nha."

"Ha?" Viện trưởng cũng có thể giả mạo?

Hoa Vụ lấy ra một tấm thẻ bài không giống với tấm thẻ bài trên ngực của bà ta, trên đó viết tên "Viện trưởng" cùng chữ viện trưởng.

"Ngươi có muốn gia nhập ta hay không." Hoa Vụ hướng Tiết Lệ phát ra lời mời...

Cô là một viện trưởng, không thể không có chó săn.

Quan trọng nhất là, hiện tại cô không muốn người chơi khác phát hiện ra cô, cho nên một số chuyện không thể xuất hiện trước mặt người chơi, phải có người giúp cô đi làm.

"Ngày hôm qua ngươi bảo Triệu Bân trực đêm... Rốt cuộc có nhiệm vụ này hay không."

"Không có." Hoa Vụ không giấu diếm: "Nhưng mà rất nhanh sẽ để cho các ngươi đi, ta chỉ là cho ngươi thích ứng sớm hơn mà thôi."

"Ngươi hại chết Triệu Bân."

Hoa Vụ cười ra tiếng: "Vị tiểu mỹ nữ này, người tiến vào trò chơi này, ít nhiều cũng đã làm chút chuyện xấu, bây giờ ngươi muốn cùng ta học một khóa đạo đức sao?"

"Ngươi dám một mình chạy đến nơi này xem xét, hẳn là so với những người khác có kinh nghiệm hơn. Nếu đã như vậy, ngươi cũng nên biết, đến sau này, sẽ là tình huống gì. Trò chơi này chính là muốn người chơi tự giết lẫn nhau."

"..." Người chơi đã trải qua mấy phó bản đều biết trò chơi muốn bọn họ tự giết lẫn nhau.

Bọn họ có thể lúc mới bắt đầu, nói với nhau không rơi vào cái bẫy của trò chơi, cùng nhau trông coi.

Bởi vì trò chơi này chỉ cần phần lớn người còn sống là có thể vượt qua, không có yêu cầu nào khác.

Nhưng thực sự đến thời điểm nguy hiểm, liên quan đến tính mạng của chính mình, ai cũng không biết đem mình đẩy đi ra, có thể sẽ là người chơi bị bọn họ giết lẫn nhau hay không.

"Cho nên, ngươi có muốn gia nhập hay không?" Hoa Vụ ngữ khí thành khẩn: "Ta cũng chỉ mời một mình ngươi nha."

Tiết Lệ: "..."

Là cô ấy vừa vặn xông vào đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro