Vị diện 17 - Chương 614: Tôi làm việc trong dòng chảy vô hạn (14)


Người đàn ông bên trong tên là Lý Quảng Đạt, là nhà cung cấp của công ty.

Trước đây có một lô hàng chưa thanh toán.

Nhưng lô hàng kia cũng không phải công ty muốn, là nhân viên nào đó lợi dụng chức vụ, đàm phán với khách hàng, đặt của không chỉ có một nhà.

Đến khi những hàng hóa này cộng lại được khoảng một triệu, nhân viên kia cuỗm tiền chạy.

Lý Quảng Đạt và các nạn nhân liền chạy đến công ty náo loạn, để công ty kết khoản.

Nhưng công ty cảm thấy hàng hóa bọn họ không lấy được, tiền cũng bị người ta cuỗm, công ty không muốn gánh khoản phí này, hai bên nói chuyện nhiều lần cũng không đàm phán thỏa đáng được.

Lý Quảng Đạt này cũng thường thường sẽ tới công ty náo loạn, bọn họ đã quen rồi.

Hoa Vụ liếc mắt nhìn vào phòng họp một cái, Lý Quảng Đạt cảm xúc kích động tức giận mắng, hai nhân viên đứng ở một bên, đại khái là khuyên đến mệt mỏi, qua loa trả lời hắn hai câu.

Nhiệm vụ của bọn họ chính là không cho Lý Quảng Đạt ra khỏi cửa này.

Lý Quảng Đạt tuy rằng tâm tình kích động, nhưng vẫn ngồi như vậy, trên đùi có một cái túi màu xanh quân đội, nhìn động tác của hắn với cái túi kia rất khẩn trương, gắt gao ôm lấy.

"Mỗi lần hắn đến đều mang theo cái túi đó sao?"

"Hình như không có." Một nhân viên trong đó nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Lúc trước hẳn là không mang theo."

"Ta nhớ hình như cũng không mang theo..."

Cái túi kia rất lớn, người bình thường nhìn thấy hẳn là đều nhớ rõ.

...

"Ngươi đi rót ly nước tới đây." Hoa Vụ chỉ huy Thời Ưu đang theo đuôi đằng sau.

"Ah."

Thời Ưu hấp tấp đi rót một ly nước.

"Lạnh?"

"Ừm..."

"Đi đổi ly nước ấm khác." Hoa Vụ lại bổ sung hai chữ: "Nước sôi."

Thời Ưu: "..."

Trên mặt Thời Ưu viết mấy chữ lớn 'ta không hiểu', nhưng hắn vẫn nghe lời xoay người đi lấy nước một lần nữa.

Hoa Vụ cầm ly nước, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Hai nhân viên kia thấy có người tiến vào, vô ý thức nhìn về phía cô.

"Ta đưa cho Lý tiên sinh một ly nước." Hoa Vụ nghênh đón ánh mắt của hai nhân viên, ngữ khí bình tĩnh nói.

Lý Quảng Đạt cũng không phải là nhân viên cơ mật quốc gia gì, hai nhân viên cũng không ngăn cản, bọn họ chỉ muốn Lý Quảng Đạt nhanh chóng rời đi.

Hoa Vụ đưa nước qua: "Lý tiên sinh, ngài uống chút nước trước đi."

"Không uống, uống cái gì mà uống!!! Gọi người lãnh đạo của các ngươi tới đây!!!" Lý Quảng Đạt đỏ mặt tía tai rống.

"Lý tiên sinh, ta chỉ là một đứa trẻ vừa tốt nghiệp, chỉ phụ trách đưa nước cho ngài, ngài rống với ta cũng vô dụng nha." Hoa Vụ đưa nước qua: "Ngài mắng lâu như vậy, vậy chắc là khát nước rồi, ngài uống nước cho nhuận giọng rồi hãy mắng tiếp."

Có thể là câu nói cuối cùng có ích, Lý Quảng Đạt do dự một chút, đưa tay muốn nhận.

Hoa Vụ tựa hồ muốn đưa ly nước cho hắn, nhưng tốc độ có chút nhanh, trực tiếp đụng phải tay Lý Quảng Đạt.

Chín phần nước đầy trực tiếp tung tóe ra khỏi cốc.

Hoa Vụ bị bỏng, cái chén nghiêng về phía Lý Quảng Đạt, hơn phân nửa đổ lên túi, hơn phân nửa đổ trên người Lý Quảng Đạt.

Nước rất nóng, Lý Quảng Đạt bị bỏng, vô ý thức đứng dậy.

"Thật ngại quá, nước quá nóng, ngài không sao chứ..."

Hoa Vụ rút khăn giấy hoảng hốt giúp hắn lau nước trên túi.

"Không cần!!!"

Lý Quảng Đạt phản ứng quá độ, muốn đem túi xách di chuyển ra phía sau, nhưng Hoa Vụ đã bắt được túi, thừa dịp hắn không phòng bị, thoáng cái đoạt mất túi.

"Ngươi làm gì!!!"

"Trả lại cho ta!!!"

Hoa Vụ cầm túi xách lui về phía sau, Lý Quảng Đạt lập tức nhào tới, ý đồ cướp lại túi xách.

Hai nhân viên khác ngây ra, trừng mắt nhìn, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hoa Vụ một bên trốn Lý Quảng Đạt, một bên kéo túi ra.

Tuy nhiên, trong túi chỉ có một vài bộ quần áo, dưới quần áo có hai thùng sơn.

"???"

Lý Quảng Đạt đem túi xách đoạt về: "Ngươi cướp túi của ta làm gì? Công ty của ngươi có phải ép ta đến chết đúng không? Các ngươi không có một thứ nào tốt..."

Hoa Vụ: "Ngươi mang sơn để làm gì?"

Ánh mắt Lý Quảng Đạt hơi hấp háy, hắn ngạnh cổ rống lên: "Ta mua hai thùng sơn về nhà dùng, liên quan cái gì đến ngươi."

"Ta nói..."

...

[Nhân vật tử vong]

[Phó bản quay lại thành công.]

[Phó bản 'Công ty Cát An' tải lần thứ năm...]

Hoa Vụ: "..."

Ta *! @#......

Hoa Vụ lặng lẽ chào hỏi tổ tông mười tám đời trò chơi.

Huy Tử thô giọng mắng to: "Mẹ nó, sao lại treo rồi, lần này còn chưa hết thời gian, là ai làm cái gì đấy?"

Bùi Thừa: "Ta không làm gì cả."

Cam Tinh và Mã Tường cũng lắc đầu, bọn họ chính là cùng người khác tán gẫu, cái gì cũng không làm, cũng không thể nói chuyện phiếm cũng sẽ chết chứ?

Mấy người nhìn về phía Hoa Vụ.

Hoa Vụ đoan trang ưu nhã: "Mỗi người một lần, huề nhau."

"..."

Chịu chết còn muốn huề nhau sao?

Mã Tường: "Ngươi đã làm gì?"

"Phật viết không thể nói." Hoa Vụ liếc mắt nhìn bọn họ một cái: "Các ngươi cũng không phải đồng đội của ta."

Mã Tường: "Dựa theo cách chết hiện tại của chúng ta, rất nhanh sẽ hao hết số lần, chúng ta có thể không làm đồng đội, nhưng có thể chia sẻ tình báo với nhau, cơ hội sống sót của ngươi cũng sẽ lớn hơn không phải sao?"

Hoa Vụ che lỗ tai lại: "Ta không nghe."

Đều là đồng đội pha độc, muốn dùng để làm gì! Chê mạng của mình quá dài sao? Bọn họ không tìm thấy nhiều manh mối bằng cô... Ai chia sẻ với ai chứ!

Đại nữ chính chính là muốn tự lập tự cường!!!

Hà tất phải cẩu thả với người khác!

[Từ này của ngươi có phải hơi kỳ quái không?] Diệt Mông đang mất tích đột nhiên lên tiếng.

Hoa Vụ không nói gì: "Ồ, trước khi ngươi lên tiếng có thể thông báo cho ta một tiếng hay không?"

[Thông báo như thế nào? Nói ta có chuyện muốn nói sao?]

"..."

"Ngươi đột nhiên xuất hiện làm gì? Ta tưởng ngươi đã chấm dứt giáo trình tân thủ của ta rồi."

[Tiểu Khả Ái không có ý tứ nha, ta vẫn luôn phải chăm sóc ngươi mà.]

"???"

"Ta đã làm nữ chính lâu như vậy, đã quen việc dễ làm, còn muốn chăm sóc ta cái gì?"

[Phòng ngừa ngươi phá vỡ thế giới.] Diệt Mông cường điệu mấy chữ sau: [Công ty rất lo lắng.]

Hoa Vụ: "..."

Hoa Vụ cảm thấy mình bị vũ nhục.

Cô ấy rất chuyên nghiệp, được chứ?

Chuyên nghiệp!!!

Sỉ nhục sự chuyên nghiệ của một nhân viên gương mẫu như cô!!!

Hoa Vụ hùng hùng hổ hổ xong, hỏi lại vấn đề ban đầu: "Ngươi xuất hiện làm gì?"

Cái hệ thống mất tích này mà ngoi đầu lên thì sẽ không có chuyện tốt.

[Ta xem ngươi đang làm gì.]

"..." Đáy lòng Hoa Vụ vặn vẹo: "Ta đương nhiên là đang làm việc chăm chỉ!"

[...] Diệt Mông thở dài: [Vậy ngươi cố lên nha.]

"Chờ một chút!"

Hoa Vụ "chờ một chút", cũng không có bất kỳ hiệu quả gì, tốc độ Diệt Mông biến mất giống như tốc độ nó đột nhiên xuất hiện, nhanh đến mức làm cho người ta mắc bệnh tim.

...

Đám người Mã Tường cùng Hoa Vụ không trò chuyện thỏa đáng, chỉ có thể dựa theo tiết tấu của mình mà đi.

Hoa Vụ lôi kéo Thời Ưu đi vào góc: "Lúc trước ngươi ở ngoài hành lang, có thấy chuyện khả nghi gì không?"

Thời Ưu nghĩ: "Có một nhân viên vệ sinh rất kỳ quái."

"Sao có thể kỳ quái?"

Thời Ưu: "..."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

"Sao lại kỳ quái?"

"Không biết, chỉ cảm thấy kỳ quái thôi." Thời Ưu gật đầu óc: "Trực giác."

Hoa Vụ: "..."

Ta thấy ngươi mới là đầu óc có bệnh.

Hoa Vụ quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện bốn phía có lắp đặt giám sát, sau khi nghe được chỗ nào có thể xem giám sát, trực tiếp giết qua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro