Vị diện 17 - Chương 622: Tôi làm việc trong dòng chảy vô hạn (22)


Ánh mắt Thời Ưu rơi vào ở nơi Hoa Vụ ẩn thân: "Ngươi còn muốn trốn tránh xem bao lâu nữa?"

Sau khi Hoa Vụ ngồi xổm trong bụi cỏ, do dự có nên đi ra ngoài hay không.

Ai có thể nghĩ nhanh như vậy lại gặp mặt đâu.

Nhân sinh kinh hỉ quả nhiên là không chỗ nào không có.

Hoa Vụ còn chưa kịp suy nghĩ xong, Thời Ưu liền ném một cây khô về phía cô, thiếu chút nữa đập vào đầu cô.

Hoa Vụ đứng dậy, tức giận nói: "Tất cả mọi người đều là người quen, chào hỏi không cần kịch liệt như vậy."

Thời Ưu lạnh nhạt một tiếng: "Trốn trốn tránh tránh."

"Đại ca, ta ở chỗ này trước!!!" Hoa Vụ cạn lời: "Thứ tự trước sau ngươi có hiểu hay không? Giáo viên ngữ văn của ngươi chưa từng dạy ngươi lễ phép sao?"

Thời Ưu kéo khóe môi xuống, khuôn mặt tuấn mỹ vốn nhu thuận dịu dàng kia nhiễm lên tà tính: "Hắn đã chết."

Hoa Vụ tự dưng nhớ tới phó bản trước... Hình ảnh đó quả thực là không lái đi được.

Cô vô ý thức đi theo hắn hỏi: "Ai đã chết?"

"Giáo viên ngữ văn."

Hoa Vụ chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Thế nào, ngươi giết?"

"..."

"Không phải ngươi thì kiêu ngạo cái gì." Hoa Vụ ôm cánh tay, hai mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Phương thức đổi acc của các ngươi chính là hắn phụ trách ngây thơ ngốc, ngươi phụ trách đánh nhau?"

Mỗi lần gặp nguy hiểm, Thời Ưu kia sẽ logout.

Sau đó thay đổi Thời Ưu này có thể đánh nhau...

Hơn nữa nhìn bộ dáng của bọn họ, hẳn là biết rõ lẫn nhau... Mặc dù Thời Ưu phủ nhận.

Nhưng Thời Ưu còn biết ôm đùi, khẳng định là có người dạy hắn.

Thời Diễm không để ý tới cô, Hoa Vụ lại tiếp tục hỏi: "Ngươi có tên không?"

Thời Ưu số 2 có thể là bị hỏi phiền, nhướng mày, biểu cảm hung dữ: "Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết."

Hoa Vụ không sao cả: "Vậy ta cứ gọi ngươi là Thời Ưu nhé."

Thời Ưu số 2 hiển nhiên không muốn cùng Thời Ưu dùng một cái tên, hắn trầm mặc trong chốc lát, nghẹn ra hai chữ: "Thời Diễm."

Hoa Vụ sửng sốt: "Thời cái gì?"

Thời Diễm lạnh như băng trừng mắt nhìn cô một cái.

Hậu kỳ vẫn luôn đối nghịch với nam nữ chính? Tại sao lại là một nhân cách kép... Nội dung cốt truyện không có cái này màaa!!!

Hậu kỳ bộ dạng mỗi lần xuất hiện, tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ gì với Thời Ưu.

Hắn cũng không dùng cái tên Thời Ưu này.

Thời Diễm nhìn bốn phía, sinh vật có thể thở hổn hển ở hiện trường chỉ còn lại lẫn nhau, hắn đành phải hỏi cô: "Cái này là địa phương nào?"

Hắn cũng không có trí nhớ của Thời Ưu.

Nhưng mà hắn biết rõ hẳn là ở bên trong phó bản...

"Thiên đường ở nhân gian."

"Thiên Đường có lợn rừng?"

"Như thế nào, không cho phép lợn rừng người ta lên thiên đường? Tuổi còn trẻ mà, sao còn phân biệt đối xử chứ?" Hoa Vụ vừa nói một bên vừa kiểu lão giáo sư già thức lắc đầu.

"..."

Thời Diễm lười nói mò với cô: "Vừa rồi ngươi trốn ở chỗ này làm gì?"

Hoa Vụ ngó ngó lợn rừng trên mặt đất, đưa ra một lý do hợp lý thoái thác: "Trốn lợn rừng."

"..."

Thời Diễm tuy rằng không hỏi ra gì từ miệng Hoa Vụ, nhưng hắn vẫn suy đoán xuất hiện ở chỗ vừa mới tiến vào phó bản.

Chỉ là hiện tại không biết phải đi đâu...

Tin tức của phó bản là Thời Ưu đạt được, hiện tại hắn không nhận được các thông tin khác.

Thời Diễm nhìn Hoa Vụ, cuối cùng vẫn mở miệng: "Bây giờ đi đâu?"

"Ngươi muốn cùng ta tổ đội?" Năng lực tự hiểu của Hoa Vụ rất mạnh: "Đội ngũ của ta có yêu cầu... Ngươi đi cái gì vậy?"

Thời Diễm không trả lời, vùi đầu đi về phía trước.

"Này!!!"

Hoa Vụ thấy hắn không ngừng đi, cũng không gọi nữa.

30 phút sau.

Thời Diễm trở lại tại chỗ.

Hắn thấy Hoa Vụ còn ngồi tại chỗ, lúc này sắc trời càng ngày càng tối, trong rừng rậm tựa hồ cũng nhiều một chút hư ảnh kỳ quái, dao động ở trên mặt đất.

Ánh mắt Thời Diễm bất thiện nhìn cô, bên kia đi ra ngoài chính là bãi biển, ngoại trừ biển rộng mênh mông vô tận, cái gì cũng không có.

"Không nghe lời người tốt, chịu thiệt ở trước mắt đi." Hoa Vụ vỗ tay, đứng lên.

Hoa Vụ đối với đại phản diện đều có một loại tình cảm đồng nghiệp yêu thương lẫn nhau... Đương nhiên cũng có thể là cảm thấy tiểu đệ đại phản diện như vậy mới có thể xứng đôi với nữ chính như cô.

...

Hoa Vụ và Thời Diễm một trước một sau đi qua rừng.

"Sao ngươi còn chưa đổi acc?" Hoa Vụ muốn nhìn xem hắn đổi acc như thế nào, kết quả vẫn là Thời Diễm, Thời Ưu không có ý tứ đi ra.

Thời Diễm hai tay đút trong túi, sải bước đi về phía trước, thanh âm chậm vài giây vang lên: "Liên quan cái rắm gì đến ngươi."

Hoa Vụ không thèm để ý thái độ của hắn chút nào, càng muốn nghiên cứu vấn đề của hắn và Thời Ưu.

"Ngươi là chủ nhân cách hay là Thời Ưu mới là chủ nhân cách? Hẳn là Thời Ưu nhỉ, thân thể này dù sao phần lớn thời gian đều là hắn dùng. Cho nên có phải cần hắn chủ động đi ra hay không, ngươi mới có thể trở về?"

"..."

Sao cô lại nói nhiều như vậy?

Thời Diễm lần đầu tiên cảm thấy ở bên ngoài không tốt lắm, nhưng hiện tại hắn cũng không có cách nào khống chế.

Nhịn một đường, cuối cùng cũng ra khỏi rừng rậm, họ trông thấy phía trước có kiến trúc.

Đợi bọn họ đến gần, tia sáng cuối cùng ở chân trời chìm xuống mặt biển, trên bầu trời màu xanh đậm tràn ngập sao, bầu trời sạch sẽ trong suốt.

Là một bầu trời đầy sao khó nhìn thấy trong thành phố.

Bọn họ lúc này ở chỗ giống như một cái cổng thôn, đi vào chính là từng phòng ốc liên tiếp.

Đều là xây bằng gỗ, mái nhà dùng cỏ khô hoặc lá dừa, mỗi nhà mặt ngoài còn dùng hàng rào gỗ bao quanh một cái sân nhỏ, bên trong nuôi một ít động vật nhỏ.

Trong ánh sáng u ám, có một người phụ nữ đeo khăn trùm đầu từ phía sau một cái cây chạy ra: "Các ngươi có thể tính là đã trở lại... Như thế nào, Đại Chung không cùng một chỗ với các ngươi sao?"

Cô ta duỗi cổ nhìn về phía sau, muốn tìm kiếm bóng dáng người tên là Đại Chung kia.

"Không có." Hoa Vụ lắc đầu: "Hắn đi tìm chúng ta?"

"Ừm..." Người phụ nữ gật đầu: "Đây không phải là trời sắp tối rồi, hắn lo lắng các ngươi gặp chuyện không may sao, liền đi tìm các ngươi, vừa rồi đã tìm về được mấy người."

"Có thể là đi tìm người khác rồi, chúng ta không gặp hắn." Hoa Vụ mặt không đổi sắc nói.

Người phụ nữ cũng không hoài nghi cái gì, khuôn mặt ngăm đen cơ hồ cùng bóng đêm dung hợp cùng một chỗ: "Bạn học của các ngươi đều ở nhà trưởng thôn, ta dẫn các ngươi qua trước nhé."

"Làm phiền ngươi."

Nhờ phúc của nhà phát triển khu du lịch kia, người dân trên đảo này, từng sang bên kia làm việc đều nói được một ít tiếng phổ thông, trao đổi đơn giản không thành vấn đề.

"Cái người tên Đại Chung kia, ngươi làm gì hắn rồi?" Thời Diễm cố ý chắn Hoa Vụ, kéo dài khoảng cách giữa bọn họ và người phụ nữ kia.

Lúc ấy cô ấy trốn ở chỗ đó cũng rất kỳ quái.

Bây giờ suy nghĩ một chút...

Rất có thể lúc đó cô ấy đang làm chuyện khác.

"Ta cũng không nhận ra hắn." Hoa Vụ lẽ thẳng khí hùng: "Ta có thể làm gì hắn chứ."

Thời Diễm hiển nhiên là không tin, trong khoang mũi phát ra một tiếng 'a' khẽ.

"Ngươi 'a' cái gì vậy?"

Thời Diễm liếc cô một cái: "Ngươi giết hắn."

Hắn dùng giọng điệu khẳng định.

"Mở đầu liền giết NPC, ngươi được lắm." Lời này dùng ngữ khí trào phúng, nhưng hình như lại đang khen cô.

Hoa Vụ lộ ra một nụ cười đoan trang lại lễ phép: "Con người, vẫn nên hồ đồ một chút thì tốt hơn. Ngươi xem Thời Ưu rất đáng yêu..."

Thời Diễm: "Ngươi nhận được gì từ hắn?"

"Không có gì cả." Ngoại trừ một tảng đá rách không biết dùng để làm gì.

"Cái gì cũng không có mà ngươi cũng động thủ với hắn?" Cô cũng không thể là vô duyên vô cớ muốn giết NPC chơi chứ?

Thời Diễm hạ xuống ý niệm này, chợt nghe Hoa Vụ nói: "Ta giết hắn chơi không được sao?"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro