Chương 98: Nữ phụ phản công thời tận thế (16)
Edit : An Minh Tuệ.
_____________________
Diêu Tiểu Duyệt vạn phần hoảng sợ, cô ta đã là dị năng cấp ba, trong lúc nhất thời thế mà không cách nào có thể tránh thoát khỏi giam cầm của Tần Việt! Chẳng lẽ ngày hôm nay cô ta phải chết ở chỗ này sao? Không, cô ta là người trùng sinh, được trời cao chiếu cố có thêm một cơ hội mới, cô ta còn chưa có làm ra được chuyện gì vĩ đại cả, tên của cô ta còn chưa được ghi vào sử sách, không gian ngọc bội còn chưa có cầm về được, sao cô ta có thể chết ở cái nơi như thế này được? Cô ta không muốn chết, càng không rõ vì sao Tần Việt lại đột nhiên ra tay với cô ta, coi như là lúc ban đầu cô ta có cố ý lừa hắn đi chăng nữa, nhưng làm người nếu không vì mình, thì làm sao có thể sống sót được trong cái thời kỳ hỗn loạn này chứ, cô ta chỉ là muốn trước khi người khác mạnh lên thì làm bản thân cô ta mạnh lên trước mà thôi, tăng lên thực lực của chính mình, cái này là có lỗi sao? Huống chi đâu phải là cô ta không muốn nói cho hắn đâu, cô ta chỉ là muốn qua một đoạn thời gian ngắn mới nói cho hắn biết mà thôi, vì cái gì liền muốn ghi hận cô ta như vậy? Thậm chí hận không thể khiến cô ta chết đi? Đúng vậy, cô ta là không có ngốc giống như Giang Niệm vậy, không thể tuỳ ý đem bí mật quan trọng như vậy nói cho tất cả mọi người biết, cô ta thừa nhận, Giang Niệm làm so với cô ta tốt hơn trăm lần, nghìn lần, càng thừa nhận Giang Niệm đã cứu vớt được vô số người, cô ta không thể vô tư làm được những việc như Giang Niệm đã làm, nhưng cô ta chỉ là muốn bảo vệ bản thân mình là có lỗi sao?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Huống chi khoảng thời gian gần đây, cô ta tự nhận là mình đối với Tần Việt không hề làm gì có lỗi, thế mà hắn lại còn ra tay tàn nhẫn với cô ta!
Lúc này, Diêu Tiểu Duyệt không khỏi hối hận, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cô ta liền không nên cứu hắn, sớm nên giết chết hắn luôn đi!
Chỉ trong nháy mắt suy nghĩ, Zombie hổ đã đi đến trước mặt cô ta, thời khắc này Diêu Tiểu Duyệt không cảm thấy tuyệt vọng, mà chỉ cảm thấy nỗi hận của cô ta đã đạt đến đỉnh điểm! Cùng lúc đó, rốt cuộc cảm giác giam cầm đang khống chế cơ thể của cô ta cũng biến mất, toàn thân của cô ta buông lỏng, lập tức lui ra phía sau, cùng lúc đó liền tạo ra một tấm khiên bằng nước để làm yểm hộ, lúc Zombie hổ vồ móng vuốt vào khiên nước, cô ta liên tục lộn mấy vòng, rốt cục trốn được một kiếp!
Cảm giác vui mừng khi sống sót sau tai nạn khiến khóe miệng cô ta nhịn không được lộ ra một nụ cười, vừa nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại bỗng nhiên có biến cố phát sinh, cô ta giật mình kêu lên một tiếng, nụ cười cứng ở trên mặt.
—— đau quá!
Cô ta cúi đầu, trông thấy phần bụng của mình thế mà lại bị cắm một con dao đã đẫm máu! Cô ta quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn.
"Muốn tao thành kẻ chết thay cho mày sao, nằm mơ đi! Chúng ta cùng nhìn xem ai chết trước?"
Diêu Tiểu Duyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi, vội vàng tạo ra một quả cầu nước đập tới, người kia nhanh chóng rút dao ra rồi lách mình tránh né, nụ cười trên mặt tràn đầy ác ý, thời điểm hai người đang đánh nhau, bên cạnh vẫn còn có một con Zombie hổ đang nhìn chằm chằm, nó ngửi thấy mùi máu tanh lại một lần nữa nhào tới!
Bản thân Diêu Tiểu Duyệt đã bị trọng thương, thể lực cùng dị năng đều nhanh chóng hao hết, động tác của cô ta dần trở nên chậm chạp, mấy lần bị Zombie hổ lao tới cắn xé, trên người đã là vết máu loang lổ, bên cạnh thì người đàn ông kia đang tìm cơ hội tốt chạy trốn, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue. Diêu Tiểu Duyệt cũng không muốn cho tên đó tốt hơn cô ta nên hết lần này tới lần khác đều ra tay chặn lại, trong lúc nhất thời cả hai đều không thể thoát ra được, ngược lại vết thương trên người cũng càng ngày càng nhiều!
Mặt Tần Việt không biểu tình, bây giờ Diêu Tiểu Duyệt cũng coi như là đã nếm được mùi vị bị người khác phản bội rồi đi, loại cảm giác này ai trải qua cũng sẽ cảm thấy không tốt đẹp gì, nhưng đáng tiếc cô ta chắc sẽ chỉ cảm thấy đau nhức, sẽ hận, sẽ sợ, nhưng cô ta sẽ không bao giờ rút ra được bài học. Cô ta vẫn sẽ đối xử với người khác như vậy, vẫn sẽ phản bội vứt bỏ đồng đội của mình khi gặp nguy hiểm mà không hề cảm thấy bản thân là kẻ có lỗi hay áy náy gì cả, đúng là buồn cười.
Loại người này sẽ không bao giờ có lòng trắc ẩn hay biết hối hận là gì, cô ta sẽ bất chấp tất cả để đạt được mục đích của mình, sẽ sẵn sàng bỏ rơi bất cứ ai nếu như người đó đã hết giá trị với cô ta, đương nhiên loại người này cũng càng khiến cho Tần Việt kiêng kỵ đề phòng.
Hắn nở nụ cười gằn, ngày hôm nay Diêu Tiểu Duyệt đừng mong sống sót mà ra khỏi đây.
...
Thời điểm Lý Minh mang theo người chạy đến, đội ngũ bên này đã chết hơn phân nửa, còn lại mấy người đều bị trọng thương, bọn họ hợp lực đem Zombie hổ giết chết, bộ đội hậu cần đem người bị thương đặt lên cáng cứu thương sau đó liền vội vàng mang họ đi, sắc mặt của đội trưởng Lý đen nhánh, một mặt là đau lòng nhiều người hi sinh cùng bị thương, một mặt là tức giận những người này không nghe theo chỉ huy một mình xâm nhập, bằng không thì tại sao mà ngay ngày đầu tiên liền đã chết nhiều người như vậy?
Lý Minh nhìn chung quanh một lần, nhưng không có trông thấy hình bóng của Tần Việt, đương nhiên cũng không nhìn thấy Diêu Tiểu Duyệt, nghe những người đồng đội may mắn còn sống sót nói bọn họ đã bị một con Zombie hổ đuổi theo nên đã chạy đến một nơi khác, đội trưởng Lý tranh thủ thời gian mang theo một đội người đi tìm để chi viện, sau đó lại truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới, không cho phép mọi người bất chấp nguy hiểm mà tiến lên phía trước, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Tự nhiên Lý Minh cũng không có đi theo đội trưởng Lý để đi tìm mấy người Diêu Tiểu Duyệt, anh trước tiên đi cùng những người bị thương trở về, cũng không mất bao lâu, Tần Việt cũng trở về, anh thấy trên người Tần Việt giống như cũng không có gì thay đổi, trong lòng có chút không chắc chắn, đi lên nhỏ giọng nói: "Anh Việt, thế nào rồi?"
Tần Việt nói: "Không có việc gì, Giang Niệm đâu?"
Lý Minh nói: "Cô ấy đang cùng Tài Tài ở tiền tuyến thanh lý Zombie đó, đội trưởng Lý bảo chúng ta mang theo người bị thương về đi cứu trị."
Tần Việt ừm một tiếng, quay người liền đi tìm Giang Niệm, vừa đi được vài bước, hắn quay đầu lại nói: "Chuyện này không cho phép nói cho Giang Niệm biết, muốn sống để bụng chết mang theo, ngoại trừ anh và cậu, không cho phép nói cho người thứ ba biết chưa."
Lý Minh nghi hoặc: "Diêu Tiểu Duyệt xấu như vậy, nếu trưởng khu Giang biết, cũng sẽ hiểu cho anh thôi."
"Dù sao nếu anh không nói, cậu cũng liền không được nói."
"... Vâng vâng vâng."
Lý Minh nhìn xem bóng lưng Tần Việt liền gãi gãi cái ót, cho nên nói cuối cùng mọi chuyện là như thế nào rồi nhể?
Về sau Giang Niệm mới biết được là có một đội ngũ tự mình xâm nhập vào sâu bên trong, lại gặp phải hai con hổ biến dị, tổn thất nặng nề, một đội người mà một nửa số người thiệt mạng còn một nửa khác thì bị thương nặng, nghe nói đội trưởng cùng đội phó đều chết ở trong miệng của Zombie hổ, thời điểm cơ thể được mọi người tìm thấy thì đã bị cắn đến không còn hình dáng, liền một cơ thể hoàn chỉnh đều nhìn không ra, nhưng mà nghe nói Zombie hổ kia cũng không có chiếm được phần tốt nào, chính nó cũng là bị đánh cho thoi thóp, chân tay đứt đoạn chỉ có thể bò, trong miệng còn ngậm lấy một đoạn cánh tay, sau khi tìm được nó thì mọi người đã dùng dao chém đứt cổ...
Đội trưởng Lý không thể đem toàn bộ những người đã hi sinh đưa về, thời điểm này cũng không thể đem bọn họ đi chôn cất được, chỉ sợ thi thể vừa đưa xuống đất liền sẽ bị Zombie đào lên ăn hết, nên đã quyết định hoả táng ngay tại chỗ, đem tên của từng người đều khắc vào trên tường thành, để lưu giữ kỷ niệm và ghi nhớ sự hi sinh của họ.
Ngày đầu tiên liền tổn thất nặng nề, cái này không thể nghi ngờ chính là phi thường đả kích tinh thần của mọi người.
Bởi vì chuyện này, đội trưởng Lý cùng Thẩm Đông Minh càng thêm nghiêm ngặt về việc quy định điều lệ cùng chế độ, bây giờ nguy hiểm đã cận kề, mạng sống của bất kỳ ai đều rất quan trọng, mỗi một lần chiến đấu đều là lấy mạng phấn đấu, không có diễn tập, càng không có làm lại, tất cả mọi việc đều không thể qua loa được! Liền ngay cả những đội ngũ dị năng tự thành lập nhất định cũng phải nghe theo sự sắp xếp của quân đội, nếu có chống đối bọn họ sẵn sàng xử phạt tại chỗ, để giảm thiểu tất cả những vấn đề khác phát sinh, cùng nhau đồng lòng chống lại lần nguy hiểm này.
.
Bởi vì có vết xe đổ, ngược lại là không có ai phản đối, dù sao cái này cũng là suy nghĩ vì an toàn của mọi người.
Tối muộn mọi người cùng nhau trở về, đã thấy mẹ Giang cùng mẹ Tần đang đứng trước cổng của chung cư hạnh phúc chờ, thẳng đến lúc nhìn thấy Giang Niệm cùng mọi người đều đồng thời trở về, rốt cục hai người mới nhẹ nhàng thở ra: "Mẹ nghe nói bên kia thành Nam xuất hiện hai con Zombie hổ, hại chết thật là nhiều người, cả ngày nay mẹ đều lo lắng!"
Giang Niệm an ủi: "Mẹ đừng lo lắng, chúng con đều không có việc gì."
Mẹ Giang hốc mắt hơi ửng đỏ nói: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, thật sự là cảm ơn ông trời phù hộ!"
Mẹ Tần vỗ vỗ bả vai Tần Việt: "Nếu đã không còn chuyện gì thì nhanh đi về thay quần áo, rồi ăn cơm nóng, sau đó đi nghỉ ngơi để dưỡng sức khoẻ với cả tinh thần thật tốt, nhất định là ngày hôm nay các con đã mệt mỏi lắm rồi đi."
Tần Việt vâng một tiếng.
Nhưng mà trước khi ăn cơm, Giang Niệm vẫn phải thực hiện thói quen hằng ngày của cô, đầu tiên là xuống gara ở dưới tầng hầm xem chú heo béo mập được nuôi dưới đó, nếu như có thể tìm một chú lợn giống nữa thì tốt rồi, cho bọn chúng ở chung với nhau, sau đó khi thời gian trôi qua cô sẽ có thêm một đàn lợn con nữa, lúc đó cô sẽ có thịt lợn ăn mãi không hết!
Giang Niệm chép miệng, Tần Việt nhìn ánh mắt của Giang Niệm giống như là đang tỏa sáng, không khỏi cười nói: "Anh nghe nói bên cạnh có một trại chăn nuôi, sau khi giải quyết nạn chuột bên này, anh sẽ đi qua xem một chút."
Giang Niệm lắc đầu: "Vậy quá nguy hiểm, một cửa hàng thú cưng đều có thể làm cho chúng ta tổn thất không ít người như vậy, bây giờ lại đến trại chăn nuôi, còn không biết có thể còn sống trở về hay không nữa, anh đừng tuỳ tiện mạo hiểm."
Tần Việt nói: "Yên tâm đi, anh biết chừng mực, anh không nỡ chết."
Giang Niệm toét miệng cười cười, vung tay lên: "Kỳ thật không có lợn cũng không quan hệ, em còn có cá khô nhỏ nữa đó, đúng không Tài Tài? Mỗi tội là Tài Tài hạ móng vuốt đều không biết nặng nhẹ, bằng không thì là có thể đem mấy con cá về nuôi, không chừng còn có thể làm cái hồ nước, về sau đều có thể hàng ngày câu cá ăn đó chứ!"
Vượng Tài gào một tiếng ở cuống họng trả lời: "Meo! ! !"
Tần Việt: "... ..."
Hắn bất đắc dĩ lại cưng chiều cười cười, không khỏi có chút đồng tình với Vượng Tài.
...
Đàn Zombie chuột đã được mọi người thanh lý nhanh chóng, một tuần lễ sau liền đã không còn thấy bọn chúng xuất hiện theo đàn nữa, ngược lại biến thành chạy trốn bốn phía, nạn chuột xem như tạm thời được giải quyết, sau khi thống kê tình huống thương vong xong, theo thứ tự phát vật dụng và thức ăn để an ủi mọi người, người bị thương được miễn phí chữa bệnh, nếu trong gia đình người đã hi sinh có con nhỏ, thì từ chính phủ sẽ chịu trách nhiệm nuôi những đứa trẻ đó đến lúc trưởng thành, còn nếu trong nhà chỉ có người nhà, thì mỗi tháng sẽ phát đồ ăn và vật dụng để cho họ sinh hoạt không gặp khó khăn. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Ba tháng sau, rốt cuộc khu phía Nam cũng được dọn dẹp sạch sẽ, tướng quân Thẩm cũng quyết định đổi tên khu vực an toàn thành Căn cứ Phi Long, có thể nói đây là căn cứ đầu tiên có số người sống sót nhiều nhất trên toàn thế giới.
Tận thế đã hơn nửa năm, chính phủ và người dân cũng dần quen với hoàn cảnh này, không chỉ ở Đế Đô thành lập được căn cứ Phi Long, mà chính phủ cũng phái ra quân đội để đi tìm kiếm người sống sót quanh các khu vực khác, cũng liên tiếp thành lập thêm hai căn cứ nữa cho những người sống sót, còn khôi phục được thông tin và liên lạc cho mọi người ở khắp nơi.
Lúc nào Giang Niệm nhận việc thì sẽ đi theo mọi người để làm nhiệm vụ, lúc không có chuyện gì làm thì sẽ ở trong trại nuôi lợn để ngắm lợn, may mắn mà có phúc của đội trưởng Lý, một lần khi anh ra ngoài làm nhiệm vụ lại vô tình bắt được một con lợn giống trở về, nói là ở gần trang trại chăn nuôi bắt được, bọn họ không dám đi vào sâu bên trong, chỉ dám ở phạm vi bên ngoài nhìn nhìn, còn con lợn này tự nhiên chạy ra ngoài sau đó liền tự chui đầu vào lưới.
Chỉ trong chớp mắt khi con lợn này được đưa vào thành, không ít người đều nhìn thấy được, khiến cho nước miếng của một đám người chảy đầy đất, trong đầu chỉ nghĩ tới nào là thịt ba chỉ, thịt rang cháy cạnh, thịt kho tàu, thịt xào xả ớt, lợn quay nguyên con... Từ từ đã, con lợn kia rõ ràng thúi đến chít người, nhưng nhìn đến nó ai cũng cảm thấy thật thơm mới lạ chứ. Sao một con lợn thôi mà có thể toả ra bao nhiêu là mùi thơm khác nhau như vậy!
Ngày ngày Giang Niệm đều muốn đi nhìn nhìn nhìn, dĩ nhiên không phải là vì muốn nhìn hai con lợn yêu đương như thế nào, mà là bởi vì con lợn mập nhà cô đang mang thai, trong bụng có mười mấy con lợn con, không chỉ có Giang Niệm thích đi nhìn, cha mẹ cô cũng thích đi nhìn, hằng ngày toàn bộ chung cư Hạnh Phúc cũng đều muốn đi xem hai con lợn đó, ai cũng đều trông ngóng những con lợn con này có thể sớm một chút chào đời, đến lúc đó bọn họ liền có thể cầm vật dụng đến để đổi thịt lợn với Giang Niệm, tưởng tượng thôi đều cảm thấy nước bọt chảy dài thành sông.
Bây giờ căn cứ an toàn cũng đã được thành lập, kết hôn và đồ ăn lại trở thành ưu tiên gần như hàng đầu trong căn cứ, Giang Niệm đi theo các đội đến khu vực phía Nam làm không ít các nhiệm vụ lớn nhỏ, cũng lén lút để dành được chút hạt giống của cây nông nghiệp cùng hoa quả, bây giờ ở trong không gian ngọc bội của cô hầu như đều đã trồng đa dạng các loại cây khác nhau, đồ vật ngược lại cũng không thiếu, bây giờ thứ mà cô thiếu nhất, cũng chỉ là vàng 9999 và kim cương to lấp lánh mà thôi.
Về phần Tần Việt, năng lực của hắn xuất chúng, dị năng lại mạnh mẽ, chỉ là đi ra ngoài làm mấy lần làm nhiệm vụ, liền có không ít những người có dị năng mong muốn được đi theo hắn, bây giờ mặc dù hắn không có gia nhập vào quân đội, nhưng hắn lại là một đội trưởng, cấp dưới không thiếu người tài giỏi, năng lực cũng phi thường.
Tần Việt thay đổi rất lớn, duy nhất không thay đổi, chính là luôn thích đi theo bên người Giang Niệm.
Chỉ cần không có việc gì, hắn liền sẽ ở cùng với Giang Niệm.
Hành động này của hắn chả lẽ mọi người sẽ không nhìn ra chút gì sao? Mỗi lần Thẩm Nhiên nhìn thấy Tần Việt ở gần với chị Giang của cậu, cậu liền tức giận, người đàn ông này chắc chắn không có ý định tốt gì, chị Giang của cậu vừa tốt tính xinh đẹp lại hiền lành như vậy, nhất định sẽ bị lừa! Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Không chỉ có Thẩm Nhiên đã nhìn ra, liền ngay cả cha Giang và mẹ Giang cùng em trai của Giang Niệm đều cảm thấy suy nghĩ trong lòng của Tần Việt là không tầm thường nha, họ liền nói bóng nói gió hỏi Giang Niệm, hỏi xem cô có suy nghĩ gì không? Bọn họ cảm thấy Tần Việt cũng không tệ, tính tình mặc dù có một chút khó chịu, nhưng làm cũng rất thành thật, năng lực lại mạnh mẽ, mấu chốt là hắn đối với Giang Niệm khá tốt, bọn họ sao có thể không thích? Liền ngay cả Giang Nguyên, có mấy lần cậu đi tìm Tần Việt đọ sức bị hắn đánh cho ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất không bò dậy được. Thái độ của cậu đối với Tần Việt từ ngứa mắt liền biến thành ngưỡng mộ sâu sắc.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Giang Niệm có thể có suy nghĩ gì? Mặc dù Tần Việt là nam chính, nhưng trong đầu hắn chắc chắn toàn quyết tâm phát triển sự nghiệp. Còn cô, cô chỉ là một cô nhóc bé bỏng đáng thương bị thần tài lãng quên mà thôi, không có tiền tài, cô nơi nào còn có tâm trạng đi suy nghĩ về vấn đề tình cảm của mình chứ?
Đương nhiên là cô càng phải tích cực ra ngoài làm nhiều nhiệm vụ, vơ vét càng nhiều vàng bạc mới có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng cô, thế giới này, quả nhiên vẫn là muốn tự thân vận động cơm no áo ấm mà, muốn dựa vào người khác để sống cũng không được.
Đúng là rất đáng thương. = =
———————————-
Tác giả có lời muốn nói: ba mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên ba mươi, cuối tháng, cầu một đợt dịch dinh dưỡng, a a kít .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro