Chương 46: Liên hoa - hai
Cảm giác làm một người mù lòa thật không dễ chịu.
Sau khi trở thành người tàn tật mới biết được nhân sinh của người bình thường là cỡ nào hạnh phúc.
Giống như hiện tại, Vệ Chiếu chỉ có thể dựa vào việc lắng nghe âm thanh và biến hoá của nhiệt độ để phán đoán là ban ngày hay là ban đêm, bởi vì dù sao cũng đều là một màu đen kịt.
"Tam thiếu gia, phu nhân đưa tới cho ngài mấy nha hoàn." Từ cổng đi tới một mụ mụ, nàng chính là ngươi theo chân Đại phu nhân bồi gả tới, ở Lý gia đãi ngộ tự nhiên rất khác biệt.
Bây giờ mặc dù là thời kì dân quốc, nhưng bên trong Lý gia này, vẫn là duy trì lối sống trước đây, ngay cả Lý Vân Phi cùng Lý Vân Hạo mặc dù đi học ở học đường, khi về đến nhà cũng sẽ cởi ra âu phục khoác ngoài, thay đổi thành trường sam kiểu cũ.
Nhưng thời đại thay đổi, hiện tại Lý gia cũng không giống trước kia, cũng đối đãi với hạ nhân không quá hà khắc , ví như lúc phân phối công việc cho các nàng, cũng sẽ làm ra dáng trưng cầu một phen ý kiến của các nàng, bọn hắn quản loại này gọi là "Bình đẳng", đồng thời rất là đắc chí. Thân thế của Lý gia Tam thiếu gia mọi người đều biết rõ, không ít hạ nhân đều đang âm thầm cảm thán vận may của Vệ Chiếu. Nếu như không có Đại phu nhân phát thiện tâm, hắn là một người mù lòa chắc so với những hạ nhân này còn bi thảm hơn. Kết quả bởi vì mạng không đến tuyệt lộ, ngược lại lập tức trở thành Lý gia Tam thiếu gia, mặc dù không thể kế thừa Lý gia, nhưng cũng không cần lo ăn lo uống.
Trong mắt nhiều người có tiểu tâm tư, thì làm việc ở nơi này của Vệ Chiếu thật ra là công việc rất tốt.
Dù sao hắn cũng nhìn không thấy, lười biếng cũng được, lén đem chút ít đồ bán đi cũng được, cẩn thận một chút thì không có ai phát hiện. Nguyên nhân chính cũng do những này hạ nhân đều trộm dùng mánh lới, cho nên Lý gia Đại phu nhân mới bức thiết muốn tìm cho con nuôi mình một nàng dâu, mà không phải chọn từ những nha hoàn trong nhà này.
Trong nhà những nha hoàn này có chủ ý gì nàng còn không biết sao? Bất quá chỉ là khi dễ Vệ Chiếu nhìn không thấy muốn độc chiếm gia sản của Vệ Chiếu mà thôi.
Đại phu nhân tình nguyện chọn một câm nữ có gia thế tốt cũng không nguyện ý chọn những khỏe mạnh người bình thường này, các nàng tâm tư cũng không nhỏ đâu!
Vẫn là Tề Hiểu Yến tốt, người tám lạng kẻ nửa cân, ai cũng không ghét bỏ ai.
Tề Hiểu Yến lập tức liền dời đến Lý gia ở, vì con nuôi, Đại phu nhân cố ý chọn lấy mấy nha hoàn, vì muốn các nàng tự nguyện đến đây, tiền tháng cũng so nơi khác cũng cao hơn, cần nhất chính là trung tâm, bằng không thì liền bị đưa đến cục cảnh sát đi!
Những nha hoàn này dưới uy bức lợi dụ, trong thời gian ngắn khẳng định là không dám có dị tâm.
"Được rồi." Vệ Chiếu theo thanh âm đem đầu chuyển hướng đến vị hồi môn mụ mụ này, "Trương mụ mụ ngươi nhìn một chút, phân phối cho các nàng một chút công việc."
"Thiếu gia yên tâm." Trương mụ mụ cũng là người nhìn Vệ Chiếu từ nhỏ tới lớn, trong lòng tự nhiên càng thêm thương tiếc vị tiểu thiếu gia này.
Tiểu thiếu gia vừa thông minh lại thật đẹp, cũng không biết ai nhẫn tâm như vậy từ bỏ hắn? Nếu như hắn khỏe mạnh, cưới Lý gia nữ nhi thật không biết sẽ sống tốt bao nhiêu.
Bất quá nói đi thì nói lại, nếu là Vệ Chiếu là người bình thường khỏe mạnh, chỉ sợ cũng không trở thành con nuôi Lý gia, nói ra không chừng có người muốn hoài nghi thân thế của hắn. Chính là bởi vì mọi người đều biết hắn năm đó là một đứa trẻ mù lòa nhặt được bên đường, cho nên hắn tiến vào Lý gia mới không có người nói ra nói vào.
Khi dễ một người mù lòa, mặc kệ ở đâu cũng đều không tốt.
"Tiểu Thúy, ngươi đi quét rác, Như Nguyệt ngươi đi giặt giũ quần áo cho thiếu gia, sau đó đo kích thước đi tìm người may vá, làm mấy món âu phục áo khoác ngoài đến, nghe nói bên ngoài đều đang lưu hành kiểu âu phục này, chúng ta cũng theo trào lưu một chút. Còn Liên Hoa... Ngươi thận trọng, tạm thời liền phụ trách việc sinh hoạt hàng ngày của thiếu gia đi." Trương mụ mụ lưu loát phân tốt nhiệm vụ.
"Vâng." Nha hoàn tên Liên Hoa kia lên tiếng, có thể nghe thanh âm bên trong xuất ra có nồng đậm vui sướng.
Vệ Chiếu thân thể cứng lại. Từ từ, chờ chút, Liên Hoa này, chắc không phải là muội muội Vệ Liên Hoa của thân thể này chứ?
Không đúng, vốn trong kịch bản cũ không có việc Vệ Liên Hoa tới đây phục thị hắn nha. Mà hiện tại Tề Hiểu Yến chưa tới, Vệ Liên Hoa chẳng phải còn đang phụ giúp trong phòng bếp sao?
Hay là nói, chỉ là cùng họ cùng tên?
Không có khả năng!
Tên của nữ chính không có khả năng bị trùng nha! Mà thanh âm này lại êm tai so với nha hoàn khác còn dễ nghe hơn gấp mấy lần, không phải nữ chính thì là ai?
... Không cần nói, thế giới này nhất định không dựa theo đúng phong cách kịch bản nguyên gốc đi.
Vệ Chiếu cảm thấy đầu có chút đau.
Vệ Liên Hoa nguyên bản là một hạ nhân, giờ muốn vào Lý gia trở thành Lý gia đương gia phu nhân đã rất khó khăn, hiện tại nàng lại tới hầu hạ mình, lấy quan hệ giữa hắn cùng Lý gia Đại thiếu gia Nhị thiếu gia mà nói, sợ là quanh năm suốt tháng Vệ Liên Hoa cũng không gặp được bọn họ một lần.
Người không gặp được, còn trông cậy vào hai vị thiếu gia này vì nàng đánh vỡ tập tục cũ cưới nàng làm vợ?
Bất quá Vệ Chiếu giờ phút này cũng không có biện pháp nào khác, không thể đột nhiên nói không muốn. Thay vì để Vệ Liên Hoa đợi ở chỗ nào đó mình không biết, chi bằng thả ở bên người từ từ xem. Núi không đi đến ta, ta liền đi đến núi, đến lúc đó mình mang theo Vệ Liên Hoa cùng Lý gia Đại thiếu, Nhị thiếu ngẫu nhiên gặp mặt nhiều hơn mấy lần cũng được.
Vệ Chiếu ở một bên yên lặng suy nghĩ vấn đề, nhưng hắn không biết Vệ Liên Hoa cũng đang âm thầm đánh giá hắn.
Vệ Liên Hoa một đời này hạ quyết tâm không cùng Lý gia Đại thiếu, Nhị thiếu có dính dấp.
Sau khi đã chứng kiến như thế nào gọi là nam nhân chân chính, nàng đối với hai vị văn nhược thiếu gia này một chút hứng thú cũng không có.
Kiếp trước Vệ Liên Hoa mặc dù lấy Lý gia làm lực lượng, bảo vệ địa vị chính Phòng phu nhân của mình, nhưng cũng biết Đại soái đối với việc mình trước kia cùng nam nhân khác có một chân vẫn để bụng, nếu không sau đó cũng sẽ không nhiều lần nạp tiểu thiếp như.
Lần này, Vệ Liên Hoa ánh mắt càng nhìn xa trông rộng hơn, nàng đã biết tài phú của Lý gia ở chỗ nào, chỉ còn chờ Đại soái đi vào thành phố này, sau đó mình tìm một cơ hội biết hắn liền tốt, như vậy, mình nhất định có thể sẽ không còn tiếc nuối như kiếp trước.
Chỉ là bây giờ nàng còn lẻ loi một mình, đã cùng Lý gia ký văn tự bán mình, thay vì ở bên ngoài phiêu bạt, không bằng ở Lý gia từ từ mà đợi, chỉ muốn không cùng hai vị thiếu gia kia có liên lụy gì. Thế là, nàng nhớ tới ca ca ruột thịt của mình, cũng chính là Lý Chiêu nơi này, bèn phí hết tâm tư tới bên này.
Kiếp trước nàng toàn tâm toàn ý chỉ vì phú quý của Lý gia, cộng thêm lúc ấy Lý Chiêu đã là ma bệnh, dung mạo kia chính là xanh xao vàng vọt. Thế nhưng là bây giờ nàng đến sớm hơn, lại phát hiện dáng dấp của người ca ca này thực ra cũng không tệ.
Thế này mới đúng.
Dù sao cũng là ca ca của nàng, Vệ Liên Hoa nàng có thể lấy thân phận nha hoàn mà gả cho một Đại soái, trước sau thay đổi mấy nam nhân, tướng mạo tự nhiên là ngàn dặm chọn một, ở trong Lý gia này cũng là một người nhan sắc nổi trội, bằng không cũng không thể dẫn tới việc hai vị thiếu gia vì nàng mà ra tay đánh nhau.
Vệ Liên Hoa đối với Lý Chiêu vẫn có chỗ áy náy.
Kiếp trước mình vì đem nữ nhân Tề Hiểu Yến đuổi đi, bất đắc dĩ lợi dụng người ca ca này củ mình, về sau lúc hắn bị bệnh nặng cũng không khỏi nằm mơ thấy mẫu thân. Lần này, chỉ cần Lý Chiêu này ngoan ngoãn, nàng cũng không để ý nuôi thêm một người ca ca như thế, đến lúc đó còn có thể trước mặt Đại soái biểu hiện một chút ôn nhu cùng hiền lành của mình.
Vệ Liên Hoa tiếc nuối nhất chính là kiếp trước mặc dù trượng phu yêu quyền lợi nhưng cũng sâu nặng yêu nàng. Nàng chưa từng có cái gì mà không đạt được, trượng phu cũng không ngoại lệ. Lần này có thể trùng sinh, Vệ Liên Hoa cảm thấy đây là ông trời muốn đền bù cho mình cơ hội đền bù những tiếc nuối của kiếp trước.
Thế là, sự tình liền định như vậy xuống tới.
Vệ Liên Hoa hạ quyết tâm lợi dụng Lý Chiêu ở Lý gia an phận sinh hoạt, bởi vậy trong lúc chiếu cố Lý Chiêu liền phá lệ cẩn thận, vì sợ Lý Chiêu thích nàng, Vệ Liên Hoa cũng ngoài sáng trong tối ám chỉ mình là một đại sửu nữ, chỉ muốn đợi đến hết khế ước bán thân liền ra ngoài làm việc, cũng không làm ra cử động mập mờ gì.
Vệ Chiếu đối với lần này chỉ có thể âm thầm trợn trắng.
Ánh mắt hắn mặc dù là mù, nhưng tâm không phải mù.
Những ngày này Vệ Liên Hoa ở bên cạnh hắn phục thị, cũng xem như là một người thành thật, cũng không cố gắng lượn lờ trước mặt thiếu gia, ngay cả Trương mụ mụ cũng ở trước mặt Vệ Chiếu khen qua nhiều lần, nói Vệ Liên Hoa là người thành thật, không giống những người khác kiến thức hạn hẹp.
Chỉ có Vệ Chiếu biết, Vệ Liên Hoa này tám phần là một người trùng sinh.
Nếu như không phải như vậy, thì không thể giải thích vì sao Vệ Liên Hoa mỗi lần đều có thể tránh thoát việc cùng hai vị thiếu gia kia gặp mặt, không có thể giải thích vì sao nàng biết trước việc Bạo Tuyết đến liền vụng trộm đầu cơ trục lợi mua lương thực bán kiếm tiền.
Vệ Liên Hoa bởi vì Vệ Chiếu nhìn không thấy, trong âm thầm đã làm nhiều lần sự tình, tự nhận là thiên y vô phùng, nhưng lại không biết mỗi cử động của nàng đã đem lai lịch của mình bán sạch sành sanh.
Ách.
Vệ Chiếu thật muốn đem hệ thống bắt tới đánh một trận.
Gặp phải một muội muội ra tay ngoan độc như vậy đã là độ khó rất cao, vậy mà còn trùng sinh, không muốn cùng Lý gia dính líu nữa điểm quan hệ, nhiệm vụ này thế nào làm đây? Chỉ thất bại hai lần trở thành một người mù, lần này nếu thất bại nữa, lần tiếp theo khả năng chắc trở thành người thực vật mất!
Ngẫm lại cũng quá thảm đi.
Không, hắn vẫn có thể cứu giúp một chút!
"Liên Hoa, hôm nay bên ngoài thời tiết được chứ?" Vệ Chiếu buông xuống Nhị Hồ dò hỏi.
Bởi vì Vệ Chiếu nhìn không thấy, cho nên rất nhiều thú giải trí hắn không làm được. Bất quá chơi đàn Nhị Hồ thì vẫn có thể, âm nhạc nhiều khi không cần dùng đến mắt, kéo quen thế là được.
"Thời tiết rất tốt, thiếu gia." Vệ Liên Hoa nhìn thoáng qua khí trời bên ngoài gật đầu nói.
"Ta muốn ra ngoài đi dạo một vòng." Vệ Chiếu đưa ra yêu cầu, "Ngươi kêu Tiểu Mã, chúng ta cùng đi ra ngoài một chút."
Tiểu Mã là hạ nhân một mực phục thị bên Vệ Chiếu, chân có chút cà thọt, trong phủ cũng không sống tốt lắm, nhưng để Vệ Chiếu dùng làm con mắt thì vẫn có thể.
Vệ Chiếu nói thế nào cũng là Lý gia Tam thiếu gia, nếu cùng những người mù lòa khác cũng chống một cái quải trượng liền rất khó nhìn. Bởi vậy lúc hắn ra cửa không sai biệt lắm chính là vịn tay Tiểu Mã, sau đó chậm rãi mà đi.
"Vâng." Vệ Liên Hoa cũng biết Vệ Chiếu trong nhà ngây người một hai tháng nhất định sẽ buồn bực, cho nên cũng không khuyên can.
Sau khi ra đường, Vệ Chiếu cũng không đi trên đường nhiều, mà chọn lấy cái quán trà ngồi xuống, uống chút trà nghe nghe tiên sinh kể chuyện thuyết thư mà thôi.
"Liên Hoa, Tiểu Mã ở đây phục thị ta liền được rồi. Sinh nhật của đại ca sắp đến, ta nghe nói trên đường mở một cái cửa hàng Tây Dương, ngươi đi giúp ta nhìn một chút, có cái gì mới mẻ, lại phù hợp giá cả, ta muốn chọn một cái tặng cho Đại ca." Vệ Chiếu há miệng phân phó.
"Vâng." Vệ Liên Hoa hận không tìm được cơ hội ra ngoài, bây giờ nghe thấy Vệ Chiếu nói như vậy càng vui mừng nhướng mày, cùng Tiểu Mã lên tiếng chào liền rời đi.
"Thiếu gia." Tiểu Mã cùng Lý Chiêu chính là cùng nhau lớn lên, cũng biết sở dĩ mình còn có thể lưu tại Lý gia là bởi vì cặp mắt thiếu gia không tiện, cho nên tình cảm so với người bình thường mà nói chính là sâu một chút, "Liên Hoa tâm tư có chút lớn."
Nàng những ngày này, không có việc gì liền mượn cớ xuất phủ, không có việc gì liền không gặp được người, so với trước đó ân cần chu đáo hoàn toàn không giống. Vừa rồi ngồi chưa được một khắc đồng hồ, liền không ngừng hướng mặt ra ngoài nhìn, cũng không thèm nhìn một chút chén trà của thiếu gia đã không có nước.
"Không cần phải để ý đến nàng." Vệ Chiếu mỉm cười nói, " nàng hẳn là dáng dấp thật đẹp đi."
"Trong đám nha hoàn nàng thuộc dạng đẹp nhất." Tiểu Mã thành thành thật thật nói, "Không, phải nói, toàn bộ trong phủ, trên cơ bản nàng chính là đẹp mắt nhất."
"Đã là dáng dấp thật đẹp, ngươi vì sao không thích nàng?"
"Thiếu gia nói đùa. Tiên nữ bên trong bức tranh này càng đẹp mắt hơn, ta cũng không có khả năng thích họa. Lại nói, Liên Hoa xem ra chính là tâm rất lớn, tiểu nhân không có bản lãnh để cưới nàng." Lại nói, nếu hắn lấy thật, cũng phải lo lắng mình sẽ trở thành vị Võ Đại Lang kia hay không a.
"Dung mạo của nàng đẹp mắt như vậy, khẳng định là không cam tâm như vậy phục thị ta, chỉ cần nàng không phạm sai lầm gì, vậy thì thôi." Vệ Chiếu trấn an nói, "Đúng rồi, Nhị ca hiện tại chắc cũng sắp tới giờ tan lớp."
"Thời gian này, hẳn là cũng sắp tan." Tiểu Mã gật đầu nói.
"Ừm, ngươi đi xem một chút, nơi này là con đường về nhà sau khi tan học nhất định phải đi qua, ngươi nhìn kỹ chút. Nếu là Nhị ca tới, gọi hắn cùng tới ngồi một chút. Ta chưa từng đi học, không biết Đại ca thích gì. Nhị ca cùng Đại ca học chung học đường, hẳn phải biết chút ít."
"Vâng." Tiểu Mã cũng hiểu Lý gia này về sau nhất định sẽ thuộc về một trong hai vị thiếu gia, Tam thiếu gia chỉ là con nuôi, về sau không chừng còn không muốn cùng bọn họ có liên hệ gì đâu, khẳng định phải hảo hảo kéo gần quan hệ.
Tiểu Mã cảm thấy rất vui mừng, xem ra thiếu gia cuối cùng suy nghĩ minh bạch, người cũng không giống như trước đây không có tinh thần.
Xem ra Trương mụ mụ nói đúng, nam nhân nếu nhanh cưới vợ liền sẽ thành thục.
Bên kia.
Vệ Liên Hoa căn bản không hề đi cửa hàng Tây Dương, mà trực tiếp đi tới cửa hàng của mình và người kia cùng mở.
Nàng biết năm nay sẽ có trận tuyết lớn, lúc ấy lương thực sẽ tăng mấy thành. Kiếp trước thời điểm đó có một nha hoàn trong nhà làm nông, mỗi tháng còn phải dựa vào tiền công tiếp tế về nhà, kết quả bởi vì trận tuyết lớn này, ở thời điểm giá cả lương thực cao nhất đem bán ra, chẳng những kiếm được tiền, còn có thể dư dả đem nha hoàn đó chuộc trở về.
Vệ Liên Hoa biết ở cái thế đạo này không có tiền là vạn vạn không được, nàng muốn có vốn liếng gả cho Đại soái ở kiếp trước, có thể còn phải đợi rất nhiều năm. Những năm này nếu mình có thể kiếm được tiền, về sau cũng có tiếng nói hơn.
Bởi vậy, Vệ Liên Hoa mượn việc Lý Chiêu nhìn không thấy, lặng lẽ đem đồ vật của Lý Chiêu đi cầm cố rồi đổi hàng thứ phẩm đem trở về, dù sao Lý Chiêu cũng không biết, tiền kiếm được cùng một thương nhân lương thực bên ngoài hùn vốn thu mua lương thực, chờ đến thời điểm mùa đông liền kiếm được một món hời.
Thương nhân lương thực này cũng một nam nhân không tệ, trong mắt Vệ Liên Hoa thấy hắn đối với mình mê luyến, trong lòng tự nhiên càng thêm yên tâm. Ở thời điểm không có ai biết, cũng vui vẻ cho người đàn ông này một chút ngon ngọt, mới có thể để cho hắn vì chính mình làm việc tốt hơn.
Vệ Liên Hoa biết rõ khuôn mặt mình đối với các nam nhân mà nói chính là một loại vũ khí tốt nhất, bởi vậy cũng không để ý mà dùng một phen.
Không phải sao, vừa tới bên trong cửa hàng, Vệ Liên Hoa liền bị nam nhân ôm hôn miệng.
Qua một hồi lâu, nam nhân hôn được rồi sờ được rồi mới chịu dừng lại.
Vệ Liên Hoa kiếp trước cũng đã hưởng thụ qua vợ chồng vui thích, nam nhân này dáng dấp không tệ, lại có chút gia tài, đối với nàng kiếp trước mà nói cũng là một đối tượng không tệ , nhưng đáng tiếc hiện tại nàng đã có lựa chọn tốt hơn, tự nhiên muốn thủ vững điểm mấu chốt của mình.
"Tâm can, ta đã dựa theo ngươi nói đi thu mua lương thực. Chỉ là hiện tại đã qua thời điểm thu lương thực, không ít người đều dự định tồn lấy lương thực qua mùa đông, giá tiền này so trước đó chỉ sợ phải cao hơn nhiều." Nam nhân chán ngán thất vọng nói.
"Cao hơn bao nhiêu?"
"Không sai biệt lắm khoảng chừng một trăm đại dương." Nam nhân thở dài nói, " tâm can, ta cảm thấy chúng ta vẫn mua ít một chút cũng tốt, lương thực này để lâu giá cả cũng không thể đi lên, chúng ta mua không được cũng không tính là ít..."
"Một trăm đại dương mà thôi, ta sẽ nghĩ biện pháp." Vệ Liên Hoa khoát khoát tay, kiếp trước lúc nàng phú quý, một trăm đại dương còn chưa đủ nàng mua một cái vòng tay, hiện tại chẳng lẽ còn có thể bị một trăm đại dương này nghẹn chết hay sao?
"Được a." Nam nhân nói lại muốn ôm lấy nàng, "Chờ chúng ta kiếm được tiền, chúng ta thành thân có được hay không? Ta cũng không bỏ được ngươi một mực làm nha hoàn hầu hạ người khác."
"Không." Vệ Liên Hoa trong mắt ngậm nước mắt, "Ta đã đáp ứng nương, phải chiếu cố thật tốt ca ca ta. Ca ca ta mắt hắn nhìn không thấy, ta... Ta lại không có bản lãnh gì, làm sao có thể buông hắn xuống mặc kệ?"
"Cái này. . ."
"Đừng nóng vội." Vệ Liên Hoa lại bán cái tốt, "Khi hai chúng ta kiếm được rồi tiền, đến lúc đó ta sẽ cùng ca ca ta nhận nhau. Mặc kệ hắn mắng ta cũng được, đánh ta cũng được, cuối cùng có thể nói với hắn không phải ta chiếm món hời của hắn. Đến lúc đó, lại để cho ca ca làm người chứng hôn cho chúng ta có được hay không?"
Nam nhân đổi giận thành vui, cười tủm tỉm đáp ứng, vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ đem sự tình làm tốt.
Vệ Liên Hoa lại khen hắn vài câu, mới đi từ từ đi ra khỏi cửa hàng.
"Hừ." Vệ Liên Hoa lau miệng, trong mắt ánh lên vẻ ghét bỏ không che giấu chút nào.
Cùng hắn chơi đùa thì cũng thôi đi, trông cậy vào nàng gả hắn lại là vọng tưởng!
Một nam nhân vì một trăm đại dương phát sầu làm sao có thể cho nàng cuộc sống thoải mái? Hiện tại liền nhịn thêm một lúc, khi mùa đông tới kiếm được tiền, nàng sẽ tìm một cơ hội cùng người đàn ông này đoạn tuyệt, nàng cầm tiền rời đi.
Đúng rồi, còn phải đi cửa hàng Tây Dương nhìn xem.
Vệ Liên Hoa nhìn nhìn sắc trời, cảm giác thời gian hơi trễ, tranh thủ thời gian chạy chậm đi.
Nàng không biết, sau khi nàng sau đi, mặt khác có mấy người tiến vào trong tiệm lương thực.
Giờ phút này nam nhân đối với Vệ Liên Hoa mê luyến làm gì còn có chút nhu tình mật ý như lúc trước?
"Vâng, ngài yên tâm, nàng đã mắc câu rồi." "Chính như ngài nói, lòng tham của Vệ Liên Hoa hoàn toàn chính xác, ta nói muốn một trăm đại dương nàng cũng không chút do dự đáp ứng."
...
Tiểu Mã phụ trách tìm được Lý Vân Hạo đang trên đường tan học trở về, đồng thời thành công đem hắn dẫn tới trong quán trà.
Vệ Chiếu tiếp nhận ký ức chính là, Lý Vân Phi có chút khí phách của thư sinh, trong khi Lý Vân Hạo liền có chút nhã nhặn nhưng lại phúc hắc. Bởi vậy cuối cùng Lý gia gia chủ rơi vào tay Lý Vân Hạo, Lý Vân Phi hình như bị phân ra ngoài.
Bây giờ, Lý Vân Hạo nghe nói Lý Chiêu đang cùng hắn không có giao tình gì bỗng nhiên mời hắn gặp mặt, trong lòng tự nhiên cảm thấy ngoài ý muốn mười phần.
Đợi đến sau khi Lý Chiêu nói rõ ý tứ của chính mình, Lý Vân Hạo ngược lại rõ ràng mấy phần.
Cũng đúng, Lý Chiêu cùng bọn hắn không giống, trong thân thể chảy cũng không phải huyết thống của Lý gia.
Thế nhưng Lý Chiêu nói thế nào cũng là con nuôi của Đại phu nhân, mà Đại phu nhân ở Lý gia thế nhưng lại là người có tiếng nói, đối với việc lựa chọn người thừa kế tương lai cũng có chút quyền lợi. Trước kia Lý Vân Hạo cũng không phải là không muốn cùng Đại phu nhân chắp nối, thế nhưng Đại phu nhân giống như biết hắn đang suy nghĩ cái gì, bèn đối với hắn và Lý Vân Phi đều công bằng, thực sự không có chỗ ra tay.
Bây giờ suy nghĩ một chút, từ trên người Lý Chiêu ra tay tựa hồ cũng không tệ.
Lý Vân Hạo lại biết Lý gia có bao nhiêu tiền, sau lưng còn cùng quân bộ có quan hệ, chỉ là bên ngoài như vậy mà thôi. Bây giờ hắn cùng Lý Vân Phi là hai nam đinh trưởng thành của Lý gia, người thừa kế trừ bỏ bọn họ căn bản không có lựa chọn khác.
"Đại ca thích đọc sách, không bằng tặng hắn một cây bút máy thượng hạng." Lý Vân Hạo nghĩ kế nói, "chỉ là sau khi sinh nhật Đại ca rất nhanh cũng đến sinh nhật của ta, tam đệ ngươi cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia."
"Nhị ca sinh nhật đệ khẳng định cũng sẽ đưa một phần lễ vật để huynh hài lòng." Vệ Chiếu mỉm cười nói, "chỉ là không biết Nhị ca thích thứ gì, đệ cũng dễ tìm để tặng."
"Đồ vật ta thích nhiều lắm." Lý Vân Hạo cố ý thừa nước đục thả câu, "Nói đến, ta nghe nói Đại bá mẫu định tìm cho tam đệ ngươi một nàng dâu? Không nghĩ tới trong chúng ta người thành thân trước hết lại là ngươi?"
"Nhị ca đừng nên giễu cợt ta, mẫu thân cũng chỉ như vậy mà thôi."
"Cô em gái Tề gia kia nghe nói đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào ở luôn rồi. Bất quá chúng ta cùng Tề gia cũng coi như là họ hàng xa, kêu một tiếng biểu muội cũng không sai." Lý Vân Hạo nghĩ nghĩ, thăm dò hỏi, " nếu tam đệ ngươi không muốn cưới nữ hài bị câm, muốn cưới những người khác, Nhị ca ta cũng sẽ cố gắng giúp ngươi."
Bằng không thì một người mù, một người câm, đến lúc đó làm sao mà sống?
"Làm phiền Nhị ca phí tâm." Vệ Chiếu liền làm như nghe không hiểu ý tứ của Lý Vân Hạo, "Mẫu thân đối với đệ ân trọng như núi, người chọn như thế nào đệ liền sẽ cưới như thế đấy."
"Tam đệ, hiện tại là thời đại mới, không còn lưu hành loại mù cưới câm gả! Nếu Tề gia tiểu biểu muội kia thật sự không được, Nhị ca cũng sẽ không nhìn ngươi đi vào hố lửa. Mặc dù chúng ta không phải thân huynh đệ, nhưng tốt xấu đều họ là Lý, Đại bá Đại bá mẫu cũng đối bọn ta mười phần thân mật, ta đương nhiên sẽ không mặc kệ ngươi." Lý Vân Hạo có ý riêng nói, " Đại ca đọc sách thật tốt, chỉ là làm người có chút cẩu thả, nếu là bình thường có lúc nào đắc tội ngươi, ngươi cũng không nên để ở trong lòng."
"Đương nhiên sẽ không." Lý Chiêu Thiển Thiển cười nói, " đệ trước cám ơn hảo ý của Nhị ca."
"Liên Hoa, ở đây." Tiểu Mã nhìn xem dưới lầu bỗng nhiên há miệng hô một câu.
Vệ Liên Hoa đang ở phía dưới đi tới, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn thấy Tiểu Mã, kế bên Tiểu Mã lại có một nam nhân khác đang ngồi.
Lý Vân Hạo.
Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Vệ Liên Hoa vội vàng cúi đầu xuống, sau đó hướng phía quán trà đi đến.
Lý Vân Hạo còn lưu luyến ở khoảnh khắc cô nương này vừa ngẩng đầu lên trong nháy mắt đó.
Thật đẹp.
Đây mới là dáng vẻ nữ hài tử trong giấc mộng của hắn.
Trong học đường những nữ hài tử kia phần lớn cắt tóc ngắn, nhìn xem đúng là nữ thanh niên tiến bộ, nhưng Lý Vân Hạo vẫn ưa thích một đầu tóc dài đen bóng. Chỉ là nha hoàn trong nhà vừa dốt nát lại không hiểu tình thú, thực sự không thể làm người ta có cách nào nuốt trôi.
"Tam đệ, đây là nha hoàn của ngươi?" Lý Vân Hạo hỏi nhiều một câu.
"Phải."
"Ta nghĩ ra quà sinh nhật của ta là gì rồi, vào lúc sinh nhật của ta, đệ đưa nha hoàn này tới hầu hạ ta, thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro