Chương 48: Liên Hoa - bốn

Lời này của Lý Vân Hạo bất kể là cố ý hay không, bất quá vẫn ở trong lòng của mọi người lưu lại một bút.


Cũng đúng, mặc kệ hai người kia nhìn có xuất chúng như thế nào, nhưng một người mù một người câm, vẫn không thể tạo ra nổi sóng gió gì. Trước đó bởi vì Lý Chiêu kinh diễm ra sân nên những người đối với họ có chút thưởng thức lập tức liền đem những tâm tư đó đè xuống.


Lý phu nhân trên mặt mỉm cười, trong lòng đã đem Lý Vân Hạo mắng đến cẩu huyết lâm đầu.


Sớm không nói muộn không nói, lúc này nói, cho là lời nói vô ý à, làm sao có thể? Lý Vân Hạo cũng không phải là người không được đi học, cũng không phải là con nít chuyện gì cũng không hiểu, lời gì nên nói cái gì lời nói không nên nói chẳng lẽ không biết a?


"Ta thích yên tĩnh, không thích quá ồn ào." Vệ Chiếu khẽ cười nói, "Có một số người mặc dù có thể nói chuyện, nhưng nói ra toàn những điều ta không thích nghe, còn không bằng ngay từ đầu không cần nói."


"Chiêu Nhi nói rất đúng, nếu cả ngày líu ríu như chim sẻ thì có ích lợi gì?" Lý phu nhân chậm rãi nói, "Cái này cũng thật giả tạo nha, làm người nha,  cũng không phải nhìn xem hắn nói cái gì, mà là phải coi hắn làm được cái gì?"


Lý Vân Hạo nụ cười cứng ở trên mặt, nhất thời không biết nên nói cái gì.


Nếu hiện tại hắn lên tiếng, chẳng phải chứng minh lời nói của mình trước đó không phải "Lời nói vô tâm" ? Đành phải đem cơn tức này nhịn xuống trước, còn lại sau này hãy nói.


"Khụ, được rồi, mọi người ăn cơm trước đi. Cơm nước xong xuôi, mấy lão già chúng ta cũng không cản trở đám người tuổi trẻ các ngươi, muốn xem gì hay chơi cái gì liền tự mà thương lượng đi làm."


"Được a, đồ ăn làm thật tinh xảo, nhìn là muốn ăn rồi."


Đoàn người anh một lời tôi một câu nói, rất nhanh liền đem cái không khí thiếu hài hòa đuổi đi mất


Tề Hiểu Yến cảm kích nhìn thoáng qua Vệ Chiếu.


Một bữa cơm ăn xong, Tề Hiểu Yến không thèm liếc nhìn đến Lý Vân Hạo chút nào. Lý Vân Hạo vừa bắt đầu liền nói nàng "câm điếc", ấn tượng đầu tiên liền trực tiếp xấu tệ, về sau tám phần cùng Lý Vân Hạo không có phát sinh bất cứ quan hệ nào.


Vệ Liên Hoa trong lòng ngầm nhẹ nhàng thở ra, đồng thời không khỏi cảm thấy Lý Vân Hạo làm người thực sự quá ngu.


Kỳ quái, đời trước còn cảm giác Lý Vân Hạo không có ngu như thế nha.


A, không đúng, đời trước lúc này mình đối với Lý Vân Hạo vẫn có chút tình cảm, cho nên trong mắt Vệ Liên Hoa thì Lý Vân Hạo cái gì cũng đều tốt. Bây giờ có ký ức cả cuộc đời trước, trong lòng Vệ Liên Hoa cũng không còn nghĩ mình chỉ là một nha hoàn, góc độ nhìn tự nhiên càng không giống kiếp trước.


Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người liền tản, không tiếp tục tụ tập cùng một chỗ.


Đến lúc đó Lý Vân Phi không có việc gì liền hướng về phía Vệ Liên Hoa bên này nhìn một chút, tựa như muốn tìm cơ hội nói chuyện với Vệ Liên Hoa. Vệ Liên Hoa không biết suy nghĩ như thế nào, cũng cùng Lý Vân Phi có chút mập mờ.


Tề Hiểu Yến nha hoàn và đồ vật đều đem đến Lý gia, chỗ ở của nàng chính là nơi Lý Hương trước kia ở, khoảng cách rất gần nơi ở của Lý phu nhân, cũng không phải cách rất xa nơi ở của Vệ Chiếu.


"Tiểu thư, Nhị thiếu gia kia thật sự quá ghê tởm." nha hoàn của Tề Hiểu Yến hết sức tức giận, "Hắn cố ý. Trước đó phu nhân nói người đường đệ của nàng không tốt, quả nhiên là thật sự."


Trọng yếu nhất chính là bên người Lý Vân Hạo còn mang một nha hoàn có thể xưng tuyệt sắc, không có việc gì bèn cùng nha hoàn kia mắt đi mày lại, nhìn thấy thực đáng tức giận.


Tề Hiểu Yến làm thủ thế, ra hiệu nha hoàn không cần nhiều lời.


"Nô tỳ biết cái gì nên nói cái gì không nên nói." Nha hoàn thấp giọng, "Nô tỳ ngược lại cảm thấy Tam thiếu gia người rất tốt, mặc dù nhìn không thấy, nhưng phong thái thật sự là xuất chúng, nô tỳ nhìn thấy được."


Kỳ thật theo cách nhìn của nha hoàn này, Tam thiếu gia thật đúng là lương phối.


Nhìn xem thật đẹp lại dịu dàng, còn vì tiểu thư giải vây, có điểm tiếc nuối chính là  mắt nhìn không thấy đường. Nhưng nói đi thì nói lại, nếu Lý gia Tam thiếu gia cặp mắt không có vấn đề, nhân phẩm như vậy làm sao có thể đến phiên tiểu thư nhà nàng?


Tiểu thư nàng ở Tề gia địa vị thật sự rất thấp, chỉ so với nha hoàn tốt hơn một chút. Nếu không có phu nhân hỗ trợ giật dây, cửa hôn sự tốt như vậy cũng không rơi đến trên thân tiểu thư nhà nàng.


Tề Hiểu Yến làm thủ thế, ra hiệu mình muốn đi gặp Lý phu nhân.


"Dạ tiểu thư, nô tỳ đỡ ngài đi." Nha hoàn hoàn toàn có thể hiểu hết những thủ thế tiểu thư nhà mình làm là có ý gì, mấy năm này tiểu thư một mực học cái này, nàng đi theo nhìn hồi lâu, cũng hiểu được!


Ban đêm.


Lý phu nhân lần nữa đi tới phòng Vệ Chiếu.


"Chiêu Nhi, nàng dâu này coi như không tệ, con xem một chút hôn kỳ là lúc nào mới tốt?" Lý phu thanh âm nghe tựa hồ phá lệ cao hứng, "Cô vợ nhỏ này của con khá tự giác, vừa tới đây, liền đến nghe ngóng kích thước quần áo và giày của con, nói là cảm tạ hôm nay cảm tạ con bênh vực lẽ phải, muốn làm cho con mấy bộ y phục."


Lý phu nhân chọn con dâu, không cần con dâu này xinh đẹp cỡ nào hay cần học thức gì đó, có thể chiếu cố Lý Chiêu liền không thể tốt hơn.


Cảnh tượng hôm nay, nàng là một người từng trải làm sao thấy không được?


Cặp vợ chồng trẻ này nếu thành hôn, thời gian nhất định trôi qua không kém.


Nàng cũng đi tìm đại phu Tây Dương xem bệnh cho Lý Chiêu, bệnh của Lý Chiêu cũng không phải bẩm sinh đã bị, mà do lúc trong bụng mẹ ăn phải một chút thứ không nên ăn, về sau sinh ra lại bị nhiễm trùng, bởi vì cứu chữa trễ mới biến thành như vậy, đại phu nói, không di truyền!


Vừa lúc, Tề Hiểu Yến cổ họng cũng  bởi vì phát sốt cháy hỏng, cùng đứa bé không có quan hệ, hai người bọn họ nếu sinh con chắc chắn là đứa bé khỏe mạnh bình thường, về sau dưỡng lão cũng không cần lo.


Còn có chuyện gì tốt hơn chuyện này a?


Lý phu nhân cảm thấy tảng đá to trong lòng mình rốt cuộc cũng hạ xuống được!


Vệ Chiếu trong lòng lại lộp bộp rơi.


Chờ chút, nữ phụ này không phải nên đi thích Lý Vân Hạo sao?


A, đúng, ngày hôm nay Lý Vân Hạo nói ra ác ngôn như vậy, cô gái này đối với hắn ấn tượng khẳng định là tệ hại vô cùng. Tề Hiểu Yến vốn chính là một người tính tình nội liễm, đối với Lý Vân Hạo ấn tượng đầu tiên hỏng, về sau khẳng định cũng sẽ không cùng hắn có cái gì dây dưa, kịch bản tình cảm này liền trực tiếp quăng đi!


Vệ Chiếu làm rõ quan hệ ở trong đó xong chỉ muốn mắng chửi người.


Hắn cố gắng như vậy ở đi theo kịch bản, nhưng kịch bản tựa hồ hoàn toàn không theo hắn nghĩ tới.


Khi hắn muốn tận tâm tận lực thoát khỏi kịch bản, thì kịch bản kia luôn luôn thề chết mà tuân theo, tận dụng mọi thứ nhảy ra; hiện tại hắn muốn giữ kịch bản, kịch bản lại như một con ngựa hoang mất cương chạy tung tăng tứ phía.


Không mang theo dạng này.


Vệ Chiếu cũng không muốn tìm cho mình cô vợ nhỏ.


Dù coi như nhiệm vụ ở trong thế giới cũng không được.


Đương nhiên, có lẽ có những túc chủ khác từng làm như thế, nhưng Vệ Chiếu rất bài xích việc cùng những người trong thế giới mà mình làm nhiệm vụ có dạng gút mắc này.


Chưa nói đến chuyện sau khi kết hôn sẽ có con cái hay không? Chỉ nói tới sự tình động phòng sau khi thành thân, chuyện này cũng không thể cùng một người xa lạ làm nha. 


Hiện tại, Tề Hiểu Yến hình dáng ra sao hắn còn không biết, làm sao có thể không chút kiêng kỵ nào cùng nàng thành thân đây?

"Nương." Lời nói tới bên miệng Vệ Chiếu cũng phải xoay chuyển mấy vòng, "hiện tại con cũng không vội thành thân."

"Con không gấp nhưng mà nương gấp." Lý phu nhân vội nói, "Chiêu nhi, con không biết, hiện giờ trong tộc đối với chuyện chọn Lý Vân Phi cùng Lý Vân Hạo thừa kế đã ầm ĩ không thôi, con bây giờ đang là bia ngắm của mọi người. Nếu con không tranh thủ thời gian thành thân dọn ra ngoài, đến lúc đó sẽ rất phiền. Mắt của con không tiện, lúc đó người ta khi dễ con con cũng không biết!"


Năm đó Lý phu nhân cũng từng theo chồng mình một đường đoạt quyền tới tay.

Bây giờ Lý gia đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cũng không thể không lo tới bước cuối cùng kia. Lúc này nội đấu đã rất kịch liệt.

Lý Chiêu lại không phải là huyết mạch của Lý gia, bản thân còn mù lòa lại chỉ là con nuôi của bọn họ, đến lúc đó ai dám đảm bảo lửa không đốt lên tới trên người hắn? Nếu thật sự đến lúc đó, lời nói của nàng cũng không còn dùng được. 

Thay vì cùng ở lại Lý gia, không bằng để hắn mang theo thê tử dọn ra ngoài, về sau nàng còn có thể đến ở chung, giúp Lý Chiêu trông coi nhà cửa, không lo lắng về sau trôi qua không tốt.

"Nương, hay là trước chờ khoảng nửa năm nữa." Vệ Chiếu nghe cách nói của Lý phu nhân, liền biết là tám phần không thể cự tuyệt, nhưng mà kéo dài thời gian chút ít thì vẫn có thể, "con nghe nói qua ít ngày nữa, nhà chúng ta sẽ mời Đại soái quân bộ tới làm khách, không thể mất mấy tháng để chuẩn bị. Đợi sau khi Đại soái rời đi liền đến tết, coi như con thành thân thì cũng không kịp, bằng không thì chậm một chút, chờ con và biểu muội có thời gian gần nhau hơn thì mới bàn tới chuyện tổ chức hôn lễ."

"Nửa năm quá lâu." Lý phu nhân cảm thấy thời gian lâu quá không tốt.

"Không lâu." Vệ Chiếu ho khan nói, " nương, hình như con bị cảm, chắc phải tới bệnh viện khám một chút."


"Cái gì, bị cảm?" Lý phu nhân liền đem chủ đề tranh thủ thành thân vứt qua một bên, "Chiêu Nhi, con phải tự chăm sóc mình thật tốt nha."


"Con biết rồi nương."


Vệ Chiếu là bệnh nhân, Lý phu nhân cũng không thể cố chấp mà ép hắn, đành phải đáp ứng nửa năm này kỳ hạn, sau nửa năm nữa, bọn họ nhất định phải dọn ra ngoài.


Nửa năm a, kỳ thật cũng còn có thể.


Vệ Chiếu sờ sờ cằm, xem ra hắn phải tăng thêm tốc độ, cho Vệ Liên Hoa cùng Lý Vân Hạo bọn hắn thêm chút thúc đẩy, bằng không thì chậm rãi kiểu này không thể được.


Nếu như đứng tại góc độ của Vệ Liên Hoa trùng sinh mà xem, Vệ Chiếu ngược lại là có thể đoán được một vài thứ. 


Vệ Liên Hoa đời trước làm qua Đại soái phu nhân, khẳng định không có khả năng để ý đến Lý gia này. Đời này nàng tám phần chỉ muốn mượn Lý gia làm bàn đạp để cấu kết lại với vị quân phiệt kia, một lần nữa trôi qua vinh hoa phú quí.


Nhưng mà dưa hái xanh thì không ngọt, lấy bản sự của Vệ Liên Hoa, nếu như thật sự ép tới Lý gia, chỉ sợ ở trong hôn lễ cũng sẽ nháo ra chuyện, nàng là nữ chính nên chắc chắn sẽ có hào quang nữ chính quanh thân, thật là không thể thả lỏng trong lòng dù một chút mà.


Bởi vậy, muốn nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, nhất định phải làm cho Vệ Liên Hoa tự nguyện đồng thời mãnh liệt hi vọng thì chuyện này thúc đẩy tiếp được.


Đã như vậy, thì việc cần làm hàng đầu, chính là nên cắt đứt đường lui của Vệ Liên Hoa.


Nguyên ở kịch bản ban đầu, vị quân phiệt kia tên là Đoạn Thức Tốn, tại thời điểm này chỉ là một phó quan nho nhỏ, làm việc dưới trướng của vị Đại soái mà Lý gia qua lại. Đợi đến khi vị Đại soái kia cùng với vị quân phiệt khác đấu tranh thất bại, về sau lại bị người ám sát, lúc này Đoạn Thức Tốn kia thành công thượng vị, trở thành đầu lĩnh quân phiệt.

Chỉ là Đoạn Thức Tốn thượng vị mặc dù nhanh nhưng không đủ căn cơ.

Đầu năm nay tham gia quân ngũ cũng chỉ vì kiếm miếng cơm, giữa các quân phiệt với nhau ngươi đánh ta ta đánh ngươi, không có ngày kết thúc. Ai làm lão Đại còn không phải là điều mà những người tham gia quân ngũ chú ý, sự chú ý của bọn họ nằm ở việc có thể đi theo lão Đại nhậu nhẹt qua ngày tốt lành hay không.

Đây cũng chính là nguyên nhân Đoạn Thức Tốn lấy Vệ Liên Hoa.


Bởi vì cái hắn cần chính là tài phú của Lý gia, tài sản đến chèo chống quân phí mình cần chi tiêu, mà Vệ Liên Hoa không thể nghi ngờ chính là một trong những người biết rõ ràng nhất tài phú Lý gia được để ở chỗ nào, do lúc Lý Vân Hạo bệnh nặng nằm ở trên giường nói cho nàng biết bí mật này, nàng thông qua việc dâng ra bí mật này mới có thể ngồi vững vàng ở vị trí Đoàn phu nhân. 


Chỉ cần làm cho Đoạn Thức Tốn không thể trở thành đầu lĩnh quân phiệt, hoặc làm cho Vệ Liên Hoa không có cách nào dính líu đến thì Vệ Liên Hoa còn có thể nào trở thành Đoàn phu nhân không? Chắc chắn là không thể nào.


Khi làm cho Vệ Liên Hoa biết mình không có cách nào gả cho Đoạn Thức Tốn, nàng cũng chỉ có thể bắt lấy chỗ tốt nhất hiện giờ nàng đang có, chính là gả cho Lý gia nhị công tử này thôi.


Đoạn Thức Tốn hiện tại vẫn còn rất dễ đối phó.


Vệ Chiếu trong đầu hồi tưởng đến những tin tức liên quan đến Đoạn Thức Tốn, trong lòng âm thầm lập kế hoạch.


Nói thế nào thì Vệ Chiếu hắn cũng đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ hệ thống túc chủ như vậy, không thể bởi vì hắn đối đãi tốt với muội muội liền thật sự coi hắn là thánh nhân.


Thế giới này cũng không có bất kỳ cái gì để hắn lưu niệm, như vậy dù cho có hủy hoại thì tự nhiên cũng không có gì đau lòng.


Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, còn lại đều không quan tâm.


Đại soái có quan hệ với Lý gia mang họ Vương, gọi là Vương Đại Đức.


Người mà Vương Đại Đức trước đó cưới chính là cô nãi nãi của Lý gia, bởi vậy mới nhận được sự ủng hộ về tài vụ của Lý gia, Lý gia cũng thông qua trợ giúp của Vương Đại Đức mà móc nối được người phương tây, bí mật làm nhiều vụ buôn bán đen tối, tiền bạc kia cũng cuồn cuộn tới tay.


Lý gia cũng sợ bị Vương Đại Đức giở trò qua cầu rút ván, bởi vậy mỗi lần đưa Vương Đại Đức tiền tài đều cố gắng đưa không nhiều hơn số đã thỏa thuận, để Vương Đại Đức có thể có đủ tiền chèo chống quân phí nhưng đồng thời cũng phải không đủ để chống đỡ được chi tiêu năm tiếp theo, còn phải sử dụng các loại thủ đoạn tránh để Vương Đại Đức cùng các gia tộc khác có quan hệ, số tiền còn lại kia, đều bị Lý gia chôn ở một nơi bí mật, trừ Lý gia đương gia, không có bất kỳ người nào biết.


Có một số lớn tài vật như thế, nên Vương Đại Đức đối với Lý gia cho dù có kiêng kỵ nhưng mặt ngoài cũng tỏ ra thân cận vô cùng.


Một ngày nọ, Vương Đại Đức từ bên ngoài trở về, thì một thủ hạ trung thành bỗng nhiên đưa tới cho hắn một phong thư.


Một phong thư mật báo.


Trên thư tố cáo không ai khác chính là Đoạn Thức Tốn.


Đoạn Thức Tốn có thể thượng vị cấp tốc sau khi Vương Đại Đức chết, thì chắc chắn hắn cũng đã bí mật chuẩn bị trước đó rất lâu. Vệ Chiếu mặc dù không thể có được chứng cứ xác thực, vì dù sao hắn cũng không có thủ hạ để đi làm việc đó, nhưng bất quá viết một phong thư bí mật báo tin thì dễ như trở bàn tay.


Chỉ cần có thể làm cho Vương Đại đức hoài nghi, để hắn tự đi thăm dò Đoạn Thức Tốn là được rồi.


Bên này, Vệ Chiếu lại đi gặp Lý Vân Phi.


Đây chính là Lý Vân Phi chủ động tìm Vệ Chiếu, không phải Vệ Chiếu tìm hắn.


Bây giờ Vệ Liên Hoa mặc dù cùng Lý Vân Phi có mập mờ, nhưng thật ra nhiều hơn vẫn là cùng với Lý Vân Hạo. Khi Lý Vân Phi đến hỏi Vệ Liên Hoa hắn có chỗ nào không tốt, Vệ Liên Hoa chỉ khóc và nói "Ngươi căn bản cũng không hiểu ta", ngược lại làm Lý Vân Phi áy náy mười phần.


Lúc này, Vệ Chiếu chỉ cần để Tiểu Mã lơ đãng xuất hiện ở trước mặt Lý Vân Phi, ngẫu nhiên trò chuyện về việc Vệ Liên Hoa đã từng phục thị Vệ Chiếu là được rồi.


Lý Vân Phi không muốn đi tới chỗ Lý Vân Hạo hỏi tin tức của Vệ Liên Hoa, đương nhiên cũng chỉ có thể tìm đến Vệ Chiếu.


"Đại đường ca, sao bỗng nhiên huynh lại tới tìm đệ?" Vệ Chiếu cười cười nói, "chỗ này của đệ cũng không có vật gì tốt để chiêu đãi huynh."


"Đường đệ, ta không phải tới nói cái này." Lý Vân Phi có phần lo lắng nói, "Ta... Ta muốn hỏi một chút, đệ đối với Liên Hoa hiểu rõ bao nhiêu?"


"Không coi là nhiều."


Lý Vân Phi có chút thở dài, "Là ta lỗ mãng, ta chỉ không biết làm sao cùng Liên Hoa ở chung. Ta tặng nàng đồ đạc, nàng đều không cần, ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua cô gái như vậy, ta cũng không biết làm sao theo đuổi nàng?"


"Liên Hoa đích thật là cô gái tốt." Vệ Chiếu mặt không đổi sắc đi theo nói khoác, "Nàng có thể làm được việc, âm thanh lại dễ nghe, nếu không phải Nhị ca nói với đệ muốn người, đệ cũng không bỏ được cứ như vậy để nàng đi."


Vệ Chiếu lúc nói lời này thần sắc có chút đau thương, đó là một loại cảm giác khiến người khác nhìn đã cảm thấy giữa bọn họ cái gì không thể biểu lộ.


Lý Vân Phi sắc mặt lập tức liền thay đổi.


"Chẳng lẽ là đường đệ cũng thích nàng?"


"Ta cũng là người sắp cưới vợ, Đại ca cớ gì nói ra lời ấy?" Thích Vệ Liên Hoa, còn không bằng thích khối đá ở bên đường, "Lại nói, Liên Hoa đã có người nàng thích, quân tử không đoạt sở ái của người khác đạo lý đệ vẫn là hiểu."


"Liên Hoa thích nhị đệ, ta biết." Lý Vân Phi càng thêm như đưa đám.


"Thích Nhị ca?" Vệ Chiếu kinh ngạc không thôi, "Đại ca, ngươi tại sao có thể có ý nghĩ như vậy? Liên Hoa thích cũng không phải Nhị ca a."


"Cái gì? Không phải nhị đệ?" Lý Vân Phi cũng sửng sốt, "Đó là ai?"


"Ta... Đại ca, ngươi cũng biết, đệ nhìn không thấy." Vệ Chiếu có chút thở dài nói, " đệ chỉ biết, Liên Hoa thích một sĩ quan, sĩ quan này là ai đệ không rõ ràng."


"Sĩ quan có cái gì tốt?" Lý Vân Phi tự xưng là thanh niên tiến bộ, xem thường nhất là những sĩ quan ỷ có súng liền diễu võ giương oai, "Ta đi tìm Liên Hoa hảo hảo nói."


"Đại ca." Vệ Chiếu liền vội vàng kéo hắn, "Đại ca, nếu huynh nói, đến lúc đó đệ làm sao cùng Liên Hoa gặp mặt? Đệ và nàng tốt xấu cũng từng là chủ tớ, huynh xem như là đệ nói nhảm đi. Kỳ thật... Kỳ thật đệ cũng không dám xác định, chỉ là thỉnh thoảng nghe thấy Liên Hoa đang lầm bầm lầu bầu một chút sự tình liên quan đến quân đội, cho nên mới cho là nàng ưa thích sĩ quan."


"Ta không nói là được rồi." Lý Vân Phi còn muốn đến hỏi Vệ Liên Hoa.


Ha ha, ngươi coi như không nói, Vệ Liên Hoa chẳng lẽ còn không đoán ra được a?


Vệ Chiếu hiện tại có thể không có bao nhiêu bản sự, cũng liền làm được tiểu động tác, nếu thật sự bị Vệ Liên Hoa phát hiện ra chỗ không hợp lý, khẳng định trực tiếp liền muốn chơi chết hắn, nói không chừng Lý Vân Phi cùng Lý Vân Hạo sẽ còn vì nàng mà hủy thi diệt tích!


"Có đôi lúc đệ đặt một ít báo chí để Tiểu Mã đọc cho đệ nghe, mỗi lần đọc đến tin tức trong quân đội thì Liên Hoa sẽ tới nghe, sau đó nói với Tiểu Mã nàng muốn xin mấy tờ báo đó." Vệ Chiếu nói như hát, "đệ nhìn không thấy, nhưng cũng biết Liên Hoa đối với người kia nhất định đã rất nặng tình. Nàng đến nhà chúng ta làm nha hoàn chắc cũng bởi vì cuộc sống khó khăn mà thôi, đại ca huynh mỹ nhân kiểu gì mà không chiếm được, tội gì một mực dây dưa với Liên Hoa? Lại nói, trong nhà khẳng định cũng sẽ không để huynh cưới Liên Hoa làm vợ. Có thể sau khi Liên Hoa từ Lý gia đi ra, liền gả cho người trong lòng của mình, đại ca huynh sao không thể giúp nàng hoàn thành ước vọng chứ?"


Lý Vân Phi một người mang chủ nghĩa lãng mạn, thay vì nói hắn thích Vệ Liên Hoa, chẳng bằng nói hắn thích cái cảm giác thích Vệ Liên Hoa.


Nếu thật sự để cho Lý Vân Phi cùng với Vệ Liên Hoa, chỉ sợ ở với nhau qua không được một năm.


Hai người bọn họ tính cách cùng tam quan đều hoàn toàn tương phản, hiện tại bởi vì tình yêu mà hấp dẫn cùng một chỗ, về sau không nhất định sẽ lâu dài.


Vệ Chiếu những lời này, Lý Vân Phi cũng tìm không ra được chỗ nào để phản bác lại.


"Thế nhưng nhị đệ, hắn cũng không có khả năng cưới nàng." Lý Vân Phi còn đang lo lắng Vệ Liên Hoa.


"Đúng vậy a." Vệ Chiếu cũng thở dài theo, "Đại ca, huynh nếu là thật thích nàng, vậy huynh cứ từ từ quan sát Liên Hoa một chút, nhìn nàng xem có phải là bởi vì bị Nhị ca theo đuổi cho nên mới đối với Nhị ca hư tình giả ý? Nếu nàng đối với Nhị ca vô ý, Đại ca, huynh phải giúp đỡ nàng, dù cho về sau nàng thật sự gả cho người khác, thì khi hồi tưởng lại thì trong lòng nàng vẫn còn có một người như huynh đã từng có thể cho nàng điểm tựa, bằng không thì sinh mệnh liền như một ngụm giếng cạn, không còn muốn sống!"


Lý Vân Phi bị Vệ Chiếu triệt để thuyết phục, "Đệ... đệ nói đúng."


Vệ Chiếu lập tức cảm tạ năm đó xem qua những quyển tiểu thuyết của Quỳnh Dao đó.


Thế mà thật sự có tác dụng?


Thế mà thật sự có người dính chiêu này?


Nghệ thuật thật sự là bắt nguồn từ sinh hoạt nha, Vệ Chiếu xem như hoàn toàn phục.


"Có thể... Nhưng làm sao giúp Liên Hoa?" Lý Vân Phi tự lẩm bẩm.


"Rất đơn giản." Vệ Chiếu thở dài nói, "chỉ là có thể sẽ ủy khuất đại ca một chút."


"Ta không ủy khuất." Lý Vân Phi trong mắt tỏa ra ánh sao, "Tam đệ nói đúng, tình yêu hẳn là hi vọng trông thấy người trong lòng trôi qua thật tốt. Chỉ cần có thể giúp Liên Hoa, cũng coi là ta đối với xã hội xưa một lần lên án, dù là nha hoàn, cũng có thể có được tình yêu của mình cùng gia đình!"


... Giác ngộ của ngươi có phải là có chút thăng hoa quá nhanh?


"Tam đệ, có biện pháp gì tốt ?" Lý Vân Phi ánh mắt sáng rực, dù là Vệ Chiếu nhìn không thấy cũng có thể cảm nhận được loại ánh mắt nóng rực này.


"Đại ca, không bằng huynh vụng trộm quan sát Liên Hoa, nhìn xem người nàng thích là ai? Sau đó huynh giúp một tay nối dây tơ hồng. Hiện tại sĩ quan tiền lương cũng không thấp, nếu sĩ quan kia cùng Liên Hoa tình đầu ý hợp, đệ và huynh liền ra một chút tiền, giúp Liên Hoa trả lại tiền bán thân, thả nàng ra ngoài cùng sĩ quan kia ở bên nhau vui vẻ. Nếu sĩ quan này không tốt, đến lúc đó Liên Hoa bên kia chỉ sợ còn cần huynh cẩn thận an ủi."


Vệ Chiếu càng nói, Lý Vân Phi sắc mặt lại càng tốt hơn.


"Đúng, đúng. Tam đệ, thật đúng đại ân nhân của ta, lời đệ nói quả thực đúng cực kỳ." Lý Vân Phi xông lên muốn ôm Vệ Chiếu, bị Vệ Chiếu né tránh.


"Đại ca, đệ gần nhất cảm mạo, không muốn lây cho huynh" Vệ Chiếu làm bộ ho khan một tiếng, "Chỉ là Đại ca, đệ hiện tại đã có vị hôn thê, nếu cùng Liên Hoa truyền ra chút gì, đối với hai người chúng ta đều không tốt, những lời đệ nói với huynh này, liền giữ kín trong bụng chúng ta đi."


"Đương nhiên, tam đệ nếu đệ không tin ta, ta có thể thề." Lý Vân Phi thuận miệng trả lời một câu, đầy trong đầu đều là như thế nào cứu vớt Vệ Liên Hoa, như thế nào cùng Liên Hoa lưỡng tình tương duyệt hình ảnh.


"Vậy thì không thể tốt hơn." Vệ Chiếu nhẹ gật đầu, "Mời Đại ca thề đi."


"Thật sự phải thề?" Lý Vân Phi nhìn bộ dáng thật lòng của Vệ Chiếu, đành phải nâng lên cánh tay mình lên, "Tốt a, ta ở đây thề, nếu ta cùng người khác tiết lộ lời nói ngày hôm nay ở đây, ta liền bị thiên lôi đánh, vậy được chưa."


"Không được." Vệ Chiếu lắc đầu, "Đại ca, huynh phải thề, nếu như huynh tiết lộ cho Liên Hoa biết về nói lời ngày hôm nay của chúng ta, thì về sau huynh cùng Liên Hoa liền nhất định thiên nhân lưỡng cách, vĩnh viễn không gặp lại."


"Đây cũng quá độc!"


So với thiên lôi đánh xuống, căn bản cũng không độc đi.


"Được, được, ta thề còn không được sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro