Chương 51: Liên Hoa - bảy
Trước đó Vệ Chiếu còn đang suy nghĩ chuyện có muốn mượn Vệ Liên Hoa để thoát thân hay không, kết quả ý nghĩ này còn chưa kịp thử, Lý gia Đại phu nhân cùng đương gia sắc mặt nghiêm túc tới tìm Vệ Chiếu.
"Cha, mẹ, hai người khó được có khi cùng lúc đến thăm con. Tiểu Mã, nhanh châm trà." Vệ Chiếu vội vàng nói.
"Không cần làm phiền." Lý đương gia khoát tay nói, " Tiểu Mã, ngươi đi đóng cửa lại."
"A, dạ, lão gia." Tiểu Mã nhìn thấy đương gia và phu nhân sắc mặt mỗi người đều khó coi như vậy, trong lòng cũng bồn chồn. Không đến mức vậy chứ, thiếu gia chỉ không muốn thành thân mà thôi, lão gia cùng phu nhân sao lại có vẻ giận đến như vậy a?
"Khụ, nàng tới nói đi." Lý đương gia quen thuộc với việc trên thương trường ngươi lừa ta gạt, thật ra thì quan hệ với con nuôi cũng thật không có thân mật lắm. Dù sao đây cũng là do thê tử nhặt về, ông mặc dù cũng yêu thương, nhưng vẫn coi trọng cháu ruột của mình hơn.
Ở niên đại này, nam nhân đối với huyết mạch truyền thừa rất coi trọng, người hiện đại không thể nào hiểu được tư tưởng này đâu.
Nhưng là trượng phu, Lý đương gia mặc dù sau khi thê tử không sinh được con trai cũng không nạp thiếp, đồng thời còn vì tâm tình của thê tử mà có thể tiếp nhận một đứa con nuôi mù lòa, cũng hoàn toàn chính xác được xem là thâm tình. Lý Vân Phi cùng Lý Vân Hạo so với Đại bá như thế, coi như có chút kém xa.
"A Chiêu, con đối với Vệ Liên Hoa kia, có ấn tượng gì không?" Lý phu nhân cũng cảm thấy việc này khó mà nói ra miệng, đành phải thay đổi phương thức bắt đầu.
"Vệ Liên Hoa?" Vệ Chiếu không biết làm sao đột nhiên lại liên quan đến nàng, ý nghĩ của bản thân còn chưa kịp áp dụng nha, làm sao hiện tại liền bắt đầu hỏi, "Nàng là một nha hoàn không tệ, trước đó coi như chiếu cố con cũng khá tận tâm, nhưng sau khi nàng đi qua chỗ Nhị ca, thì con cũng không có liên lạc lại."
Lý phu nhân nhẹ nhàng thở ra, "Tôi đã nói mà, A Chiêu khẳng định không biết."
"Sao vậy ạ?" Vệ Chiếu cảm thấy có chút không đúng.
"Vệ Liên Hoa kia, nói nàng là muội muội của con, cố tình tìm đến Lý gia để chiếu cố con, coi như thay cha mẹ con chuộc tội." Lý gia đương gia không quen nhìn thê tử chậm chạp như thế, nói thẳng ra. Lúc ấy khi ông nghe thấy tin tức này thật sự là có chút giật mình trợn trắng.
Việc này có câu nói rất hay, ơn sinh không bằng ơn nuôi nấng.
Lý Chiêu mù lòa, nếu không phải được Lý gia phu nhân nhặt về, làm sao có thể sống đến lớn như vậy? Cho dù là một nhà bình dân có điều kiện tương đối tốt một chút cũng nuôi không nổi một đứa con trai như thế. Lý Chiêu chẳng những khỏe mạnh trưởng thành, hơn nữa còn có thể có một nàng dâu không tệ, không cần lo lắng sinh kế, cái này trên cơ bản chính là gặp may.
Có thể nói, Lý Chiêu có thể sống được, hoàn toàn nhờ vào thiện tâm của Lý phu nhân, bằng không thì ai nguyện ý nhặt một đứa trẻ mù lòa về?
"Sao... sao lại như thế?" Vệ Chiếu kinh sợ đến mức trực tiếp đứng lên, "Con chưa từng nghĩ tới còn có muội muội? Vệ Liên Hoa... Nhà bọn họ đã từ bỏ con, lại... cần gì phải xuất hiện trước mặt con nữa?"
Nói xong, Vệ Chiếu nước mắt liền bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt, làm Lý phu nhân đau lòng không thôi trực tiếp tới bên dỗ dành.
"A Chiêu, con yên tâm, cha mẹ khẳng định sẽ đứng về phía con. Con là đứa trẻ chúng ta dưỡng từ nhỏ đến lớn, cùng Vệ gia bọn họ có liên quan gì?" Lý phu nhân nghe từ miệng cha mẹ Lý Vân Hạo nói ra tin tức này liền tức muốn nổ tung.
Vệ Liên Hoa này nếu thật muốn đến Lý gia thay cha mẹ chiếu cố Lý Chiêu để chuộc tội, thì nên hảo hảo ở bên cạnh Lý Chiêu, đằng này sau khi đi tới chỗ Lý Vân Hạo liền không có trở lại nữa, bình thường cũng không thấy nàng đối với Lý Chiêu có cử chỉ chăm sóc gì.
Lý phu nhân nghe nói, cha mẹ Lý Vân Hạo có bằng chứng việc Vệ Liên Hoa trộm đồ trong phủ đi cầm mang tiền ra ngoài mở tiệm với người khác, muốn đem nàng đuổi ra khỏi phủ lúc đó nàng mới mở miệng nói ra bí mật này.
Muốn mở tiệm liền tự mình tích lũy tiền, Lý gia cũng không phải loại ham muốn tài sản của hạ nhân, còn chuyện trộm đồ vật trong phủ thì tính là chuyện gì xảy ra? Trước đó không nói, hiện tại sợ bị đuổi ra ngoài mới nói ra chuyện như thế, dụng tâm rõ ràng như vậy cần gì phải nhiều lời a?
Đáng giận là nương của Lý Vân Hạo kia, trước đó cũng bởi vì bà là Lý gia Đại phu nhân mà tức giận bất bình, sau lại đến chuyện bà không sinh được con trai mà bị nàng chế nhạo nhiều lần, bây giờ còn bố trí đến trên đầu con nuôi của bà, xem như Phật Tổ cũng phải tức giận mà.
"Nói thì nói như thế." Lý gia đương gia suy nghĩ sâu sắc thêm hơn một chút, "Vệ Liên Hoa này hoàn toàn chính xác không đáng lo lắng, A Chiêu là người như thế nào chúng ta đều đã rõ ràng. Nhưng bây giờ Vệ gia chỉ còn lại một mình Vệ Liên Hoa, nàng cùng A Chiêu lại là huyết mạch chí thân, nếu là chúng ta thật sự đem nàng đuổi đi, bên ngoài không biết sẽ nói A Chiêu thành thế nào đâu!"
Thường thì người bên ngoài sẽ cảm thấy đồng tình với kẻ yếu, ai nhỏ yếu thì người đó có lý.
Lý Chiêu cùng Tề Hiểu Yến cũng sắp thành thân đến, lúc này Vệ Liên Hoa đem chuyện này nói ra, kỳ thật lại chính là bùa hộ thân cho Lý Chiêu.
Nguyên bản Lý đương gia còn đang suy đoán Lý Chiêu có phải đã biết chuyện này hay không, dù sao Vệ Liên Hoa từng hầu hạ qua hắn, nhưng hiện tại xem ra chính Lý Chiêu cũng bị mơ mơ màng màng.
Đối với con nuôi thì điểm này tự nhiên là trọng yếu, bên ngoài cũng có rất nhiều ví dụ về việc con nuôi về sau tìm được thân nhân chân chính liền vứt bỏ dưỡng phụ.
Lý Đại phu nhân không nguyện ý để trượng phu suy đoán con nuôi của mình như thế, lúc này mới trực tiếp lôi kéo ông tới hỏi cho rõ ràng, miễn cho về sau trong lòng ông còn có chút vướng mắc, sợ Lý Chiêu đem đồ vật trong Lý gia đi trợ cấp ngoại nhân.
"Cha, mẹ, con... dù cho cha mẹ cảm thấy con lãnh huyết con cũng muốn nói, con không có muội muôi như thế. Cha mẹ không cần để ý đến con, nàng làm sai liền cứ việc phạt nàng." Vệ Chiếu kiên định không thay đổi nói.
Đáng chết.
Vệ Liên Hoa này ở kiếp trước căn bản không có đem bí mật này nói ra được, dù sao kiếp trước Lý Chiêu chết sớm, nàng không có hành động gì, đương nhiên sẽ không nói ra.
Nhưng mà đời này cũng không còn giống nữa, nàng muốn gả vào Lý gia, tự nhiên muốn lợi dụng hết thảy mọi thứ có thể lợi dụng.
Lý Chiêu đối với Lý đương gia cùng Lý Đại phu nhân mà nói thì cũng có ý nghĩa rất lớn, nếu như Vệ Liên Hoa thật sự là thân muội muội của Lý Chiêu, nàng cũng xem như là có đất dụng võ. Dựa vào đầu óc của Lý Vân Hạo, tám thành sẽ đem nàng lưu lại không nói, nói không chừng sẽ còn đối sự tình của nàng cùng Lý Vân Hạo mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nếu như Vệ Chiếu thật sự nghĩ đến việc muốn trợ giúp Vệ Liên Hoa gả vào Lý gia, hiện tại nên biểu hiện mình rất thích cô muội muội này, cầu cha mẹ nuôi hỗ trợ, như vậy Vệ Liên Hoa mới có thể ở Lý Gia sinh sống càng thêm thuận lợi.
Nhưng mà Vệ Chiếu không vui.
Phương thức hoàn thành nhiệm vụ có rất nhiều loại, hắn chính là không thích Vệ Liên Hoa tư lợi như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới việc tổn hại ích lợi của mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Vệ Chiếu là một người tương đối ích kỷ.
Nếu hắn nguyện ý, có thể gặp thất bại nguy hiểm, đem phần thưởng của mình đi cứu Vệ Băng Thanh, nhưng khi hắn không nguyện ý, dù sẽ khiến cho độ khó của nhiệm vụ tăng lên cao, cũng không nghĩ làm chính mình oan ức một chút đi giúp Vệ Liên Hoa.
Dùng một câu nói của Vệ Liên Hoa chính là: dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì nàng muốn làm gì tất cả mọi người liền phải trở thành bàn đạp của nàng?
"Ai, A Chiêu, con nghỉ ngơi thật tốt, nương và cha con phải thương lượng một chút chuyện. Việc này, cũng không dễ xử lý." Lý Đại phu nhân vỗ vỗ bả vai Vệ Chiếu, lôi kéo trượng phu vừa đi vừa chậm rãi hàn huyên.
"Ông nhìn đi, Vệ Liên Hoa này đến cùng là cái hạng người gì vậy?" Lý gia Đại phu nhân nhịn không được hỏi trượng phu của mình, "Tôi vốn cho là tên nha hoàn này dáng dấp tốt, hiện tại xem ra, nàng cũng không phải người bình thường."
Có thể ở giữa Lý Vân Phi cùng Lý Vân Hạo thành thạo điêu luyện, còn có thể đem bí mật ngay tại lúc này phun ra, dạng này tâm kế cùng can đảm thật không đơn giản.
Nói một câu không dễ nghe, Lý Vân Hạo kia nhìn thì thông minh, nhưng trên thực tế bị Vệ Liên Hoa bán còn phải giúp Vệ Liên Hoa đếm tiền đâu!
"Không đơn giản." Lý đương gia trầm tư một hồi nói, "nhìn tác phong làm việc bên ngoài của nàng, ngược lại là có bản lĩnh. Nếu như nàng thật sự có thể gả cho Lý Vân Hạo, tôi sẽ cân nhắc đến việc đem Lý Vân Hạo chọn làm người thừa kế."
"Cái gì?" Lý Đại phu nhân bị trượng phu nói mà giật mình, "Một người rắp tâm hại người như thế, ông còn muốn cho nàng thượng vị?"
"Phu nhân a, bà không rõ." Lý đương gia thở dài một hơi, "Lý gia chúng ta làm ăn không phải loại trong sạch kia, ngay cả như tôi đây, cũng đã nhiều lần làm nhiều chuyện thất đức. Vương Đại Đức cũng không phải người bình thường, ông ta muốn đem cháu gái của mình gả đến, chính là vì mưu đoạt tài sản của Lý gia. Mặc kệ là Lý Vân Phi hay là Lý Vân Hạo, đều không phải đối thủ của Vương Đại Đức, nếu là cưới cháu gái của ông ta, sau này Lý gia liền muốn đổi họ."
"Chuyện này. . . chuyện này cùng Vệ Liên Hoa lại có quan hệ gì?" Lý đại phu nhân biết trượng phu mình làm việc cũng không dễ dàng gì, trong lòng vẫn có những lo lắng.
"Vân Phi cũng được, Vân Hạo cũng được, bọn chúng đều quá non, nếu Lý gia chúng ta làm ăn phổ thông, thì bọn nó còn có thể thủ được, nhưng bây giờ là cái dạng này, bọn nó không bị người ta gặm cũng không được. Vệ Liên Hoa này can đảm cẩn trọng, công tại tâm kế, có thể lợi dụng hết thảy mọi thứ có thể lợi dụng. Thân tình cũng không sánh bằng chính nàng, nói trắng ra nàng chính là một nữ nhân ích kỷ đến cực hạn."
"Vậy thì càng không nên lưu nàng lại!"
"Không, phu nhân, nguyên nhân chính vì như thế, nàng mới có thể đem hết toàn lực che chở Lý gia, bởi vì Lý gia mới có thể cho nàng giàu sang." Lý đương gia trong mắt lóe ra một tia tính toán, "Nàng đã vào cái vũng bùn này, liền ra không được. Nàng lại không có cha mẹ thân tộc, gả tiến Lý gia, Lý gia chính là Thiên Địa của nàng. Có nàng, nói không chừng Lý Vân Hạo còn có thể cùng Vương Đại Đức đấu một trận, Lý gia chúng ta cũng có thể tiếp tục phồn vinh xuống tới. Cho đến lúc đó, hai chúng ta chỉ cần đi cùng Chiêu Nhi ở cùng nhau, giúp Chiêu Nhi nuôi cháu trai, hoặc là đi trêu chọc cháu ngoại trai, cháu ngoại gái, hưởng thụ thành quả mà Vệ Liên Hoa chém giết giành giật đến hết thảy, không phải tốt hơn sao?"
"Vậy... Vậy đây không phải tiện nghi cho nàng sao?" Lý Đại phu nhân vẫn còn rất tức giận.
"Ha ha, cái này cũng không tính tiện nghi." Lý đương gia cười cười, "Đứng ở vị trí này, như giẫm trên băng mỏng, nơm nớp lo sợ, đồ ăn ngon miệng ăn vào cũng trở nên vô vị, tơ lụa đẹp đẽ cũng không có người thưởng thức, ngày đêm bị ác mộng bừng tỉnh, nơi nào có thể coi là tốt đâu?"
Lý đương gia xưa nay không cảm thấy mình là người tốt, chuyện thất đức ông làm nhiều lắm. Cho nên dù một mực sinh nữ nhi, không sinh được con trai ông cũng cảm thấy đây là lão thiên gia báo ứng, căn bản không đi cưỡng cầu loại chuyện này.
Ông chậm chạp không lựa chọn Lý Vân Phi cùng Lý Vân Hạo trong hai người bọn họ, chính là bởi vì thấy rõ hai người bọn họ đều không phải là đối tượng hoàn hảo.
Đem Lý gia đưa đến tay một trong hai người bọn họ, thì suy tàn chính là chuyện sớm hay muộn thôi.
"Trọng yếu nhất chính là, Vệ Liên Hoa nếu thật có thể gả cho Lý Vân Hạo, về sau bà không cần lo lắng A Chiêu." Lý đương gia biết thê tử mình quan tâm đến cái gì nhất.
"Vệ Liên Hoa sẽ không quản A Chiêu chết sống, lần này nàng nói ra bí mật này, có cân nhắc qua A Chiêu đâu?"
"Không, phu nhân, nàng nói chính là báo ân." Lý đương gia lắc đầu, "Chỉ cần chúng ta thừa nhận điểm này, nàng cho dù trở thành Lý gia đương gia cũng phải tiếp tục đối với Lý Chiêu báo ân, không thể làm A Chiêu có một chút nào không tốt. Bằng không thì, Lý Vân Phi, Lý Vân Hạo, thậm chí là những người khác trong tộc cũng sẽ có lời oán hận đối với nàng, chúng ta là thương nhân, trọng yếu nhất chính là thành tín. A Chiêu lại không ham danh lợi, có thể tốn bao nhiêu tiền? Vệ Liên Hoa cho dù vì thanh danh của mình cân nhắc, cũng nhất định sẽ đối xử với A Chiêu tốt."
"Kia... Vậy chúng ta còn muốn giúp nàng một tay hay sao?"
"Không vội." Lý đương gia chậm rãi nói, "Chúng ta không cần vội vàng ra mặt làm gì? Trước tiên cần phải đợi nàng tự mình tới cầu A Chiêu mới được. Thuận tiện cũng cho ta xem thật kỹ một chút, đến cùng nàng có thể làm ra được tới bước nào?"
Chỉ có người yêu mến Vệ Liên Hoa mới trở thành kẻ ngu, người không thích nàng cũng sẽ nhìn thấy rất rõ ràng.
Vệ Liên Hoa trước mắt không thể không tìm đến Vệ Chiếu.
Sau khi nàng nói ra bí mật này, cha mẹ Lý Vân Hạo quả nhiên không tiếp tục đuổi nàng đi, tương phản còn có chút khách khí ý vị.
Lý Vân Hạo có thể trở thành người thừa kế hay không, đầu tiên cần phải có được Lý đương gia tán thành, bằng không những cái khác đều chỉ là uổng công.
Lý Chiêu là con nuôi của đương gia, cũng là được ông thừa nhận là con trai, coi như không thể được chia gia sản, cũng có thể chen miện vào được. Nếu Lý Chiêu nguyện ý nhận Vệ Liên Hoa là muội muội, thì tương đương với việc cùng bọn hắn đứng trên một con thuyền.
Những năm này, Lý đương gia cùng Đại phu nhân đối với Lý Chiêu cỡ nào tốt, người sáng suốt đều thấy được.
Vệ Liên Hoa trước mắt cũng đang suy nghĩ mình sau đó phải làm thế nào.
Kiếp này cùng kiếp trước đã hoàn toàn khác biệt, nàng dự định lưu lại Lý gia gả cho Lý Vân Hạo, như vậy Lý Vân Hạo liền nhất định phải trở thành Lý gia đương gia.
Nàng không làm được Đại soái phu nhân, tối thiểu cũng muốn làm Lý gia đương gia phu nhân!
Như thế ngẫm lại, kỳ thật chưa chắc sẽ kém hơn kiếp trước.
Kiếp trước nàng mặc dù phong quang, nhưng tiền tài có hạn, cũng không phải loại sinh hoạt muốn gió được gió muốn mưa được mưa như trong tưởng tượng. Đoạn Thức Tốn cũng không phải là người nàng có thể nắm trong lòng bàn tay, chỉ có thể thận trọng hầu hạ, miễn cho bị những tiểu thiếp di thái thái kia hạ thấp.
Lý Vân Hạo lại không giống như vậy, hắn chính là bùn trong lòng bàn tay nàng, muốn bóp nặn kiểu gì đều có thể. Một khi Lý Vân Hạo thành đương gia, Lý gia này liền do nàng định đoạt.
Ở niên đại này, chỉ cần có tiền, còn chuyện gì làm không được?
Sử dụng Lý Chiêu chính là một nước cờ hay, Vệ Liên Hoa cảm thấy may mắn khi mình không cùng Lý Chiêu vạch mặt, trước kia mình phục thị cũng không tệ lắm, hẳn là còn có chút tình cảm. Lý Chiêu là người thiếu thốn tình cảm, mình chỉ cần cố gắng một chút, để hắn nhận lại mình cũng không phải là việc khó.
Chẳng qua nếu như chỉ lôi kéo Lý Chiêu, vẫn còn chưa đủ danh chính ngôn thuận để gả cho Lý Vân Hạo, nói ra thanh danh cũng nghe không tốt lắm, trước vẫn nên tẩy trắng mình một chút, thay đổi thân phận tốt hơn một chút.
Vệ Liên Hoa nhớ tới cửa hàng lương thực của mình.
Trận bão tuyết lớn sẽ lập tức ập đến, lợi nhuận trong cửa hàng của mình hoàn toàn có thể gấp mấy lần, tự đem mình chuộc ra ngoài sau đó lại mua một tòa nhà là việc hoàn toàn không khó.
Đến lúc đó, còn có thể lợi dụng ưu thế trùng sinh của mình đi mở tiệm buôn bán nhỏ, trước nổi danh sau lại nói tiếp, cộng thêm Lý Chiêu nội ứng ngoại hợp, mình nhất định có thể phong quang đại giá, mà không phải giống kiếp trước, bởi vì mình từng có con riêng, chỉ có thể vụng trộm gả cho Đoạn Thức Tốn.
Trận bão tuyết lớn cũng sắp tới, Vệ Liên Hoa cũng không sốt ruột, chậm rãi đếm thời gian, đến lúc đó trước khi rời đi đến tìm Lý Chiêu liền ổn thôi.
Ba ngày sau đó, bão tuyết lớn đúng hạn mà tới.
Vệ Chiếu yên lặng quấn chặt áo bông trên người, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Loại vấn đề khí hậu này, không phải chuyện sức mạnh của ai đó có thể thay đổi được, Vệ Liên Hoa cũng không nhất định có thể thông qua trận thiên tai này mà phát tài một phen.
Đối với tiến trình nhiệm vụ của hắn mà nói, đây cũng là một sự tình tương đối tốt.
Dưỡng mẫu qua hai ngày, liền vụng trộm tới thuật lại lời của dưỡng phụ cho hắn nghe, để Vệ Chiếu đến lúc đó cũng cần đối với Vệ Liên Hoa có mấy phần đề phòng, không cần đần độn tin tưởng hết thảy lời nói của nàng.
Dưỡng phụ suy tính, hoàn toàn chính xác được xưng tụng là sâu sắc.
Bản thân ông là Lý gia đương gia, ông biết vị trí này gian nan đến mức nào, hoàn toàn không như người ngoài nhìn thấy phong quang như vậy. Nghe Tiểu Mã nói, dưỡng phụ so dưỡng mẫu chỉ hơn một tuổi, nhưng nhìn lại giống như là cách cả đời người, có thể thấy được ngồi trên vị trí này gian nan cỡ nào.
Vệ Liên Hoa toàn tâm toàn ý muốn ngồi lên, cũng chưa chắc là một chuyện tốt.
Nhưng qua trận bão tuyết lớn này, ngược lại mang tới cơ hội cho Tề Hiểu Yến làm khăn quàng cổ, găng tay, bít tất, giày bông vải, mọi thứ đều có, còn rất đa dạng, làm Lý Đại phu nhân lúc này liền vui vẻ lên tiếng, sang năm đầu xuân trực tiếp cử hành hôn lễ cho bọn họ, tổ chức hôn lễ kiểu Trung Quốc xong còn đi bên ngoài chụp mấy tấm hình lưu lại, thử một chút phong tục đang thịnh hành của người phương tây!
Vệ Chiếu nghe chuyện này, yên lặng nghĩ có lẽ mình nên giúp Vệ Liên Hoa một tay, tỉ như làm cho nàng cùng Lý Vân Hạo củi khô lửa bốc một lần.
Ừm, nguyên lai trong chuyện xưa, bọn hắn từng lên giường một lần, Vệ Liên Hoa liền mang thai, còn sinh ra con trai.
Lần này tự nhiên cũng có thể.
Bất quá ở cái khí trời rét lạnh này, Vệ Chiếu cũng không có chờ được Vệ Liên Hoa, mà chờ được Lý Vân Phi đến, cũng không biết vị Đại thiếu gia này sao đột nhiên lại muốn tới đây tìm hắn? Ai, thời tiết quá lạnh, Vệ Chiếu hoàn toàn không muốn ra ngoài.
Thân thể của hắn vốn suy yếu, hiện tại càng muốn ở trong phòng không bước ra, lượng vận động chính là đi lại một chút bốn phía trong phòng, căn bản không ra khỏi cửa.
Nhưng mà ngay cả như vậy, Vệ Chiếu cũng phải uống xong mấy lần thuốc bổ, lúc này mới vượt qua được.
... Nguyên bản Vệ Chiếu cũng không muốn uống thuốc, chỉ muốn để thân thể của mình chuyển biến xấu rồi nhiễm bệnh, như vậy liền có thể thuận lợi kéo dài hôn sự, nhiệm vụ hoàn thành liền thuận lợi bình thường chết đi. Ai biết Tề Hiểu Yến mỗi ngày đều tới mấy lần hầu hạ hắn, cứ như thế không có thời cơ để Vệ Chiếu làm cho mình sinh bệnh.
Cơ hội tốt như vậy mà...
Liền vô ích bỏ qua, Vệ Chiếu chính mình cũng cảm thấy mười phần đau đầu.
# mỗi ngày có cảm giác mình là thứ cặn bã nam #
# nếu trong hiện thực có như thế một cái muội tử chắc hắn cũng nhanh mà cưới lấy #
# ta vẫn nên đừng hại người ta thì hơn#
...
Các loại suy nghĩ ở trong đầu Vệ Chiếu không ngừng đảo quanh, cuối cùng hội tụ thành một tiếng thở dài ai oán.
Được rồi, không nghĩ tới những thứ này nữa, trước hết vẫn nên giữ vững tinh thần khỏe mạnh đối phó một chút với Lý Vân Phi đi.
"Nghe nói Liên Hoa là thân muội muội của ngươi." Lý Vân Phi lại gần, trên dưới đánh giá Lý Chiêu một phen, "Trước kia không cảm thấy, bây giờ nhìn, hình như đúng là giống nhau đến mấy phần."
"Đệ cũng vừa biết." Vệ Chiếu bình tĩnh trả lời nói, " bất quá đệ cùng nàng trước đó không có tình cảm gì, dù sao cũng không biết hình dạng nàng như thế nào, về sau nàng cũng cùng đệ không có có liên hệ gì."
"Liên Hoa... Liên Hoa cũng là bởi vì ngươi." Lý Vân Phi thở dài nói, " ta biết đệ khẳng định rất hận cha mẹ ruột đã từ bỏ đệ, bất quá nhà nghèo đích thật nuôi không nổi đệ a."
Ha ha.
Thì ra là tới làm thuyết khách.
Thật là tiện.
Làm lúc trước hắn còn tưởng bở rằng Lý Vân Phi đã có thể thoát khỏi ma chưởng của Vệ Liên Hoa.
Hiện tại xem ra chỉ là cấp độ khác nhau thôi, Lý Vân Phi tựa như một con chó, vẫy tay vẫn sẽ trở về.
"Là Liên Hoa nhờ huynh đến?" Vệ Chiếu hỏi ngược lại. Lý Vân Phi chắc không có đủ thông minh biết tự tìm đến hắn, tám phần là Vệ Liên Hoa ra ám hiệu một phen, Lý Vân Phi mới vì tâm tư của Vệ Liên Hoa mà đến.
"Liên Hoa một mực ngăn cản ta tới, cũng lôi kéo Vân Hạo không cho hắn tới." Lý Vân Phi rất là uể oải nói, "Là ta trước kia hiểu lầm nàng, nàng thật sự rất không dễ dàng." Nhớ tới Liên Hoa kia dáng vẻ đáng yêu, Lý Vân Phi liền cảm thấy mình đối với những suy đoán trước kia về Liên Hoa thật là không nên, không nhịn được muốn vì nàng làm chút việc.
"Đại đường ca, ta nhớ được huynh đã có vị hôn thê." Vệ Chiếu thái độ rất lạnh lùng.
"Ta đương nhiên biết, ta cũng biết ta với Liên Hoa là không thể nào." Lý Vân Phi nhíu mày, "Ta chỉ là nhìn không được, muốn nói cho đệ biết Liên Hoa trải qua ngày tháng rất không dễ dàng mà thôi."
Ha ha, bị người ta lợi dụng còn cảm thấy mình làm việc tốt, đồ đần.
Kiểu như vậy mà cũng là một trong những nam chính, thật là mẹ nó. Ngươi nhìn đi, Lý Vân Hạo người ta danh chính ngôn thuận còn không thèm lên tiếng, ngươi thế nhưng lại đứng ra? Không phải ngu thì là cái gì? Xứng đáng kiếp trước kiếp này cũng không sánh bằng Lý Vân Hạo, chỉ có thể làm nam phụ!
"Nàng làm sao lại qua không tốt?" Vệ Chiếu tiếp tục hỏi.
Có cửa hàng, có Lý Vân Hạo, còn có con cờ như hắn để sai bảo, ai sống không tốt, chứ không thể nói Vệ Liên Hoa sống không tốt a.
"Xem ra đệ còn không biết." Lý Vân Phi hơi nhíu mày, "Cũng đúng, sẽ không có ai nói cho đệ biết tình hình gần đây của Liên Hoa."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Vệ Chiếu phát giác được có chỗ không đúng, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
"Liên Hoa dùng tất cả tiền bạc dành dụm để cùng người ta mở cửa hàng lương thực, ai ngờ sau khi kiếm được tiền thì người kia đã gom hết tiền bỏ trốn, hơn nữa còn để lại không ít nợ nần cho Liên Hoa gánh." Lý Vân Phi vừa nói vừa một bên thở dài, tựa hồ cảm thấy không đáng cho Vệ Liên Hoa.
"Liên Hoa ban đầu nói với chúng ta, lần bão tuyết này các nạn dân đều khổ, nàng dự định đem cửa hàng lương thực lương thực quy ra tiền bán đi, coi như là cầu phúc cho đệ. Ai biết, người kia lại là người lòng dạ hiểm độc !"
Lương thực nàng mua không hề đắt, cái gọi là "Quy ra tiền bán đi" chỉ là nói cách khác đi cho êm tai mà thôi, nói không chừng người kia ôm tiền bỏ trốn đều do nàng cố ý thả ra tin tức giả! Vệ Chiếu không thể dễ dàng bị lừa như thế.
"Người của cục cảnh sát đi tìm, phát hiện lão bản kia dùng tên giả và thân phận giả, người cũng không thấy tăm tích. Sau khi Liên Hoa biết chuyện này, liền tức giận ngất đi, hiện tại còn nằm ở trên giường, đại phu nói phải an dưỡng thật tốt." Lý Vân Phi hơi có chút đau lòng, "Còn có mấy ông chủ cửa hàng trực tiếp tới cửa nói muốn tìm Liên Hoa đòi nợ, thấy Liên Hoa xinh đẹp còn nói muốn đem Liên Hoa cho bán vô kỹ viện trừ nợ, Liên Hoa... Liên Hoa bị bọn hắn đẩy ngã trên mặt đất, trên trán cũng bị một vết thương to, kém chút nữa là hủy luôn khuôn mặt!"
Cái này. . . Nghiêm trọng như vậy sao?
Vệ Chiếu trợn mắt há mồm.
Hắn chỉ sợ lạnh ở trong phòng làm tổ mấy ngày mà thôi, làm sao thời gian phong hồi lộ chuyển trở nên nhanh như vậy?
Hào quang nữ chính đâu rồi? Chẳng lẽ bị mất hiệu lực hay sao?
Hay là nói, sau khi trùng sinh, Vệ Liên Hoa đã đi theo một con đường khác?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro