Chương 22: Tiểu Q an ủi chủ nhân~
Bên trong khoang phi hành khí, một bó hoa nhài trắng muốt được đặt yên lặng ở một góc nhỏ. Mùi hương dịu nhẹ từ cánh hoa lan tỏa trong không gian kim loại lạnh lẽo, như mang theo một chút thanh mát và tự nhiên cho nơi chật hẹp ngập tràn kỹ thuật hiện đại này.
Tạ Chu Ngạn khẽ mỉm cười, nghĩ thầm:
“Tiểu Q thật sự quá hiểu chuyện. Hoa cũng chuẩn bị chu đáo thế này, đúng là nên thưởng cho nó một bữa hoành tráng.”
Trong nhà, tiểu Q run run: (′︿‵。): Chủ nhân nói như vậy, chẳng lẽ chuẩn bị mang mình đi bảo dưỡng sao?
Phi hành khí chạy theo lộ trình đã thiết lập, đến ngay cổng viện nghiên cứu. Tạ Chu Ngạn nhìn thời gian, gửi cho Thẩm Hoài Niên một tin nhắn:
“Hoài Niên, em xong việc chưa?”
Bên kia, Thẩm Hoài Niên đang thu dọn tài liệu, trả lời ngắn gọn:
“Xong rồi.”
Tạ Chu Ngạn nở nụ cười:
“Vậy ra cổng bên trái nhé, anh đang chờ em ở đó.”
Thẩm Hoài Niên hơi bất ngờ:
“Sao anh lại tới?”
“Cơm nấu xong rồi, còn sớm, tiện thể đưa em đi chơi một chút.”
Trò chuyện kết thúc, Thẩm Hoài Niên thở dài. Nghĩ đến chiếc phi hành khí buổi sáng mình lái đến vẫn còn nằm ngoài bãi ngầm, bất đắc dĩ lắc đầu, thầm xin lỗi nó vì đêm nay phải ngủ ngoài trời.
Cậu đi về phía bên trái của viện nghiên cứu, vừa bước được một đoạn, liền trông thấy Tạ Chu Ngạn đứng cách đó không xa, tay phải giấu ra sau lưng, đầu đội mũ lưỡi trai, cổ áo kéo cao, che kín nửa mặt.
Đúng lúc định bước tới, phía sau lại vang lên tiếng thì thầm của hai nữ sinh đi ngang:
“Ơ kìa? Cái dáng kia trông giống Thẩm Hoài Niên ghê.”
“Thẩm Hoài Niên? Cái người Alpha đẹp trai từng lên tin tức cùng Tạ gia á? Không đâu, chắc không phải… Phía trước có người đang chờ kìa.”
“Ừ, chắc không phải thật. Nhưng trông khí chất quá trời luôn.”
Thẩm Hoài Niên nghe thấy, trong lòng bỗng dâng lên một tia bất an. Cậu khẽ bước chậm lại.
Ngay lúc đó, Tạ Chu Ngạn nhanh chóng bước tới, kéo Thẩm Hoài Niên lại gần, khéo léo đổi vị trí để mình đứng chắn phía trước cậu, ngăn hết ánh mắt tò mò phía sau.
Tay kia thuận thế đưa bó hoa nhài đang giấu sau lưng vào lòng Thẩm Hoài Niên.
Sau đó, Tạ Chu Ngạn tháo khẩu trang, lộ ra gương mặt hoàn hảo, nụ cười dịu dàng hiện lên nơi khóe môi.
Anh cúi người, một tay vòng nhẹ qua eo Thẩm Hoài Niên, kéo cậu lại gần, cơ thể hai người gần như dán chặt vào nhau. Nhịp tim và hơi thở đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Tạ Chu Ngạn khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi người yêu.
Ban đầu Thẩm Hoài Niên có chút sững sờ, nhưng cậu cũng nhanh chóng đáp lại Tạ Chu Ngạn, hai tay vòng qua cổ Tạ Chu Ngạn.
Phía sau vang lên tiếng cười khúc khích của hai cô gái:
“Thấy chưa! Người ta là một đôi kìa.”
“Ừ ừ, đi nhanh đi thôi.”
Trong không khí, mùi hương hoa nhài vẫn thoảng qua, từng bông tuyết nhỏ lặng lẽ rơi xuống từ bầu trời.
Tạ Chu Ngạn ghé sát tai Thẩm Hoài Niên, khẽ nói:
“Yên tâm, chẳng ai thấy được chúng ta đâu.”
Thẩm Hoài Niên cúi đầu ngửi hoa trong tay:
“Thơm thật.”
Tạ Chu Ngạn mỉm cười, chạm tay lên vành tai đỏ bừng của cậu:
“Là mùi của em đấy.”
Thẩm Hoài Niên lập tức dời ánh mắt, chuyển chủ đề:
“Vừa rồi không phải nói tiện đường đưa em đi chơi à? Rốt cuộc là đi đâu?”
Tạ Chu Ngạn chớp mắt đầy thần bí, mở cửa khoang điều khiển:
“Lên phi hành khí rồi biết.”
Tại phòng tập quyền anh.
Gió lạnh bên ngoài thổi tung mái tóc Thẩm Hoài Niên.
Cậu trợn mắt nhìn Tạ Chu Ngạn:
“… A Ngạn, anh định làm em mệt chết thật đấy à?”
Tạ Chu Ngạn có hơi chột dạ. Trong lòng âm thầm nghi ngờ: Tiểu Q có thật sự đáng tin không vậy?
Chưa kịp phản ứng, nhân viên phòng tập đã ra đón:
“Chào hai anh, xin hỏi một người trong hai là Q tiên sinh đúng không?”
Tạ Chu Ngạn ngượng ngùng gãi đầu:
“Là tôi…”
“Vậy mời vào trong, sân tập đã được chuẩn bị sẵn.”
Khi nhân viên vừa rời đi, Tạ Chu Ngạn liền tháo khẩu trang.
Thẩm Hoài Niên lườm anh một cái, cột lại tóc rồi hỏi:
“Biết đánh thật không đó?”
Tạ Chu Ngạn nhún người vài cái, vặn vai làm nóng, ánh mắt hừng hực khí thế:
“Có đánh qua vài lần. Đến thử đi.”
Hai người đeo bao tay, đứng lên sàn đấu.
Tạ Chu Ngạn chắp tay trước ngực, khẽ cười:
“Lên đi, Hoài Niên.”
Thẩm Hoài Niên nhanh chóng lướt vòng sang trái, bất ngờ tung một cú đấm.
Tạ Chu Ngạn phản xạ cực nhanh, lùi về một bên tránh né, rồi nhân cơ hội phản đòn từ phía sau.
Nhưng Thẩm Hoài Niên cũng không dễ bị đánh trúng. Cậu xoay chân né cú đấm, bắt đầu tấn công dữ dội hơn.
Hai người liên tục ra đòn, ăn ý đối kháng như đã quen tay từ lâu. Mỗi một cú đấm đều mang theo sức mạnh đáng kể, lực đạo đầy đủ, tốc độ vừa vặn. Mỗi lần giao quyền, cơ bắp căng lên rồi lại thả lỏng, cả hai đều bày ra sự dẻo dai và bền bỉ không thua gì binh lính được huấn luyện chuyên nghiệp.
Sau một loạt pha đối kháng, Thẩm Hoài Niên gật đầu:
“Đánh không tệ.”
Tạ Chu Ngạn nhe răng cười, nhướng mày đáp:
“Đừng nương tay với anh.”
Câu này vừa dứt, quyền của Thẩm Hoài Niên càng thêm sắc bén, nhanh, mạnh, dứt khoát, khiến cả hai như bước vào một trận đấu thực thụ.
Tạ Chu Ngạn hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở, ổn định lại hơi thở hỗn loạn từng chút một. Anh chôn chân vững vàng trên mặt đất, dáng người đứng thẳng tắp. Ngay sau đó, nắm đấm như dồn thêm sức mạnh, vung ra một quyền mạnh mẽ, nhắm thẳng vào điểm yếu của Thẩm Hoài Niên mà công kích.
Càng về sau, mỗi lần va chạm giữa hai người dường như lại nặng nề hơn một chút. Hơi thở bắt đầu dồn dập, lồng ngực phập phồng dữ dội, giới hạn thể lực âm thầm tới gần. Bước chân họ ngày một nặng nề, khoảng cách giữa các đòn đánh cũng dần rút ngắn.
Cuối cùng, sau một cú chạm cực kỳ kịch liệt, cả hai đồng thời dừng lại. Nắm tay của họ dừng lại cách mặt đối phương chỉ vài tấc. Mồ hôi chảy dài trên trán, rơi xuống sàn, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở gấp nặng nề của hai người vang vọng trong không gian.
Tạ Chu Ngạn là người đầu tiên thu tay lại, thở hổn hển rồi nói:
“Không đánh nữa, mệt rồi.”
Nói xong liền ngồi bệt xuống sàn.
Thẩm Hoài Niên cũng tháo dây buộc tóc, khẽ hất đầu, rồi ngồi xuống cạnh anh.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười.
Tạ Chu Ngạn vỗ vai Thẩm Hoài Niên, cười hỏi:
“Cảm giác thế nào, Hoài Niên?”
Thẩm Hoài Niên chống tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh, cảm giác bực bội âm ỉ cả buổi chiều bỗng chốc tiêu tan:
“Sảng khoái.”
Tạ Chu Ngạn lập tức cười thành tiếng, cúi người hôn lên trán cậu một cái.
Thẩm Hoài Niên vội đẩy đầu anh ra:
“Mồ hôi đầy đầu, anh không thấy dơ hả?”
Tạ Chu Ngạn cọ đầu lên người cậu, cười đùa:
“Anh ngại ai chứ cũng không thể ngại em được.”
Thẩm Hoài Niên cười khẽ, búng trán anh :
“Được rồi, đừng chơi nữa. Về nhà ăn cơm thôi.”
Tạ Chu Ngạn ôm đầu:
“Đúng đúng đúng, đi tắm cái rồi về ăn cơm, anh đói muốn xỉu luôn rồi.”
Cả hai đói đến mức trước ngực dán vào sau lưng, mở cửa phòng tập bước ra ngoài.
Tại nhà.
Trên bàn ăn, ánh nến trắng lay động, phản chiếu ánh sáng màu cam ấm áp. Trong không khí như tràn ngập hương vị ngọt ngào và lãng mạn.
Chính giữa bàn là một chân cắm nến màu bạc, xung quanh điểm xuyết vài đóa hoa hồng vừa hái, cánh hoa vẫn còn đọng giọt sương long lanh, phối cùng ánh nến lung linh, khiến khung cảnh bữa tối càng thêm phong tình.
Khăn trải bàn trắng tinh được trải phẳng phiu, điểm vài lá bạc hà xanh tươi vừa tạo sự tươi mát, lại rất trang nhã. Bên cạnh là một chai rượu vang đỏ đã khui, chất rượu sóng sánh trong ly, tỏa hương quả nồng đậm pha chút mùi gỗ sồi cổ điển. Nhạc piano nhẹ nhàng vang lên, giai điệu êm dịu lan tỏa khắp không gian.
Tiểu Q vui vẻ bay ra từ trong bếp:
“Chào mừng về nhà ~”
Thẩm Hoài Niên ngồi xuống, quan sát bàn ăn rồi khẽ gật đầu:
“Lãng mạn ghê.”
Tạ Chu Ngạn đang cắt bò bít tết, đáp:
“Tất cả là công lao của tiểu Q đấy.”
Dù cả hai đều đói đến lả người, họ vẫn cố gắng giữ phong độ trên bàn ăn. Dao nĩa được cầm nhẹ nhàng, dù đầu ngón tay hơi run, ánh mắt vẫn dán vào phần bò được nướng vừa chín tới đầy hấp dẫn.
Tạ Chu Ngạn ăn được hai miếng thì không chịu nổi:
“Bảo bối à, anh đói quá, để anh đi lấy đũa mình ăn chung luôn nha.”
Thẩm Hoài Niên lạnh nhạt nói:
“… Anh ăn bằng đũa một mình đi.”
Tạ Chu Ngạn tỏ vẻ đáng thương:
“Thôi được rồi, anh đi lấy một đôi cho anh thôi.”
Mười phút sau.
Thẩm Hoài Niên buông dao nĩa, thở dài:
“Thôi, anh cũng lấy cho em một đôi đi.”
Ánh nến vẫn lãng mạn, hai người mỗi người cầm một đôi đũa, thong thả ăn hết sạch bàn ăn.
Tiểu Q: (ghi chú) Chủ nhân thật khó hiểu.
Thẩm Hoài Niên cảm thấy hôm nay đúng là một chuỗi bất ngờ kỳ diệu. Cậu còn chưa kịp tiêu hóa hết, chuông cửa lại vang lên.
“Chào ngài, Q tiên sinh, đây là hàng chuyển phát nhanh của ngài, xin mời ký nhận.”
“?” Thẩm Hoài Niên có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ký nhận món hàng mà Tiểu Q đặt.
Tiểu Q hớn hở bay tới cạnh cậu:
“Chủ nhân mở ra thử xem!”
Thẩm Hoài Niên nhẹ nhàng xé bao bì. Theo một tiếng “roẹt”, một đôi tai thỏ lông xù và một chiếc váy nhỏ xinh rơi ra khỏi hộp.
Đúng lúc này, Tạ Chu Ngạn từ bếp bước ra, trên tay cầm hai ly sữa nóng. Cả hai đều nhìn chằm chằm vào đôi tai thỏ.
Không khí yên lặng, ánh mắt giao nhau, biểu cảm… Khó tả.
Tạ Chu Ngạn nhanh chóng giật lấy váy, đồng thời túm cổ Tiểu Q:
“Cái này là sao hả?!”
Tiểu Q nghiêm túc trả lời:
“Đây là để tăng thêm sự mới mẻ trong quan hệ bạn đời của ngài.”
Thẩm Hoài Niên nhìn xuống váy rồi nhướng mày đầy ẩn ý:
“Ồ~ Vậy ra là mua cho anh mặc à?”
Tạ Chu Ngạn lần đầu trong đời cảm thấy bất lực đến thế. Anh nghi ngờ nhìn chiếc váy rồi tự so vào người mình thử.
… Vừa khít.
Thẩm Hoài Niên bật cười:
“A Ngạn, anh muốn mặc thật à?”
“Anh có thể không mặc chắc?”
“Mua rồi thì…”
Tạ Chu Ngạn muốn khóc mà không ra nước mắt. Thẩm Hoài Niên càng nhìn anh khổ sở thì cậu càng vui. Cậu cầm đôi tai thỏ đội lên đầu anh.
“Ừm… Hợp thật đấy.”
Vừa liếc sang váy, Thẩm Hoài Niên định lấy thì Tạ Chu Ngạn đã nhanh tay giấu sau lưng.
“Hoài Niên à, tai thỏ là giới hạn cuối cùng rồi. Tha anh đi…”
Thẩm Hoài Niên vừa vươn tay định lấy, Tạ Chu Ngạn đã cúi người bế thốc cậu lên bằng một đòn gọn gàng:
“Ngủ!”
“Vậy thì đội tai thỏ ngủ cùng em.”
“… Được, đội.”
Hai người bật cười rồi cùng ngã xuống giường, chiếc váy bị vứt qua một bên, nằm chỏng chơ ở mép nệm. Tạ Chu Ngạn nhìn ánh mắt mang ý cười của Thẩm Hoài Niên, quyết định lần này không so đo chuyện cái váy với Tiểu Q nữa.
Tiểu Q (ghi chú báo cáo): Sau quá trình quan sát, thử nghiệm an ủi chủ nhân phiên bản 1.0 hoàn toàn thành công!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro