Chương 8
Thẩm Mộc Bạch cũng không phải gọi cơm hộp ở ngoài mà là đồ ăn của Dược Hoa – tiệm ăn này là sản nghiệp riêng của Thẩm Mộc Bạch, phỏng chừng Nguyễn Du Du cũng không biết bỏi vì người tới đưa thức ăn thật cung kính gọi hắn "Thẩm tổng".
Người đưa đồ ăn đến không chỉ mang đồ ăn tói còn bày sẵn thức ăn lên bàn, sau đó lại vào thu thập sạch sẽ "chiến trường" của Nguyễn Du Du, thuận tiện còn đem đồ ăn đã mua trong bếp mang đi.
Nguyễn Du Du trơ mắt nhìn "chiến lợi phẩm" mà bản thân thật vất vả mới mua được bị đem đi, có chút đau lòng. Nhưng khi quay sang nhìn thức ăn trên bàn đầy đủ sắc hương vị đều đầy đủ vẫn ngoan ngoãn ngận chặt miệng.
Ăn cơm xong, Nguyễn Du Du thực tự giác dọn dẹp rác cho hết vào túi, đợi ngày mai đi ra cửa sẽ ném đi.
Thẩm Mộc Bạch đưa cho Nguyễn Du Du số điện thoại của Dược Hoa để cô ghi nhớ, rồi lại đem vân tay của Nguyễn Du Du nhập vào cửa chống trộm sau đó trở về phòng.
Sau khi rửa mặt Nguyễn Du Du nằm trên giường, suy nghĩ lại chuyện ngày hôm nay đã trải qua, có thể nói là gợn sóng phập phồng, mạc danh kỳ diệu xuyên sách, trải qua sinh nhật, cùng Thẩm Mộc Bạch kết hôn còn nhận được thư nhập học của đại học Yến Thành.
Trong cuộc đời cô ngày hôm nay có thể nói là một ngày phức tạp nhất.
Nguyễn Du Du với lấy điện thoại xem một chút danh bạ chỉ có ba số liên hệ với người Chu gia thì cô biết, còn lại cô không biết. Cũng may cô tới Yến Thành rồi, lập tức liền có thể vào đại học Yến Thành đi học, phỏng chừng sẽ không cùng những người trước kia lui tới nữa, như vậy sẽ không bị lộ chuyện gì.
Di động có mật khẩu cô dùng thử ngày sinh nhật để mở, quả nhiên mở được, cô lại mở website mua sắm nhập mật khẩu cũng là ngày sinh nhật.
May mắn mật mã đều đơn giản bằng không lại gặp phiền toái.
Xem xong di động cũng nên đi ngủ nhưng cô nằm trên giường xoay đi xoay lại vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cô buổi chiều đã đi bệnh viện sau khi trở về lại bận việc trong phòng bếp một hồi, nếu không tắm rửa cô không ngủ được.
Nguyễn Du Du đi ra phòng kháchm nhìn qua của phòng đóng chặt của Thẩm Mộc Bạch do dự một chút xem có nên đi quấy rầy hắn không.
Phòng tắm bên ngoài bị cô làm hỏng rồi còn chưa có sửa chữa lại, nếu muốn tắm rửa phải đến phòng tắm trong phòng ngủ của hắn.
Nguyễn Du Du ở ngoài phòng khách xoay đi xoay lại vài vòng vẫn không thể hạ quyết tâm đi gõ của phòng của Thẩm Mộc Bạch, buối tối chạy đến phòng tắm của nam nhân hắn có thể hay không nghĩ cô có ý xấu đến câu dẫn hắn.
"Này, em làm sao vậy?" Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
"A, em không phải muốn câu dẫn anh." Nguyễn Du Du sợ tới mức nhảy dựng lên.
Cô đã thay áo ngủ, tóc dài mềm mại xõa sau lưng,chân nhỏ đi dép lê dáng vẻ trông như chuẩn bị đi ngủ.
Thẩm Mộc Bạch ánh mắt đảo qua chân cô một chút, tiểu cô nương này người thật gầy nhưng đầu ngón chân lại thật bụ bẫm,một ngón lại một ngón trông vừa ngoan ngõan lại đáng yêu.
"Như thế nào bây giờ còn chưa ngủ? là không quen giường sao?"Thanh âm của hắn vẫn bình tĩnh và trầm thấp như cũ nhưng không tụ chủ được lại thả nhẹ một chút.
"Không phải." Nguyễn Du Du có chút khó xử "Cái kia, em, em nghĩ muốn tắm rửa một chút."
Thẩm Mộc Bạch lúc này mới nhớ phòng tắm bên ngoài bị cô nàng này chơi hỏng rồi, nguyên lai cô gái nhỏ này ở nơi này đi lại lâu như vậy là vì cái này "Đi phòng ngủ của tôi mà tắm rửa, ngày mai tôi sẽ gọi người đến thay bồn tắm mới."
"Cảm ơn anh, Thẩm tiên sinh." Nguyễn Du Du cao hứng cầm sữa tắm dầu gội và bông tắm đi vào phòng ngủ của hắn.
Phòng ngủ của hắn cùng phòng ngủ của cô giống nhau đều dán tường màu xám nhạt, giường lớn màu đen, có tủ đầu giường, chẳng qua khăn trải giường của hắn là màu đen thoạt nhìn mềm mại bóng loáng.
Bồn tắm của hắn so với bên ngoài thì lớn hơn còn có thể mát xa, Nguyễn Du Du tắm đến vô cùng vui vẻ.
Thẳm Mộc Bạch ôm notebook dựa vào đầu giường, vốn định xem lại công việc trong chốc lát nhưng tiếng nước chảy trong phòng tắm, còn có tiếng hát của cô gái kia như đang nhắc nhở trong phòng tắm của hắn có một cô gái nhỏ, mà cô gái này đã là vợ của hắn.
Thẩm Mộc Bạch nhéo nhéo giữa hai chân mày, giờ phút này khiến hắn vô cùng thanh tỉnh mà ý thức được, bắt đầu từ hôm nay bên người hắn sẽ có thêm một người.
"La la la.." Cô gái nhỏ kia giống như thật cao hứng, tiếng hát cũng vui vẻ như vậy.
Đột nhiên Thẩm Mộc Bạch nhớ tới bộ dáng cô khi tắm xong sau bữa ăn trưa, tóc dài ướt đẫm dính vào áo ngủ sau eo, vải dệt dính sát vào eo, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, một tay có thể ôm hết...
Trong lòng đột nhiên có chút bực bội, Thẩm Mộc Bạch cầm theo notebook đến thư phòng.
Sau khi Nguyễn Du Du tắm xong đi ra mới phát hiện Thẩm Mộc Bạch không có ở trong phòng, cô ôm đồ đạc của mình đi ra phòng tắm bên ngoài nghiêm túc sấy khô tóc, sau đó đi ngủ.
Nguyễn Du Du ngủ đến 8 giờ mới tỉnh lại, cô trước kia thời gian làm việc và nghỉ ngơi luôn có quy luật, từ trước đến nay 10 giờ tối thì đi ngủ, buổi sáng 6 giờ rời giường, nhưng tối hôm qua có chút hưng phấn quá nên ngủ có chút muộn.
Đi ra phòng khách thì thấy Thẩm Mộc Bạch đã thức dậy, hắn ăn mặc chỉnh tề nhìn như muốn ra ngoài, trên bà có cháo hải sản và sủi cảo.
"Đợi chút nữa ăn sáng xong tôi phải đến công ty."
Nguyễn Du Du ngửi được mùi cháo hải sản bụng cũng "ọc ọc.." lên tiếng kêu gào, ánh mắt cô trông mong nhìn bữa sáng trên bàn, gật đầu lung tung mấy cái "Thẩm tiên sinh, anh vất vả rồi."
Cô gái kia còn buồn ngủ, khuôn mặt còn bị đè hiện lên mấy vết hằn, tóc rối bời, ánh mắt lại chỉ nhìn chằm chằm cháo hải sản căn bản không thèm liếc hắn một cái. Bước chân Thẩm Mộc Bạch dừng lại một chút nói "Tôi buổi trưa sẽ không về, em muốn ăn cơm có thể gọi điện đến Dược Hoa muốn ăn gì cứ nói để bọn họ đưa lại đây."
"Cơm trưa anh đừng gọi, em chính mình cũng có cách giải quyết." Nguyễn Du Du đi thẳng vào phòng tắm, đem tóc buộc lên, lấy kem đánh răng bắt đầu đánh răng.
Thẩm Mộc BẠch có chút do dự, xem ý tứ của cô thì bữa trưa đã an bài sẵn rồi, nhưng ngày đó khi đi ăn lẩu lại ăn thêm kem làm lòng hắn có chút sợ hãi, cô gái kia còn nhỏ lại là cô nhi, hiện tại cô là vợ của hắn nên hắn cũng phải trông nom một chút.
Hắn đứng ở của phòng tắm nhìn cô "Không cần gọi đồ ăn lung tung, đồ ăn đó có thể không sạch sẽ."
Nguyễn Du Du vừa đánh răng vừa nói "Em cũng sẽ không gọi cơm hộp, em muốn ăn humburger, khoai tây chiên còn có coca, khoai chiên đưa đến đây ăn sẽ không ngon nữa nên em muốn ra ngoài quán ăn."
Thẩm Mộc Bạch cảm thấy đầu hắn thực đau "Đó là thực phẩm rác, không thể ăn."
Nguyễn Du Du mắt hạnh mở to cùng mắt hắn ở trong gương đối diện, ủy khuất nói "Em từ trước đến giờ đều chưa có ăn thử, hôm nay nghĩ muốn ăn thử."
"Từ trước đến giờ chưa được ăn" chỉ với câu này của cô thì trong não hắn hiện lên hình ảnh một cô gái nhỏ sống trong hoàn cảnh vô cùng nghèo khó,đến khoai tây chiên cũng không mua nổi chỉ có thể gặm bánh bao thay cơm.
"Vậy thì ăn thử đi nhưng không thể thường xuyên ăn." Thẩm Mộc Bạch đành thỏa hiệp với cô, hắn cảm thấy tính tình của hắn từ trước đến giờ chưa tùng tốt như thế "Du Du, em muốn đi ăn ở đâu? Tôi sẽ cho người đến đón em."
Nguyễn Du Du phun kem đánh răng trong miệng ra, lắc lắ đầu " Không cần đâu, Em ăn sáng xong sẽ đi hiệu sách, em đã xem bản đồ rồi, bên cạnh hiệu sách có một quán bán thức ăn nhanh."
"Vậy em đến hiệu sách kia như thế nào?"
Nguyễn Du Du sửng sốt, vẫn đề này cô còn chưa nghĩ tới, dùng phương tiện giao thông công cộng tuy rằng cô còn chưa có thử qua nhưng mọi người chắc đã dùng rồi, cứ nhìn xem mọi người làm như thế nào cô cũng làm như vậy chắc không xảy ra vấn đề gì.
Giữa mùa hè thời điểm nóng nhất của một năm, Thẩm Mộc Bạch tưởng tượng ra một cô gái nhỏ đầu đầy mồ hôi chen lấn trên một chiếc xe buýt, như cá mòi đóng hộp, chỉ vì đi ăn humburger và khoai tây chiên.
Ha, thật đúng là đáng thương.
Thẩm Mộc Bạch giơ tay xem đồng hồ "Nếu em trong vòng nửa giờ có thể xuất phát thì tôi sẽ đưa em đến hiệu sách." Hiệu sách cô muốn đến vừa hay cách công ty hắn cũng không xa, tiện đường có thể đưa cô gái này qua đó.
Nguyễn Du Du ánh mắt sáng lên, gật gật đầu, nhanh chóng rửa mặt, ngồi lên bàn ăn cháo hải sản và sủi cảo, sau hai mươi phút cô liền đeo túi lên lưng chỉnh tề đứng trước mắt Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch chưa bao giờ chờ một cô gái, nhưng cũng nghe Triệu Húc Phong nói qua, nữ nhân muốn ra của cần trang điểm, chọn quần áo ít nhất cũng phải mất 1 giờ. Đến mẹ kế của hắn – Đường Tùng Phương thời gian trang điểm chọn quần áo, trang sức thì càng lâu hơn.
Cô gái này thời gian chuẩn bị cũng thật nhanh chóng.
Thẩm Mộc Bạch nhìn gương mặt cô không có phấn son. Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, cô gái này nhìn qua có chút trắng hơn ngày hôm qua.
Thẩm Mộc Bạch lái xe, cũng phải giờ cao điểm nên trên đường cũng thoáng xe.
Đưa Nguyễn Du Du tới bên ngoài hiệu sách, Thẩm Mộc Bạch liền rời đi.
Thực mau đến giữa trưa, Lưu An kiền vào hỏi Thẩm MỘc Bạch muốn ăn gì để hắn an bài, Thẩm Mộc Bạch nghĩ nghĩ có chút không yên tâm "ĐỢi chút nữa lại nói."
Thẩm Mộc Bạch cảm thấy chính mình như trưởng bối đang lo lắng cho vãn bối, hắn lấy điện thoại gọi cho Nguyễn Du Du, điện thoại vừa vang lên lập tức bị cúp.
Lông mày đen nhánh nâng lên, Thẩm Mộc Bạch không dám tin mà nhìn điện thoại.
"Leng keng" Tin nhắn của Nguyễn Du Du gửi đến "Trong hiệu sách rất yên tĩnh nên em không thể tiếp điện thoại của ảnh, đợi một chút em ra ngoài sẽ gọi lại cho anh."
Qua 2 phút, Thẩm Mộc Bạch nhìn điện thoại, cô không có gọi lại.
Qua 5 phút, Thẩm Mộc Bạch vẫn nhìn điện thoại, cô vẫn không có gọi lại.
Qua 7 phút ....
Qua 8 phút ...
Thẩm Mộc Bạch bắt đầu lo lắng, có phải cô gái nhà mình bị xe đụng, có phải hay không bị người ở hiệu sách khi dễ, hắn tưởng tượng vài cảnh cô gái nhỏ nhà mình bị khi dễ đến nước mắt lưng tròng, rốt cuộc ngồi không yên chuẩn bị đi hiệu sách tìm cô thì lại có cuộc gọi đến.
"Thực xin lỗi, Thẩm tiên sinh, em phải mua mấy quyển sách còn phải tính tiền, xin lỗi làm anh phải đợi lâu."
Thanh âm trong di động thanh âm mềm mại trước sau như một, cũng không có bị người khi dễ đến ủy khuất nghẹn ngào, nhưng là nghe ra được trong thanh âm của cô có chút buồn bã, giống như gặp phải chuyện gì đó không vui, Thẩm Mộc Bạch có chút lo lắng, quyết định tự đến nhìn cô một chút "Em bây giờ đi ăn sao? Tôi qua đó chúng ta cùng nhau đi ăn."
"Chính là .... Thẩm tiên sinh, không phải anh nói đó là thực phẩm rác rưởi hay sao?" Thanh âm của Nguyễn DU Du có chút chần chờ.
"Tôi cũng nghĩ ăn thử một chút."
"À, vậy em chờ anh ở trong quán, chờ anh đến rồi mới chọn món ăn."
Thẩm Mộc Bạch để Lưu An lái xe qua đó, đường cũng không xa nhưng đi vẫn tốn chút thời gian. Nếu chính hắn lái xe tới cửa hàng ăn nhanh thì rất khó tìm được chỗ đỗ xe, vậy nêm để Lưu An lái xe đưa hắn tới sau đó lại lái xe quay lại công ty là đơn giản nhất.
Chờ Thẩm Mộc Bạch xuống xe, nhìn thấy trước cửa tiệm có một cô gái đang đứng, lúc này Lưu An mới bừng tỉnh.
Trách không được Boss lại phá lệ muốn ăn đồ ăn nhanh, nguyên lai tiểu kiều thê đang ở đây chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro