Chap 6: Cảm ơn ngươi vì đã thuộc về ta
Editor: huyentrang11c3
========
Chap 6: Cảm ơn ngươi vì đã thuộc về ta
Quý Viễn Chinh bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất. Toàn bộ tầng này đều là phòng thí nghiệm riêng của hắn.
Viện Khoa học thuộc về đế quốc, do các thành viên hoàng tộc trực tiếp quản lý. Mỗi khi muốn khởi động một thí nghiệm cấp cao, nhất định phải có sự phê chuẩn của Hùng Vương. Tuy nhiên, các thí nghiệm nhỏ hơn đều do một mình Quý Viễn Chinh toàn quyền phụ trách. Hắn được xem là nhân vật số một của toàn viện khoa học, trừ Hùng Vương ra.
Quý Viễn Chinh hơi kinh ngạc về thế lực của nguyên chủ, bởi vì về quân hàm thì hắn cùng thủ lĩnh quân đoàn Harriman xem như ngồi cùng bàn ăn. Hai người, một người phụ trách viện khoa học, một người phụ trách về quân đoàn, tương đương với hai phần thiên hạ.
Mà so với Harriman trăm tuổi, Quý Viễn Chinh hai mươi sáu tuổi liền cao hơn một bậc.
Trong nguyên tác, Harriman cùng Quý Viễn Chinh đều không phải loại người lương thiện gì, đều ngứa mắt lẫn nhau, lại đồng dạng tàn bạo, xem nhau như kỳ phùng địch thủ.
Quý Viễn Chinh cười nhạo, kẻ tám lạng người nửa cân, hai kẻ hết lần này tới lần khác đều quyền thế ngập trời.
Dựa theo ký ức, hắn đi tới trước một cánh cửa — nơi này chính là phòng họp.
Chưa kịp đẩy cửa, từ bên trong đã vọng ra tiếng tranh luận sôi nổi.
Tầng này, ngoài Quý Viễn Chinh ra, còn có ba trợ thủ được phân công phụ trách cùng hắn.
Trong đó, hai người là trùng đực thường dân, còn người còn lại xuất thân quý tộc — Ayr Myron, thuộc dòng dõi Myron.
Trong nguyên tác, Ayr và Quý Viễn Chinh cũng không thể gọi là thân thiết. Bình thường gần như chẳng có lấy một chủ đề chung nào. Điểm tương đồng duy nhất giữa hai người — chính là cả hai đều sở hữu thiên phú siêu phàm trong lĩnh vực chế tạo cơ giáp.
Khi Quý Viễn Chinh đẩy cửa bước vào, tiếng tranh cãi bên trong lập tức im bặt.
Ba người trong phòng quay đầu nhìn sang, mặt ai nấy đỏ bừng tới tận mang tai, vội vàng đứng dậy đồng loạt chào theo kiểu quân đội:
"Quý tiên sinh!"
Quý Viễn Chinh chỉ khẽ cười tủm tỉm với bọn họ, thong thả đi tới ngồi xuống ghế chủ tọa.
Hắn nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng:
"Chuyện gì mà khiến các cậu căng thẳng vậy?"
Ba người liếc nhau, trong ánh mắt đều hiện rõ sự thận trọng.
Mặc dù đã cộng sự với Quý Viễn Chinh bảy, tám năm rồi, nhưng đến giờ bọn họ vẫn chưa thể hiểu nổi tính tình vị Hùng chủ này. Một khắc trước còn tươi cười bàn bạc thân mật, khắc sau đã có thể lập tức nổi giận, mắng chửi tàn bạo.
Nhìn biểu cảm hiện tại của hắn, cả ba người đều ngầm thở phào:
Có vẻ hôm nay tâm trạng Quý tiên sinh... khá tốt. (Chỉ đăng ở Wattpad huyentrang11c3)
So với hai người kia, Ayr gan lớn hơn hẳn. Có lẽ vì thân phận quý tộc của hắn, nên mới có thể bình tĩnh trao đổi vài câu với Quý Viễn Chinh — người cũng là quý tộc.
Quý Viễn Chinh nhìn thấy hai người kia co rúm người, đầy sợ hãi, liền từ bi phất tay ra hiệu:
"Các ngươi ra ngoài đi, chỉ có Ayr ở lại."
"Vâng!" Hai người lập tức rút lui, như sợ Quý Viễn Chinh đổi ý.
Quý Viễn Chinh mỉm cười, nâng cằm lên nói với Ayr: "Ngồi xuống đi."
Ayr hơi sửng sốt, tự hỏi không biết Quý tiên sinh vừa thay đổi thái độ hay sao? Chẳng lẽ vì cưới được Hạnh Ngôn Thượng tướng mà tâm tình tốt lên?
Quý Viễn Chinh cất giọng nhẹ nhàng: "Nói xem, lúc nãy các ngươi lăn tăn chuyện gì mà kích động dữ vậy?"
Ayr nhíu mày, nghiêm túc đáp: "Chuyện liên quan đến phương án cải tiến hành tinh số hai."
Quý Viễn Chinh gật đầu.
"Hành tinh số hai" là dự án do Ayr phụ trách. Ban đầu, dự án này cùng cơ sở lý luận với loại cơ giáp "Quân bộ mở rộng" mà Quý Viễn Chinh từng giành giải thưởng.
Nhưng điểm khác biệt là, "Quân bộ mở rộng" là sản phẩm Quý Viễn Chinh nghiên cứu một mình trong ba năm, đánh dấu cơ giáp trí năng đầu tiên.
Trong khi đó, "Hành tinh số hai" đã được phát triển suốt một năm trời nhưng vẫn chưa có tiến triển đáng kể.
Ayr tự nhận mình là thiên tài, xét về trí tuệ thì không thua kém Quý Viễn Chinh là bao.
Thế nhưng, hắn không ngờ Quý Viễn Chinh vẫn vượt trội hơn mình.
Nhiều lần Ayr định mở lời nhờ Quý Viễn Chinh giúp đỡ, nhưng đều bị thái độ kỳ quặc của hắn đẩy lui.
Giờ đây, Ayr đã rơi vào tình thế bất đắc dĩ, không còn cách nào khác.
"Quý tiên sinh, ta muốn nhờ tới sự giúp đỡ của ngài." Ayr chăm chú nhìn Quý Viễn Chinh, ngay cả kính ngữ đều nói ra .
Quý Viễn Chinh bị vẻ mặt của hắn chọc cười, rõ ràng là đang bài xích, nhưng trong lòng lại chẳng cam tâm.
"Được rồi, dù sao bây giờ ta cũng không có hạng mục mới."
Quý Viễn Chinh vừa nghĩ đến nhân cơ hội này làm chút thực nghiệm. Lý luận đã hoàn chỉnh, nếu không thử nghiệm thực tế thì làm sao biết còn thiếu sót gì?
Ayr ngẩn người, không ngờ Quý Viễn Chinh lúc nào lại tốt tính như vậy. Dù sao đây cũng là tin tốt: dự án hành tinh số hai do hắn đảm nhận có thể tiếp tục được tiến hành.
Ayr đứng lên, cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, giọng nói cũng trở nên ôn hòa: "Quý tiên sinh, chúng ta đi phòng thí nghiệm ngay thôi."
Quý Viễn Chinh gật đầu: "Đương nhiên."
Ayr không chờ đợi, lập tức rời phòng họp, hướng về phòng thí nghiệm. Vừa đi được vài bước, hắn đã bắt đầu bàn luận về lý luận của mình.
"Quý tiên sinh, ta đã xem qua con chip số liệu của 'Quân bộ mở rộng', nhưng vẫn còn một số chỗ chưa hiểu rõ. Hơn nữa, ở nhiều phương diện, lý luận của ta cũng còn khá hạn chế."
Quý Viễn Chinh tốt tính đáp lại: "Nói nghe một chút."
Đi vào phòng thí nghiệm số hai, cũng chính là phòng thí nghiệm của riêng Ayr về sau, Quý Viễn Chinh Quý Viễn Chinh liếc nhìn một cái và ngay lập tức nhận ra cơ giáp to lớn đặt chính giữa căn phòng.
Ngoại hình thuần kim loại tỏa ra cảm giác đầy khoa học kỹ thuật. Mặc dù so với nhiều loại cơ giáp khác, đây được xem là một bước tiến vượt bậc, nhưng những khuyết điểm về sự cồng kềnh vẫn không thể giấu đi.
heo lý luận của Ayr, để đảm bảo sức chống chịu của cơ giáp trong mọi tình huống, điều quan trọng nhất là làm cho cơ giáp nhẹ và mỏng hơn, giống như một bản tiến hóa nano.
Quý Viễn Chinh trong lòng thoáng có một cảm giác kỳ lạ. Ngay khi nhìn thấy cơ giáp, chỉ trong nháy mắt, hắn đã có thể tính toán được các chỉ số một cách ngắn gọn. Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy rất khác thường.
Hai người vây quanh bên chiếc cơ giáp đó suốt đến trưa, không ngừng điều chỉnh, tái tạo số liệu. Họ thường xuyên hào hứng đến đỏ mặt vì một chi tiết nhỏ nào đó, nhưng cuối cùng vẫn đạt được những tiến bộ rõ rệt.
Quý Viễn Chinh hoàn toàn đắm chìm trong công việc, đến mức quên cả thời gian, chỉ đến khi quang não phát ra thông báo có tin nhắn mới, hắn mới phản ứng lại.
Là Hạnh Ngôn nhắn tin. Quý Viễn Chinh không kìm được cười, vỗ vai Ayr nói: "Nghỉ một lát đi, đã đến giờ ăn trưa rồi."
Ayr kinh ngạc nhìn Quý Viễn Chinh mặt mày hớn hở, bộ dáng giống như là gặp quỷ.
Quý Viễn Chinh phát cuộc gọi video, hình ảnh phiên bản thu nhỏ của Hạnh Ngôn hiện lên: "Ca, ta đang chờ ngươi ở dưới lầu."
Hạnh Ngôn cầm trong tay một hộp cơm lớn, Quý Viễn Chinh vội vàng đáp: "Chờ ta, ta xuống ngay."
Ayr xoa xoa mắt, chắc chắn mình nhìn lầm. Hắn lại nhớ đến chủ đề trên tinh võng ngày hôm qua, về Quý Viễn Chinh và Hạnh Ngôn, hình như có chút...
Quý Viễn Chinh không có tâm tư mà quan tâm những người khác, chạy thật nhanh ra thang máy, đi xuống cao ốc, liếc mắt liền thấy trên tay Hạnh Ngôn là cái hộp cơm màu hồng.
"Hạnh Ngôn." Quý Viễn Chinh vừa gọi vừa cười. Trước đây, khi xem ti vi, hắn rất ngưỡng mộ cảm giác có bạn trai mang cơm đến cho, nghĩ chắc chắn đó là hạnh phúc. Giờ đây, cuối cùng hắn đã hiểu, sự thật đúng là như vậy.
Hạnh Ngôn quay đầu lại, kêu một tiếng mềm mại: "Ca."
Quý Viễn Chinh vui vẻ hiện rõ trên mặt, nhảy cẫng lên chạy đến bên hắn. Hạnh Ngôn hơi run, trong lòng lo sợ hắn không cẩn thận sẽ té ngã.
Quý Viễn Chinh nắm lấy tay Hạnh Ngôn: "Đi thôi, ta dẫn ngươi làm quen một chút. Sau này ngươi có thể tự do lên xuống."
Hạnh Ngôn mừng thầm, nhỏ giọng hỏi Quý Viễn Chinh: "Ca, về sau ta có thể mỗi ngày tới đây được không?"
"Đương nhiên rồi. Hơn nữa, nếu không có ngươi đến thì ta ăn gì đây?" Quý Viễn Chinh thản nhiên đùa giỡn.
Hạnh Ngôn nghe lời đó mà hơi bối rối, nghĩ lại thì đúng thật, Quý Viễn Chinh không thích ăn dịch dinh dưỡng. Nếu không có hắn mang cơm đến, có lẽ thật sự sẽ đói mất.
"Ca, sau này ngươi muốn ăn gì, ta đều làm cho ngươi nhé."
Quý Viễn Chinh cảm động, đứa bé này nói gì cũng có thể làm hắn vui.
Đến tầng cao nhất, Quý Viễn Chinh giới thiệu với Hạnh Ngôn:
"Đây là phòng họp, ta thường xuyên làm việc ở phòng thí nghiệm. Nếu không có ở đó thì ta sẽ có mặt ở chỗ này. Còn đây là phòng thí nghiệm số hai, thuộc về Ayr Myron, gần đây ta cũng dành khá nhiều thời gian ở đó. Cuối cùng, đây là phòng thí nghiệm của ta, những đồ vật trong này ngươi có thể thoải mái động chạm."
Quý Viễn Chinh đẩy cửa phòng, đặt tay lên eo Hạnh Ngôn rồi mới dẫn hắn bước vào.
Phòng thí nghiệm số một chiếm diện tích lớn nhất, bên trong đặt hơn mười bộ cơ giáp cùng rất nhiều dụng cụ khoa học, khiến Hạnh Ngôn xem đến choáng ngợp.(Chỉ đăng ở Wattpad huyentrang11c3)
Quý Viễn Chinh nhìn kỹ, thấy căn bản không có cái bàn nào thích hợp để bọn họ ăn cơm, đành phải quay lại phòng hội nghị.
Hạnh Ngôn cũng để ý, nghiêng đầu hỏi: "Ca, nếu không để ta cầm cho ngươi ăn nhé?"
Quý Viễn Chinh cười vang, xoa tóc hắn: "Nghĩ gì vậy? Ta có thể ức hiếp ngươi sao?"
Hạnh Ngôn hơi ngại ngùng, sờ mũi, nhỏ giọng lầm bầm: "Ức hiếp ta cũng không sao."
"Cái gì?" Quý Viễn Chinh không nghe rõ, liền nói: "Thôi, chúng ta vẫn đi phòng hội nghị ăn đi."
Hạnh Ngôn gật đầu, cùng đi về phía phòng họp.
Vừa đẩy cửa bước vào, ba người bên trong đều không hẹn mà nhìn sang.
Quý Viễn Chinh cười ha hả, lên tiếng chào: "Tất cả mọi người ăn cơm chưa? Đây là bạn lữ của ta, Hạnh Ngôn thượng tướng. Có lẽ các ngươi đều biết rồi chứ?"
Bạn lữ! Nhịp tim Hạnh Ngôn đập loạn, Quý Viễn Chinh lại gọi hắn là bạn lữ!
Ba người kia cũng sững sờ, vị Quý tiên sinh này quả thật không theo lẽ thường. Làm sao có thể gọi thư nô là bạn lữ? Ngay cả thư quân cũng chưa từng có danh xưng như vậy!
Quý Viễn Chinh tự nhiên ôm vai Hạnh Ngôn, chẳng hề giữ hình tượng, nũng nịu nói:
"Hạnh Ngôn thượng tướng, hùng chủ của ngươi đây đói lắm rồi."
Hạnh Ngôn nghe vậy lòng rung động, nhanh chóng bước đến bên bàn, mở hộp cơm ra. Bên trong là bốn món ăn cùng một chén canh. Trong chốc lát, cả phòng đều ngập tràn hương thơm món ăn.
"Oa!" Quý Viễn Chinh liếc nhìn, phát hiện mấy món ăn có chút quen thuộc, khoa trương nói:
"Quá thơm, chỉ ngửi thôi cũng muốn no bụng rồi!"
Hạnh Ngôn cười khúc khích, đưa đôi đũa cho hắn: "Ca, đừng đùa nữa, nhanh ăn đi."
Quý Viễn Chinh cùng Hạnh Ngôn ngồi xuống, không chần chừ mà cầm đũa gắp ngay món giống như cá hầm ớt. Mùi thơm cay nồng khiến hắn cảm giác y hệt cá hầm ớt trên địa cầu cổ.
Hắn kinh ngạc thử từng món một, tất cả đều là những món cay đặc trưng của Tứ Xuyên, cay nhưng rất vừa miệng, khiến người ta ăn rất thoải mái.
Hạnh Ngôn có chút lo lắng, nhìn Quý Viễn Chinh nếm thử, nhỏ giọng hỏi: "Ngon không, ca?"
Quý Viễn Chinh không thể tin, nhìn về phía Hạnh Ngôn, hắn hiểu rõ Trùng tộc không thể nào biết được các món ăn ở địa cầu cổ a, Hạnh Ngôn làm sao lại làm ra được những món này.
"Ăn ngon, ngon cực kỳ." Quý Viễn Chinh vẫn không nhịn được hỏi Hạnh Ngôn:
"Ngươi làm thế nào mà được vậy?"
Hạnh Ngôn nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười đáp:
"Ca ca nói thích ăn cay, ta lên tinh võng tra cứu một chút, phát hiện ở địa cầu cổ có mấy món rất hợp khẩu vị của ca ca, liền thử làm xem, ngươi thích là tốt rồi."
Quý Viễn Chinh không biết đây là cảm giác gì, tìm được những món ăn của địa cầu cổ không phải chuyện dễ dàng. Trong khoảnh khắc, cảm xúc vui mừng, cảm động, day dứt, hoài niệm hòa quyện, ngũ vị trần gian đan xen, cuối cùng chỉ hóa thành một câu:
"Cám ơn ngươi."
Cám ơn ngươi đã giúp ta không cô đơn, cám ơn ngươi đã đối xử với ta thật tốt, cám ơn ngươi vì đã thuộc về ta.
Hạnh Ngôn lắc đầu: "Ca, ngươi không cần nói cảm ơn với ta, đây là chuyện ta phải làm thôi."
Ayr từ khi bọn họ đi vào vẫn giữ nguyên cái cảm giác khó chịu trong lòng. Mẹ nó chứ, nhìn hai người kia dính lấy nhau như keo sền sệt, toàn thân hắn bỗng dưng khó chịu vô cùng, thật sự đau mắt.
Hơn nữa, trước mặt hắn là một bàn thức ăn đầy đặn phong phú, khiến cho hộp dịch dinh dưỡng trên tay đột nhiên trở nên nhạt nhẽo, không còn chút mùi vị gì.
"Quý tiên sinh, ngươi..." Ayr thực sự rất muốn thử nếm đống đồ ăn đó, hắn cũng rất kinh ngạc khi nhìn cách hai người kia ở bên nhau như vậy. Lời muốn nói vừa bật ra khỏi miệng thì hắn lại không biết nên hỏi thế nào cho đúng.
Quý Viễn Chinh nghiêng đầu nhìn ba người đó, phát hiện sắc mặt họ phức tạp khó tả, trông chẳng khác gì mấy đứa FA đang ganh tị vì thấy hắn thể hiện tình yêu.
Quý Viễn Chinh liếc nhìn bàn đồ ăn đầy ắp, cảm thấy mình cùng Hạnh Ngôn chắc cũng ăn không hết, nên nói: "Ngôn Ngôn, muốn mời bọn họ ăn thử một chút không?"
Hạnh Ngôn hơi sửng sốt, rồi gật đầu: "Ca, ta nghe lời ngươi."
Quý Viễn Chinh nhướng mày, quay sang ba người kia nói: "Thượng tướng của chúng ta bảo, cho phép các ngươi nếm thử đồ ăn hắn làm."
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên.(Chỉ đăng ở Wattpad huyentrang11c3)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro