Chương 47- 48: trục xuất khỏi gia phả
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, Cố Hàn cùng Cố Chu một ngày Tết Âm Lịch này là muốn thay thế cha hắn đi bái thổ địa gia, và còn muốn đi bái tế tổ tiên trong tộc.
Mà nàng chỉ là người vợ khác họ, huống hồ nữ nhi đều là không thể đi.
Đường Ninh Ninh vội vàng đứng dậy, mắt nhìn bầu trời còn tối đen bên ngoài, mặc tốt quần áo cho Cố Chu, lại hỏi, "Các ngươi biết đi như thế nào sao?"
"Chúng ta đi theo lí chính gia gia." Cố Hàn đã mặc xong quần áo, đứng trên mặt đất chờ Cố Chu.
Đường Ninh Ninh đem hương nến pháo ra, đặt ở trong rổ, nhìn hai đứa nhỏ, phân phó nói, "Đi nhanh về nhanh, đưa cho lí chính gia gia nổ pháo, đừng tự mình làm, ngươi còn quá nhỏ kẻo bị thương."
"Đã biết, nương."
Đường Ninh Ninh đứng ở trong viện, nhìn hai đứa nhỏ rời đi, nghe từng nhà tranh nhau châm ngòi nổ pháo ăn tết, có một loại cảm giác thoáng qua như là đã qua một đời.
Cố Yên nắm Cố Ca từ nhà chính đi ra.
Đường Ninh Ninh nhặt chút củi lửa đem than trong viện đốt lên thêm một chút.
"Đây là lửa do thím Lạc đốt, đều cháy cả một đêm rồi." Tiểu Cố Ca lạch bạch chạy tới, trong lòng ngực còn ôm tiểu Bạch đang mơ màng ngủ.
"Nương năm mới vui vẻ."
Nhìn hai tiểu hài tử, Đường Ninh Ninh ôm lấy, mỗi người hôn một cái.
Mùng một năm mới kiêng kỵ rất nhiều thứ, không thể gánh nước, không thể quét rác, cho dù pháo vụn giấy pháo trúc ở khắp nơi cũng không thể quét, Đường Ninh Ninh đi vào trong phòng cầm mâm đựng trái cây cùng hương nến, bắt đầu cúng ông Táo.
Cầu nguyện năm sau hết thảy bình an.
Cúng xong xuôi, Đường Ninh Ninh bắt đầu nấu cơm, hôm nay ăn chay, nguyên liệu đã chuẩn bị tốt, có cà tím xào, rau cần xào, còn có một mâm rau trộn, cây đậu hôm qua đã được Lạc quả phụ lột vỏ dùm.
"Ninh Minh, ta tới chúc tết ngươi đây."
"Thím Lạc ăn tết vui vẻ."
"Hai cái tiểu nha đầu ngươi cũng ăn tết vui vẻ."
Thời điểm Đường Ninh Ninh đi ra ngoài, liền nhìn thấy Lạc quả phụ một tay bưng một mâm sủi cảo, một tay hướng hai đứa nhỏ hai cái bao lì xì đỏ.
"Cảm ơn thím Lạc."
Hai đứa nhỏ ngọt ngào cảm ơn cùng chúc tết.
Đường Ninh Ninh cười đi qua, "Sớm như vậy?"
"Vốn là không nên qua đây, nhưng nghĩ tới hôm qua ngươi về trễ như vậy, tiền hào* cũng chưa kịp làm, liền mang qua tặng ngươi một mâm."
Tiền hào ở niên đại này chính là sủi cảo. ( Ngày tết ở Trung Quốc người ta thường gói đồng tiền vào nhân bánh sủi cảo, ai cắn phải cái sủi cảo có đồng tiền sẽ được may mắn suốt năm.)
Lạc quả phụ đem tiền hào đặt ở trên bàn phòng bếp, nói, " Còn nóng, có thể ăn."
Đường Ninh Ninh, "Đại Hoa và Thiện Du đâu?"
"Đại Hoa ở nhà nhóm lửa, tiểu tử kia đã đi bái tổ."
Hai người lại nói chuyện mới lát, Lạc quả phụ mới rời đi.
"Nương, tiểu Bạch hôm nay có phải hay không cũng không thể ăn thịt." Cố Ca tìm lại đây hỏi.
Đường Ninh Ninh đem người ôm lên.
"Tiểu Bạch hôm nay cũng phải ăn chay."
Cố Ca chỉ tay lên đầu suy nghĩ, nhíu mày "Tiểu bạch không ăn chay."
Tiểu cô nương này, đáng yêu thật.
Đường Ninh Ninh đem người hôn một cái, "Đúng là Ca nhi ngoan của nương."
Xào xong vài món ăn đơn giản, hai hài tử cũng chưa trở về, Đường Ninh Ninh nhìn trời đã sáng, đi tới cổng nhìn xung quanh.
Đã nhiều ngày qua, nàng chỉ lo lui tới trấn trên, cũng không chú ý tới trong thôn trong một đêm phảng phất thay đổi thành cái dạng gì, từng nhà trên cửa lớn đều treo đèn lồng màu đỏ, dán chữ phúc, câu đối, trên đường giăng đèn kết hoa.
Thôn dân ăn mặc trang phục lộng lẫy đi dâng hương cho tổ tiên, trên mặt ai cũng đều tươi tắn hớn hở.
Đột nhiên, oanh một tiếng vang lớn, cắt ngang không trung, trên bầu trời đủ mọi màu sắc, bày biện ra một mảnh tường hòa vui mừng rầm rộ.
"Nương, chúng ta năm nay còn đi đến nhà tổ mẫu không?"
Cố Yên tìm lại đây, trong tay còn cầm cái bánh bao nhân rau hẹ mà mấy bữa trước đã làm.
Năm rồi, Đường Ninh Ninh đều sẽ làm mấy cái hài tử đi nhà cũ đòi tiền mừng tuổi, không cho liền nháo, Tết nhất, nhà cũ bên kia đem mấy cái hài tử đánh đỏ cả người.
Có một năm nọ, còn đem tiểu Ca nhi nhỏ nhất từ trong phòng quăng ra ngoài, nếu không phải Cố Hàn tiếp được người, hậu quả không dám tưởng tượng.
Mấy cái hài tử bị đánh thảm, nguyên chủ liền sẽ giả bộ đáng thương chạy đến chổ chủ gia tộc nháo chuyện.
Người trong tộc thấy nàng là lại sợ phiền.
"Năm nay không đi, một lát chờ ca ca cùng đệ đệ ngươi trở về, đi qua nhà thím Lạc ngươi trước, lại đi nhà Hách đại nương cách vách chúc tết."
"Năm nay cũng không đi nhà bà ngoại sao?" Cố Yên ngửa đầu nghi hoặc.
Bà ngoại?
Đường Ninh Ninh càng nghi hoặc, nương của nguyên chủ không phải đã chạy theo tình nhân rồi sao?
Hơn nữa trong nguyên tác không có xuất hiện cảnh diễn của người này.
"Năm kia ông ngoại đánh tổ mẫu quá độc ác, ngài còn đi nhìn."
Cố Yên vừa nhắc nhở, Đường Ninh Ninh nghĩ tới, Vương Thúy Hoa cùng nhân tình chạy trốn, hai năm trước đã trở lại thôn.
Cái nhân tính kia của bà ta nghiện rượu lại thích cờ bạc, thường xuyên đánh bà ta, sau này, không chịu nổi nữa nên tới tìm nguyên chủ vài lần.
Nguyên chủ tuy buồn bực, nhưng trong xương cốt vẫn là sợ bà ta, nên có tiếp tế vài lần.
Năm trước ăn tết còn trở về nhìn một chuyến.
Con nghiện cờ bạc kia thấy bốn cái hài tử, còn nghĩ bán được bao nhiêu tiền một đứa.
Nếu không phải nguyên chủ còn chỉ vào Cố Hàn mà nói biết săn thú.
Mấy cái hài tử đã sớm bị bán.
Nghĩ vậy, Đường Ninh Ninh trong lòng dâng lên một cổ bực bội, cả giận, "Không đi."
Mẫu thân không đi.
Hai đứa nhỏ trong lòng nhảy nhót.
Bọn họ vốn dĩ không muốn đi, ông ngoại không phải người tốt, muốn bán bọn họ.
Giờ Thìn qua đi, hai đứa nhỏ mới trở về, trong rổ hương nến đều dùng xong rồi, tiểu Cố Chu đang cùng hai nữ hài trong nhà hưng phấn kể chuyện ở bên ngoài.
Đường Ninh Ninh đem rổ cất đi, cho hai đứa nhỏ rửa tay xong, đem cơm bưng ra tới.
"Nương, chúng ta trên đường đụng phải tổ phụ, kêu chúng ta ăn cơm xong đi nhà cũ, chờ đại bá và tam thúc cùng đi phần mộ tổ tiên."
Ăn cơm xong, Cố Hàn mở miệng.
Người Cố gia nhà cũ bên kia đều cho rằng Cố Phong Thác tòng quân sau này không về được nữa, nên đều chừa lại một vị trí mộ phần cho hắn, chờ đợi chôn di vật cùng lắp mộ, nhưng là trong quân đội vẫn luôn không tin tức, quân lương cũng đúng hạn phát ra, lúc này mới không dám chôn.
"Cha ngươi lại không chết, không đi."
Đường Ninh Ninh không quan tâm những cái đó, hơn nữa nhà cũ căn bản không đem mấy cái hài tử này là cháu, ai biết trong lòng nghĩ gì.
Ăn cơm xong, mấy cái hài tử đều đi chúc tết.
Chờ thời điểm mấy cái hài tử trở về, phía sau liền nhiều thêm mấy cái đuôi nhỏ.
Tiểu Bạch ngao ngao đi lên kêu to, Cố Ca thoát khỏi tay Cố Yên , tiến lên liền đem tiểu Bạch ôm lấy.
"Tiểu Ninh tỷ ăn tết tốt ạ." Đại Hoa cùng Chu Thiện Du mặc quần áo mà nàng mua cho, tinh thần đầu mười phần tốt.
Đường Ninh Ninh đem bao lì xì đã chuẩn bị từ sớm ra, đưa cho hai đứa nhỏ, cười nói, "Ăn tết vui vẻ."
"Nương, cái này là bà con xa của Hách nãi nãi." Cố Hàn giới thiệu.
Đường Ninh Ninh xem qua, chỉ thấy nữ hài có chút co quắp, sắc mặt đông lạnh đến đỏ bừng, trên người áo bông đều phiếm cũ, thân hình gầy yếu, thoạt nhìn, ăn không ít khổ.
"Nương, A Liên cha mẹ chết ở khu mỏ, trong tộc không ai nguyện ý muốn nuôi, Hách nãi nãi liền tiếp nhận tới." Cố Yên thấp giọng giải thích cho nàng.
May mắn nàng sớm có chuẩn bị.
Liền sợ hài tử tới nhiều, hồng bao không đủ.
"A Liên, ăn tết vui vẻ." Nói xong, Đường Ninh Ninh đem hồng bao trong tay đưa cho tiểu cô nương.
Tiểu cô nương nhút nhát sợ sệt, nhìn đến hồng bao, có chút kinh ngạc nâng lên con ngươi, "Ta... ta?"
"A Liên, nương ta rất tốt, mau cầm đi." Cố Yên lập tức cười lấy hồng bao nhét vào trong lòng A liên.
"Đại Hoa, tổ mẫu ngươi thân thể thế nào?"
Đại Hoa trên mặt mang ý cười, "Khá hơn nhiều, cảm ơn tiểu Ninh tỷ quan tâm."
"Vậy các ngươi đi chơi đi."
Vừa đến ăn tết, tiểu hài tử trong thôn kết bè kết đội đi ra ngoài chơi, mấy cái hài tử đều đi, trong nhà chỉ còn một mình Cố Hàn.
Đường Ninh Ninh biết đứa nhỏ này cổ quái, cũng không nhiều lời, vội làm chuyện của chính mình.
Trong thôn náo nhiệt vài ngày, Đường Ninh Ninh mời một nhà Lạc quả phụ tới ăn cơm, xem như đền bù đêm giao thừa tiếc nuối.
Đem những món thịt cá đã chuẩn bị trước xếp thành một bàn lớn, tất cả đều là Đường Ninh Ninh làm, có cá chua ngọt, vịt nướng, giò heo, thịt viên, còn có thịt gà xào là sở trường của Lạc quả phụ.
Thức ăn chay ngày trước dư lại còn nhiều.
Rau xào, thịt hấp, đậu hủ hoàng kim.
Món chính có sủi cảo (tiền hào), bánh đường, cháo đậu.
Thập phần phong phú.
Khang đại nương thân thể không thoải mái, cũng không ăn cùng bọn họ, liền không đến đây, mặt khác ba người kia đều tới, Cố Yên cùng A Liên quan hệ rất tốt, nhà Hách đại nương cũng không có gì ăn ngon, liền đem người cũng kéo qua đây.
Một bàn ngồi đầy người.
"Nương, món này là cái gì?" Cố Chu con mắt đảo quanh bàn ăn rồi hỏi.
"Thịt xào ớt cay." Đường Ninh Ninh đắc ý nhìn kiệt tác của mình, ớt trong không gian đã lớn, đặc biệt khả quan.
Đã lâu không ăn ớt cay, thèm chết nàng rồi.
"Mua ở chỗ nào vậy? Nhìn rất có tư vị." Lạc quả phụ bưng mì phở đi tới.
"Ta chính mình tự cân nhắc, về sau cùng các ngươi nói sau." Cũng không biết nơi này có đất nào có thể gieo trồng ớt cay không?
Mấy người cũng không hỏi lại.
Một bàn cơm màu sắc hương vị đều đầy đủ, đem Cố Chu thèm hỏng rồi.
Ăn miệng dính đầy dầu mỡ.
Đường Ninh Ninh chú ý tới A Liên, gắp cho tiểu cô nương một cái đùi vịt, cười nói, "A Liên, ăn nhiều một chút."
"Cảm ơn thím."
"Ớt cay này là ăn ngon, nhưng làm người ta bị sặc." Lạc quả phụ bị cay làm cho uống mấy ngụm nước.
Đường Ninh Ninh bật cười, vội vàng rót thêm nước cho nàng.
Mấy cái hài tử ăn đều không nói lời nào, Lạc quả phụ lại bát quái, nhớ tới lời đồn nhảm nhí trong thôn liền nói.
"Ta nói ngươi nghe, lão tam Cố gia kia qua tới nguyên tiêu ( ngày 15 tháng giêng âm lịch), liền phải cưới vợ, lần trước bọn họ tới nơi này đòi tiền, phỏng chừng là vì chuyện này."
Đường Ninh Ninh gắp một miếng cá cho Cố Ca "Đòi tiền cũng không có đâu, một nhà chúng ta sinh hoạt không đủ, đặc biệt là Hàn nhi, còn phải đi học, nơi nào có dư thừa tiền cho hắn cưới vợ." Đường Ninh Ninh nhìn Đại Hoa, trêu ghẹo nói, "Đại Hoa nhà ngươi, tuổi cũng không nhỏ."
Đại Hoa vừa nghe, có chút ngượng ngùng cúi đầu ăn.
Mấy người trên bàn ăn cười to không thôi.
Đã nhiều ngày trôi qua, tiểu Bạch luôn chạy ra bên ngoài, Đường Ninh Ninh lại không thấy được nó, nhìn xương đã chuẩn bị tốt cho nó, hướng tới Cố Hàn hỏi.
"Hàn nhi, tiểu Bạch đâu."
"Vào núi rồi."
Không phải là đi tìm cha chứ.
Đường Ninh Ninh cười trộm.
Qua năm, Đường Ninh Ninh càng vội, đi đến trấn trên một chuyến, nhưng trường học vẫn chưa khai giảng. Lúc nàng trở về thấy miếu trong thôn tụ tập rất nhiều người.
Cái miếu này, trước kia là chổ để các tộc nghị sự với nhau.
Sau này, chậm rãi bỏ hoang.
Những ngày hè phụ nhân trong thôn thường ngồi tụ tập ở chổ đó, dọn cái ghế nhỏ liền ngồi ở chỗ này cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Nhà nàng cách xa nơi này, nàng rất ít tới đây.
"Không cần đi kêu, người tới rồi."
Đột nhiên, vài người kích động hô to, Đường Ninh Ninh từ xa liền nhìn thấy Vương thị đứng đấy đắc ý nhìn nàng cười.
Lạc quả phụ thình lình cũng ở bên trong.
Nàng ta thấy được Đường Ninh Ninh, thầm nghĩ không tốt.
Cau mày chạy tới vội la lên, "Đại tẩu ngươi khuyên Cố lão thái trục xuất ngươi khỏi gia phả."
Tình huống gì đây?
Trục xuất gia phả?
Nàng ở trong gia phả Cố gia sao? Thời điểm phân gia chưa trục xuất?
*************
Chào mọi người, mình đã thi xong và quay trở lại rồi đây. Trong thời gian nghỉ thì mình biết được một tin xấu là truyện này đầu voi đuôi chuột. Thật ra ban đầu khi làm truyện này thì mk cũng chưa đọc qua nên không biết khúc sau như nào, nhưng dạo gần đây đọc bình luận bên bản CV thì hầu hết đều nói sẽ drop ở giữa truyện vì nó rất tệ. Nên giờ đây mình không biết phải làm sao. giờ mình có 2 phương án: một là làm đến đoạn tệ xong mình sẽ drop, hai là drop ngay bây giờ và làm truyện mới. Mọi người cho mình lời khuyên được không ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro