Chương 72: Ở nhờ một đêm

“Tên nhóc này cứng cỏi thật.” Đâm chân nối gân, nắn chân nối khớp, thế nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi, hắn chỉ gắt gao cắn mảnh vải, hai mắt đỏ ngầu, miệng không kêu la.

“Bất quá hiện tại tên nhóc kia đau đến ngất rồi, các ngươi đều đi về trước đi, tối nay đã có ta chăm sóc hắn.”

Cuộc giải phẫu thành công, An An tạm thời an toàn. Quan trọng nhất chính là kết quả sau đêm phẫu thuật.

Đường Ninh Ninh nhìn sắc trời bên ngoài, một mảnh đen kịt.

“Tối nay ta cũng ở lại chăm sóc An An.”

Đường Ninh Ninh đã quyết cũng không ai ngăn được.

To như vậy địa phương, nhiều người như vậy, một đám người ra sân, hồ thế trân mặt đen nhìn bọn họ, theo sau đem ánh mắt chuyển hướng về phía Tề Quyết, “Ngươi sắp về?”

“Trời tối rồi, về không được.”

Hồ Thế Trân: “Nhưng nơi này không còn chổ để ngủ.”

“Không sao, ta và ngươi ngủ chung.”

Ngủ chung? Hai bên ria mép của Hồ Thế Trân sắp dụng lên hết rồi, cái nhà này của hắn đã nhường cho Đường An An, vậy mà ban đem còn phải ngủ chung giường với tên này.

“Bên ngoài có cái sập nhỏ, ta ngủ nơi đó.” Tề Quyết nói xong cũng mặc kệ lão già kia, hắn ngồi dửng dưng uống trà ở trong viện.

Đường Ninh Ninh muốn cho Cố Yên mang theo Cố Chu trở về nhà, nhưng đi đường núi vào ban đêm rất nguy hiểm nên liền từ bỏ ý định, cùng lắm thì cả nhà ngủ dưới đất.

“Nương!”

Đột nhiên, tiếng gọi to của ai vang đến, Đường Ninh Ninh ngước mắt nhìn qua, bóng dáng nhỏ bé chạy nhanh đến, trai vai còn cõng theo một sọt thảo dược to đầy.

Mới không gặp bao lâu, Cố Ca thế nhưng đã trưởng thành không ít, khóe mắt cong cong xinh đẹp, bộ dáng ẩn ẩn là một mỹ nhân trong tương lai, thế nhưng tính tình có chút hoang dại, không còn ngoan ngãn như lúc ở nhà.

Trời đất ơi, mới có bao lâu đâu.

Mà cô con gái bé nhỏ hiểu chuyện ngoan ngãn của nàng đã biến mất, thay vào đó là một đứa…

Thật sự không biết hình dung như nào.

“Lão già, thuốc mà ngươi cần đây, ngày mai có thể đưa cho cữu cữu uống được rồi.”

Cố Ca đem sọt buông xuống, chạy vèo đến chỗ Đường Ninh Ninh.

“Nương, ta rất nhớ ngươi.” Nhìn đứa nhỏ đang ôm đùi mình, tâm nàng có chút thả lỏng, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Cố Ca, “Đói bụng chưa, nương nấu cơm cho ngươi ăn.”

Thời gian chữa bệnh rất lâu, mấy người ở đây cũng chưa ai ăn uống gì cả.

“Ngươi mau đi nấu đi, trong phòng bếp vừa hay có cá mà hai ngày trước Cố Ca câu được.” Hồ Thế Trân nhớ tới đồ ăn ngon, nhịn không được mà chảy nước miếng.

Cơm mà nha đầu này nấu, khiến lão phát thèm.

“Nương, lão già này biết nương nấu ăn ngon nên chỉ chờ người đến nấu thôi.”

Đường Ninh Ninh gõ vào cái đầu nhỏ kia. “Không biết lớn nhỏ, kêu sư phụ.”

“Không gọi, ông ta cũng quen rồi.”

Cố Ca nói xong, liền trốn đến sau lưng Cố Yên, Đường Ninh Ninh không còn biện pháp nào khác, biết Hồ thần y không so đo nên cũng không nói nữa.

Cứ như vậy, Đường Ninh Ninh cùng Cố Yên vào phòng bếp trong sự trông chờ của cả đám người trong viện.

Trong phòng bếp đồ vật rõ ràng nhiều, có chút rau dại từ trên núi, còn có bột mì rau dưa mà Đường Ninh Ninh mới đem đến, ở trong bồn còn có một con cá nhảy nhót tung tăng.

“Nương, nấu cháo sao?” Cố Yên nhìn Đường Ninh Ninh đang lấy nước và gạo nấu chung.

“Cữu cữu của con chắc lát nữa sẽ tỉnh lại, người bệnh lại không ăn được đồ cứng và khẩu vị nặng nên nương nấu cháo rau xanh, bây giờ cũng tối quá rồi, nấu cái này cho các người ăn nhẹ bụng.” Đường Ninh Ninh cười nói.

Cố Yên nghe này, vội vàng đem bình gốm rửa sạch sẽ.

Hai người phối hợp rất tốt, nấu cơm tốc độ cũng mau, không bao lâu món cá hấp, cà tím xòa và một lồng màn thầu ra khỏi lò. Nghĩ đến nhiều người ăn, Đường Ninh Ninh vội vàng làm thêm món rau trộn.

“Ngươi nha đầu này, tay nghề thật là quá lợi hại, con cá này mê người quá.”

Một đám người đã sớm ngồi ở trong viện chờ đồ ăn. Lúc dọn thức ăn lên, Hồ Thế Trân liền kẹpmiếng cá đầu tiên bỏ vào miệng, thịt cá dày, phiến thịt mềm mọng nước giống như bỏ vào miệng là tan ngay. Hương thơm ngào ngạt lan tràn trong không khí, thoang thoảng qua từng chóp mũi, khiến ai nấy cũng thèm nhỏ dãi.

“Đúng là mỹ vị mà, tiểu nha đầu, nếu ngươi là con gái ta thì tốt rồi.” Mỗi ngày đều ăn ngon thì còn gì bằng.

Nhìn Hồ Thế Trân một bên uống rượu, một bên nhấm nháp món ngon, Cố Ca liền đem rượu đoạt đi, hung hăng nói: “Lão già, mỗi ngày đều uống rượu, không được uống nữa.”

“Cố Ca, trả đây cho ta.”

“Không trả, muốn dùng bữa tiếp nữa thì đừng uống.”

Hai người náo lộn một trận, Tề Quyết cũng chỉ ngồi một bên, hắn ăn một miếng rau dại, trong lòng hiện lên chút kỳ quái.

Hắn nhìn Đường Ninh Ninh bưng cháo rau xanh từ phòng bếp đi ra, hiếu kỳ hỏi: “Đây là thứ gì?”

Đường Ninh Ninh nương theo ngón tay hắn chỉ, nhận ra là dĩa rau kim châm trộn. Cũng không thể trách Tề Quyết hiếu kỳ, mấy người sống trong thành thì làm sao biết mấy thứ rau dại trên núi.

 “Là rau dại trên núi, Tề Công tử nếu thấy ăn ngon thì ăn nhiều thêm một chút.”

Lại nhìn đến hai thầy trò đang cãi nhau ầm ĩ kia.

“Nếu hai người không tranh thủ ăn thì đồ trên bàn sẽ bị Cố Chu ăn hết.”

Cái đứa con tham ăn không coi ai ra gì này của nàng, thật hết nói nổi.

Cũng mặc kệ mấy người đó, Đường Ninh Ninh cầm một chén cháo nhỏ vào trong nhà.

Phòng trong, Đường An An đã tỉnh lại, nhìn thấy Đường Ninh Ninh đến, hắn nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, muốn nói chuyện lại có chút quá sức, nói không ra lời.

“Được rồi, đừng nói chuyện, chịu đựng tối nay nữa là tốt rồi.”

Đường Ninh Ninh trên mép giường, đút hắn nửa bát cháo rau xanh, thấy sắc mặt hơi hồng của hắn liền nói, “Ngươi nghỉ ngơi đi.”

Ăn cơm tối xong thì rửa mặt, Đường Ninh Ninh liền mang theo ba đứa nhỏ chuẩn bị đi ngủ, Cố Yên tuổi lớn, liền theo nàng ngủ dưới đất, thời tiết cũng không lạnh, không sợ cảm lạnh.

Ban đêm, nàng lăn qua lộn lại cũng không tài nào ngủ không được, quyết định đứng dậy ra ngoài đi dạo.

Hiện giờ trên tay nàng cũng không dư lại mấy đồng, điều cần thiết lúc này là tích góp được một trăm lượng, sau đó đưa An An đi học, rồi lại mở một tiệm cơm nhỏ ở trấn trên.

Ớt cay trong không gian cũng đã lớn, nhưng nếu bây giờ bán cho Văn gia thì về sau nàng muốn làm món cay ở quán cơm sẽ không dễ dàng.

Ở thời đại này ớt cay chưa xuất hiện, nếu nàng có một lượng lớn để mở quán cơm, hiệu quả và lợi ích trong tương lai mà nó mang lại giống như một vụ đầu cơ tích trữ trục lợi vậy.

Cho nên, không thể đem ớt bán đi.

Vậy nàng kiếm số vốn kia ở đâu bây giờ?

Gió nhẹ thổi lướt qua bên má, nàng thở dài nhìn mảnh trúc tươi tốt xanh um, bước chậm rãi đi đến bờ sông, ngắm nhìn ánh trăng nơi đáy nước trong trẻo.

Đột nhiên, âm thanh lạnh băng từ đâu truyền đến, “Hơn nữa đêm không ngủ mà lại đến đây ngắm hoa thưởng nguyệt?”

Đường Ninh Ninh hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại liền nhìn thấy Tề Quyết, một thân áo đen ẩn nấp ở trong bóng đêm.

Thế mà nàng lại không phát hiện ra hắn.

Bất quá, cái miệng này của Tề Quyết không thua kém gì Văn Nhan Như.

Không hổ là biểu huynh, biểu muội.

“Tề công tử hơn nửa đêm cũng không ngủ, chẳng lẽ cũng là ở đây thưởng thức dung nhan mình trên mặt nước?”

“Miệng lưỡi sắc bén.” Tề Quyết cũng không giận, tiến đến cùng nàng đứng song song.

Đường Ninh Ninh thấy cây tiêu trong tay hắn, nhớ tới trong nguyên tác có nói qua, Tề Quyết mỹ mạo thiên tiêu, lấy âm luật giết người. Nghĩ đến mấy chuyện đó, nàng lại nhịn không được mà rùng mình, bước về qua bên cạnh tránh xa hắn một chút.

“Đi đâu đấy?”

HẾT CHƯƠNG 72

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro