Chương 230 Cung Khiếu ra tay

"Đừng nháo." Sở Diệp khởi động khế ước dùng linh hồn trói buộc, Kinh Chập Long còn đang giương nanh múa vuốt đã bị hạn chế, trên mặt hiện lên vài phần thống khổ.

Tiểu Ngân nhanh chóng tập hợp ong đàn, hướng tới Kinh Chập Long rống giận một tiếng.

Hàng tỉ chỉ Ngân Sí Ong liên hợp thả ra sóng âm công kích, dù là Kinh Chập Long cũng bị ảnh hưởng đến choáng đầu ù tai.

Kinh Chập Long thẹn quá thành giận, hướng tới ong đàn vọt qua, làm cho ong đàn rơi rớt tan tác.

Sở Diệp híp mắt mắt, gọi ra khế ước pháp trận.

Kinh Chập Long bị pháp trận trói buộc ghé vào trên mặt đất.

"Ngươi có biết ngại không! Ăn mất nhiều linh thảo của ta như vậy còn làm ầm ĩ." Sở Diệp nhịn không được nổi giận mắng.

Lúc trước Kinh Chập Long đang trong kỳ lột xác, Sở Diệp bỏ nó vào trong ngọc trụy không gian.

Kinh Chập Long vào trong ngọc trụy không gian, ăn toàn bộ Kim Thuế Quả trước, lại đi ngâm linh tuyền, còn ăn sạch Long Ngư trong ao, đến Thảo Dược Gà nó cũng không buông tha. Gia hỏa này ăn uống no đủ còn không thỏa mãn, còn ăn mất không ít linh thảo trong ngọc trụy không gian của hắn.

Sở Diệp chịu không nổi nó làm ầm ĩ, đành thu vào trong Hồn Thất.

Nhưng sau khi vào Hồn Thất Kinh Chập Long an phận rất nhiều. Sở Diệp còn tưởng nó nhận mệnh, kết quả thực lực vừa mới khôi phục liền gây ra chuyện náo loạn như vậy.

Sở Diệp cảm giác từng luồng nguyên lực dũng mãnh tiến vào trong thân thể.

Sở Diệp híp mắt mắt, cong cong khóe miệng, dù Kinh Chập Long có muốn hay không thì khế ước cũng đã thành công, nếu thực lực nó khôi phục thì thực lực của Sở Diệp cũng nhanh chóng tăng lên theo.

Kinh Chập Long tức muốn chết trừng Sở Diệp một cái, mắng Sở Diệp là tên vương bát đản, thừa dịp nó suy yếu mà ra tay, Long tộc bọn nó ghét nhất tên đầu cơ trục lợi như Sở Diệp.

Kinh Chập Long cùng Sở Diệp đã đạt thành khế ước, Sở Diệp có thể cảm giác được Kinh Chập Long cũng không kháng cự hắn lắm, lần này làm ầm ĩ cũng không phải thật muốn phản loạn mà phần lớn là muốn cáu kỉnh.

......

Sở Diệp ném một lọ dược tề qua, Kinh Chập Long ngửi ngửi, liền nuốt luôn lọ dược tề.

Sở Diệp chống eo, nói: "Ngươi phải hiểu rõ lão bà của ta chính là Địa giai Dược Tề Sư, đi theo ta là phúc khí của ngươi biết không?"

Linh trí của Kinh Chập Long không thấp, cũng biết Địa cấp Dược Tề Sư tượng trưng cho điều gì, "Lão bà ngươi là Địa giai Dược Tề Sư chứ không phải ngươi, ngươi đắc ý cái gì."

"Lão bà của ta chính là của ta." Sở Diệp đương nhiên nói.

Cung Thần liếc Sở Diệp một cái, thầm nghĩ: Sở Diệp ăn cơm mềm cũng thật đúng lý hợp tình, có đạo lữ là Địa giai Dược Tề Sư quả nhiên thực hạnh phúc!

Kinh Chập Long khinh thường liếc Sở Diệp một cái, ồn ào nói hắn muốn ngâm linh tuyền.

Sở Diệp híp mắt mắt, nói: "Được, xem biểu hiện của ngươi."

Sở Diệp thầm nghĩ: Kinh Chập Long gia hỏa này vẫn thật có mắt nhìn, biết linh tuyền của hắn là thứ tốt.

Cung Thần nghe không hiểu Kinh Chập Long nói gì, có chút tò mò nói: "Ngươi cùng nó nói gì đó, nó cư nhiên nhanh như vậy đã an tĩnh lại, theo ta biết Kinh Chập Long thực chú ý danh dự."

Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Không có gì, chỉ là hứa hẹn một ít thứ tốt." Danh dự có ích lợi gì, vẫn là thứ tốt càng quan trọng.

Cung Thần tràn đầy khâm phục nói: "Sở thiếu thật lợi hại, Kinh Chập Long là vương cảnh Tam giai, ngươi nhanh như vậy đã khống chế được nó."

Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: "Ta muốn khống chế cũng đã có chút cố hết sức, nếu mấy người Lạc Phong khế ước Kinh Chập Long thì khống chế bằng cách nào!" Hắn là tiến Vương giai mới đi khế ước, đã vậy muốn khống chế Kinh Chập Long còn không dễ, huống chi là mấy người Lạc Phong này.

Cung Thần liếc Sở Diệp một cái, nói: "Nếu là mấy người Lạc Phong, trưởng bối sẽ ra tay phong ấn Kinh Chập Long một phần lực lượng trước."

"Phong ấn cũng được sao?" Sở Diệp hỏi.

"Đương nhiên, không chỉ là Hồn Sủng như Kinh Chập Long mà Hồn Sủng khác cũng có thể sử dụng thủ đoạn đó, phong ấn trước một phần lực lượng thì ký kết khế ước cũng khá đơn giản." Cung Thần nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Thì ra là vậy!"

Sở Diệp thầm nghĩ: Thủ đoạn để khế ước ở Thiên Hải Vực so với ở Vân Châu còn nhiều hơn!

Cung Thần có chút nghi hoặc nói: "Sở thiếu không biết này đó sao? Nếu Sở thiếu phong ấn Kinh Chập Long trước một phần lực lượng thì cho dù nó có khôi phục, cũng không dễ thoát ra từ trong Hồn Thất như vậy đâu."

Sở Diệp: "......" Được rồi, do kiến thức của hắn ít.

"Sở thiếu linh hồn lực thực hồn hậu! Kinh Chập Long là Vương cấp Tam giai, nếu linh hồn lực không đủ thì bây giờ thức hải sẽ trướng đau không ngừng."

Sở Diệp cười cười, nói: "Sơ Văn thường xuyên luyện chế cho ta linh hồn dược tề, gánh nặng cũng khá ít."

Cung Thần đột nhiênkhông phòng ngừa liền bị đút cho ăn cơm chó, nói: "Sở thiếu cùng Lâm thiếu cảm tình thật tốt."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đó là không tồi."

......

Sở Diệp cảm giác được mấy hơi thở có linh hồn lực khổng lồ nhanh chóng tới gần, hắn nhìn hướng ngoài Thiên Hà hoa lâm , sắc mặt có chút khó coi nói: "Hình như có Hồn Vương lại đây."

Sở Diệp liếc Kinh Chập Long một cái, thầm nghĩ: Con rồng ngu ngốc thật đúng là tìm việc cho hắn, hắn là một người thực điệu thấp! Con rồng này không biết học hắn một chút sao.

Cung Thần cười cười, nói: "Phụ thân của ta hình như cũng tới."

Sở Diệp nhắm mắt lại cẩn thận cảm giác một chút, cảm ứng được bốn đạo Hồn Vương hơi thở.

Sở Diệp hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Trừ bỏ Cung Khiếu, mặt khác ba người chỉ sợ đều không có ý tốt!

Một con Thanh Loan phá tan vách ngăn ngoài Thiên Hà hoa lâm, trực tiếp bay lại đây, ngọn lửa rợp trời giáng xuống.

Kinh Chập Long tiếp đón Thanh Loan, hai chỉ Hồn Thú ở không trung đánh nhau.

Cung Thần nhìn Kinh Chập Long, có chút ngoài ý muốn nói: "Kinh Chập Long khôi phục không tồi!"

Cung Thần được đến tin tức Kinh Chập Long ở kỳ lột xác bị thương không nhẹ, mặc dù có Kim Thuế Quả cũng chưa chắc có thể khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh, nhưng bây giờ xem chiến lực của Kinh Chập Long tựa hồ đã hoàn toàn khôi phục.

Cung Thần có chút tò mò Sở Diệp rốt cuộc là vận khí tốt, thừa dịp Kinh Chập Long đang trong kỳ suy yếu may mắn tìm được nó hay là Sở Diệp lúc trước lấy được Kim Thuế Quả thụ.

Nếu Sở Diệp lúc trước lấy được Kim Thuế Quả thụ, thì Sở Diệp trên tay hẳn là có Ảnh Thú.

Trên không trung, Thanh Thương Long đột nhiên xuất hiện, nhanh như chớp lao tới chỗ Thanh Loan Điểu.

Trong phút chốc, số lượng lớn vết cắt đánh vào cơ thể Thanh Loan Điểu.

Thanh Loan Điểu kêu thảm thiết một tiếng, vô số lông chim rào rạt rơi xuống, máu tươi chảy đầy đất. Hơi thở của Thanh Loan Điểu nhanh chóng yếu đi, Giang Thượng cũng là phun ra một ngụm máu lớn.

Sở Diệp nhìn Thanh Thương Long đột nhiên xuất hiện, sửng sốt một chút, thầm nghĩ: Thật tàn nhẫn.

Thanh Loan Điểu chỉ là Chiến Vương Tam giai, Thanh Thương Long lại là Chiến Vương Thất giai, là con Hồn Thú lợi hại nhất của Cung Khiếu.

Kinh Chập Long của Sở Diệp cùng Thanh Loan Điểu đánh nhau chỉ có vài phần thử, còn Thanh Thương Long đột nhiên xuất hiện ra tay lại chính là sát chiêu.

Thanh Loan Điểu bị thương nặng lần này sợ là muốn nghỉ dưỡng một khoảng thời gian mới có thể hồi phục.

Thanh Thương Long lại cào một cái, xé xuống một mảng lớn huyết nhục trên cánh của Thanh Loan Điểu.

Sở Diệp nhìn một màn này, mày nhảy dựng, Cung Khiếu động sát khí.

Kinh Chập Long học theo, cũng tiến lên ra sức đánh chó rơi xuống nước, xé xuống một mảng lớn huyết nhục của Thanh Loan Điểu để ăn.

Thanh Loan Điểu bị thương nặng, không ngừng kêu thảm thiết.

"Các ngươi." Giang Thượng nhịn không được rống giận một tiếng.

"Cung đạo hữu quá mức." Một con Thanh Đồng Long gia nhập chiến đấu, chặn lại công kích của Thanh Thương Long.

Sở Diệp nhìn Thanh Đồng Long, thầm nghĩ: Chung Lâu rốt cuộc nhịn không được ra tay.

"Cung đạo hữu, ngươi có ý gì?" Giang Thượng đau lòng muốn chết thu Thanh Loan Điểu về, lạnh giọng hỏi.

Lúc đầu Giang Thượng là tới gây sự, kết quả lại tổn thất thảm trọng. Kết quả này so với trong tưởng tượng khác quá nhiều, Giang Thượng cảm thấy có chút khó tiếp thu.

Giang Thượng hận Cung Khiếu vô cùng, đối với Chung Lâu cũng thập phần bất mãn. Hắn đã sớm nói là sẽ cùng Chung Lâu bắt Sở Diệp, kết quả Chung Lâu lại chậm một bước, hại Hồn Sủng của hắn trọng thương.

"Lời này nên ta hỏi ngươi đi, Giang Thượng huynh làm gì vậy? Xâm nhập lãnh địa mà con ta tặng Sở đạo hữu, còn tự nhiên đối Sở đạo hữu ra tay." Thân hình vĩ ngạn của Cung Khiếu hiện ra, hắn lạnh lùng cười.

Sở Diệp nghe được lời nói Cung Khiếu, cũng đột nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Giang Chỉ Lan năm đó tính kế Cung Thần một phen, gần như đã huỷ hoại tiền đồ của Cung Thần, lúc trước Cung Khiếu ngại thọ nguyên sắp hết nên không phát tác được, bây giờ có cơ hội liền nặng tay.

"Cung Khiếu, ngươi biết hắn khế ước Kinh Chập Long." Giang Thượng cả giận nói.

Cung Khiếu tràn đầy châm chọc nói: "Ai có duyên thì sẽ có được Kinh Chập Long. Nếu Sở đạo hữu đã thành công khế ước, Giang Thượng huynh nên chủ động từ bỏ mới đúng, chẳng lẽ cứ phải là cháu gái ngươi khế ước Kinh Chập Long mới được sao?"

"Cung đạo hữu bớt giận, nếu Sở đạo hữu may mắn tìm được Kinh Chập Long thì cũng thôi, nhưng hắn lại dùng thủ đoạn đê tiện cướp Kim Thuế Quả thụ, mới tìm được Kinh Chập Long." Chung Lâu nói.

Cung Khiếu cười lạnh một chút, nói: "Chung huynh, đang êm đẹp sao ngươi có thể ngậm máu phun người. Các ngươi giữ không được Kim Thuế Quả thụ là do các ngươi vô năng, lại còn đi vu oan Sở đạo hữu."

Sở Diệp có chút ngượng ngùng xoa xoa cái mũi, thật là có chút ngượng ngùng! Kim Thuế Quả thụ thật đúng là hắn trộm.

Giang Thượng cau mày, nói: "Kinh Chập Long đâu có dễ tìm như vậy?"

"Sở thiếu trên tay có thật nhiều ong, bản lĩnh tìm rồng tự nhiên cao hơn so với tên vô dụng lại hiếu thắng như ngươi." Cung Khiếu không khách khí nói.

Sở Diệp: "......" Cung Khiếu khen hắn quá mức rồi.

Sở Diệp nhìn ba Hồn Vương đang giằng co trên trời, phát hiện tuy nguyên nhân của trận chiến này là do hắn, nhưng bây giờ chính hắn lại trở thành vai phụ.

......

Lạc Đông ở một bên xem diễn một hồi, cuối cùng cũng đứng ra hoà giải nói: "Vài vị đạo hữu không cần tranh, nếu Kinh Chập Long đã thuộc về Sở đạo hữu thì cứ như vậy đi, chúc mừng Sở đạo hữu thành công khế ước Kinh Chập Long."

Sở Diệp hướng tới Lạc Đông gật đầu thăm hỏi một chút, nói: "Đa tạ đạo hữu."

Lạc Đông nhìn Sở Diệp, có chút ngoài ý muốn nói: "Sở đạo hữu linh hồn lực hồn hậu thực! Vừa mới tiến giai thành công là có thể lại khế ước một Vương giai Hồn Thú, thật là lợi hại."

Sở Diệp cười cười, nói: "Lạc đạo hữu quá khen."

Chung Hạo nhìn Sở Diệp, thần sắc có chút dữ tợn, Chung Hạo đã sớm coi Kinh Chập Long xem thành vật trong tay, kết quả đồ vật hiện tại lại thuộc về Sở Diệp, làm Chung Hạo thập phần tức giận.

Chung Hạo vẫn luôn tự cao, Sở Diệp trẻ hơn so với hắn lại khế ước hai chỉ Vương giai Hồn Thú, lại làm Chung Hạo ghen ghét dị thường.

......

Lạc Đông quay đầu, nhìn về phía Cung Khiếu, cười hỏi: "Cung đạo hữu trên người hơi thở bàng bạc, chẳng lẽ là duyên thọ thành công."

Nghe Lạc Đông hỏi như vậy, ngay lập tức không ít người xung quanh đều dựng lỗ tai lên.

Cung Khiếu cười cười, nói: "Đúng vậy, may mắn tìm được Duyên Thọ dược tề, lại có thể sống lâu ba mươi năm."

Lạc Đông trong lòng hiện lên vài phần ngoài ý muốn, khắp nơi thế lực ăn ý ngăn chặn Cung Khiếu nhiều năm, lại vẫn để làm Cung Khiếu duyên thọ thành công. Phân bố thế lực trong Hải Long Cung cũng sắp phải thay đổi một lần nữa.

Giang Thượng nghe vậy sắc mặt đại biến, đối với hắn, ảnh hưởng của việc Cung Khiếu duyên thọ thành công lớn hơn nhiều so Sở Diệp thành công khế ước Kinh Chập Long.

Lạc Đông nhìn Sở Diệp, thầm nghĩ: Cung Khiếu che chở Sở Diệp như vậy, có lẽ là Duyên Thọ dược tề cùng Sở Diệp có quan hệ.

"Chúc mừng Cung đạo hữu." Lạc Đông nói.

Cung Khiếu cười cười, nói: "Chuyện này cũng chả có gì lớn."

Lạc Đông thầm nghĩ: Đây không phải chuyện lớn sao? Rõ ràng đây là chuyện lớn được không?

......

Có Cung Khiếu tọa trấn, Hồn Vương đến gây sự cũng sôi nổi quay về.

Đông đảo thanh niên tài tuấn đến xem, một đám thần sắc hoảng loạn. Sở Diệp nghĩ những người này vừa rời đi thì tin Cung Khiếu duyên thọ thành công cũng sẽ lan truyền về tương ứng thế lực.

Sở Diệp chắp tay, nói: "Đa tạ Cung tiền bối hỗ trợ."

Cung Khiếu cười cười, nói: "Sở đạo hữu, chúng ta là lão bằng hữu, không cần khách khí. Sở đạo hữu tuổi còn trẻ liền khế ước hai chỉ Vương thú, thật sự là vận khí ngút trời."

Sở Diệp cười cười, nói: "Cung tiền bối khen ta quá mức rồi."

"Ta cũng không khen trật." Lúc trước, Sở Diệp thả ra số lượng Ngân Sí Ong trên biển tìm Kinh Chập Long bị Chung Lâu ngăn chặn, Cung Khiếu cũng từng ra mặt hòa giải.

Thật ra, Cung Khiếu lúc ấy cũng cho rằng Sở Diệp chỉ là đi xem náo nhiệt, không nghĩ tới thật khiến cho Sở Diệp tìm được.

Là song Vương thú Hồn Vương còn không đến 30 tuổi, Sở Diệp chỉ cần không chết trẻ thì thành tựu trong tương lai vô cùng có khả năng sẽ vượt qua hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro