Chương 232 Chân Long Cửu Biến

Thiên Hà hoa lâm.

Tiểu Bạch nhìn Sở Diệp, ngao ô ngao ô gọi.

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, trấn an nói: "Đừng nóng nảy."

Tiểu Bạch tràn đầy buồn bực trừng Sở Diệp, tức giận lăn lộn trên đất.

Tiểu Bạch lúc đầu còn cho rằng chỉ cần nỗ lực một chút thì chính mình sẽ tiến giai Hồn Vương đầu tiên, ai ngờ lại để Tiểu Ngân đoạt trước. Sau đó Tiểu Bạch cũng cho rằng tiếp theo là nó hoặc tiểu hồ ly tiến giai Hồn Vương, kết quả là lại có tên chen giữa đường là Kinh Chập Long.

Tiểu Bạch còn cho rằng sau Kinh Chập Long thì thế nào cũng phải đến lượt nó, kết quả Sở Diệp nói huyết mạch của nó quá cao, tiến giai chỉ sợ có động tĩnh không nhỏ, bảo nó lại chờ một chút. Cứ tiếp tục như vậy thì đến năm nào tháng nào nó mới có thể trở thành lão đại!

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, thầm nghĩ: Tiểu Bạch đây là la lối khóc lóc sao? Chậc chậc, thân là Cực phẩm Hồn Thú cư nhiên cũng la lối khóc lóc.

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, nói: "Tốc độ tiến giai của ngươi quá nhanh, bây giờ đúng lúc để lắng đọng lại một chút."

Sở Diệp thầm nghĩ: Đầu tiên là ong chúa sau là Kinh Chập Long, trong tay hắn đã có hai chỉ Vương giai Hồn Thú. Bằng vào hồn lực bây giờ của hắn nếu có thêm một con Vương giai Hồn Thú nữa thì gánh nặng không nhỏ, chưa kể đến bây giờ hắn có chút nổi tiếng, Tiểu Bạch một khi tiến giai thì thanh thế tất nhiên không nhỏ, vẫn là điệu thấp một chút thì hơn.

Giang Thượng bởi vì lần bị thương trước nên hận hắn ngứa răng, chỉ một Giang Thượng thì cũng không đáng để lo, nhưng mà phía sau lão lại là Thương Hải liên minh.

Tiểu Bạch bỗng nhiên từ trên mặt đất bò lên, trừng mắt nhìn Sở Diệp nói: "Bây giờ ngươi có phải muốn toàn lực hỗ trợ con tiểu hồ ly kia tiến giai Hồn Vương đúng không."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Tiểu Bạch gào rống một tiếng, tức giận lần thứ hai lăn lộn lên.

Sở Diệp có chút bất đắc dĩ, tiểu hồ ly tiến vào Chiến Tướng Cửu giai đã có một đoạn thời gian, thêm chút thôi hẳn là có thể tiến vào Vương giai.

Một khi Sơ Văn tiến giai Hồn Vương, linh hồn lực sẽ tăng lên, trình độ luyện chế dược tề cũng có thể cao hơn không ít.

"Tại sao tiểu hồ ly có thể tiến giai, ta lại không thể?" Tiểu Bạch có chút khó chịu oán giận.

Sở Diệp chớp chớp mắt, nói: "Đây còn không phải vì vừa vặn có người tặng Thiên Hồ tinh huyết, cơ duyên của Tuyết Bảo tới rồi."

Tiểu Bạch rầu rĩ nói: "Tại sao không ai đưa Bạch Hổ tinh huyết cho ngươi?"

Sở Diệp: "......"

Không ai đưa là bình thường, có người đưa mới đáng sợ biết không? Tiểu hồ ly tuy rằng vẫn luôn thu liễm hơi thở, nhưng người sáng suốt vẫn là có thể nhìn ra chút manh mối, Tiểu Bạch thì vẫn luôn bị Sở Diệp giấu đi.

Kinh Chập Long nhìn Tiểu Bạch, lấy lòng nói: "Tiểu Bạch lão đại không cần lo lắng, chỉ bằng thiên tư ngút trời của ngài, chắc chắn có thể tiến giai Hồn Vương."

Tiểu Bạch gật gật đầu, nói: "Đúng thế."

"Tiểu Bạch lão đại, con hồ ly lông dài kia chỉ biết xú mỹ, ngươi chỉ cần thêm chút thời gian thì tất nhiên có thể siêu việt hắn."

Tiểu Bạch lần thứ hai gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta sớm muộn gì cũng sẽ là lợi hại nhất."

Sở Diệp nhìn Kinh Chập Long, lại nhìn nhìn Tiểu Bạch, nói: "Tiểu Bạch, ngươi hạ dược mê hồn gì cho Truy Phong vậy! Hắn lại có thể nhận ngươi làm lão đại."

Kinh Chập Long tên là Truy Phong. Vương giai Hồn Thú linh trí không thấp, hiếm khi cúi đầu, huyết mạch Tiểu Bạch tuy mạnh hơn so với Truy Phong nhưng Truy Phong chính là Vương giai!

Thái độ của Truy Phong đối với Tiểu Bạch hình như có chút chân chó!

Tiểu Bạch ngạo nghễ dương cằm, nói: "Hồn Sư ngu ngốc, ta mới không hạ dược hắn, do hắn khá là có mắt nhìn, còn đám yêu thú nhà quê này bên cạnh ngươi căn bản không biết được sự vĩ đại của bản đại nhân."

Sở Diệp: "......" Được rồi, Tiểu Bạch luôn trong hình dạng một con mèo, làm hắn luôn không ý thức được sự vĩ đại của Tiểu Bạch.

Quan hệ của Bạch Hổ tộc cùng Long tộc cũng không tính là quá tốt.

Bất quá, Tiểu Bạch là Bạch Hổ huyết mạch thuần khiết còn Kinh Chập Long thì không phải, huyết mạch Long tộc trong cơ thể khá loãng, kém hơn không ít so với Tiểu Bạch.

Lại nói tiếp, Hổ tộc và Long tộc giống như hai đại gia tộc thực lực không chênh lệch nhau lắm, Tiểu Bạch thuộc về dòng chính Hổ tộc, mà Truy Phong chỉ thuộc về một nhánh trong Long tộc.  Chỉ Long tộc dòng chính mới có thể cùng Tiểu Bạch so sánh nên huyết mạch của Tiểu Bạch huyết mạch vẫn cao quý hơn Kinh Chập Long một chút.

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Trong trí nhớ truyền thừa của ngươi có phải có đồ vật hữu dụng đối với Truy Phong hay không!"

Tiểu Bạch gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta có Chân Long Cửu Biến."

Sở Diệp khế ước con Kinh Chập Long này chỉ là Thượng trung phẩm, bước vào Vương giai còn dễ, chứ muốn tiến Hoàng giai thì khó khăn hơn rất nhiều.

Chân Long Cửu Biến trên tay Tiểu Bạch có thể nâng cao huyết mạch Long tộc của Kinh Chập Long, đề cao phẩm tướng của nó.

Sở Diệp có chút ngoài ý muốn nói: "Ngươi tại sao lại có cái này?"

"Có thể là tổ tiên đã từng cùng Long tộc đánh nhau đi." Tiểu Bạch nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Thì ra là vậy!"

Lâm Sơ Văn đi ra, nhìn Tiểu Bạch cùng Truy Phong, tràn đầy vui mừng nói: "Tiểu Bạch cùng Truy Phong quan hệ tốt như vậy, thật là khó được!"

Sở Diệp bĩu môi, thầm nghĩ: "Có lợi mới làm đâu." Hắn xem như đã nhìn ra, Truy Phong gia hỏa này là tên có đùi ôm thì không cần mặt.

Sở Diệp xoa đầu, kêu rên một tiếng.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: "Đau đầu sao?"

"Có chút."

Truy Phong sau khi kết thúc kỳ lột xác liền khôi phục tu vi Vương giai Tam giai.

Trong tình hình chung thì thực lực của Hồn Sủng Sư và chiến thú là cùng cấp bậc, bất quá Kinh Chập Long là tình huống đặc thù, bởi vì Sở Diệp lợi dụng mới khế ước được.

Thực lực của Sở Diệp chỉ trong ngắn ngủn mấy ngày đã kịch liệt tăng lên Hồn Vương Nhị giai, sắp đột phá Tam giai, mà cũng bởi vì tăng nhiều cấp như thế nên Sở Diệp hai ngày này thường xuyên đau đầu.

"Chờ một chút, ta mới lấy được dược liệu luyện chế Nhu Mộc dược tề, chỉ cần luyện chế ra thành phẩm hẳn là có thể giảm bớt trạng huống hiện tại của ngươi." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Được."

Nhu Mộc dược tề là một loại dược tề thư hoãn linh hồn, có thể giảm bớt tình trạng linh hồn lực không đủ, thực phù hợp với tình trạng của Sở Diệp hiện tại.

......

Thiên Vũ lâu thuyền.

Giang Chỉ Lan sắc mặt rất khó coi, "Gia gia, đã điều tra xong, Lâm Sơ Văn là Địa cấp Dược Tề Sư, mấy tháng trước Cung Thần tìm được Thọ Sữa Ong Chúa, nhờ Lâm Sơ Văn luyện chế thành Duyên Thọ dược tề."

Giang Chỉ Lan thầm nghĩ: Cung Thần so với trong tưởng tượng thì trầm ổn hơn, sau khi hắn ta lấy được Duyên Thọ dược tề cũng không lộ ra tin tức gì, thậm chí còn không nói cho Cung Khiếu, mãi đến khi Thi Vân phu nhân mang thai, Cung Thần mới nhân cơ hội kêu Cung Khiếu lại. Tâm cơ của Cung Thần so với nàng tưởng còn thâm trầm hơn rất nhiều, thời gian qua nàng thật sự có chút xem thường người này.

Giang Thượng sắc mặt khó coi nói: "Tên Lâm Sơ Văn là từ đâu xuất hiện, một chút quy củ cũng đều không hiểu."

Giang Chỉ Lan mặt ủ mày chau nói: "Cung Khiếu thêm ba mươi năm thọ nguyên, sự tình có chút phiền phức."

Giang Thượng có chút nôn nóng nói: "Những thám tử đó bên cạnh Cung Thần sao thế, cư nhiên một chút tin tức cũng chưa truyền ra."

Giang Chỉ Lan nhấp môi, Địa giai Dược Tề Sư hình như cũng là sẽ không tự nhiên xuất hiện, Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp hai người là người từ ngoài đến, lai lịch không rõ, thám từ nàng đặt bên cạnh Cung Thần cũng không có năng lực điều tra rõ hai người.

"Lâm Sơ Văn cũng kỳ quái, thân là Địa cấp Dược Tề Sư lại điệu thấp như thế."

Địa cấp Dược Tề Sư một đám cao ngạo, nhìn như vô dục vô cầu, kỳ thật đều cực kỳ để ý danh vọng.

Quý trọng linh dược rất khó có được, nếu không ai đưa linh dược tới cửa thì trình độ luyện dược của Dược Tề Sư rất khó tăng lên.

Thanh danh càng lớn thì càng dễ có quý trọng linh dược đưa tới cửa.

Lâm Sơ Văn tới bên này cũng đã được một đoạn thời gian, cư nhiên cũng không đi làm chứng nhận Dược Tề Sư.

Giang Thượng hít sâu một hơi, nói: "Ai cũng nói Cung Khiếu lỗ mãng, lại không biết trong xương cốt hắn cũng là một con cáo già."

Cung Khiếu duyên thọ thành công, chỉ sợ đã đoán được chân tướng năm đó, nếu không phải thì cũng không đến mức ra tay nặng như thế.

"Gia gia, Thanh Loan thế nào?" Giang Chỉ Lan hỏi.

Giang Thượng thở dài, nói: "Trọng thương, trong thời gian ngắn không thể dùng."

Giang Chỉ Lan nắm chặt tay, trong lòng bất ổn, Thanh Loan của gia gia trọng thương, nếu phe đối địch trong Thương Hải liên minh biết, chỉ sợ sẽ mượn điều này làm lớn chuyện.

Nàng tuy là tiểu trưởng lão của Thương Hải liên minh, nhưng vị trí này cũng là do Thương Minh nể mặt người sau lưng nàng, gia gia một khi xảy ra chuyện thì  nàng cái này chức tiểu trưởng lão này cũng tràn ngập nguy cơ.

Giang Chỉ Lan trước kia vẫn luôn cảm thấy Cung Thần vụng về bị nàng đùa giỡn, hiện giờ, Cung Thần đột nhiên không ngu ngốc như nàng vẫn tưởng, Giang Chỉ Lan không khỏi có chút khủng hoảng.

......

Sở Diệp ở trong phòng khách thu thập sữa ong chúa, nhận được tin Lạc Đông đến.

"Lạc đạo hữu tại sao lại tới nữa?"

Lạc Đông nhìn bộ dáng lười biếng của Sở Diệp, cười cười, nói: "Sở thiếu không chào đón ta sao? Ta chính là mang cho ngươi hạt giống Huyết Tinh Hoa."

"Ta như thế nào sẽ không chào đón Lạc tiền bối ngài đâu? Lạc tiền bối đến, thật là vinh hạnh! Hoan nghênh hoan nghênh." Sở Diệp đầy mặt tươi cười nói.

Huyết Tinh Hoa sinh ra một loại mật Huyết Tinh Hoa, loại mật hoa này đối với sự trưởng thành của ong thú có lợi thật lớn.

Huyết Tinh Hoa bình thường sinh trưởng chậm chạp so với Thiên Hải học viện thì không quá giống. Trong Thiên Hải học viện có một vị Hồn Sư đã từng cải tiến loại hoa này nên Huyết Tinh Hoa trong Thiên Hải học viện, tốc độ sinh trưởng so với Huyết Tinh Hoa bình thường nhanh gấp không chỉ hơn mười lần.

Lạc Yên nhìn Sở Diệp nháy mắt biến sắc mặt, thầm nghĩ: Vị Sở tiền bối này rất thực dụng.

Lạc Đông nhìn Kinh Chập Long, tán thưởng nói: "Kinh Chập Long khôi phục thật tốt!"

Sở Diệp cười cười, nói: "Do nó ăn nhiều, không ít linh thảo trong Thiên Hà hoa lâm này của ta đều bị nó gây họa, cho nên mới béo lên một ít."

Lạc Đông: "......" Lần trọng thương trước của Kinh Chập Long phía cũng không giống như là tùy tiện là có thể bổ trở về.

Sở Diệp cùng Lạc Đông nói chuyện, Lâm Sơ Văn từ dược tề thất bên trong đi ra, đem dược tề đưa cho Sở Diệp.

Sở Diệp không nghi ngờ, mở dược tề trực tiếp uống.

Dược tề vừa vào miệng, Sở Diệp liền cảm giác hồn lực xao động trong hồn hải bình thản rất nhiều, đau đầu cũng giảm bớt.

"Nhu Mộc dược tề, Lâm thiếu vừa mới luyện chế sao?" Lạc Đông có chút kinh nghi nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, có chút bối rối nói: "Ân, đột nhiên nhiều hai chỉ Vương giai Hồn Thú, A Diệp có chút không thoải mái, Vương thú quá nhiều cũng không tốt!"

Lạc Phong: "......" Ngại Vương thú nhiều thì cho ta!

Lạc Đông nhìn Kinh Chập Long biến thành dài nửa thước ở bên cạnh ngủ gật, cười cười, nói: "Sở thiếu vừa mới tiến giai Hồn Vương, lại khế ước Kinh Chập Long thì gánh nặng là khá lớn một ít, kỳ thật Sở thiếu có thể trước phong ấn Kinh Chập Long một bộ phận lực lượng."

"Phong ấn?" Sở Diệp thầm nghĩ: Lại là phong ấn, phong ấn tốt như vậy dùng sao? Có lẽ hắn nên đi tìm hiểu một chút.

Truy Phong bên cạnh nghe được Lạc Đông nói, phút chốc bật dậy, như hổ rình mồi nhìn Lạc Đông.

Lạc Đông nhìn bộ dáng của Kinh Chập Long, cười gượng một chút, nói: "Đương nhiên, Sở thiếu có Lâm dược sư làm bạn lữ cũng không cần phong ấn, sử dụng dược tề tăng lên linh hồn lực càng tốt, Sở thiếu thực lực cũng có thể nhanh chóng tăng lên."

Sở Diệp cười cười, nói: "Hy vọng giống như lời của Lạc đạo hữu."

Lạc Đông chuyển sang nhìn Lâm Sơ Văn, nói: "Lâm thiếu thật sự lợi hại! Cư nhiên luyện chế ra Nhu Mộc dược tề."

Nhu Mộc dược tề tuy chỉ là Địa giai sơ cấp dược tề, nhưng dược tề này thuộc về dược tề linh hồn, độ khó khăn để luyện chế so Địa giai sơ cấp dược tề khác cao hơn rất nhiều, Lâm Sơ Văn có thể luyện chế đã mạnh hơn so với không ít tiền bối Dược Tề Sư.

Lạc Đông lúc trước còn nghi ngờ Lâm Sơ Văn luyện chế được Duyên Thọ dược hay không, bây giờ thì một chút cũng không.

"Lâm thiếu, Nhu Mộc dược tề còn nhiều không , ta có thể mua sao?"

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: "Dược tề này không bán, A Diệp gần đây cần."

Lạc Đông nhíu nhíu mày, "Nhu Mộc dược tề dùng lần thứ hai thì hiệu quả giảm phân nửa, dùng lần thứ ba hiệu quả lại giảm phân nửa......"

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Ta biết, tóm lại là có chút hiệu quả, chỉ cần có chút hiệu quả, liền dùng đi."

Lạc Đông: "......" Có đạo lữ là Dược Tề Sư thật tốt! Biết rõ lãng phí còn muốn làm, khó trách Sở Diệp có thể khống chế ong đàn lớn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro