Chương 14
Chương 14: Nợ cờ bạc
Editor: Lulalina
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, thuận miệng nói: "Đúng vậy!" Hắn muốn chuộc lại đồ vật trong biên lai cầm đồ, cũng xem như là đang thiếu nợ ông chủ hiệu cầm đồ không ít tiền.
"Phụ thân à, thiếu tiền người ta là không tốt đâu." Tiêu Tiểu Phàm tuy rằng không quá thông minh, nhưng vẫn hiểu thế nào là thiếu nợ.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: "Đúng vậy! Thiếu tiền người khác là không tốt, cho nên phụ thân các con đang suy nghĩ biện pháp trả nợ đây."
"Phụ thân, người muốn trả nợ như thế nào vậy?" Tiêu Tiểu Phàm tò mò hỏi.
"Nỗ lực làm ruộng, săn thú, hẳn là qua một đoạn thời gian nữa là có thể trả hết nợ." Tiêu Cảnh Đình tràn đầy tự tin nói.
Tiêu Tiểu Phàm gật đầu, giơ nắm tay nhỏ cổ vũ Tiêu Cảnh Đình, "Phụ thân, nhất định có thể nhanh chóng trả hết nợ."
Tiêu Tiểu Đông xoay chuyển tròng mắt, không biết là đang suy nghĩ gì.
Tiêu Cảnh Đình đi tới bờ ruộng, dùng Lạc Vũ Quyết, lúc trồng nho, Tiêu Cảnh Đình phát hiện linh thuỷ bên trong linh tuyền có thể xúc tiến linh thực sinh trưởng, bởi vậy khi sử dụng Lạc Vũ Quyết, Tiêu Cảnh Đình lấy một chút linh thuỷ từ không gian bên trong ra, dung nhập vào linh vũ.
Tiêu Tiểu Đông không chớp mắt nhìn động tác của Tiêu Cảnh Đình, những linh quyết, thư tịch dành cho tu luyện đều là gia truyền, Tiêu Tiểu Đông thật ra có quyền học tập pháp quyết của Tiêu gia, có điều nhóc còn quá nhỏ, chỉ tiếp xúc được với mấy pháp quyết cấp thấp.
"Phụ thân, người thật lợi hại nha! Cứ tiếp tục như vậy, lần thu hoạch này nhất định sẽ rất tốt." Đáng tiếc, ruộng trung đẳng và thượng đẳng đều bị phụ thân bán sạch, nếu không phẩm chất của linh thực, thực phẩm trồng được sẽ càng tốt.
Tiêu Cảnh Đình đắc ý cười, nói: "Phải không?"
Tiêu Tiểu Đông gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Tiêu Tiểu Đông thầm nghĩ: Nếu nhóc có được bản lĩnh của Tiêu Cảnh Đình, chỉ cần có một mẫu đất trồng rau thôi cũng đủ rồi.
Sau khi tưới đủ nước cho ba mẫu ruộng, đã là giữa trưa, Tiêu Cảnh Đình lộ ra tay nghề câu cá cừ khôi, câu liên tục mấy con cá, khiến cho hai đứa nhỏ mắt sáng long lanh.
Tiêu Cảnh Đình cho hai đứa con hai cái bánh bao, lại cho mỗi đứa một con cá nướng.
Trẻ con của thế giới này, lượng cơm ăn đều rất lớn, ăn ít đi chút cũng sẽ không đói chết, nhưng muốn tăng cường thực lực thì nhất định phải ăn thật nhiều, đặc biệt là ăn nhiều đồ ăn ẩn chứa linh khí.
Sau khi tưới nước đầy đủ cho linh điền, Tiêu Cảnh Đình mang theo hai đứa nhỏ về nhà.
"Về rồi à, vào ăn cơm thôi." Hứa Mộc An hô.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: "Được rồi!"
Hứa Mộc An một bên ăn cơm, một bên nhìn sắc mặt Tiêu Cảnh Đình.
Tuy rằng tay nghề của Hứa Mộc An không gọi là tốt, nhưng Tiêu Cảnh Đình cũng không kén ăn, thịt Thứ Nha Trư ẩn chứa nguồn linh lực phong phú, vả lại có được thức ăn này cũng có thể gọi là ngồi mát ăn bát vàng, Tiêu Cảnh Đình vẫn ăn không ít.
"Ta nấu ăn không ngon lắm." Hứa Mộc An có chút xin lỗi nói.
Tiêu Cảnh Đình ngẩng đầu, nhìn Hứa Mộc An nói: "Không có, không tệ, ăn rất ngon."
Hứa Mộc An trong lòng ấm áp, âm thầm nghĩ: Nếu Tiêu Cảnh Đình vẫn luôn như bây giờ, vậy thì quá tốt rồi.
Tiêu Tiểu Phàm nhấm nháp miếng thịt, nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Phụ thân nấu ngon hơn cha, món ăn mà cha nấu ăn không ngon lắm."
Tiêu Cảnh Đình tức giận trừng Tiêu Tiểu Phàm, "Ăn không ngon sao con còn ăn đến vui vẻ như vậy chứ."
............
Tiêu Tiểu Phàm chơi đến mệt, nằm tư thế chữ bát 八 trên giường ngủ thiếp đi.
"Cha." Tiêu Tiểu Đông khoanh chân, ngồi trên giường nghiêm túc nhìn Hứa Mộc An.
"Có chuyện gì sao?" Hứa Mộc An hỏi.
"Hôm nay lúc chúng ta đi ra ngoài, gặp được Khâu Bạch."
Hứa Mộc An sắc mặt lập tức căng thẳng, Khâu Bạch nhất định là nhìn thấy mình bán lợn, cho nên mới sáp tới, "Gã tìm phụ thân con?"
Tiêu Tiểu Đông gật đầu, nói: "Đúng vậy, gã nói anh gã phải đón dâu, nhà gái muốn hai mươi lượng bạc, nhà bọn họ không đủ tiền, gã muốn phụ thân cho vay tiền, mượn năm lượng bạc."
Hứa Mộc An nhịn không được nắm chặt nắm tay, năm lượng bạc, Khâu Bạch thật đúng là cho rằng bạc nhà y là gió thổi đến sao.
"Phụ thân con đáp ứng rồi sao?" Hứa Mộc An hỏi. Trước kia Tiêu Cảnh Đình thương hương tiếc ngọc, Khâu Bạch xin hắn hai câu, Tiêu Cảnh Đình nói không chừng là đã đáp ứng rồi.
Tiêu Tiểu Đông lắc đầu, nói: "Không có, phụ thân nói hắn còn nợ cờ bạc, không có tiền, cha, người nói xem, phụ thân thật sự là ở bên ngoài thiếu nợ cờ bạc sao? Người nói có phải là hắn ở bên ngoài thiếu quá nhiều tiền, cho nên không dám đi ra ngoài!"
Hứa Mộc An cắn chặt răng, tức khắc bất an, nợ cờ bạc khác với nợ nần bình thường, thông thường là có lãi suất rất cao, lãi mẹ đẻ lãi con, không biết phải mất hết bao nhiêu tiền.
Sòng bạc từ trước đến nay nuôi rất nhiều côn đồ, hết thời gian vay mượn, bọn họ sẽ tìm tới nhà người vay tiền, phá phách cướp bóc, nếu Tiêu Cảnh Đình thật sự nợ sòng bạc, vậy......
Hứa Mộc An nhắm mắt lại, nói: "Để cha suy nghĩ một lát."
Nếu Tiêu Cảnh Đình có thể vẫn luôn giống mấy ngày nay, vậy y tất nhiên sẵn lòng giúp đỡ Tiêu Cảnh Đình trả nợ, bọn họ hai luyện khí sư tam cấp, cuộc sống trôi qua nhất định càng ngày càng tốt, nhưng nếu Tiêu Cảnh Đình chỉ kiên trì được mấy ngày, sau đó thói cũ lặp lại, vậy y phải làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro