Trust [2]

Đã hai tháng kể từ khi bạn quyết định chơi trò chơi bệnh hoạn này với Peter. Bạn chỉ hy vọng mình sẽ không phát triển ra “Hội chứng Stockholm” hay bất cứ điều gì gây ra kết quả đó. 

Nhưng cho đến nay vẫn rất tốt. Bạn đã bắt đầu từng tí một, thỉnh thoảng trò chuyện bằng động chạm thể xác. Một thời gian đã trôi qua và bạn muốn nâng nó lên thêm chút nữa, nhưng không rõ ràng lắm là bạn đang cái gì làm gì.

“Này cưng?”

Bạn gọi từ phòng ăn. Ở trong bếp, có thứ gì đó lạch cạch trên sàn và bạn nghe thấy Peter chửi rủa chính mình. Bạn không khỏi khẽ nhếch mép vì bản thân đã khiến anh ta mất cảnh giác, tốt. 

Một lúc sau, “bạn trai” của bạn bước ra khỏi bếp với nụ cười lo lắng trên khuôn mặt, “Em vừa gọi tôi à?” Anh ấy hỏi. Bạn gật đầu, “Ừ, có chuyện gì vậy? Mọi chuyện ổn chứ? Em nghe thấy tiếng đồ rơi dưới bếp”. Bạn hỏi han, nhìn anh ấy với một biểu cảm khá mềm mại nhưng đầy vẻ quan tâm.

Peter lo lắng xoa gáy, “Ồ, thế à? Không có gì đâu, tôi giật mình nên đánh rơi một số thứ thôi. ” Anh ấy trả lời, xua đi sự lo lắng của bạn. Bạn cắn vào bên trong má, cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt mất. Chờ đã… tại sao anh ta lại giấu tay trái đi?

“Có cái gì mà anh— darling!”

Anh ấy gần như hét lên vì giật mình khi bạn đứng dậy và nắm lấy tay trái của anh ấy. Đây là lần gần gũi nhất của bạn với anh kể từ khi Peter bắt cóc bạn. Bạn thường giữ khoảng cách, với thực tế là anh ấy biết bạn đã chán ghét anh đến tận cùng. Nhưng tất cả vì sự tự do cuối cùng của bạn. Bạn nhẹ nhàng kiểm tra tay anh ta, suýt bị đứt một ngón tay, sâu nhưng không hẳn là cực kì nghiêm trọng

Chỉ khá tệ.

Bạn nhìn lên anh ta và nhướng mày. “T-Tôi có thể đã cắt vào tay mình khi em gọi tôi. Nhưng không có gì nghiêm trọng cả, tôi hứa đấy!” Anh trấn an bạn, nở một nụ cười bào chữa khi mắt nhắm lại một cách khó xử. 

Bạn không nói gì, suy nghĩ về một cơ hội trong đầu. Không còn tình huống nào hoàn hảo hơn thế này nữa, Peter là một kẻ bị hấp dẫn bởi mọi loại tình cảm từ bạn, đặc biệt là thể xác. Nếu bạn băng bó lại cho anh ta sẽ có thể khiến anh ta phấn khích và từ đó, tăng sự tin tưởng của anh ta đối với bạn.

“Bộ sơ cứu ở đâu?”  Bạn hỏi, nhìn anh ấy chết điếng trong mắt bạn. “C-Cái gì cơ?” Anh hỏi, sự bối rối in sâu trên khuôn mặt Peter. Bạn hy vọng mình không quá sơ hở, ý tôi là hai tháng trước, bạn đã thể hiện rất rõ rằng bạn rất ghét người đàn ông này. Vậy có phải là quá sớm không? Bạn chỉ cần giữ một cái đầu lạnh và bình tĩnh, nếu bạn cảm thấy lo lắng, anh ta sẽ biết có chuyện gì đó.

“Bộ sơ cứu, vì vết cắt của bạn. Nó trông khá sâu và có thể bị nhiễm trùng nếu không được băng bó kịp thời. Chúng ta đều không muốn điều đó mà, phải không?”
Bạn giải thích, tay anh ấy vẫn ở trong tay bạn. 

Peter chớp mắt một lần trước khi trả lời, “Ừm.. ở phòng tắm, giá trên cùng bên trong chiếc gương.”  Anh ta nói. Bạn nở một nụ cười nhẹ trước khi đi vào phòng tắm. Chết tiệt, anh ta đã nghi ngờ, bạn có thể biết điều đó.

Đây không phải là hành vi ngày thường của bạn và anh ta biết rõ. Đầu tiên là biệt danh và bây giờ bạn đang đề nghị băng bó vết thương lại cho anh ta? Hoàn toàn không phải bản chất của bạn. Rõ ràng, bạn cần phải làm gì đó để đánh lạc hướng anh ta để anh ta quên nó đi hoặc ít nhất coi nó là chuyện không quan trọng.

Khi bạn quay trở lại phòng ăn, Peter đang ngồi trên ghế nhìn vết thương của mình, với vẻ mặt nghiêm túc. Bạn mong rằng bạn đã không vô tình phá hỏng mọi thứ, nếu bạn thật sự đã làm như vậy, bạn sẽ phải bắt đầu lại từ số không. Và hai tháng có được một chút sự tin cậy sẽ bị đổ bỏ. Bạn hít một hơi thật sâu và bước đến chỗ anh ấy.

“Được rồi, đưa tay đây nào—”

Darling?

...Ừm?

Bạn nghẹn lại, anh ta bắt được bạn rồi. Nó đã, bắt được bạn, bạn biết chắc chắn. 

“Tại sao em lại làm việc này?” Anh hỏi, đôi mắt xanh của anh dán chặt trên mặt đất. 

“L-Làm gì?” Bạn trả lời, hy vọng hành động ngu ngốc có thể giúp bạn thoát khỏi điều này. 

“Tại sao em lại đánh giá thấp tôi, tình yêu? Em đang tưởng tôi là thằng ngu à?” Anh hỏi một cách khoa trương, nắm chặt bàn tay đang chảy máu của mình.

“Peter, tay của anh—”

Hắn rất nhanh nắm lấy cổ họng bạn và siết chặt. Mắt bạn ngấn nước khi bạn cào vào cánh tay thô ráp, cố gắng cạy anh ta ra. 

“Phải chăng tôi có chữ 'ngu ngốc' trên mặt hay sao? Em không yêu tôi, em không hề muốn yêu tôi! Có lẽ nếu em thực sự cố gắng đáp lại tình yêu của tôi thay vì chơi cái trò chơi giả tạo này thì chúng ta đã có thể hạnh phúc! ” Peter hét lên khi siết chặt tay, nó khiến lượng không khí của bạn càng lúc càng ít đi.

“Pete… không.. thở được .. làm ơn” Bạn cầu xin trong tuyệt vọng khi mắt bạn dần mờ đi. Vẻ mặt giận dữ của anh ta chuyển sang buồn bã, nhưng cái ghì chặt vào cổ bạn vẫn không hề dao động.

“Tôi ghê tởm tới nỗi em phải giả vờ rằng em yêu tôi sao?” Peter hỏi, âm lượng nhỏ dần, như thể anh ấy là một đứa trẻ nhút nhát đang tò mò về điều gì đó. Rõ ràng là bạn không thể trả lời nhưng bạn vẫn tiếp tục cố gắng gạt tay anh ấy ra khỏi cổ bạn. 

Ngay lúc này, bạn vẫn cố thở một cách chật vật, dù là chút không khí cũng khiến bạn hít lấy đầy khó khăn. Phổi của bạn nóng ran và cảm giác tức ngực đang hành hạ bạn, nếu anh ta vẫn tiếp tục giữ như vậy thì bạn có thể sẽ ngất đi hoàn toàn. 

Có một khoảng lặng ngắn ngủi, tiếng ồn duy nhất trong phòng là tiếng van xin và tiếng thở hổn hển của bạn, những lời khẩn cầu của bạn thốt ra đều ngắt quãng và nghe chẳng có nghĩa lý gì.

Sau khi nhìn chằm chằm vào bạn với một khuôn mặt trống rỗng, không có cảm xúc nào được thể hiện ra, anh ta đã buông tay.

Bạn ngay lập tức ngã xuống đất, cố hít sâu lấy từng ngụm khí một. Như thể cố gắng khôi phục lại tất cả lượng không khí đã mất trong phổi. Tay bạn đang run rẩy trên sàn gỗ, bạn ho và thở dốc. 

Đôi mắt bạn mở to vì sợ hãi, trong một khoảnh khắc, bạn cảm thấy như thể mình sắp chết. Và một phần nhỏ bên trong bạn đã ước rằng nó sẽ tiếp diễn như vậy, ước tay anh ta siết chặt thêm một chút nữa, khiến bạn không thể thở được hoàn toàn. 

Nhưng việc đó là hão huyền, bạn biết Peter sẽ không giết bạn. Anh ta có thể lạm dụng bạn, bắt cóc bạn, giam cầm và bằng cách nào vẫn xem điều đó là việc chính đang phải làm, nhưng anh ta sẽ không bao giờ giết bạn. Ít nhất… bạn không nghĩ anh  ta sẽ dám làm như vậy.

Peter không nói gì khi quỳ xuống trước mặt bạn, vẻ mặt gần như chán nản. Đây không phải là người đàn ông bạn đã gặp ở công viên ngày hôm đó. Anh ấy có phần ngượng ngùng nhưng vẫn ngọt ngào, vậy mà sau tất cả, nhìn xem chuyện quái gì đang xảy ra đây? 

“Em xong chưa?” Anh hỏi, đôi mắt xanh của anh nhìn vào như đang xuyên thấu cả người bạn. Bạn im lặng, tay đưa lên ôm cổ. Bạn vẫn còn choáng váng trước sức mạnh mà anh ta đã dùng để bóp nghẹt bạn, nếu như người đàn ông này thật sự mất trí, thì có lẽ bây giờ bạn đã tắt thở từ lâu rồi.

Peter đặt tay dưới cằm bạn và nâng mặt bạn lên để bạn nhìn vào anh ấy. Nhưng bạn không chịu, rụt đầu khỏi tay anh ta và nhìn sang chỗ khác. Bạn không thể nhìn hắn, bạn không thể nhìn vào con quái vật này.

“Bạn trai” của bạn bực bội, nắm chặt lấy khuôn mặt bạn, tương tự như cách anh ta đã làm hai tháng trước, bắt bạn quay lại đối mặt với anh ta. 

“Tôi đang phát ốm và mệt mỏi với những trò chơi của em đây, thật sự đấy. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là yêu em thôi, tại sao em lại cự tuyệt tôi đến thế? Ít nhất em cũng không thể thử nhận lấy nó sao?”Anh ta chất vấn. 

Đôi mắt bạn lướt nhìn anh ta, rồi cúi xuống sàn, “Em đang cố gắng đây, em đang cố gắng rất nhiều là đăng khác, nhưng vậy thì sao chứ? Những gì em nhận lại là cái siết cổ đến gần chết đấy sao?” Bạn thì thầm, hy vọng có thể cứu vãn một số công sức của mình.

Em nói dối!”

“Em không nói dối! Peter làm ơn! ”

Bạn đã khóc rất lớn, những giọt nước mắt ấm áp lăn dài trên khuôn mặt, “Em muốn yêu anh, Peter và em đang cố gắng hết sức, em không có ý định tỏ ra khinh suất nhưng em chỉ muốn anh hạnh phúc thôi!” Bạn “thú nhận”, đối diện với đôi mắt xanh của anh ấy. Giao tiếp bằng mắt có nghĩa là chân thành

Peter nhìn chằm chằm vào bạn, cứ như thể hai người đang đấu mắt. Bạn run rẩy hít một hơi và ôm lấy khuôn mặt của Peter trong tay mình. 

“Peter, em cần anh biết rằng em không nói dối. Em… em chưa thực sự yêu anh nhưng em hứa với anh, rằng em đang cố gắng vì nó. Em biết tất cả những gì anh làm cho em và sẵn sàng đáp ứng bất cứ điều gì em muốn. Em chưa bao giờ ngờ sẽ có một người yêu em nhiều đến thế. Em chỉ đang cố gắng tiếp nhận việc đó, xin hãy cho em thời gian, để em có thể yêu anh theo cách mà anh xứng đáng được yêu”. Bạn nói, vuốt ve nhẹ má anh ấy bằng ngón tay cái. 

Peter thở dài và dựa vào tay bạn, “Tôi xin lỗi, tôi không thể tin được là mình đã nghi ngờ em, em yêu. Hãy dành mọi thời gian mà em cần, tôi sẽ luôn ở đây cho đến khi em sẵn sàng yêu tôi”. Anh xin lỗi, quay mặt lại hôn vào lòng bàn tay bạn.

Chết tiệt… nó đã hiệu quả, bạn có thể sẽ khóc vì sung sướng mất. Nụ cười bạn lớn hơn trong khi nước mắt không ngừng tuôn ra. Peter lau nước mắt cho bạn và hôn lên má bạn một cách âu yếm, bạn thậm chí không còn cả sức để chán ghét nữa. 

Bạn quả thật rất vui sướng khi biện pháp cuối cùng để cứu lấy niềm tin mà bạn dày công xây dựng đã thành công. Nhưng đây chính là một lời nhắc nhở khủng khiếp rằng Peter biết rõ bạn, có lẽ tốt hơn bạn cũng nên xem lại chính mình

Bạn không thể để bị như thế một lần nữa, bạn lên kế hoạch tỉ mỉ hơn và thực hiện nó một cách cẩn thận. Bạn chỉ có thể đánh lừa anh ta một vài lần và bạn biết rằng mọi thứ chắc chắn sẽ rất giới hạn.

“… Vậy lời đề nghị để em băng bó tay tôi vẫn còn chứ?” Anh ngượng ngùng hỏi. Mặc cho bên trong bạn đang dấy lên một lòng căm thù sâu sắc với người đàn ông này, bạn vẫn phải điều khiển trò chơi cho thật chính xác. Bạn nở một nụ cười nhẹ với anh ấy,

"Vâng, tất nhiên rồi, tình yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro