Chương 23 + 24
Jimin nhẹ nhàng bước vào trong phòng ngủ, nhìn thấy Yuju nằm úp sấp ở trên giường ngủ thiếp đi. Anh đến bên giường, lặng lẽ xốc góc chăn lên, đang muốn nằm xuống, liền nhìn thấy Yuju xoay người đá chăn rơi xuống, miệng nhỏ bắt đầu than thở.
"Ba hư hỏng, không mua chocolate thủ công ở Thụy Sỹ cho Yuju. Không nhớ được sinh nhật của Yuju, Yuju không thích ba, ba hư hỏng, ba hư hỏng!"
Jimin sửng sốt.
Hôm nay anh để cho từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ, nhưng cũng là sinh nhật mười tám tuổi của cô, ngày này không có bánh ngọt sinh nhật, không có quà tặng, cũng chỉ có người thân làm thương tổn cô.
Mà anh, là trợ thủ.
Anh cúi người, không biết là tự trách hay vẫn là thương tiếc, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non nớt của Yuju. Xúc tua có thể đạt được nhiệt độ để cho anh phát hiện được mặt cô biến sắc. Anh dừng lại, đắp kín chăn cho cô, sau đó đứng dậy đi về nhà vệ sinh, khi trở ra, cầm trên tay một chiếc khăn nóng. Anh lật người cô lại, sau đó phủ khăn nóng lên đầu cô.
"Ba?" Yuju suy yếu mở mắt ra, nhìn bóng dáng cao lớn ngồi bên giường.
"Là tôi." Jimin vuốt ve mặt cô.
"Chú?" Yuju cố gắng mở to hai mắt, này mới nhìn rõ người trước mắt mình. Chú trong mắt cô thân thiết rõ ràng như thế, để cho cô tưởng rằng chính mình đang nằm mơ.
"Em phát sốt rồi." Jimin giải thích nói: "Tôi đi tìm xem có thuốc hạ sốt hay không, em nhắm mắt nghỉ ngơi đi, không được đá chăn nữa."
Nghe được Jimin nói, Yuju có chút ngượng ngùng, chú nhất định là nhìn thấy cô đá chăn rồi. Cô kéo chăn lên trên, kéo đến dưới mũi mình, thẹn thùng giải thích nói: "Tôi chỉ là... ngẫu nhiên...ngẫu nhiên đá chăn... tôi thề, không pahir..."
Nói đến phần sau, Yuju cúi đầu có chút xấu hổ.
Ba vì cô thích đá chăn, mỗi đêm đều pahir chạy vào trong phòng ngủ đến hai ba lần. Ba luôn cười cô, lại đá chăn thì sẽ không gả đi đâu được...
Về sau ba cũng sẽ không đắp chăn cho cô nữa rồi.
Dường như Jimin nhìn ra được Yuju nói dối, môi mỏng lặng lẽ nhếch lên, trong con ngươi đen có mỉm cười: "Đừng đá bị thương anh là được."
Nói xong, anh liền xoay người ra ngoài.
Jimin nói khiến Yuju càng thêm khó xử, muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Jimin xuống lầu, đến thư phòng tìm một hòm thuốc, lật chuyển bên trong, phát hiện thuốc hạ sốt đã hết hạn, lúc này mới nhớ tới hòm thuốc đã bị để đây năm năm rồi. Tâm tình anh càng trầm trọng, vô tình cầm phải một chiếc dao phẫu thuật sắc bén trong hộp, ngón tay bị xẹt qua. Nếu không phải có thuốc nhuộm, anh chỉ sợ còn chưa lấy ra được. Để dao lại trong hộp, anh lấy điện thoại cầm tay ra, bấm một dãy số quen thuộc: "Ở đâu?"
"Anh, em vừa phẫu thuật xong, xảy ra chuyện gì? Hơn nửa đêm còn gọi điện cho em." Một người trẻ tuổi hỏi.
"Vừa lúc. Em đưa cho anh hộp Aspirin qua đi, đúng rồi, mang theo mấy miếng đắp tản nhiệt." Jimin trầm ổn nói.
"Anh sốt rồi à?"
"Em cứ cầm thuốc qua đi." Jimin nói xong, cúp điện thoại.
Anh tìm một cái nhiệt kế, đến phòng bếp rót chén nước, sau đó vội đi lên lầu.
Yuju mơ màng cảm thấy có người nâng cánh tay của mình, sau đó có thứ gì đó lạnh lẽo nhét vào trong nách cô, cô bị lạnh rụt lại một cái: "Lạnh."
"Đo nhiệt độ một chút. Lập tức không lạnh nữa rồi." Sau khi có một âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai cô.
"Chú, tôi lạnh." Cô ôm hai tay, mở to đôi mắt đẹp, đáng thương tội nghiệp nhìn về phía Jimin.
Anh ôm cả chăn và Yuju vào trong ngực, cầm chén nước đưa đến bên môi của cô: "Uống nước."
----oOo----
"Chú khi dễ người khác!" Yuju nén lệ lên án. Anh vừa rồi còn rõ ràng dịu dàng, lập tức đã thay đổi, bắt đầu điên cuồng đoạt lấy.
"Tôi nhất định là điên rồi!" Jimin xâm phạm được một lúc thì ngừng, ghé vào trên ngươì Yuju, vùng vẫy thở hổn hển. Đột nhiên anh buông cô ra, cúi xuống mắt bàn, ánh mắt vùng vẫy nhìn cô.
Yuju thấy được ánh mắt lạnh lùng của anh, xấu hổ đứng dậy, kéo áo ngủ xuống, cúi đầu đứng trước mặt Jimin, cũng không dám động đậy. Cô sợ chính mình lại kích thích anh....
Jimin giơ tay lên, đột nhiên xoa lên vết hôn ở gáy của cô, ánh mắt phức tạp.
Yuju bối rối ngẩng đầu, lui về phía sau, lại phát hiện sai mình là bàn ăn, nếu anh thay đổi chủ ý, vốn dĩ cô cũng không thể chạy trốn.
Trong ánh mắt của anh lộ ra đau khổ và bế tắc, khiến cô nhìn mà không hiểu.
"Đi ngủ!" Âm thanh của anh có chút khàn. Nhìn trên người cô nhuộm đầy sắc tình, anh có chút tự trách. Trong ân oán với Jaemin, Yuju chỉ là một người bị hại vô tội. Anh vậy mà lại để thù hận đối với Jaemin đẩy lên người Yuju, không khống chế được mà làm tổn thương cô.
Yuju giống như phạm nhân được đặc xã, lập tức níu chặt cổ áo trốn về hướng cầu thang, e sợ ở lâu thêm một chút anh sẽ đổi ý. Có lẽ là cô quá mức bối rối, chân hơi lảo đảo một chút, thân thể liền ngã xuống sàn nhà. Ngay lúc cô cho là mũi của mình sẽ đụng vào cầu thang khi đó, một bàn tay to kéo cô lên đúng lúc.
Quay về ở trong một lồng ngực rộng lớn, lòng của cô mất đi.
Đột nhiên anh ôm lấy cô, đi nhanh lên lầu.
Cả người cô cứng nhắc, nhanh chóng nghe được quy luật hô hấp của anh.
Đi vào phòng ngủ, Jimin đặt Yuju lên giường, đắp kín chăn cho cô, sau đó nghiêm mặt đi ra ngoài.
"Chú, tôi có thể ngủ ở phòng khách." Yuju nắm chặt chăn, nhìn bóng lưng gắng gượng của anh.
Sự xâm nhập của cô đã chiếm lấy không gian của anh, cô cảm thấy chính mình như một tên cường bạo, đoạt phòng của Jimin, lại muốn anh ngủ ở phòng khách, điều này khiến cô rất xấu hổ.
"Khẩn trương đi ngủ. sáng sớm ngày mai đưa em đi nhận giấy chứng nhận kết hôn. Tôi còn vài tài liệu phải xem, cũng đã khuya rồi, không cần chờ tôi." Jimin nói xong, tiện tay đóng cửa phòng ngủ, biến mất trong tầm mắt của cô.
Ngày mai đi lấy giấy chứng nhận kết hôn?
Đây là anh đang tuyên bố cô chính là nữ chủ nhân của phòng ngủ này, hay là nói cho cô, mặc kệ vì nguyên nhân gì, cô đã là vợ của anh, cho nên cô và anh phải chung một phòng, sẽ không ngủ riêng?
Nghĩ muốn nhức đầu, Yuju bắt đầu thở dài.
Jimin không cho truyền thông có cơ hội bôi đen mình, cho nên giấy chứng nhận kết hôn là thật.
Suy nghĩ đến chứng nhận kết hôn, bọn họ là vợ chồng chân chính, có thể hợp pháp quan hệ xác thiejt, cô lại bắt đầu thấy bát an.
Không phải cô sợ Jimin, mà là sợ sự đau khổ tê liệt kia.
Cô từ nhỏ đã sợ đau.
Ba bảo vệ vô đến nỗi ngay cả một cú ngã nhỏ cũng đã tính là một chuyện nghiêm trọng.
Cô ôm lấy gối đầu của anh, khe khẽ thở dài.
Ba yêu thương cô như vậy mà cũng đã bán đứng cô đấy thôi?
Về sau, còn có ai yêu thương cô?
Ngẫm lại mà thấy lòng đau xót.
Jimin ngồi trong thư phòng, không yên lòng nhìn đống tài liệu.
Anh nghĩ muốn loại bỏ Yuju ra khỏi đầu mình, lại phát hiện trên tất cả các tư liệu kia đều hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người của cô.
Đây là chuyện chưa từng có qua!
Vẫn như cũ đi, không thể có một người con gái nào có thể tiến vào tầm mắt của anh, làm đảo loạn trái tim anh.
Đột nhiên anh khép lại tài liệu, lấy tay xoa xoa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro