Chương 59: Người nào đổ người nào

"Jimin, ba hi vọng con có thể đặt hận thù xuống, không cần lại làm tổn thương người vô tội." Joongi bình tĩnh nhìn con mình.

"Oan có đầu nợ có chủ. Con không giận chó đánh mèo." Jimin lạnh nhạt nói.

"Con đã kiên trì, vậy thì hạnh phúc cho ba xem." Joongi nói xong, thấy con trai không phản ứng gì, chỉ có thể thỏa hiệp. Cô gái kia nhìn có vẻ rất hồn nhiên, ông không hy vọng đối phương sẽ bị cuộc hôn nhân này làm cho thương tổn.

"Joongi, con đã quên sao? Jaemin kia hủy đi sự nghiệp của Jimin, nếu không phải nó, Jimin đã trở thành chuyên gia khoa não quyền uy! Cô bé kia là con gái của Jaemin, không được, bà không thể tiếp nhận được!"

Bà nội Park có vẻ xúc động.

Jimin ngồi xổm trước mặt bà nội, nắm tay bà nói: "Bà nội, nhất định bà sẽ không hy vọng bi kịch Romeo và Juliet xảy ra trên người cháu trai và cháu dâu của mình đúng không?"

"Cháu... đúng là không có tiền đồ!" Bà nội Park căng thẳng.

"Được rồi! Lão phật gia bớt giận, cháu để cho cháu dâu của bà sinh chắt trai, để bà có thể hưởng thụ lạc thú nhé." Jimin cố gắng chọc cười bà nội.

"Nó vẫn còn là học sinh. Cháu nói dối bà." Bà nội Park hừ lạnh một tiếng.

"Có thì tạm nghỉ học. Này cũng không phải chuyện quan trọng." Jimin ôm bà nội, thoải mái nói.

"Nếu cháu trai bà đã coi trọng, bà cũng không ác với người ta." Bà nội Park sủng ái dùng ngón trỏ chỉ vào trán cháu mình nói: "Cháu cố gắng thật tốt cho bà!"

"Vâng!" Jimin bướng bỉnh kính một cái lễ.

Joongi kinh ngạc nhìn con mình. Đã năm năm không nhìn thấy Jimin thoải mái mà cười như thế. Chẳng Lẽ Yuju kia thật sự là trường hợp đặc biệt? Ông chỉ có thể mỏi mắt mong chờ rồi.

...

Nhìn thấy ba chồng và Jimin cùng bà nội từ thư phòng đi ra, Yuju khẩn trương đứng lên.

"Ba, bà nội..." Cô vụng trộm nhìn vào mắt Jimin, nhìn thấy anh nhìn mình cười cười, liền nhẹ nhàng thở ra. Anh nên giải quyết chuyện người lớn phản đối xong rồi đi?

"Mẹ, cơm được chưa?" Đột nhiên Jimin xoa bụng: "Đói quá, nhanh đi ăn cơm thôi!"

"Được rồi." Mẹ Park đứng dậy, nói với con gái: "Jeonghwa, giúp mẹ mang thức ăn ra!"

"Mẹ, mẹ có con dâu rồi, loại chuyện này cũng đừng tìm con nữa. Con đang viết một tiểu thuyết!" Jeonghwa lấy điện thoại cầm tay ra, xoay người đi vào phòng, vừa đi vừa ghi âm vào trong di động: "Tên sách Thê sắc chọc người, nam chính Jimin, nữ chính Yuju, tình tiết chính: chú cháu."

Nghe được Jeonghwa nói, Yuju nhanh chóng đỏ mặt. Jeonghwa thật đúng là tính toán viết tiểu thuyết về cô và Jimin hả?

Bọn họ bắt đầu đúng là chú cháu.

Cô lặng lẽ nhìn anh, thẹn thùng.

"Anh cả, anh đổ chị dâu trước đi?" Đột nhiên Jeonghwa thò đầu ra, cười khẽ hỏi: "Nhìn chị dâu đáng yêu thế này, cũng không thể là chị dâu đổ anh trươc."

Nói xong, Jeonghwa liền vui vẻ cười to.

Yuju đỏ mặt như hoàng hôn chiều,....

Cô đi theo sau mẹ Park, thẹn thùng nói: "Mẹ, con giúp mẹ nhé!"

"Uhm." Mẹ Park thoảng nhìn qua cô: "Công việc của Jiminp rất bận, con phải học cách chăm sóc nó."

Yuju a một tiếng.

Chú đâu cần cô chăm sóc?

Trong nhà đều có người hầu nấu cơm và dọn dẹp.

Nhưng là, đột nhiên cô có một loại suy nghĩ muốn để cho anh ta rửa tay nấu canh. Trong đầu xuất hiện hình ảnh anh ta ăn hết tất cả đồ ăn mà cô làm, ấm áp khiến cô muốn khóc.

Vẫn đề là vốn dĩ cô sẽ không xuống bếp!
----oOo----

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro