Chương 11: Ngọa tào!Người có bộ tóc màu vàng đáng yêu này là ai vậy?

  Tắm rửa xong,nằm trên giường ngửa mặt nhìn trần nhà,Tiêu Chiến mới lấy điện thoại ra gửi số phòng ở khách sạn của anh cho Vương Nhất Bác,gửi xong rồi,nghĩ tới đối phương đang ở trên máy bay,sau đó lại tiếp tục nhìn trần nhà mà ngẩn người.

   Không biết có phải do anh ngủ trên máy bay tới hơn một giờ không nữa,vẫn là bởi vì nghĩ đến người nào đó sẽ đến đây,anh một chút buồn ngủ cũng không có.Tâm tình khoan thai không biết đang trôi nổi ở nơi nào rồi,bao nhiêu suy nghĩ kỳ quái đều lần lượt hiên ra trong đầu——Chòm sao Thiên Bình,thật sự là rối rắm nhất lại hay do dự nhất trong mười hai chòm sao.

   Nếu đã không ngủ được,vậy liền chơi điện thoại đi,anh mở điện thoại ra,ấn vào Siêu thoại Bác Quân Nhất Tiêu.

   Hơn nửa đêm rồi,mấy tiểu cô nương này quả nhiên vẫn trước sau như một luôn luôn năng động,bọn họ không ngủ sao?

   Giải đấu thức đêm là cái quỷ gì?

   Vào hẳn tứ kết a?Mình thật giỏi nha!

   Hôm qua có một số bản tin mới được cập nhật a,có gì vậy nhỉ?

   Tiếu Chiến mở ra nhìn nhìn.

   Nguyên lai là hỏi khi nóng thì làm gì a......không có quạt,xú tiểu tử Vương Nhất Bác này quạt tay a.

   Biểu tình này thật đáng đánh a.

   Đợi hắn đến rồi đánh cho hắn một phát.

   ......Hình như đánh không lại,quên đi,quên đi,không thể tự rước lấy nhục.

   Lướt xuống dưới,ân,⊙⊙!Đây là cái gì?

   Gg đã thấy chưa?Web thời còn là bạch mẫu đơn Lạc Dương ấy?

   Tiêu đề này,Bức ảnh này,cũng quá câu dẫn người ta rồi đi?

   Tiêu Chiến cõi lòng đầy chờ mong,mở ra ảnh thứ nhất.

   Phốc......Ngọa tào!Người có bộ tóc màu vàng đáng yêu này là ai vậy?

   Mở cái khác:Ngọa tào!

   Lại cái nữa:Ngọa tào!Ngọa tào!

   ......

   Xem hết chín ảnh,Tiêu Chiến nghĩ trong một phần ngàn của một giây,mở ra tìm kiếm,bắt đầu tìm "Vương Nhất Bác Lạc Dương bạch mẫu đơn" ,trời ạ trời ạ,cư nhiên liền có hẳn một cái Siêu thoại Lạc Dương bạch mẫu đơn luôn,Tiêu Chiến liền dồn tất cả lực chú ý vào đó,sau đó một bên trở mình một bên trong lòng không ngừng gào thét: "Ngọa tào!"Thiên a""Người này cũng quá đáng yêu đi!"......

   Tiêu Chiến run rẩy bắt đầu tải xuống và lưu lại tất cả,có ảnh chụp,gif cả video nữa,không cần ngủ,Hey!Vương ngọt ngào vạn tuế,Lạc Dương bạch mẫu đơn vạn tuế ha ha ha ha ha ha ha......

   Anh mở Wechat ra,nghĩ muốn đem ảnh đã lưu vào nhóm,đánh dấu+số,album......"Không được,Vương Nhất Bác đáng yêu như vậy,không thể cho người khác thấy."

    Anh rời khỏi nhóm chat lại nhấn vào Wechat của Vương Nhất Bác,sau đó đem biệt danh của hắn đổi thành:Lạc Dương bạch mẫu đơn.

   Ha ha ha ha ha ha,vô cùng sảng khoái,Tiêu Chiến tiếp tục mở Siêu thoại "Lạc Dương bạch mẫu đơn" ,siêu thoại này không có người chủ trì,chính mình có thể xin làm người chủ trì không a?

   Đang lúc Tiêu Chiến hăm hở,nóng lòng muốn thử,biểu ngữ thông báo Wechat hiện lên.

   Lạc Dương bạch mẫu đơn: Mở cửa

   Tiêu Chiến hưng phấn nhảy khỏi giường,tung tăng chạy chân trần ra mở cửa,cười đến cả gương mặt đều như tỏa ra ánh mặt trời sáng lạn.

   Vương Nhất Bác có chút bất ngờ,người mở cửa là Tiêu Chiến mang theo bộ tóc rối bời tự nhiên khiến anh càng thêm trẻ trung đáng yêu,bộ đồ ngủ tùy ý mà lộ ra xương quai xanh góc cạnh...... Còn nữa,chân trần?

   Lại nhìn đến nụ cười kia...... Vương Nhất bác bất giác nghiêng đầu,mặt lộ ra vẻ nghi hoặc——Chung quy cảm thấy một loại dự cảm không tốt.

   Tiêu Chiến một phen kéo hắn vào,nhanh chóng đóng cửa lại:Hành lý của em đâu?"

   "Em đặt phòng đối diện rồi,hành lý cũng đã......"

   "Đặt phòng cái gì a?Em còn không dám ngủ một mình,giường phòng anh đủ rộng......"

   Vương Nhất Bác đứng hình,giữ chặt tay Tiêu Chiến xoay người anh lại đối mặt với chính mình,Tiêu Chiến như trước mang theo nụ cười tươi như hoa,làm Vương Nhất Bác không hiểu sao có chút muốn đánh nhau với anh,đầu nghĩ tay làm,đẩy vào vai anh một chưởng.

   "Anh điên rồi?Trúng độc?Bị ma bắt mất hồn rồi?"

   "Ha......Không có a,em tại sao lại nghĩ như vậy?Thật đáng yêu......" Tiêu Chiến không có ý định đánh trả,cư nhiên miệng vừa nói tay vừa sờ sờ đầu Vương Nhất Bác.

   Vương Nhất Bác hơi nheo nheo mắt——đáng yêu?Hiện tại rốt cuộc ai so với ai đáng yêu hơn?

   Sợi dây lý trí căn bản chỉ có thể chống đỡ trong 0,1 giây,Vương Nhất Bác liền kéo tay Tiêu Chiến lại,không để ý anh kêu lên "Ai ai ai???" một cách kinh hoàng,kéo anh từ ba bước thành hai bước đến bên giường,một phát vứt anh lên.

   Tiêu Chiến ăn đau,xoay người hướng bên trong lùi lại: "Em làm gì?"

   "Cởi quần áo ngủ a!"

   "Uy uy uy......đợi đợi đợi đợi......"

   "Đợi cái gì?Không phải chính anh nói giường anh đủ lớn sao? Vương Nhất Bác trả lời anh,động tác trên tay cũng không dừng lại,áo khoác màu đen đã sớm bị vứt sang một bên,đang chuẩn bị cởi nốt cái áo T-shirt trắng......

   Tiêu Chiến nhìn đối phương lộ ra cái bụng không lấy một vết sẹo dưới cái áo T-shirt trắng,nhất thời không nói nên lời: "Đừng đừng đừng,bạch mẫu đơn,Lạc Dương bạch mẫu đơn đâu rồi?"

   Động tác Vương Nhất Bác cứng lại,vẻ mặt từ trong áo lộ ra kinh ngạc: "Anh nói cái gì?"

   Tiêu Chiến nhe răng lộ ra một nụ cười xấu hổ,hận không thể cắn rớt lưỡi mình,ánh mắt bất giác liếc ra phía điện thoại đặt ở tủ đầu giường,Vương Nhất Bác theo ánh mắt anh nhìn qua,mắt phượng hẹp dài hơi hơi nheo lại.

   Tiêu Chiến nhào về phía điện thoại,Vương Nhất Bác liền nhanh tay lẹ mắt,bắt lấy một cái gối vứt vào mặt Tiêu Chiến,Tiêu Chiến vì phải bắt lấy cái gối,động tác chậm lại,quay đầu thì điện thoại đã nằm trong tay Vương Nhất Bác mất rồi,hắn mở khóa rồi a.

   Tiêu n trong lòng hận a,vì cái gì điện thoại mình còn giữ khóa vân tay của Vương Nhất Bác a,vì cái gì còn không mau xoá cái của hắn đi a,riêng tư cá nhân khó giữ như vậy hả?!

    Điện thoại mở ra là giao diện của Siêu thoại "Lạc Dương bạch mẫu đơn" ,Tiêu Chiến không biết có nên khóc ròng chính mình vừa rồi không đóng Weibo lại,hay là nên cảm thấy may mắn vì vừa rồi chính mình không mở Siêu thoại Bác Quân Nhất Tiêu nữa.

   Theo chuyển động lướt của tay,lông mày Vương Nhất Bác nhăn lại ngày càng chặt.

   Tiêu Chiến chỉ có thể thấp thỏm lo sợ ngồi ôm gối mà tựa vào đầu giường,đem hơn nửa khuôn mặt đều chôn lại trong gối,lộ ra đôi mắt sợ hãi to tròn,bất an nhìn nhìn Vương Nhất Bác.

   Vương Nhất Bác thu hồi mắt từ điện thoại lại,ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng kia của anh,không khỏi cười cười: "Uy,anh muốn đem mình ngạt thở đến chết sao?" Nói xong ném điện thoại sang một bên,cúi xuống đưa tay kéo gối ra,giúp Tiêu Chiến đem mũi miệng đều lộ ra,thoải mái mà hô hấp. 

   "Em không giận sao?"

   "Ha?Tại sao em phải tức giận?"

   "Không ngại bị nhìn thấy......"

   "Anh đây là quan tâm em,này không phải chuyện tốt sao?Mỗi người đều có một thời trẻ con(trâu),đó cũng là em.Hơn nữa,em đẹp không?"

   "......Đẹp."

   "Có thích không?"

   "......Thích."

   Vương Nhất Bác nhướn mày một cái đắc ý cười cười,Tiêu Chiến giờ mới phản ứng lại chính mình vừa nói gì,cúi đầu vùi mình vào gối——Mình hiện tại mình có phải Lam Vong Cơ khi uống say không vậy?Lạc dương bạch mẫu đơn thật sự rất say lòng người a.

   "Được rồi ,anh tắm rửa rồi đúng không?Em đi tắm đây,đi ngủ sớm một chút,ngày mai mới có một ngày để thể hiện tốt chứ?Đừng khiến em mất mặt."

   Thẳng đến khi nghe đước tiếng nước truyền từ phong tắm ra,Tiêu Chiến mới từ trong gối ngẩng đầu lên,sự thẳng thắn của người thiếu niên thật khiến người ta đau lòng cũng lại làm người ta tâm động,anh cảm thấy tim mình đang đập dồn dập,thình thịch thình thịch,mỗi lần đập đều nặng nề mà nện xuống,tạo ra những dấu ấn khắc sâu vô tận.

   ——Không được khiến hắn mất mặt và vân vân......Anh là gì của em nha,mà lại có thể khiến em mất mặt......

   Người này,tại sao lại có thể tốt như vậy,người tốt như vậy,tại sao lại thích mình?

   Tiêu Chiến cảm giác mọi thứ trước mắt mình có chút mơ hồ,gặp được Vương Nhất Bác,có lẽ là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh.

   Tiêu Chiến.......,tựa đầu lên gối,ánh mắt lia tới thân hình người thiếu niên mờ mờ trên cửa kính phòng tắm khách sạn——Anh đột nhiên nhớ tới lần trước Vương Nhất Bác kêu mình ra ngoài cùng hắn rèn luyện thân thể,sau đó còn nói "Không cần rèn luyện,không đáng yêu" có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn,lại nhớ đến Lạc dương bạch mẫu đơn......

   Ừm?Hình như có chỗ không đúng?

   Trước khi sóng vai cùng nhau tiến vào giấc ngủ,Vương Nhất Bác hình như nhớ tới cái gì đó,hỏi: 

   "Giới giải trí có phải quá vất vả rồi không?"

   "Ừm?"

   "Cũng bị bức giao dịch,làm rất nhiều chuyện chính mình không muốn."

   "Sẽ có thời điểm thân bất do kỷ,nhưng sau tất cả,dù sao cũng là con đường mình chọn."

   "Em nhớ ngày trước anh từng nói qua,anh thực hoài niệm thời gian mình còn làm thiết kế sư,khi nhìn thấy tác phẩm của chính mình được tán thành,thực thỏa mãn."

   "Ừm,đúng vậy,đối với anh hiện tại mà nói,từng vai diễn đều là tác phẩm của anh,vai diễn được tán thưởng,anh cũng sẽ thực vui vẻ cùng thỏa mãn."

   "Em sẽ bảo hộ anh."

   "Cái gì?"

   "Bảo hộ những vui vẻ cùng thỏa mạn của anh."

   Về sau Tiêu Chiến cũng không hề biết,ngày hôm sau hai người bọn họ ở tổ chương trình bị yêu cầu nhìn lại video chính mình của hai năm về trước,khi nhìn lại thời điểm năm đó bản thân tự giới thiệu mình là máy phát điện của cả nhóm kia,anh ngượng đến nỗi hận không thể đào một cái hố mà chui xuống,còn người thiếu niên bên cạnh nét mặt vẫn không đổi nói: "Ai dạy anh làm như vậy?" Giúp anh nhẹ nhõm gạt đi ngượng ngùng.

   Gặp được Vương Nhất Bác,có lẽ thật sự là điều may mắn nhất trong cuộc đời Tiêu Chiến đi。"

* * *

#Bản gốc

2635 từ

2019-09-07 19:15:18

#Bản dịch

1187 từ

2020-02-03 22:40:20

* * *

Nhẹ nhàng nhắc nhở ca ca: Đóa bạch mẫu đơn Lạc Dương đáng yêu kia có múi đó nha :))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro