Chương 9: Bạn đã bao giờ có những cảm xúc không thể nói ra chưa?

   Bạn đã bao giờ có những cảm xúc không thể nói ra chưa?Sẽ thề sống thề chết bảo hộ một bí mật nào đó chưa? 

   Nó sẽ như có con mèo trong lòng bạn vậy,luôn nhảy nhót muốn chạy ra ngoài,bạn nghĩ muốn giữ nó lại,nó sẽ ở trong lòng bạn quấy nhiễu đến vô cùng ngứa ngáy,cái đuôi không an phận mà ngoe ngoe nguẩy nguẩy,chạm đến tất cả những nơi mẫn cảm nhất của bạn.

   Làm bạn sợ hãi,cho bạn vui sướng,khiến bạn không biết phải làm sao,lại càng không thể dứt bỏ.

   Vương Nhất Bác chính là con mèo trong lòng Tiêu Chiến.

   Lúc thiếu niên nọ híp mắt mơ màng ngái ngủ,cái miệng liền ủy khuất bĩu môi mỗi khi khó chịu,tựa như nửa tỉnh nửa mê,lại càng không cam tâm ngồi dậy thay quần áo,cực kỳ giống một con mèo a.

   Tiêu Chiến cười bất đắc dĩ,nhìn hắn thay quần áo trong khi vẫn nhắm mắt,liền vươn tay ra,ôn nhu xoa đầu hắn: "Mau tỉnh a!Phải rời giường rồi!"

   Vương Nhất Bác hướng tay anh cọ cọ,Tiêu Chiến đưa tay xuống,nâng mặt hắn lên,Vương Nhất Bác liền dứt khoát nghiêng toàn bộ đầu về phía anh,đem cả đầu đều dựa vào tay Tiêu Chiến.

   "Còn sớm a......Ngủ thêm một chút nữa thôi mà." Âm thanh vang lên mang theo giọng sữa mà nũng nịu,Tiêu Chiến còn muốn nói cái gì đó,lại bị đối phương bắt lấy eo,nhẹ nhàng mà nâng lên ôm chặt lấy.

   Giãy không ra,chỉ có thể cam chịu mà điều chỉnh lại tư thế,làm cho cả hai người ôm nhau thoải mái hơn một chút,hai tay không biết để đâu liền đem đặt lên đầu chàng thiếu niên nghịch nghịch mấy sợi tóc mềm mại của hắn.

   Con người khi có thói quen động chạm vào cái gì đó,một khi đã yêu thương nhung nhớ nhiệt độ nào đó,sẽ giống như bị nghiện một loại độc dược,điên loạn vì nó,mỗi động chạm liền hóa thành ngọn lửa thiêu đốt họ.

   Anh là từ khi nào bắt đầu có thói quen đụng vào đầu đối phương?

   Thời gian đầu,người này còn chỉ biết dùng cái tay áo rộng thùng thình cùng mấy vạt áo của hắn mà vung vẩy tới chỗ anh,sẽ vui cười đùa giỡn vỗ vai nhau một cách cợt nhả,sẽ lấy đầu ngón tay vẽ vẽ theo hoa văn trên y phục của anh,sẽ trong lúc đưa đồ vật này nọ cho nhau mà lơ đãng chạm vào tay nhau,là từ lúc nào,con người này bắt đầu đột nhiên đồng ý dạy anh những cử chỉ chào hỏi hiphop,hơn nữa còn kiên trì nhắc lại tư thế cuối cùng nhất định không thể quên.

   Cầm,khi quen rồi,cũng sẽ luyến tiếc không muốn buông ra.

   Cho nên người kia,ngay từ đầu đã đào hố đợi mình bước lên liền rơi xuống đó sao?

   Không hiểu sao có chút buồn bực,Tiêu Chiến đẩy đầu Vương Nhất Bác ra: "Nhân bây giờ còn sớm,em mau về nhanh một chút,bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm đâu."

   Vương Nhất Bác có chút ủy khuất ngẩng đầu: "Anh rất sợ bị người khác nhìn thấy sao?"

   "......Chung quy không phải lúc nào cũng tốt."

   "Không phải anh nói trong chuyện yêu đương nên công khai sao?"

   "Này giống nhau sao?"

   "Tại sao lại không giống nhau?"

   "Vương Nhất Bác,em có thể đừng ngây thơ như vậy không?"

   Vương Nhất Bác dừng một chút,ngẩng mặt lên lại cúi xuống,không biết tâm hồn đang treo nơi nào.Hắn trầm mặc buông eo Tiêu Chiên ra,trầm mặc rời giường,trầm mặc thay quần áo.

   ——Người này phải dậy sớm như thế nào,mới đem quần áo cũ của hắn hôm qua giặt giũ rồi  hong khô để giờ hắn thay.Dáng hai ngươi cũng tương tự nhau,cùng chung tủ quần áo sẽ như thế nào nhỉ?

   Tiêu Chiến chính là như vậy,từ rất lâu trước đây đã luôn chú ý tới ảnh chụp đường phố của đối phương mua cùng một kiểu cách với trang phục chụp tạp chí của đối phương,không khác gì tên ngốc cả.

   Tiêu Chiến vẫn luôn duy trì tư thế ban đầu,anh có thể cảm nhận được Vương nhất Bác đang tức giận,có chút không biết phải làm sao,muốn nói cái gì để làm dịu đi không khí: "Cái kia......Anh......Ngô......"

   Tiêu Chiến mở to hai mắt nhìn,Vương Nhất Bác đứng lên,trong khi đang đứng lên,hắn đột nhiên quay đầu lại,lấy tay kéo lấy cổ Tiêu Chiến,hôn anh,Tiêu Chiến không phản ứng kịp,giật mình đơ ngay tại chỗ,Vương Nhất Bác không quá lưu luyến nụ hôn này,hắn liền ác ý cắn vào môi dưới Tiêu Chiến,dùng răng ma sát vào nốt ruồi dưới môi anh,sau đó buông anh ra,không tiến quá xa,lướt qua anh đi ra ngoài cửa.

   Thời điểm đóng cửa,hắn ngừng lại,nói: "Em vốn rất ngây thơ a,không phải ai đó nói em là bạn nhỏ sinh năm 97 sao?"

   Tiêu Chiến khẽ thở dài: "Tối nay em đừng tới nữa,anh có việc,không biết khi nào mới về."

   "......Đã biết."

   Hắn không quay đầu lại,Tiêu Chiến nhìn không rõ vẻ mặt của hắn,lại cảm giác trong âm thanh hắn nói ra như có điểm muốn khóc,trong lòng liền mềm nhũn,gọi hắn lại: "Chờ đã."

   Tiêu Chiến đi đến mở ra ngăn kéo tủ đầu giường,cầm cái gì đó đi ra,bước nhanh đi tới bên người Vương Nhất Bác,kéo tay hắn,nhét cái gì đó vào trong tay đối phương.

   Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn cái chìa khóa trong tay,có chút không kịp phản ứng.

   "Xong việc sẽ gặp lại,có thời gian......có thời gian lại đến." Tiêu Chiến cười cười,nghiêng đầu lộ răng thỏ ngây thơ nha.

   "Kia,Tiêu lão sư nhớ báo cáo cho em về chuyến đi nha."

   "Biết rồi,biết rồi!.....Em cũng vậy。"

=     =     =

  Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

   Mới bắt đầu muốn viết ra một cún con,nhưng cảm giác có chút kỳ quái,nói ngoài miệng cùng viết ra cũng không quá giống nhau.Vẫn là mèo nhỏ đi,dù sao,người nào đó thích 'mèo Tortoiseshell'  mà.

= = =

Ai nha,tôi cũng không biết nó là giống gì a,nếu mọi người muốn biết có thể đi tra một chút.

* * *

#Bản gốc

1387 từ

2019-09-30 13:24:15

#Bản dịch

 từ

2020-02-03 10:58:30

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro