Tác giả có điều muốn nói:
Bốn chương tiếp theo là chuyện của buổi tối 28-7 cùng nhau xem Thiên Thiên Hướng Thượng.
* * *
Đệ thập bát chương
"Tán Tán!Có thể ăn chưa?"
Vương Nhất Bác nằm ngang người trên ghế sô pha,gối đầu lên tay vịn ghế cọ cọ,ngửa đầu lại nhìn thân ảnh đang bận rộn lăn lộn trong bếp.Cho dù là đang nấu ăn đi chăng nữa,dáng lưng cao thẳng của người nọ vẫn luôn nghiêm chỉnh,cái bóng của anh như một đường dài thẳng rủ xuống dưới sàn nhà (Các chị tha thứ cho tôi,thực sự không biết nên sắp xếp câu từ như thế nào TvT) ,đầu hơi cúi xuống lộ ra phần cổ trắng nõn phía sau,phác thảo nên hình dạng xương cột sống tựa như bạch ngọc được gọt giũa một cách tinh xảo nhất,vô cùng mê người.
Nghe thấy tiếng hắn thúc giục,Tiêu Chiến cũng không có ý định từ trong bận rộn ngẩng đầu lên,vẫn chuyên chú để ý vào thức ăn trong nồi,nói với hắn: "Chờ một chút,đói bụng sao?"
"Đói!" Vương Nhất Bác vô thức liếm liếm môi,hơi xoay cổ,chỉ là tầm mắt vẫn chằm chằm vào cái cổ trắng nõn kia,nút thắt dây đeo tạp dề trên eo anh hơi lỏng lẻo,có vẻ như sắp tuột rồi.
"Muốn ăn......"
"Cố nhịn một chút nữa được không a?"
"Rất khó a......" Âm cuối kéo dài trầm trầm bổng bổng tựa như có hàm ý đen tối nào đó,như là ở trên mặt hồ tĩnh lặng bỗng nhiên xao động một vài vòng gợn sóng,triền miên đến vô bờ chẳng thể nói rõ.
Tiêu Chiến rùng mình một cái,cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn hắn,đối diện với khuôn mặt đang ngây ngô nhe răng cười kia,chung quy vẫn cảm thấy người này chắc chắn đang có mấy cái suy nghĩ vớ vẩn nào đấy,mang tai có chút nóng lên,anh liền đi ra kéo cửa kính nhà bếp vào: "Chờ đi."
Cách một cái cửa kính nhà bếp thì có chở ngại gì chứ,Vương Nhất Bác cười cười đứng dậy,đi tới chỗ anh giữ cái cửa đang chuẩn bị đóng lại: "Anh không nóng sao?"
"Em đi mà chơi một mình,đừng nhìn anh."
"Đi đi đi,không nhìn anh nữa được chưa."
Vương Nhất Bác quay lại ngồi,cầm điện thoại lên: "Thiên ma phát phúc lợi sinh nhật tròn 11 tuổi lên Weibo này!"
"Thật à?Cái kia,có phải là chúng ta cũng nên tuyên truyền một chút không?"
"Ừm......" Vương Nhất Bác ấn xuống,bắt đầu chọn từ: "Trước tiên @Nhất Hạ Thiên Thiên Hướng Thượng ,buổi tốt tốt lành!Chúc ngươi sinh nhật khoái hoạt~~" đánh chữ xong,hắn quay lại nhìn cái người đang vùi đầu vào đun nấu kia,người lúc nào cũng vô cùng ôn nhu khi ôm mèo,người đó cũng từng đeo cái bờm tai mèo......
Vương Nhất Bác vui tươi hớn hở đánh bốn chữ: "Yêu ngươi ~ Sủng ngươi" còn thêm cái đầu mèo nữa,ấn phát.
Như là vừa làm được chuyện gì đó vô cùng trọng đại,thiếu niên che miệng cười trộm,thật muốn thấy phản ứng của cái người đang chăm chú nấu ăn kia khi nhìn thấy bài này a.
Nếu nói lúc trước khi còn trong đoàn phim chuyện hắn thích làm nhất là đánh Tiêu Chiến,thì hiện tại thậm chí là cả sau này chuyện làm hắn vui sướng nhất chính là đùa giỡn Tiêu Chiến.
Thích nhìn thấy anh lo lắng cho hắn đến phát hỏa rồi nhưng lại không nỡ đánh mắng,đem mấy chữ dung túng cùng thiên vị đều viết rõ hết lên trên mặt,cho dù cuối cùng anh cũng không nhịn được,hét lên kháng nghị còn giơ tay lên đánh,nhưng mà căn bản đánh đều không có trọng lượng,giống như đang làm nũng vậy.
Trước mặt người khác đều là dáng vẻ ôn nhu,cẩn thận,bình tĩnh,lễ phép,chung quy đều bị hắn phá tan,ngẫm lại liền thấy chính mình vô cùng có thành tựu nha.
"Lại đây giúp anh!" Tiêu đầu bếp làm đứt đoạn nụ cười ngây ngô của tuổi niên thiếu trên mặt hắn rồi,anh vẫy tay gọi hắn ra giúp,ngay sau đó Vương Nhất Bác liền thí điên* chạy qua giúp bưng thức ăn.
Rõ ràng người này quen ăn món cay Tứ Xuyên,nhưng mấy món ăn chính đều được nấu thanh đạm hết mức có thể: "Lát thịt luộc đâu**?
"Ngày mai còn có hoạt động,chú ý dạ dày của mình chút đi."
"Em có thể cố ăn cay,gần đây còn đặc biệt thích ăn Take-out***......"
= = =
*Gốc: 屁颠屁颠: Thí điên thí điên: Là một từ tiếng Trung,phát âm là pì diān,được hiểu là sự vâng lời,tự nguyện,không phản kháng.
Đọc thô là đánh rắm nha :))))
**Gốc: 水煮肉片: Shuizhu: Được dịch từ tiếng Anh-Shuizhuroupian là một món ăn Trung Quốc có nguồn gốc từ ẩm thực của tỉnh Tứ Xuyên và tên theo nghĩa đen là "lát thịt luộc". Việc chuẩn bị món ăn này thường bao gồm một số loại thịt,ớt,và một lượng lớn dầu thực vật.Thịt được chuẩn bị với nước, tinh bột và một chút muối.(Wikipedia)
***Take-out, carry-out, take-away, parcel hay tapau là từ để chỉ dạng thực phẩm mua tại một nhà hàng nhưng ăn ở đâu đó. Các nhà hàng take-out có thể phục vụ thêm dịch vụ bàn hoặc không. Ở Mỹ, Canada, Anh thực phẩm dạng này thường được gọi để mang đi và ăn bên ngoài thay vì ăn tại chỗ hoặc trong nhà.(Wikipedia)
= = =
Tiêu Chiến đưa cơm cho hắn,hỏi: "Ăn ngoài?"
"Ừm......" Vương Nhất Bác gật gật đầu.
"Ăn đồ ăn ngoài ít thôi.Nếu em thích,anh sẽ thử làm cho em." Nói xong còn đưa đũa sang cho hắn.
"Khẩu vị của em không giống anh."
"Nếu chỉ một người thì đơn giản thôi."
Nhưng nếu là hai người,thì mới có thể nghĩ đến sức khỏe của nhau,dần thay đổi phương thức sống.
Tiêu Chiến ăn xong trước,ngồi một bên mở điện thoại ra,ấn vào Weibo ,sau đó tìm được Weibo của Thiên Thiên Hương Thượng ,nhấn đăng bài.
Sau khi viết bài xong,phát ra,anh mới nhấp vào trang chủ của tiểu tử xấu xa kia,xem vừa rồi hắn phát phúc lợi như thế nào.
"?" Yêu ngươi ~ Sủng ngươi? "Bài này của em......" Tiêu Chiến có chút buồn bực mà nhíu mày, : "Em nói yêu ngươi với chương trình còn chưa tính,tại sao còn nói sủng ngươi a?Lạ nha."
"Em không nói với chương trình a!"(Thiên ma tủi thân,con với cái T.T) Vương Nhất Bác còn đang ăn,trả lời có chút không rõ ràng: "Em đây là muốn nói với người cùng em tham gia chương trình là anh đó a!"
"......" Đại não Tiêu Chiến rống rỗng ba phút,sau đó?không có sau đó, "A a a a a a a a.....Em điên rồi sao?Tại sao còn viết trên Weibo a?!"
"Phát Weibo là một việc,chuyện này đâu có giống nhau!Anh không thấy @Nhất Hạ Thiên Thiên Hướng Thượng phía trước à?"Vương Nhất Bác thấy bộ dáng Tiêu Chiến gấp đến độ loay hoa loay hoay,ha ha ha thật đáng yêu.
"Em căn bản không hiểu fan CP của chúng ta,em không biết các nàng có thể suy diễn ra bao nhiêu chuyện đâu......" (Ôi,anh Chiến khen em à? :))))) )
"Em biết a......Mấy cái biểu tượng cảm xúc kia có thể làm chứng nha......"
Tiêu Chiến quay đầu lại trừng hắn,tức đến nghiến răng nghiến lợi,Vương Nhất Bác lại ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra mà nhún nhún vai,bắt đầu thu dọn bát đũa——Xong đời rồi,hình như anh ấy thực sự tức giận mất rồi,có thể nào khi nhìn thấy mình thu dọn bát đũa rồi nhân nhượng tha thứ được không a?
Nhìn bộ dáng Vương Nhất Bác tỏ vẻ đã nhận ra lỗi rồi,Tiêu Chiên thật sự là vừa tức giân vừa buồn cười,sau đó đành bất đắc dĩ tiến tới thu dọn bát đũa cùng hắn.
"Em suy nghĩ kỹ một chút đi."
"Nghĩ kỹ xem phải sủng anh như thế nào sao?"
"......" Tiêu Chiến dừng một chút,đột nhiên che mặt ngồm xổm xuống dưới đất,anh đáng ra không nên quan tâm đến tên này nữa,cũng không nên coi thường hắn,đến cuối cùng người xấu hổ cũng chỉ có mình anh thôi a.
Người này rõ ràng tuổi còn nhỏ như vậy,sao có thể sáo lộ* thế chứ?
Vương Nhất Bác thấy người thanh niên kia che mặt,vùi đầu vào đầu gối,phía sau cái cổ trắng nõn của anh lộ ra trước mặt hắn vô cùng rõ ràng,sau đó hắn cũng ngồi xổm xuống,tay phải xoa xoa cái cột sống tựa như bạch ngọc được mài giũa vô cùng tinh xảo kia.Như thể bỗng nhiên kích động mở ra một cơn sóng to gió lớn,người thanh niên run rẩy ngẩng đầu lên,bàn tay thiếu niên nọ liền thuận thế trượt đến sau tai đối phương,giữ lại sau đó hôn lên.
= = =
*Gốc: 套路: Sáo lộ: Ban đầu đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương.
= = =
Đời này kiếp này,em chỉ ngầm cam tâm tình nguyện nhận thua trước mặt anh——Đó là cách tốt nhất để em sủng anh。
* * *
#Bản gốc
1743 từ
2019-09-08 21:09:41
#Bản dịch
từ
2020-02-06 13:28:00
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro