Chương mười ba - Khế ước


Biên Bá Hiền một mực phản kháng, điều này khiến Tỉnh Lạc Trinh cau mày.

"Hiền nhi con làm gì vậy?"

Biên Bá Hiền ngẩng đầu.

"Con không muốn xa y!"

Đem tay Tỉnh Lạc Trinh đẩy ra, Biên Bá Hiền biểu tình thống khổ, nhưng cậu vẫn phải đưa ra lựa chọn mà cậu cho là đúng.

Xoay người chạy đến chỗ Phác Xán Liệt, cầm lấy tay y.

"Hiền nhi! Hắn là là người ma giới!"

"Người ma giới thì sao?! Nương cũng không phải cùng cha ở cùng một chỗ à? Vì sao còn muốn ngăn cản con?!"

Nghe vậy, Tỉnh Lạc Trinh triệt để sửng sốt, ánh mắt có chút lay động.

"Hiền nhi con đang nói cái gì? Cha con..."

Tỉnh Lạc Trinh rõ ràng vẫn luôn giấu giếm vài thứ, nàng hoàn toàn không cho rằng Biên Bá Hiền sẽ biết Biên Lăng Ung là nửa người nửa ma.

"Nương người không cần giấu nữa, con đều biết cả rồi, tổ mẫu là người ma giới, cho nên cha là bán ma."

Tỉnh Lạc Trinh trong lúc nhất thời nói không nên lời.

"Thế nhưng tổ mẫu và cha con so với bọn người ma giới không giống nhau!"

"Xán Liệt cũng vậy! Nương, người vì sao không chấp nhận y?"

Tỉnh Lạc Trinh trầm mặc, nàng không thể không thừa nhận trừ tổ mẫu Bá Hiền và chồng mình ra, toàn bộ những người ma giới khác đều có thành kiến cực đại.

"Nương, người vẫn không thể chấp nhận đúng không?"

Biên Bá Hiền sâu đậm nhìn Tỉnh Lạc Trinh, tay nắm tay Phác Xán Liệt càng lúc càng siết chặt.

Tỉnh Lạc Trinh không đáp.

"Được, con hiểu rồi. Xán Liệt, chúng ta đi thôi."

Dứt lời, Biên Bá Hiền kéo Phác Xán Liệt đi về phía trước, lúc lướt qua Tỉnh Lạc Trinh, vẻ mặt nàng bất khả tin tưởng.

Biên Bá Hiền từ nhỏ nghe lời hiểu chuyện chưa bao giờ làm điều phản nghịch, ngày hôm nay lại vì một người ma giới mà đối với mình bất hòa.

Nàng chỉ là... Lo lắng cho an nguy của Biên Bá Hiền mà thôi...

...

Hai người không quay về nhà gỗ, cùng nhau tới một sơn động, tìm củi nhóm lửa.

Phác Xán Liệt cởi ngoại bào trải trên mặt đất, ngồi lên.

"Không hối hận?"

Phác Xán Liệt kéo tay Biên Bá Hiền, cậu hơi dừng lại, cười gượng lắc đầu.

"Ta đã sớm liệu được, mẫu thân ta tính cách cố chấp, chấp nhận chúng ta là điều khó khăn."

Khóe mắt chợt chua xót, mặc dù đã quyết định, thế nhưng nội tâm Biên Bá Hiền vẫn là không nhịn được khổ sở, có ai chấp nhận được chuyện phản nghịch với phụ mẫu mình đâu chứ?

Phác Xán Liệt một tay ôm Biên Bá Hiền, một tay xoa mặt cậu.

"Ta sẽ chứng minh cho họ thấy, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào được phép đụng đến ngươi!"

Ánh mắt cực kỳ chân thành, có lẽ đây là lời tỏ tình đơn giản nhất, sự cam đoan đơn giản nhất, khiến Biên Bá Hiền không ngừng được ấm áp trong lòng, giống như Tinh Uyển Lặc từng nói, hai người bọn họ từ nhỏ đã định trước hòa làm một, bất ly bất khí, gắn bó một đời.

Lo lắng tiêu tan, Biên Bá Hiền khẽ hôn lên khóe môi Phác Xán Liệt, không nói gì dâng tặng toàn bộ tình cảm của chính mình.

Có thể được ở bên cạnh nhau, cuộc đời cậu xem như đã vô cùng may mắn.

Nụ hôn này lưu lại thật lâu, Biên Bá Hiền tách khỏi môi Phác Xán Liệt, nhìn sâu trong đôi mắt y.

Phác Xán Liệt kéo cánh tay Biên Bá Hiền, ở cổ tay hôn lên hoa văn quyển thanh sắc, sau đó đỡ lấy gáy cậu, tiếp tục ngậm môi.

Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt càng hôn càng sâu, ôn nhu đến cực điểm, phảng phất sau một khắc liền có thể hóa thành vũng nước, khiến người ta trầm mê không ngừng.

Không cần bất kỳ lời nói nào, hai người biết rõ bản thân sinh lòng yêu thương đã quá sâu đậm, giữa bọn họ cũng không hướng về đối phương thốt ra ba chữ 'Ta yêu ngươi', cứ dùng hành động mà biểu lộ, yêu người vô cùng, tuyệt không vứt bỏ, tuyệt không phản bội.

Vốn chỉ định dừng lại ở hôn, thế nhưng chẳng biết từ lúc nào đột nhiên cảm thấy thân thể nóng rực.

Phác Xán Liệt cau mày, trước tiên muốn tách nhau ra xem xét sự tình, vậy mà không cách nào kiểm soát được, thậm chí còn hôn sâu hơn.

Biên Bá Hiền đồng dạng phát hiện điều không thích hợp, bụng dưới truyền đến một lượng nhiệt, muốn dừng lại không dừng được, còn mảy may vô pháp phân ly.

Phác Xán Liệt mất kiểm soát đem cả người Biên Bá Hiền áp xuống mặt đất, lúc này môi hai người rốt cục mới chịu tách rời.

Biên Bá Hiền thở ra khí nóng, thân thể dần dần đỏ lên, cậu chưa kịp hiểu đây là tình huống gì, Phác Xán Liệt đã tiến đến sát cổ cậu.

"Chuyện... chuyện gì, nóng quá!"

Phác Xán Liệt cau mày, y cũng không biết, chỉ đơn thuần muốn hôn Biên Bá Hiền, thân thể lại vô cớ nóng lên, mất đi khống chế.

Giống như, bị hạ xuân dược vậy...

"Bá Hiền, ta, ta không biết thế nào nữa, ta thực sự không khống chế được."

Biên Bá Hiền ôm cổ Phác Xán Liệt, môi đối phương không ngừng chạm vào cổ mình, rất thoải mái, không cầm được phát sinh tiếng thở dốc.

Một chút cũng không muốn dừng lại.

Phác Xán Liệt đã sớm đem y phục của Biên Bá Hiền lột xuống, hôn từ môi đến vai, mà lúc này Biên Bá Hiền cắn răng cảm thấy huyệt phía sau có chút ngứa ngáy.

"Xin lỗi, Bá Hiền, ta... ta sẽ cố kiềm chế."

Phác Xán Liệt mới vừa dứt lời, Biên Bá Hiền đột nhiên áp sát mặt y, thở hổn hển, khóe mắt ướt át.

"Đừng kiềm chế, ta... ta muốn."

Vốn đang cực lực thu lại lý trí, cuối cùng vẫn bị một câu bất ngờ này đạp đổ,. Phác Xán Liệt hung hăng hôn môi Biên Bá Hiền, cởi sạch lớp vải che chắn thân thể, đặt y phục cả hai lót bên dưới tránh để cậu bị đất đá làm bị thương.

Biên Bá Hiền ôm lấy Phác Xán Liệt thật chặt, khát vọng được y vuốt ve.

Bàn tay trượt qua da thịt mịn màng, khiêu khích điểm nhạy cảm, bản thân y từ lâu đã không còn nhịn được.

Mà mấy động tác mơn trớn này vừa vặn khiến Biên Bá Hiền chịu không nổi, hậu huyệt ngứa ngáy khó chịu, lý trí bị thôn tính, cậu vô thức cầm tay Phác Xán Liệt đưa ra phía sau.

"Nhanh lên một chút, thật khó chịu... a"

Theo ý tứ của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt hướng đến miệng huyệt, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm. Y cả kinh, nơi này sớm đã ướt, y phục dưới thân cũng nhớp nháp dâm thủy, miệng huyệt trở nên mềm mại, điểm này làm cho y nghi hoặc, bởi bản thân chưa từng nghe nói qua nam nhân cũng có khả năng ra nhiều nước thế này.

"A!"

Biên Bá Hiền kêu lên một tiếng, mặc dù chỉ đụng chạm rất nhẹ, vậy mà cảm giác thoải mái dâng lên rất nhanh.

Vô sự tự thông, Phác Xán Liệt đem một ngón tay cắm vào, cực kỳ trót lọt, Biên Bá Hiền không hề đau đớn, khoái cảm xâm chiếm đại não, bên dưới không ngừng nuốt lấy ngón tay y.

Nhẹ nhàng càn quấy, Biên Bá Hiền chợt cong thắt lưng, hung hăng bám lấy cánh tay kia của Phác Xán Liệt.

...

Dạ Huyến biểu tình có chút ngưng trọng hướng về phía sơn động gần đó, nghe được bên trong truyền ra đủ loại âm thanh ám muội.

Dạ Huyến ở cửa sơn động bày kết giới, người từ ngoài đến sẽ không nhìn thấy sơn động hay nghe được bất kỳ âm thanh gì.

Nằm xuống trông chừng hai người, Dạ Huyến thở dài.

"Nhanh như vậy đã bắt đầu, khế ước..."

Dạ Huyến biết rõ hai người tại sao lại thành ra như vậy, Phác Xán Liệt quả thực không hề có ý tứ này, chỉ là do năng lực từ tính trong cơ thể bọn họ quấy phá, muốn bọn họ nhanh chóng hoàn thành khế ước...

Trong thời gian hoàn thành khế ước tuyệt đối không được có bất kỳ sự quấy rối nào, nếu không thì hậu quả khó lường hết được. Cho nên Dạ Huyến mới bày ra kết giới, còn tự mình trông coi.

...

Không quá vài khắc đồng hồ, Biên Bá Hiền biểu tình thống khổ ngồi dậy, ôm cổ Phác Xán Liệt mạnh mẽ hôn cắn.

"Trực tiếp tiến vào có được không, ta không chịu nổi nữa, rất khó chịu..."

"Làm vậy ngươi sẽ bị thương!"

Ngoài động Dạ Huyến nhất thời không nói nên lời, làm sao có thể bị thương được, thân thể Biên Bá Hiền bây giờ đã bởi vì khế ước mà biến đổi, bị thương mới là lạ!

Biên Bá Hiền khó chịu đến rơi nước mắt, gắt gao kề sát gương mặt tuấn tú của Phác Xán Liệt.

"Nhanh lên một chút, tiến vào đi! Van ngươi! Ta rất khó chịu!"

Biên Bá Hiền thế này, Phác Xán Liệt cơ hồ cũng không nhịn được, rút ngón tay ra, hung hăng tách hai chân cậu.

"Là ngươi tự tìm lấy!"

Không chút lưu tình mạnh mẽ cắm vào, vẫn vô cùng thuận lợi, bên trong của cậu giống hệt tơ lụa bao lấy tính khí cương cứng, thật sự rất thoải mái.

Biên Bá Hiền ôm chặt vai Phác Xán Liệt, cậu không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, trái lại cực kỳ thỏa mãn.

Nhìn người không hề bị thương, Phác Xán Liệt chậm rãi động, Biên Bá Hiền tùy ý phát ra tiếng rên rỉ, nước mắt vì kích thích mà trào ra, nước bọt cũng lưu lại bên khóe miệng.

Cảm giác sung sướng tê rần lan tràn toàn thân, Biên Bá Hiền hai chân theo bản năng mở rộng hai chân phối hợp cùng động tác của Phác Xán Liệt.

Cùng nhau bị khoái cảm làm cho choáng váng, Phác Xán Liệt càng ngày càng hung hăng ra vào, Biên Bá Hiền thì không ngừng giục y dùng sức xâm phạm cậu.

Phác Xán Liệt hôn cậu, dưới thân không dừng động tác.

Trận này xem ra rất quyết liệt, lý trí hai người đã sớm bị ăn sạch, hành động còn lại chỉ nhờ vào bản năng.

Thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn, Biên Bá Hiền áp mặt Phác Xán Liệt hôn sâu, thể hiện tình yêu một lời không thể nói hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro