Chương mười bảy - Công Ma
Mạch Thương Khung bị chế trụ hai tay đưa tới đại điện thần giới.
Ngày hôm nay Giới Minh Thần vốn muốn mời người cai quản lục giới tới đây nghị sự, nhưng bởi vì người có pháp lực ở nhân giới cực ít đồng thời phân tán nghiêm trọng không thể có mặt, mà tin tức truyền tới minh giới, minh vương biết được chuyện cần bàn cùng với Phác Xán Liệt có quan hệ, sợ liên lụy đến Biên Bá Hiền nên cũng lập tức cự tuyệt.
Vì vậy, hiện tại ở đại điện chỉ có Bạch Hổ yêu vương, Lâm Duật tiên chủ và Mạch Thương Khung.
Mạch Thương Khung nhếch môi, điềm tĩnh ngồi xuống chỗ của mình.
Hắn vốn tưởng hôm nay tới đây nói không chừng còn có thể gặp Phụ Dương, rốt cuộc người không thấy đâu, mất sạch hứng thú.
Giới Minh Thần mỉm cười.
"Duy kha Phụ thần không ở đây làm ngươi thất vọng sao?"
Liếc mắt một cái liền biết bụng dạ Mạch Thương Khung đang nghĩ gì, Giới Minh Thần trêu chọc.
Mạch Thương Khung nhếch môi.
"Tất nhiên, nếu không phải duy kha Phụ thần là đồ đệ của Giới Minh Thần ngươi, ta hà tất gì phải đối với ngươi khom lưng uốn gối."
Nghe Mạch Thương Khung nói như vậy, Giới Minh Thần nổi giận.
"Ngươi còn mặt mũi nói câu đó? Nếu như không phải ngươi, duy kha Phụ thần sẽ không giống như hôm nay chịu đựng tiếng xấu. Y từng là người tài ở thần giới ta, không vì ngươi, y sao phải chịu hai mươi roi nghiêm phạt?!"
Mạch Thương Khung trầm mặc, sau đó lại nở nụ cười.
"Ta chính là muốn cho tất cả các ngươi biết, duy kha Phụ thần y yêu ta sâu đậm vô cùng."
Minh Giới thần trong nháy mắt bùng nổ lửa giận.
"Không biết xấu hổ!"
Mạch Thương Khung như trước mang theo nụ cười vô lại.
"Ta vốn không định tới, nhưng xem tình hình này, hẳn là ngươi đã biết về sự hiện diện của Minh Hồn."
Mạch Thương Khung xoay chuyển thái độ, hắn thời thời khắc khắc dựa vào Phác Xán Liệt để tìm kiếm Minh Hồn, nhưng Phác Xán Liệt lại đem tà lực Minh Hồn truyền vào cơ thể Biên Bá Hiền, hắn bên này song song bị cắt đứt mọi tin tức, cũng không dám xác định bọn họ có còn ở ngọn núi kia không.
"Các ngươi muốn tìm bọn họ sao, bất quá nói thật đi, nếu như một mai khai chiến, các ngươi lại tổn thất nghiêm trọng, ngươi thật sự cho là mình có khả năng chống lại?"
Giới Minh Thần thở dài.
"Không thể làm cũng phải làm, vật kia nếu xuất hiện tất sẽ đại loạn, không thể sơ suất."
Mạch Thương Khung ánh mắt tối tăm dần dần lộ ra toan tính.
Quả nhiên, từng bước một dựa theo suy đoán mà đi.
"Được, ta đáp ứng, tuy nhiên ta muốn mang theo cả các ngươi."
"Mạch Thương Khung ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước."
Lâm Duật tiên chủ nổi giận, hiện nay ngũ giới đều không quen nhìn tác phong của Mạch Thương Khung, đương nhiên không định đáp ứng hắn bất kỳ yêu cầu gì.
Mạch Thương Khung nhún vai.
"Tùy ý các ngươi."
Giới Minh Thần đã sớm đoán được mục đích của Mạch Thương Khung, đi theo hắn không cần nghi ngờ cũng nhìn thấy nguy hiểm, tên này mấy trăm năm qua vẫn muốn chiếm đoạt Minh Hồn, tất nhiên không thể để hắn thực hiện được.
Nhưng bây giờ hoàn toàn không có biện pháp khác.
"Được, có điều ta phải phái cao giai thần quan sát ngươi."
"Tùy ý!"
"Vậy xin thỉnh yêu vương và thượng tiên mang theo tu sĩ ngày mai chúng ta lại gặp mặt, càng nhiều càng tốt."
"Được."
Nụ cười trên mặt Mạch Thương Khung dần dần rút đi. Kỳ thực, hắn không nắm chắc được việc có thể giết Biên Bá Hiền để lấy Minh Hồn ra hay không, dù sao nếu như cậu thực sự vận khởi Minh Hồn tà lực, hắn... hoàn toàn không có phần thắng.
Nhưng hắn chỉ có thể chấp nhận đánh một trận, nỗ lực tròn mấy trăm năm, lần trước thất thủ, lần này tuyệt đối không thể để phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Xem ra, nhất định là một trận đầy máu tanh.
...
Ban đêm.
Phác Xán Liệt nắm tay Biên Bá Hiền, yên vị bên cạnh cậu.
Khăn ngọc đã sáp nhập vào cơ thể Biên Bá Hiền, nhưng cậu mãi vẫn không thấy tỉnh.
Đúng như những gì ban đầu Phác Xán Liệt suy nghĩ, Biên Bá Hiền tu vi thấp là vì toàn bộ công lực đều chuyển hóa cho tà lực bên trong cơ thể cậu, mà người Tê Vu tộc vốn có tốc độ tu luyện rất thanh, thành thử lần này cậu bạo phát, tuyệt đối so với Hàn Tử Uyên năm đó nguy hiểm hơn nhiều.
Bất quá thật may mắn, cậu hiện tại đã bình an vô sự.
Phác Xán Liệt cúi xuống hôn lên gò má Biên Bá Hiền, thủ thỉ.
"Sau này ngươi phải nhường ta một chút, ta không thể đánh lại ngươi rồi."
Đột nhiên chẳng biết vì sao Phác Xán Liệt có một loại dự cảm xấu, y chọc giận thần giới, Biên Bá Hiền trở thành nơi chứa tà khí mới của Minh Hồn khả năng Mạch Thương Khung đã biết, chỉ sợ hắn liều mạng hành động.
"Trước khi ngươi tỉnh lại ta nhất định sẽ cố gắng bảo vệ ngươi, đợi ngươi tỉnh lại rồi thì tới bảo vệ ta, được không?"
...
Ngày hôm sau.
Mạch Thương Khung bị mấy vị cao giai thần giữ nghiêm đi phía trước, phía sau trùng trùng điệp điệp mấy vạn người đều nhịp bước theo.
Quay đầu nhìn Phụ Dương ở bên cạnh Giới Minh Thần, Mạch Thương Khung cười một tiếng, Phụ Dương đen mặt, tên này quả thật biết cách làm người khác không thoải mái mà.
Theo những gì hắn biết, Biên Bá Hiền từ nhỏ ở trên núi. Gần đó có một mảnh đất hoang, quanh năm cây cỏ không mọc, nguyên nhân hình như bởi vì nhân giới chiến tranh lâu dài, số người chết lên đến hơn mười vạn, nơi này nhuộm đầy máu tươi, dẫn đến cục diện hiện tại.
Mạch Thương Khung chỉ vào ngọn núi trước mặt.
"Ở đây."
Mọi người ngẩng đầu, riêng Giới Minh Thần nhíu mày thật chặt.
Người chung quy cảm giác ngọn núi này không bình thường, trên núi phát sinh linh khí cực đại, lại còn là loại linh khí tuyệt đối không phải một sớm một chiều là có thể tựu thành, khả năng có điểm không đơn giản.
Giới Minh Thần đang định mang theo mọi người lên núi, nhưng vừa cúi đầu đã nhìn thấy từ trong rừng đi ra một con bạch lộc.
Dạ Huyến.
"Chủ thần, linh thú này không tầm thường, lần trước Mẫn Dạng tiêu bị cướp chính là do nó đả thương thủ giới thần, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."
Giới Minh Thần sắc mặt đen càng thêm đen, liếc nhìn Dạ Huyến, đây chẳng phải chỉ là một con linh thú thôi sao.
Linh thú tu vi cao nhất còn không tới một vạn năm, nhưng tại sao con bạch lộc này...
Dạ Huyến đi tới chỗ cách bọn họ khá xa, nằm xuống nhắm mắt lại.
Mọi người bắt đầu nghi hoặc, lúc này Dạ Huyến khẽ mở mắt, một khắc tiếp theo bọn họ đồng loạt cảm giác tai mình tê rần.
Bên tai vang lên tiếng người nói.
"Khuyên các vị nhanh rời khỏi nơi đã có chủ, nếu như khai chiến, các vị hoàn toàn không nắm được phần thắng."
Rõ ràng, là Dạ Huyến nói với bọn họ.
Giới Minh Thần tiến lên.
"Bọn ta tới đây vì muốn diệt trừ tai họa, mong các hạ nhường đường."
Bên tai lần nữa truyền đến tiếng cười nhạo.
"Tà lực Minh Hồn cường đại đến đâu ta và ngươi đều rõ, chỉ với năng lực của ngươi căn bản không phải đối thủ của y. Hiện tại y đang tịnh hóa, các ngươi nếu như đến quấy rối, phục uyên thực sự sẽ tái hiện."
"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tai họa này phải sớm được tiêu trừ, nếu các hạ không chịu nhường đường, tại hạ đành thất lễ."
Dứt lời, Giới Minh Thần liền dẫn đoàn người kéo về phía trước.
"Không biết tốt xấu!"
Dạ Huyến đứng dậy, từ miệng phát ra một tiếng, đám người trước mặt tức khắc cảm thấy hai tai đau đớn kịch liệt, sau đó Dạ Huyến trừng mắt, trong mắt hiện lên bạch quang.
Thoáng chốc xung quanh không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, một số tu sĩ tu vi thấp mất mạng tại chỗ.
Trong sơn động.
Mọi người suốt ruột chờ, nhưng Biên Bá Hiền đến giờ phút này vẫn không tỉnh lại, nghe tiếng kêu của bạch lộc bên ngoài, bọn họ cũng cảm thấy hai tai hơi đau nhức.
"Dạ Huyến!"
Phác Xán Liệt cau mày, Dạ Huyến rất ít khi xuất chiêu, huống hồ còn là công kích diện rộng như vậy, xem ra nó đang đối mặt với rất nhiều kẻ địch.
Y có chút lo lắng.
"Không được, chẳng lẽ Mạch Thương Khung đã tìm đến đây."
Lần trước Phác Xán Liệt đã hướng bọn họ giải thích vì sao trong trong cơ thể mình có tà lực Minh Hồn, Giang Thịnh không tìm hiểu sâu, dù thế nào thì y cũng là bị uy hiếp.
"Đi, Bá Hiền hiện tại tuyệt đối không thể bị quấy rầy, hai người trước tiên ở đây coi chừng Bá Hiền, bọn ta ra ngoài xem một chút."
Tỉnh Lạc Trinh và Biên Lăng Ung gật đầu, Biên Bá Hiền hiện bên cạnh không thể không có người canh giữ, nếu không sẽ gặp nguy hiểm khó lường.
Sơn động cách mảnh đất hoang không xa, lúc bọn họ đến, Dạ Huyến vững vàng đứng tại chỗ, trước mặt tử thương khá nhiều.
Thấy Phác Xán Liệt đến rồi, Dạ Huyến nhắm mắt lại, sau đó khắp người xuất hiện những đốm sáng nhạt, thân lộc từ từ tiêu thất, hóa thành dáng vóc con người.
Dạ Huyến một đầu tóc bạc, chân mày cũng là bạch sắc, khuôn mặt tinh xảo, bạch y quanh người, thế nhưng nhìn qua trông giống như thiếu niên mười tám tuổi không hơn.
Linh thú không thể hóa nhân, chỉ có yêu mới làm được chuyện này, mà yêu tu pháp, Dạ Huyến đây lại tu linh lực.
Giang Thịnh cau mày, quả nhiên đoán không sai.
"Là Tinh Linh!"
Phác Xán Liệt và Tinh Uyển Lặc đồng loạt sửng sốt, đám người đối diện cũng không khỏi sững sờ.
Tinh Linh tộc, không thuộc về bất kỳ giới nào, bọn họ du đãng ở lục giới, khắp nơi đều có tung tích của bọn họ, Tinh Linh thọ mệnh vô hạn, lại tu linh lực, thế nhưng về sau bọn họ không sinh sôi đông đúc, Tinh Linh tu vi thấp cũng dễ tử vong, tu vi cao thì bất bại, cho nên đến nay vẫn có rất nhiều Tinh Linh tồn tại.
Dạ Huyến là Tinh Linh vương, mấy vạn năm trước vẫn luôn coi giữ ngọn núi này, Tinh Linh không thích chiêu diêu, một mực ẩn náu, Tinh Linh ở đây đều được Dạ Huyến thủ hộ.
Giang Thịnh ngay từ lần đầu thấy Dạ Huyến sử dụng thuật thuấn di cũng cảm giác không đúng, pháp trận đó thật sự kỳ quái, hiện tại xem ra, nhất định là pháp trận của riêng Tinh Linh.
Dạ Huyến quay đầu hướng Phác Xán Liệt mỉm cười, không nói gì.
Phác Xán Liệt gật đầu, như trước có chút kinh hãi, y đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tinh Linh.
Phía này, Mạch Thương Khung sau khi nhìn thấy đám người Phác Xán Liệt thì nhếch môi, quả nhiên vẫn còn ở đây.
Xung quanh cao giai thần bởi vì công kích của Dạ Huyến mà bị thương, tinh thần hoảng hốt, Mạch Thương Khung thừa cơ hội xoay chuyển bàn tay dùng thuật, sau đó cứ vậy mà biến mất.
Cao giai thần không kịp phản ứng, Mạch Thương Khung chạy trốn rồi.
Quá mức sơ suất!
Cao giai thần hướng Giới Minh Thần hồi báo, nhưng người hiện tại cũng không rảnh để quản, chỉ cần một Dạ Huyến có thể khiến bọn họ thương vong nghiêm trọng như vậy, tiếp theo đành phải chủ động thôi.
"Tiến lên!"
Giới Minh Thần hạ lệnh, phía sau mấy vạn tu sĩ lập tức xông tới, rõ ràng là muốn liều mạng một trận.
Phác Xán Liệt vốn định giải thích, mà tình hình hiện tại không cho y cơ hội làm điều này, bốn người bọn họ chỉ có thể tiếp chiến.
Số lượng hai bên khập khiễng, mặc dù Dạ Huyến linh lực cường đại cũng có chút khó khăn khi quá nhiều tu sĩ đồng loạt công kích.
Từ trên cao nhìn xuống, mảnh đất trống nhất thời toàn là máu và thây ma.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro