Chương mười hai - Phản kháng
Nhờ vào lực uy hiếp của Biên Bá Hiền đối với dương kiển bỉ ngạn hoa, Giang Thịnh thuận lợi đem chúng tinh luyện chữa trị nội tại cho minh ngọc.
Thời khắc mong chờ nhất đang đến, điều khiển minh ngọc, Giang Thịnh trong miệng niệm chú.
"Hiện!"
Sau khi hét lớn một tiếng, xung quanh minh ngọc hiện ra thanh quang, phía trên xuất hiện bản đồ lơ lửng.
Thấy địa điểm minh ngọc đánh dấu, Biên Bá Hiền lộ vẻ kinh sợ.
"Tại sao lại ở đây?"
Sắc mặt cậu nhanh chóng trắng bệch, nếu như ở nơi này... Như vậy...
Giang Thịnh sửng sốt.
"Ngươi biết?"
"Ở đây... Là nhà ta."
Nơi minh ngọc chỉ thị, rõ ràng là ngọn núi mà Biên Bá Hiền đã sinh sống hơn hai mươi năm qua. Cậu bất chợt lo lắng, đi gần đi xa, cuối cùng lại về với điểm khởi đầu, chuyện trùng hợp như vậy cũng có thể xảy ra được? Hơn nữa phụ mẫu của cậu vẫn còn ở đây, chẳng phải quá nguy hiểm rồi sao!
Giang Thịnh cau mày, đương nhiên đoán được Biên Bá Hiền đang nghĩ gì, cho nên càng không muốn chậm trễ.
"Chúng ta khởi hành, càng nhanh càng tốt, một khắc cũng không được trì hoãn!"
Dứt lời, thu hồi minh ngọc, Giang Thịnh không chỉ lo lắng cho an nguy phụ mẫu Biên Bá Hiền, đồng dạng còn sợ Minh Hồn biến mất thêm lần nữa. Không phải không có khả năng, Biên Bá Hiền từng nói nhìn thấy Minh Hồn ở thành Lạc Dương, như vậy kết luận tà vật này luôn di chuyển bất kỳ lúc nào, vạn nhất để chạy, vá lành minh ngọc rồi cũng đều biến thành phí công vô ích.
Bốn người đứng dậy, chuẩn bị khởi hành, Biên Bá Hiền muốn leo lên lưng Dạ Huyến, nhưng không rõ xảy ra chuyện gì, Dạ Huyến hôm nay không chịu nằm xuống. Linh thú bạch lộc vốn kích cỡ cực đại, Dạ Huyến tu pháp nhiều năm thân hình cao hơn cả Phác Xán Liệt xấp xỉ hai thước, mà so với Biên Bá Hiền đương nhiên càng thảm hơn.
Đang lúc nghi hoặc, Dạ Huyến đột nhiên tiến lên trước hai bước, tầm mắt hơi chuyển động, quanh thân tỏa ra ánh sáng sặc sỡ. Giang Thịnh và Tinh Uyển Lặc lúc này đồng dạng cảm giác cơ thể của mình đang ấm dần.
Dạ Huyến mở to hai mắt, chân trước giơ thật cao, ngửa đầu ré một tiếng dài, khi hai chân tiếp đất, lấy Dạ Huyến làm trung tâm, trên mặt đất hiện ra thứ gì đó giống như la bàn.
Giang Thịnh cau mày, đây là... đồ trận!
Nhưng chưa kịp nhìn rõ, bạch quang từ đồ trận lóe lên sáng chói, khiến bốn người không tài nào mở mắt được
Lúc cảm giác xung quanh có sự thay đổi, mở mắt ra mới phát hiện cả bốn người đều đang ở chân núi.
Nên biết nhân minh giới khẩu cách nơi này mấy nghìn km, căn bản rất khó có khả năng nhanh như vậy đã đến được đây, trừ phi...
"Thuấn di?"
Thuấn di thuộc về thuật pháp khó tu luyện nhất, không chỉ tiêu hao nguồn năng lượng khổng lồ, mà còn khảo nghiệm đối với địa hình và địa điểm phải cực kỳ quen thuộc. Thuấn di hoàn mỹ, không dễ tu thành.
Biên Bá Hiền sững sờ tại chỗ, quay đầu nhìn về phía Dạ Huyến, hiện tại nó đã nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.
"Dạ Huyến?"
Biên Bá Hiền vốn định tiến lên kiểm tra tình trạng của Dạ Huyến, Giang Thịnh lại giữ lấy vai cậu.
"Đừng, nó vận dụng năng lượng để thực hiện thuấn di, linh lực tiêu hao quá lớn, để nó nghỉ ngơi đi, không có việc gì đâu."
Nói rồi, Giang Thịnh cũng cau mày nhìn Dạ Huyến.
Vừa nãy trận pháp kia... Nếu như hắn nhớ không lầm, linh thú căn bản không có khả năng vận dụng, huống chi còn dùng tới mức này.
Chẳng lẽ...
Thế nhưng Giang Thịnh cũng không dám xác định điều gì.
Biên Bá Hiền tiến lên trước khẽ vuốt đầu Dạ Huyến.
"Nghỉ ngơi thật tốt, bình phục rồi nhớ phải tới tìm ta..."
Nói xong, cậu đứng lên.
"Chúng ta đi thôi."
Đợi bóng lưng bốn người biến mất khỏi chân núi, Dạ Huyến rốt cuộc cử động.
"Chủ thượng!"
Tiếng gọi từ trong rừng truyền đến, Dạ Huyến giật mình, nhìn thấy một con hoa lộc chạy ra.
"Chủ thượng người đã về rồi!"
Hoa lộc mở miệng liền nói tiếng người, thật sự làm cho kẻ khác khiếp sợ, linh thú tái tu luyện nhiều nhất chỉ có thể nghe hiểu tiếng người, tuyệt đối không có khả năng miệng phun nhân ngôn.
Dạ Huyến quay đầu, cũng mở miệng nói.
"Đừng liều lĩnh như thế! Cẩn thận bị phát hiện!"
Dạ Huyến đứng lên, có chút tức giận, hoa lộc lúc này chỉ biết cúi đầu, bộ dạng thuần phục.
"Xin lỗi chủ thượng."
Nhãn thần Dạ Huyến tối sầm, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
"Gần nhất có thể sẽ phát sinh đại sự, đi! Truyền lệnh của ta, linh thú năng lực thấp toàn bộ ẩn trốn, thời gian tới không nên ra ngoài! Nếu như gặp bất trắc, lập tức rời khỏi ngọn núi này!"
"Chủ thượng... Thực sự phải như vậy sao? Người canh giữ ngọn núi này mấy vạn năm, cứ vậy rời đi..."
Dạ Huyến thở dài.
"Không còn cách nào khác, truyền lệnh ta là được, còn có, lệnh cho linh thú cấp cao cùng với tộc nhân dọc theo bên đường bảo hộ chủ nhân của ta, nếu để y mất đi một cọng lông, các ngươi... đừng bao giờ nghĩ có thể lưu lại!"
Nói xong, Dạ Huyến liền xoay người đi vào trong rừng.
"Chủ thượng! Người không đi gặp mọi người một chút sao? Bọn họ đều ở đây chờ người!"
"Không cần thiết! Linh lực của ta đang rất yếu, nghỉ ngơi một lát ta còn phải lên núi trông chừng y!"
Hoa lộc nhìn Dạ Huyến, dù sao cũng không có biện pháp, đành xoay người chạy đi truyền đạt mệnh lệnh.
Kỳ thực hoa lộc hoàn toàn không hiểu nổi Dạ Huyến, từ lúc Biên Bá Hiền còn nhỏ chạy lên núi bắt gặp Dạ Huyến, Dạ Huyến đột nhiên truyền lệnh cho tất cả linh thú không được làm tổn hại đến cậu, còn phải thời thời khắc khắc bảo vệ cậu.
Riêng Dạ Huyến thì tự mình quanh quẩn ở bên cạnh Biên Bá Hiền, hoa lộc có thời gian từng hỏi vì sao, Dạ Huyến chỉ bảo đừng hỏi nhiều, kèm thêm một câu.
"Đứa trẻ này, tương lai có thể bảo vệ chúng ta."
Rõ ràng Dạ Huyến biết ngọn nguồn sức mạnh trên người Biên Bá Hiền, nhưng hiển nhiên lại không thể nói!
...
"Đến rồi."
Biên Bá Hiền mừng rỡ nhìn ngôi nhà gỗ trước mặt, đã lâu như thế không trở về, mọi thứ vẫn nguyên vẹn không hề thay đổi.
Tỉnh Lạc Trinh từ trong nhà đi ra thấy Biên Bá Hiền và ba người bên cạnh thì có chút giật mình.
"Hiền nhi?"
Biên Bá Hiền mỉm cười.
"Nương!"
Tỉnh Lạc Trinh kích động sắp rơi lệ thì đột nhiên cau mày.
Mọi người chưa ai kịp phản ứng, Tỉnh Lạc Trinh đã xông lên trước kéo Biên Bá Hiền lại, tốc độ nhanh kinh người.
"Hiền nhi! Con tại sao mang theo mấy tên ma giới này về nhà!"
Nghe Tỉnh Lạc Trinh lớn tiếng, Phác Xán Liệt và Tinh Uyển Lạc đồng loạt giật thót, đây không phải nhắm thẳng vào hai người bọn họ sao? Nhưng Phác Xán Liệt còn là kinh ngạc về pháp lực của Tỉnh Lạc Trinh, liếc mắt qua liền nhận ra mình thuộc ma giới, thật không hổ danh người thuần Tê Vu tộc.
"Bá mẫu không cần hoảng sợ, tại hạ Phác Xán Liệt, tới đây không hề có ác ý."
Tỉnh Lạc Trinh trợn tròn mắt, nàng đối với ma oán hận không phải một sớm một chiều, làm sao dễ dàng như vậy chấp nhận bọn họ.
"Ngươi nghĩ ta có thể tin sao!"
Căn bản không để Phác Xán Liệt tìm cơ hội phản ứng, Tỉnh Lạc Trinh phất tay một cái đã một dao đâm tới, may mắn Giang Thịnh rất nhanh bắt kịp tình hình, lao ra cản, đánh văng lưỡi dao cắm vào cột nhà.
"Tiểu Trinh! Đừng kích động!"
Tỉnh Lạc Trinh phút chốc sững sờ.
"Giang... Giang huynh!"
...
Đem bình trà đặt lên bàn, Tỉnh Lạc Trinh vẫn không liếc mắt tới Phác Xán Liệt và Tinh Uyển Lặc khiến Biên Bá Hiền cảm thấy hết sức khó xử.
Tuy Giang Thịnh vẫn luôn miệng giải thích bọn họ không có ác ý, tâm tính tuyệt đối thuần lương, nhưng Trỉnh Lạc Tinh căn bản còn chưa tìm được khả năng quên đi chuyện đã xảy ra nhiều năm trước.
"Giang huynh!"
Cửa chính bị phá nát, người trong nhà ai nấy đều giật mình, Biên Lăng Ung thường ngày chững chạc hôm nay lại thành hoảng hoảng trương trương.
Biên Lăng Ung vốn đang ở ngoài săn thú, đột nhiên nhận được ý niệm truyền tới từ Tỉnh Lạc Trinh, biết con trai mình trở về còn mang theo hảo huynh đệ mấy mươi năm không gặp, không kinh hỉ làm sao được.
Giang Thịnh cùng Biên Lăng Ung tay bắt mặt mừng, thừa dịp này không ai chú ý, Biên Bá Hiền lặng lẽ kéo Phác Xán Liệt ra ngoài.
"Chúng ta bỏ đi như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Ngồi ở vách đá, Phác Xán Liệt cảm thấy không báo với mọi người cứ vậy rời đi thật sự có chút không thích hợp.
Nhưng Biên Bá Hiền lắc đầu.
"Không thể, nếu như bị mẫu thân phát hiện tuyệt đối sẽ không để ta đi, ngươi nghĩ bà ấy chấp nhận chuyện ta và ma ở cùng nhau sao?"
Nói cũng phải...
Biên Bá Hiền tựa ở trên người Phác Xán Liệt, thở dài.
"Rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi một chút."
Biên Bá Hiền toàn thân thả lỏng, từ lúc rời khỏi ngọn núi này đã liên tục gặp phải quái sự, không ngừng bôn ba, hoàn toàn không có cơ hội tạm nghỉ.
Phác Xán Liệt mỉm cười đem Biên Bá Hiền ôm vào lòng, y cũng vậy, bận rộn mấy ngày qua còn khiến y không có thời gian ôm cậu lấy một cái.
Tuy rằng đến nay không biết tay hai người rốt cuộc vì sao dính cùng một chỗ hay Minh Hồn từ khi nào lại hiện thân, nhưng tạm thời không muốn để ý tới những thứ này, vứt bỏ tất cả, y chỉ muốn đem cậu ôm vào trong ngực.
Sau lưng ấm áp càng làm Biên Bá Hiền cảm thấy dễ chịu cả về thể xác lẫn tinh thần.
Đáng tiếc thời khắc thoải mái luôn rất hay bị đánh loạn, Phác Xán Liệt bất giác mở mắt, cả người ôm lấy Biên Bá Hiền ngã nhào một bên.
Biên Bá Hiền giật mình, dưới sự che chắn của Phác Xán Liệt, cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, Phác Xán Liệt cũng đồng dạng, thở hổn hển nhìn người đứng cách đó không xa.
Là Tỉnh Lạc Trinh.
"Nương..."
Tỉnh Lạc Trinh trừng mắt với Phác Xán Liệt, nàng không phải không phát hiện hai người lén chạy ra ngoài, muốn nàng đối với ma yên tâm đó là chuyện tuyệt đối không thể, theo hai người đi thẳng tới đây, biết được mối quan hệ này không hề đơn giản càng khiến nàng nghĩ Phác Xán Liệt có ý đồ.
Hai người vội vã đứng lên, Biên Bá Hiền muốn mở miệng giải thích, lại đột nhiên cảm thấy phần eo cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống, hoảng hốt thấy hông mình từ khi nào đã bị một sợi dây trói chặt.
Tỉnh Lạc Trinh hung hăng kéo mạnh, lập tức đem Biên Bá Hiền đến bên cạnh mình.
Cũng không thể trách Biên Bá Hiền, người khiến nàng tức giận chỉ có Phác Xán Liệt.
"Người ma giới quả nhiên không một ai tốt! Ngươi tận lực tiếp cận con ta rốt cuộc là muốn làm gì?"
Phác Xán Liệt kinh sợ, y tuyệt đối không thể hạ thủ với Tỉnh Lạc Trinh, dù sao hiện tại quan hệ giữa y và Biên Bá Hiền đã bị phát hiện, vốn muốn được tán thành, tuy nhiên riêng chuyện mình là người ma giới đã mang lại khó khăn rồi, bây giờ mà hạ thủ, chỉ khiến Tỉnh Lạc Trinh oán hận càng sâu.
"Bá mẫu, không phải như người nghĩ!"
"Vậy còn có thể là thế nào?!"
Tỉnh Lạc Trinh vung một dao, Phác Xán Liệt tức thời tránh thoát, còn là bị dọa đến mãnh liệt thở dốc, đao pháp thật sự quá nhanh!
"Nương! Người không nên như vậy! Hai người bọn con..."
"Con câm miệng!"
Biên Bá Hiền nhất thời sững sờ, mà Tỉnh Lạc Trinh lúc này cũng quay sang cậu.
"Hiền nhi, ta không ngại con có đoạn tụ hay không, con dù có cùng nam nhân yêu đương ta tuyệt nhiên sẽ không cản trở! Thế nhưng! Hắn là người ma giới! Với hắn thì tuyệt đối không được!"
Dứt lời liền nhìn về phía Phác Xán Liệt.
"Nếu như không muốn chết, hãy mau cút về ma giới của ngươi đi! Hiền nhi, theo ta về nhà!"
Hung hãn kéo cánh tay Biên Bá Hiền, muốn đem người mang đi, Biên Bá Hiền lại cố gạt tay khỏi mẫu thân mình.
"Con không muốn!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro