Chương sáu - Đoạn tụ


Trên đường đến Hoàng thành, Phác Xán Liệt sắc mặt vẫn không hề tốt lên, nữ nhân kia quá mức kỳ quái, một người bình thường làm sao có thể có được pháp khí mạnh như vậy.

Hơn nữa y chung quy cảm thấy, pháp khí này hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi.

Biên Bá Hiền đi bên cạnh giật tay Phác Xán Liệt một cái.

"Sao vậy?"

Cậu đem ánh mắt trong suốt nhìn Phác Xán Liệt khiến lòng y bất chợt run lên.

Đối với dáng vẻ này của Biên Bá Hiền, chẳng biết tại sao, vừa mới bắt đầu liền cho y một loại tư tưởng đã từng quen biết, đang lúc ngây người, lại phát hiện mắt trái của cậu xuất hiện một tia hồng quang.

Phác Xán Liệt cau mày.

"Mắt ngươi?!"

Biên Bá Hiền hốt hoảng, theo bản năng che mắt trái của mình.

"Mắt? Mắt ta làm sao?"

"Lấy tay ra ta nhìn một chút."

Thừa dịp Phác Xán Liệt không chú ý, Biên Bá Hiền len lén dụng pháp tắt đi hồng quang. Đã tới đây nhiều ngày như vậy, cậu cơ hồ cũng quên mất bản thân là dị đồng.

"Thế nào?"

Biên Bá Hiền lấy tay ra.

Thấy mắt cậu không có bất cứ dị thường nào, Phác Xán Liệt thoáng sửng sốt.

"Không có gì."

Vừa rồi là ảo giác sao?

Biên Bá Hiền lặng lẽ thở phào, hôm nay xem như may mắn, sau này cậu nhất định phải cẩn thận hơn.

"Hắc, nhiều người quá!"

Tinh Uyển Lặc nhìn về phía xa xa, đoàn người báo danh kéo dài tưởng chừng vô tận.

"Trận tỉ thí này xem ra không nhỏ."

Phác Xán Liệt cười hài lòng.

"Càng lớn càng tốt."

Một trận tỉ thí không phân năng lực, tới báo danh sẽ được tham gia, lên sàn đấu mới biết ai mạnh ai yếu, hơn nữa còn được tổ chức bên trong Hoàng thành, ngay từ đầu đã xác định sẽ cực kỳ phô trương.

"Cho ta nhìn cổ tay một chút."

Ở bàn báo danh, một nam tử ngồi ngậm nhánh cây, tay cầm bút lông phe phẩy, dáng vẻ đặc biệt lười nhác hướng Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt mở miệng.

Hai người suốt đoạn đường đến đây nhận qua không ít ánh mắt dò xét, thậm chí có một nữ tử còn kinh ngạc kêu lên.

"Đoạn tụ??"

Biên Bá Hiền cúi mặt xấu hổ, cậu và Phác Xán Liệt không thể tách tay nhau ra, đau đớn như vậy ai có gan muốn cảm thụ lại chứ.

Hai người đưa tay đến trước mặt nam tử kia, dùng tay còn lại vén tay áo.

Khi người xung quanh nhìn thấy cổ tay Phác Xán Liệt đều đồng loạt cả kinh, pháp lực này có lẽ là mạnh nhất trong số những người họ đã từng gặp, huống chi nhìn dáng dấp y cùng lắm chỉ mới hai mươi mấy tuổi.

Phác Xán Liệt trời ban tuấn tú, nữ tử lướt mắt qua liền đỏ mặt, gan lớn muốn tiến đến chào hỏi, lại thấy y nắm tay Biên Bá Hiền không buông, vì vậy đành ngậm ngùi bỏ đi ý định. Hai người bọn họ tuy nói đều là nam nhân, nhưng thật khiến người ta cảm thấy xứng đôi, khó trách nghĩ theo hướng khác.

Nam tử kia dĩ nhiên đối với Phác Xán Liệt cũng thoáng sửng sốt, sau đó liếc mắt qua cổ tay Biên Bá Hiền thì biến sắc hẳn.

"Các ngươi muốn tham gia tỉ thí hai người?"

Phác Xán Liệt gật đầu.

Nam tử kia cười ha hả, tràn đầy ý tứ giễu cợt.

"Pháp lực yếu như vậy ta nghĩ ngươi hay là thôi đi, mau về nhà làm việc cần làm."

Phác Xán Liệt nhướng mày, rõ ràng nổi giận.

Y đập tay trái xuống bàn, bàn đá trong nháy mắt vỡ nát, đặt ánh mắt sắc bén lên người nam tử trước mặt đang kinh sợ, y cúi đầu, nhấn mạnh từng chữ.

"Có ta ở đây, xem ai dám động vào người này."

Biên Bá Hiền pháp lực yếu, tham gia tỉ thí đối với cậu chính là một trong những cách hữu ích để tôi luyện, để cậu một mình tỉ thí thì rất dễ mang trọng thương, nhưng hiện tại đã có Phác Xán Liệt thời thời khắc khắc bên cạnh bảo vệ, dĩ nhiên không giống nhau rồi.

Nói xong, Phác Xán Liệt cũng kéo Biên Bá Hiền đi vào, Tinh Uyển Lặc đứng ở phía sau bắt đầu cười nhạo.

"Ta nói này huynh đệ, nhanh ghi chép lại báo danh của hai người bọn họ đi! Ngươi chọc người cũng phải biết lựa người mà chọc, có biết y là ai không?"

Nam tử kia lắc đầu, tỏ ý không biết.

"Chính là ma thiếu do ma đế đường đường thân phong, còn người bên cạnh y, ừm... nhân gia tiểu tức phụ!"

Phác Xán Liệt giờ phút này không có ở đây, Tinh Uyển Lặc liền không chút kiêng kỵ, mặc dù sẽ không gây ra chuyện gì, nhưng nếu để cho y nghe được, cậu chắc chắn kiểu gì cũng bị đem nấu thành món ăn.

Phía này, người trực tiếp được nghe lý lịch của Phác Xán Liệt thì triệt để sửng sốt, người xung quanh nghe lỏm dĩ nhiên không tránh khỏi hai mắt trợn to. Ma thiếu ai mà không biết, còn nghe nói y từng một mình đối kháng với mười người có hai trăm năm tu vi, mặc dù bản thân cũng bị thương nhẹ, nhưng kết quả vẫn là toàn thắng.

Nam tử kia không dám nói gì nữa, nhặt bút từ trên mặt đất lên khẩn trương viết tên Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền.

Ở đâu đó trong hoàng cung, Biên Bá Hiền một bên nhận lấy ánh mắt từ người xung quanh, một bên còn sững sờ bởi câu nói của Phác Xán Liệt lúc nãy.

Câu nói đó, chẳng phải rất dễ khiến người khác lầm tưởng sao...

"Ngươi đâu cần vì ta mà nổi giận."

Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt mặt mày đen như bao công, nghe y từ tốn lên tiếng đáp.

"Ngươi mặc dù pháp lực yếu, cũng không có nghĩa là ngươi không đủ tư cách đứng trên đài, huống hồ tên đó dùng giọng điệu cười cợt để thoái thác, thật sự rất đáng để tức giận."

Biên Bá Hiền mỉm cười, trong ngực cảm thấy ấm áp.

Bất tri bất giác, cậu hoàn toàn không biết chuyện mình nắm tay Phác Xán Liệt ngày càng chặt.

Hai người theo binh lính đi tới một chỗ riêng biệt trong hoàng cung, mỗi người sau khi báo danh ngoại trừ cung điện triều chính không được tự ý ra vào thì đều sẽ được đưa tới khu vực sân tập, đây là nơi đủ riêng tư để thuận lợi bàn bạc chiến thuật và tu luyện thuật pháp mà không sợ đối thủ để ý.

Suy xét tình hình, nếu chỉ có một mình Phác Xán Liệt, trận tỉ thí này xem như nắm chắc phần thắng. Thế nhưng hiện tại bên cạnh y còn có Biên Bá Hiền, nhất định phải vì cậu mà cân nhắc kỹ lưỡng, chưa kể tình trạng tay của hai người bây giờ chính là như tăng thêm độ khó.

Bất quá vừa vặn Biên Bá Hiền có được Quy Nguyệt, vậy nên trước tiên phải tìm cho cậu một quyển khúc phổ, sau đó bàn bạc đến chuyện công kích và tránh thoát ra sao.

"Ngày ở trên đài, ngươi tận lực bảo vệ bản thân, không cần lo cho ta, nếu như ngươi không tự bảo vệ được thì lên tiếng, ta sẽ yểm trợ ngay. Tuy nhiên cũng không có nghĩa ta đủ khả năng bảo vệ ngươi chu toàn, tốt nhất tự ngươi phải thật cảnh giác, đừng để đối phương có cơ hội đả thương ngươi."

Biên Bá Hiền mơ hồ gật đầu.

"Đi thôi, chúng ta đến tàng thư các."

Ở trong tàng thư các của hoàng cung tìm nửa ngày, Phác Xán Liệt rốt cuộc tìm được một quyển tỳ bà khúc phổ, vốn dĩ trong các loại pháp khí, đa số là cầm tiêu sáo trúc, tỳ bà rất ít gặp, chẳng trách bọn họ phải tìm lâu như vậy.

Phác Xán Liệt cùng Biên Bá Hiền bước vào một gian phòng ở tàng thư các, biến chỗ này thành nơi để hai người tu luyện, cửa đã được làm phép, cho dù người bên trong có thi triển pháp thuật cũng sẽ không ảnh hưởng đến người bên ngoài.

"Qua đây ngồi xuống."

Biên Bá Hiền theo lời ngồi xếp bằng bên cạnh Phác Xán Liệt.

"Tay của chúng ta bị trói buộc, tuy nói ta không thể phát huy toàn bộ sức mạnh, nhưng cũng sẽ không để cho mình gặp bất lợi, chỉ là với ngươi thì tương đối phiền phức, vì vậy hiện tại ngươi cần học một chiêu thức điều khiển Quy Nguyệt."

Đúng thật rất khó, tay dính sát với nhau, mà tỳ bà phải dùng hai tay mới khảy được đàn.

"Chiêu gì?"

Phác Xán Liệt nhếch môi.

"Gian không."

Biên Bá Hiền ngây người, cậu dĩ nhiên biết đến gian không, thế nhưng bởi vì pháp lực yếu mà không thể luyện thành. Gian không là một loại pháp thuật thuộc cấp tương đối thấp, dựa vào niệm lực và pháp lực tương đương thôi động khiến cho vật thể hoàn toàn chịu khống chế của người điều khiển.

"Ngươi hiện tại chỉ còn cách luyện bằng được phương pháp chế ngự Quy Nguyệt."

Phác Xán Liệt đem Quy Nguyệt đặt trước mặt Biên Bá Hiền.

"Luyện được chiêu này, lúc lên đài dù ta có dụng pháp thì ngươi cũng có thể dễ dàng đổi tay mà điều khiển Quy Nguyệt."

Biên Bá Hiền nhanh chóng gật đầu.

"Được, chúng ta trước tiên luyện bằng tay trái của ngươi."

Tay trái của Biên Bá Hiền chính là đang cùng tay phải của Phác Xán Liệt dính chung một chỗ.

"Bây giờ, nín thở tập trung suy nghĩ, đem pháp lực bên trong cơ thể ngươi theo tay trái chuyển vận ra ngoài."

Biên Bá Hiền thở ra một hơi, dồn hết thảy lực chú ý tập trung ở tay trái.

Cảm thụ được đầu ngón tay hơi nóng, Biên Bá Hiền có thể hình dung được pháp lực đang chậm rãi đi ra.

Phác Xán Liệt mỉm cười.

"Tốt, giờ thì khống chế pháp lực chuyển đến Quy Nguyệt."

Biên Bá Hiền làm theo lời y, nỗ lực khống chế pháp lực, tuy không hẳn ổn định, nhưng Quy Nguyệt cũng có chút nhúc nhích.

Qua gần hai giờ đồng hồ, Biên Bá Hiền mới nâng được Quy Nguyệt, đại khái thêm vài lần, cùng với Phác Xán Liệt bên cạnh nỗ lực hướng dẫn, cuối cùng cậu đã có thể khống chế Quy Nguyệt ổn định hơn.

"Động thủ."

Biên Bá Hiền nghe vậy nhẹ nhàng giật giật ngón tay, đột nhiên cảm giác đầu ngón tay như đụng phải vật gì. Phác Xán Liệt lại cười.

"Đụng rồi sao?"

Biên Bá Hiền không có từ ngữ nào đủ để diễn tả sự hài lòng vào thời khắc này, cậu biết, đầu ngón tay của mình rõ ràng đã có thể chạm được vào Quy Nguyệt.

"Di chuyển Quy Nguyệt đến trước mặt ngươi đi, thử xem có thể khảy đàn không."

Biên Bá Hiền gật đầu, đem Quy Nguyệt đưa đến trước mặt, tay trái chậm rãi sờ tới dây cung, sau đó tay phải nhẹ nhàng quạt một cái.

Thành công!

"Được rồi, giờ chúng ta luyện tay phải."

...

Chạng vạng.

Tinh Uyển Lặc ở ngoài cửa đợi đã lâu mới nhìn thấy Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền từ tàng thư các đi tới.

"Các ngươi xảy ra chuyện gì, hết một ngày vẫn ở lì bên trong, các ngươi không biết là ở..."

Phác Xán Liệt đen mặt vội vàng cắt đứt.

"Thu hồi suy nghĩ xấu xa của ngươi đi!"

Biên Bá Hiền đứng một bên chẳng hiểu Tinh Uyển Lặc muốn nói gì, cũng nghĩ mình không cần phải bận tâm lắm.

"Chúng ta đi ăn gì trước đã."

Biên Bá Hiền mở miệng nói, ở bên trong tròn một ngày đêm, bụng cậu sớm rất đói rồi.

"Được, đi thôi!"

Bởi vì pháp lực khống chế của Biên Bá Hiền cơ bản không thuần thục, cho nên hai người hao phí thật nhiều sức lực mới khiến cậu đối với một chiêu gian không này sử dụng thành công.

Cơm nước vừa được bưng tới, Tinh Uyển Lặc đã bắt đầu cắm mặt ăn. Phải nói khẩu vị nhân giới đúng là cực phẩm, ở ma giới hoàn toàn không thể nào sánh được, mới đến đây vài ngày mà cậu cảm giác mình như mập thêm một vòng.

Phác Xán Liệt hiện tại bận rộn suy nghĩ ngày mai phải hướng dẫn Biên Bá Hiền sử dụng kiếm ra sao, trận tỉ thí này bắt buộc phải so kiếm, mà Biên Bá Hiền căn bản không biết dùng, Phác Xán Liệt có điểm lo lắng.

Còn đang nghĩ ngợi, bất thình lình một muỗng canh được đưa tới bên miệng.

Biên Bá Hiền liếm môi nhìn y.

"Canh này mùi vị không tệ, ngươi nếm thử đi."

Phác Xán Liệt ngây người.

"Vậy sao? Để ta nếm thử."

Uống muỗng canh Biên Bá Hiền đưa tới, Phác Xán Liệt chép miệng, gật đầu.

"Ừ! Không tệ."

Hai người bọn họ chính là không biết, hành động này đều bị người ở bàn bên cạnh nhìn chằm chằm.

Tình cảm tốt thật, ăn một bữa cũng phải tay trong tay đút đồ ăn cho nhau.

"Ngươi muốn ăn món nào?"

Phác Xán Liệt đang rất đói, nghe Biên Bá Hiền hỏi thì không hề cự tuyệt, chỉ chỉ thức ăn trên bàn.

Biên Bá Hiền gắp thức ăn từ món Phác Xán Liệt chọn đưa tới miệng y, y vừa nghĩ kế sách ngày mai tu luyện, vừa há miệng ăn lấy.

Người ở bàn bên cạnh rốt cuộc không đủ sức tiếp tục nhìn hai người nữa, thật tình cảm thấy hơi nghẹn.

Nam tử này suy nghĩ lắm mới can đảm nhìn về phía nữ tử của mình mở miệng, chỉ là không ngờ bị đối phương thẳng thừng tặng một cái tát.

"Không biết xấu hổ!"

Nam tử khóc không ra nước mắt.

Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt hoàn toàn không biết hành động của mình từ lâu khiến người xung quanh cực kỳ lúng túng, mà Tinh Uyển Lặc chỉ một mực len lén cười, không hề có ý ngăn cản hai người bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro