Chương 2
Gần đây Kim Mingyu rất hay cười ngây ngô
Giống như lúc này, mặt hắn vừa ngốc nghếch vừa tràn đầy vui sướng, Kim Junyi nhìn bộ dạng này của hắn, có chút không biết nói sao “Này, đối tượng xem mắt kia của anh hợp ý cậu như vậy à?”
Sau khi nghe hai chữ “đối tượng”, Kim Mingyu lập tức trừng mắt liếc anh họ mình một cái “Gì mà đối tượng này đối tượng nọ, chính anh bảo em đi thay, anh đừng có mà hối hận”
“Ơ, anh còn chưa nhìn thấy người ta...” Sắc mặc Kim Junyi đen như đáy nồi “Hơn nữa anh cũng không muốn nói chuyện yêu đương”
“Ai quan tâm anh, anh đừng cản trở em là được” Kim Mingyu hừ lạnh một tiếng, quan hệ của hắn và Kim Junyi chính là như vậy. Kim Junyi đã vì hắn theo đuổi người ta lâu như vậy còn chưa theo được tới tay, suốt ngày cười nhạo hắn
Kim Junyi trợn mắt nhìn hắn, nhỏ giọng lầm bầm “Anh thấy người ta cũng chưa có coi trọng cậu”
“Cái gì?!” Kim Mingyu hét to, một bộ dáng muốn cùng Kim Junyi đánh nhau “Kim Junyi anh ít khiêu khích em lại! Làm sao anh biết Seokmin không thích em?”
Kim Junyi giơ hai tay lên đỉnh đầu biểu thị đầu hàng, với kích thước cơ thể này của Kim Mingyu, hắn ta đánh không lại
“Đi đi, đi đi, anh ở đây chờ tin tốt của cậu”
Kim Mingyu liếc hắn, nhìn qua thời gian, từ trên ghế đứng dậy “Em đi trước, sắp đến giờ anh Seokmin tan sở rồi. Đừng quên tính tiền nha, anh họ thân mến”
Kim Mingyu nói xong mang balo lên lưng đi mất, căn bản không cho Kim Junyi cơ hội nói chuyện, người đàn ông nhìn đồ ăn bừa bộn trên bàn, ngoài cười nhưng trong không cười “Thằng nhóc thối...”
_______________________________
Lee Seokmin năm giờ tan làm, bốn giờ năm mươi Kim Mingyu đã đến trước cửa công ty cậu. Hắn ở dưới lầu buồn chán lướt điện thoại, chủ yếu là xem lại tin nhắn của mình và Lee Seokmin. Cuối giao diện trò chuyện là cái sticker hắn gửi cho cậu, một con cún trắng làm nũng, trên mặt còn có hai nốt ruồi, rất giống với Lee Seokmin
Cô nàng lễ tân đã sớm quen mặt với hắn, thấy hắn đến lại cười hỏi hắn có muốn uống nước không, Kim Mingyu lắc đầu, tầm mắt xuyên qua đám người, dừng lại trước cửa thang máy
Từng đợt đừng đợt người từ thang máy bước ra, vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh Lee Seokmin. Kim Mingyu thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ lớn trên đại sảnh, cuối cùng nhìn kim giây chầm chậm chuyển động mà ngẩn người
Vào thời điểm kim phút chỉ số 10, Kim Mingyu rốt cục không chịu được nữa bèn gửi tin nhắn cho Lee Seokmin
Mingyu: Anh còn chưa tan làm sao?
Hắn cầm dị động đợi rất lâu, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm gì. Cô nàng lễ tân nhìn vẻ mặt mất mát của hắn, nói “Tăng ca là chuyện rất bình thường, anh đợi thêm lát nữa xem sao”
Kim Mingyu bất lực gật đầu, đối với chuyện này hắn từ chối cho ý kiến
Lại qua tiếp chừng hai mươi phút, Kim Mingyu đã bắt đầu nảy ra suy nghĩ muốn lên tầng tìm Lee Seokmin, may mà lần này cửa thang máy mở, Lee Seokmin từ bên trong bước ra
Hôm nay cậu mặc áo khoác dạ màu nâu, dáng người thon dài, trên cái mũi cao thẳng có một cái kính gọng đen, dáng vẻ rất giống sinh viên đại học. Kim Mingyu nhìn theo cậu, nhất cử nhất động đều bị hắn thu vào trong đáy mắt
Hôm nay tâm trạng anh ấy không tốt lắm, Kim Mingyu thầm nghĩ
Lee Seokmin nhìn chằm chằm mặt đất, đi đến gần cũng chưa phát hiện ra Kim Mingyu, đang định bước về phía trước thì hắn gọi “Anh Seokmin!”
Lee Seokmin quay đầu lại, thấy nam sinh viên trên lưng còn đeo cặp sách
Cậu cũng không nhớ rõ từ khi nào Kim Mingyu đã bắt đầu xưng hô không kính ngữ với cậu, chỉ gọi là “anh Seokmin”. Có đôi khi ngay cả “anh” cũng không thèm kêu, xưng hô thân mật thành “Seokmin” vậy thôi
“Mingyu à, hôm nay không phải đi học sao?” Lee Seokmin đích thị là mệt chết đi, báo cáo công ty xảy ra vấn đề, cậu là tổ trưởng phụ trách mảng này, đương nhiên là bị liên lụy
“Buổi chiều em không có tiết” Kim Mingyu đưa tay muốn tiếp nhận cái túi từ trong tay đối phương, lại bị cậu bình tĩnh yên lặng né tránh
“À, ra vậy” Lee Seokmin không biết đang nghĩ gì, lẩm bẩm nói “Thật là tốt”
Kim Mingyu có thể cảm nhận được áp suất thấp bên người Lee Seokmin, giống như xung quanh cậu là những đám mây đen nghịt, vì thế hắn tự giác im miệng, đi theo Lee Seokmin ra cửa công ty
“Tối nay mình cùng nhau ăn cơm đi?” Kim Mingyu nhìn bộ dáng không tập trung của Lee Seokmin, chần chừ một lúc vẫn là hỏi ra miệng
Lee Seokmin do dự trong chốc lát, ngày mai là thứ năm, nhân viên đáng thương này vẫn phải dậy sớm đi làm. Nhưng hôm nay thực sự quá mệt mỏi, đi thả lỏng một chút chắc là vẫn được?
Nghĩ như vậy, Lee Seokmin gật đầu, nhẹ nhàng nói “Được”
Bọn họ tìm đến một quán ăn gần đó, nổi tiếng với món canh sườn hầm. Hai người chọn vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, bên ngoài đối diện với một con sông nhỏ uốn lượn, mặt trời còn chưa lặn, ánh nắng phản chiếu trên mặt sông, gợn sóng nhẹ nhàng
Lee Seokmin tựa trán lên cửa sổ, nhìn dòng xe kẹt cứng trên đường, hàng người đi đi lại lại, thở dài một hơi thật sâu. Mái tóc cậu mềm mại vểnh lên, một phần dính vào trán, một phần dán trên song cửa số, hơn nữa hôm nay cậu còn đeo kính, trông rất là ngoan
“Hôm nay anh có chuyện gì không vui à?” Kim Mingyu hỏi, hy vọng cậu có thể kể cho hắn nghe
Lee Seokmin ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, vẫn lười biếng tựa vào cửa sổ, nhưng mà cậu hơi nghiêng về phía Kim Mingyu bên này một chút, bỗng nhiên cười nói “Rõ ràng như vậy sao?”
Kim Mingyu im lặng, Lee Seokmin lại tiếp tục lầm lầm làu bàu “Mingyu à, em nên quý trọng thời gian đi học hiện tại của mình đi”
Hai người không dừng lại ở chủ đề này quá lâu, canh sườn hầm khoai tây nóng hổi đã được mang lên, mùi hương bay vào mũi, khoai tây mềm nhừ, nước canh tươi ngon hầm ra từ xương. Lee Seokmin rót một ly rượu soju, trước tiên cậu buồn bực uống một ngụm, sau đó cắn một miếng thịt sườn hầm mềm, phát ra một tiếng cảm thán thỏa mãn
Kim Mingyu nhìn vẻ mặt cậu đã dịu đi rất nhiều, tâm tình hắn cũng buông lỏng vài phần, gắp một miếng bánh gạo chiên vào bát Lee Seokmin. Hắn đã quen biết Lee Seokmin được hai tháng, rất nhiều thứ bất tri bất giác đều trở thành thói quen
Tương tự, hắn cũng biết rõ tửu lượng của Lee Seokmin, nghe thấy Lee Seokmin gọi thêm chai rượu thứ ba, hắn liền nói không cần với nhân viên phục vụ, lại nhìn nhân viên một cái, người đó liền thức thời lui vào trong. Mặc cho Lee Seokmin làm loạn thế nào cũng không phản ứng cậu nữa
“Mingyu! Tại sao không cho anh gọi rượu!” Lee Seokmin uống rất nhiều, cả khuôn mặt đã trở nên phiếm hồng, lúc nói chuyện ánh mắt bắt đầu mơ hồ không thể tập trung
“Anh Seokmin, không thể uống nữa”
“Anh chưa có say.... Anh vẫn còn có thể uống!” Lee Seokmin nói chuyện đã trở nên chầm chậm nuốt âm, giọng rất lớn, còn xua tay với Kim Mingyu, ý bảo cậu vẫn còn tỉnh táo
“Em biết anh không say, nhưng anh không thể cứ hét lên như vậy nữa” Kim Mingyu hiện tại rất hiểu rõ đạo lý không cùng người say rượu tranh luận, rất vô dụng. Hắn chỉ biết ngăn cản không cho Lee Seokmin tiếp tục uống thôi
Bây giờ suy nghĩ trong đầu Lee Seokmin chạy rất loạn, một giây trước còn đang mời rượu Kim Mingyu, một giây sau đã bắt đầu nói về tên tiền bối trong công ty “A.... Rõ ràng là hắn ta đưa tài liệu sai lệch cho anh, tại sao lại chỉ trách một mình anh?”
“Làm xong hắn ta cũng không kiểm tra lại.... Anh có phải là người đi họp lúc đó đâu”
Lee Seokmin nghĩ đến chuyện này lập tức cảm thấy tủi thân oan ức, vốn không phải vấn đề của tổ bọn họ, nhưng hôm nay vẫn bị cấp trên hung hăng giáo huấn. Người ở trên sẽ không quan tâm chân tướng, chỉ quan tâm kết quả
“Thật sự.... còn không bằng để anh tự làm... ưm” Lee Seokmin oán giận không ngừng, tốc độ nói càng lúc càng chậm, cuối cùng bị người kéo vào trong lồng ngực nên liền im lặng
“Không phải lỗi của anh” Kim Mingyu nhìn hốc mắt người trước mặt hồng hồng, chưa kịp phản ứng bản thân đã tiến đến ôm lấy đối phương. Lee Seokmin so với hắn thấp hơn một chút, khi ôm hắn có thể nhìn rõ sau gáy cậu, xúc cảm khi chạm vào eo cậu rất tốt, là vòng eo đã luyện tập qua, có một lớp cơ mỏng rất vừa phải
Bầu không khí như vậy thích hợp nhất để hôn môi. Kim Mingyu cúi đầu hôn lên cánh môi Lee Seokmin, rất nhanh đã tách ra, thậm chí cả mùi rượu trong miệng cậu hắn cũng chưa nếm được
Lee Seokmin thoạt nhìn rất lơ mơ, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm Kim Mingyu, có thể là bị hắn dọa sợ, đương nhiên càng nhiều là bởi vì say rượu. Kim Mingyu không dám nhìn Lee Seokmin, hắn dời tầm mắt đi, cảm thấy mặt mình rất nóng. Sao mình có thể thừa lúc anh ấy say rượu mà...
“Mingyu à...” Lee Seokmin gọi tên hắn
Kim Mingyu mạnh mẽ quay đầu lại, Lee Seokmin thuận lợi vòng tay lên cổ hắn, tự áp người đến trên người hắn, sau đó nhắm mắt lại, một lần nữa hôn lên môi hắn
Hương rượu nồng đậm truyền vào khoang miệng, Kim Mingyu mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn Lee Seokmin đang chủ động hôn hắn. Môi đối phương thật mềm, cảm giác khi hôn thật tuyệt. Đầu lưỡi cậu thử thăm dò trên môi hắn, trên cánh môi mím chặt ngập ngừng nhẹ nhàng liếm lên, giống như đang nhấm nháp một món ngon nào đó
Kim Mingyu sau khi lấy lại tinh thần lập tức giữ đầu Lee Seokmin lại, tước đoạt quyền chạy trốn của đối phương. Tiếp đó hắn hé miệng, đầu lưỡi tham lam tiến vào, dùng cùng phương pháp của Lee Seokmin liếm môi đối phương, môi lưỡi mềm mại giao triền, nước bọt hòa vào nhau chảy ra một ít theo khóe miệng
“Ưm” Lee Seokmin mở mắt ra, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc không rõ ý tứ, Kim Mingyu nghe mà trong lòng ngứa ngáy
Mặt cả hai người bọn họ đều đỏ, da thịt chạm vào khi hôn nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương cũng giống như mình, ngay cả tâm tình khẩn trương hiện tại đại khái cũng như nhau. Trong miệng Kim Mingyu tràn ngập hương vị rượu soju, tuy rằng đêm nay hắn không hề uống, nhưng bởi vì nụ hôn của Lee Seokmin mà hắn cũng say không kém
Hai người không biết xấu hổ hôn nhau rất lâu, đến khi tách ra còn dinh dính vào người nhau, mổ mổ vài cái nữa. Cho đến khi nhìn thấy người phục vụ đứng bên quầy lễ tân, hắn mới nhớ ra bọn họ còn đang ở bên ngoài
Kim Mingyu ngượng ngùng cười với người phục vụ, sau đó tự nhiên ôm lấy Lee Seokmin còn đang mơ màng mềm nhũn vì nụ hôn, hỏi “Anh, mình về nhé?”
Lee Seokmin so với trước đó đã tỉnh táo hơn không ít, thẹn thùng lau lau nước bọt dính trên khóe miệng, gật đầu với Kim Mingyu
Bọn họ rời khỏi quán ăn giống như đang chạy trốn, nắm lấy tay nhau. Kim Mingyu giữ tay cậu rất chặt, mà Lee Seokmin khi chạy đến bên lề đường lại yên lặng đưa bàn tay mình vào tay Kim Mingyu, cùng hắn mười ngón đan xen. Kim Mingyu được yêu mà sợ, hắn trầm mặc trong chốc lát mới hỏi “Tại sao anh lại hôn em?”
Lee Seokmin hỏi lại “Mingyu à, là em hôn anh trước mà, đúng không?”
Kim Mingyu dường như không quá hiểu tại sao Lee Seokmin lại hỏi đến vấn đề này, một cơn gió đêm thổi qua, hắn nhíu nhíu mày, nắm tay Lee Seokmin kéo vào túi áo khoác của mình, thẳng thắn nói “Đương nhiên là bởi vì em thích anh, anh không biết sao?”
Không biết là ai ngừng chân lại trước, đèn đường màu vàng chiếu lên trên người bọn họ, dưới ánh sáng nhu hòa đó, Kim Mingyu nhìn thấy Lee Seokmin cười rộ lên “Anh biết”
Lee Seokmin nói xong thì im lặng, Kim Mingyu đợi một hồi lâu cũng không chờ được câu tiếp theo, hắn có chút thất vọng, nhấc chân định bước tiếp về phía trước, lúc này Lee Seokmin mới túm lấy tay hắn
“Anh cũng thích Mingyu” Hắn nghe thấy Lee Seokmin nói như vậy
Kim Mingyu quay đầu lại, không thể tin được nhìn Lee Seokmin, ửng hồng trên mặt cậu so với lúc nãy phai nhạt đi rất nhiều, hắn không biết có phải vì say rượu nên Lee Seokmin mới nói như vậy hay không
Lee Seokmin dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, một lần nữa nghiêm túc nói với hắn “Mingyu, anh cũng thích em”
Nói xong câu đó, cậu cảm thấy bàn tay đang nằm tay mình siết chặt. Kim Mingyu rất vui, giống như muốn bế cậu xoay vòng dưới ánh đèn đường, hắn thực sự đã làm như vậy
“Chúng ta hiện tại tính là đang hẹn hò đúng không?” Kim Mingyu thả người trong lòng xuống, hỏi. Lee Seokmin giống như đang vuốt lông một chú chó size lớn đang hưng phấn trước mặt, sau đó gật đầu “Ừm....có muốn đến nhà anh không? Bạn trai ơi?”
“Tất nhiên là muốn” Kim Mingyu tận lực biểu hiện rụt rè một chút, nhưng Lee Seokmin vẫn nhìn thấy được cái đuôi sau lưng hắn đang vẫy điên cuồng, cậu cầm tay Kim Mingyu “Đi thôi, chúng ta về nhà”
______________________________
Tiểu kịch trường:
Kỷ Mễ Khuê: Anh, em không nghe rõ vừa nãy anh nói gì. Anh nói lại lần nữa được không?
Lý Thuyết Mễ: ?
Lý Thuyết Mễ: Anh nói về nhà
Kỷ Mễ Khuê: Không phải câu này
Lý Thuyết Mễ: Em có muốn đến nhà anh không?
Kỷ Mễ Khuê: Muốn, nhưng cũng không phải câu này
Lý Thuyết Mễ: ... Hay là để em tự về nhà em đi
Kỷ Mễ Khuê: Anh..... Sao anh lại như vậy, rõ ràng anh biết em muốn nghe câu gì, anh...
Lý Thuyết Mễ: Thích em
Kỷ Mễ Khuê (cảm thấy mỹ mãn cười ngô nghê): Ừm, em cũng vậy
*Tác giả chơi chữ đồng âm, Mễ trong tên hai đứa ở đây có nghĩa là hạt gạo, Kỷ là tiếng kêu chíp chíp, Lý là quả mận. Không có nghĩa cụ thể đâu, nghe cho nó cute vậy thoy
Chương sau là chương H
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro