Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Chương 27: Để cho tình yêu chơi cùng bạn[13]
Tuy rằng cô ấy không có làm cái gì với Lăng Trạch, chỉ có điều Lăng gia lại nhiều lần xảy ra chuyện.
Lăng Trạch cũng phát hiện có gì đó không đúng, trở về tra xét kĩ một hồi mới biết được là Mộc gia làm.
Tuy rằng Lăng gia kém hơn Mộc gia một chút, nhưng mà hai nhà đối chọi cũng chưa chắc rằng Mộc gia sẽ thắng Lăng gia.
Sau khi ba Lăng biết được Mộc gia lại có thể vô cớ chèn ép mình liền nổi trận lôi đình, từ đây hai nhà Lăng - Mộc bắt đầu thành địch nhân thực sự.
Niệm Mị đứng ở trên ban công ký túc xá, cầm ly cà phê trong tay uống, tươi cười dịu dàng an hòa.
Giản Diệp Ni, tâm nguyện của cô đã hoàn thành!
Mộc Duyệt Nhi yêu tôi, Lăng Trạch cũng thích tôi.
Tình yêu kiếp trước, kiếp này không chết không ngừng.
Uống xong ly cà phê, Niệm Mị ngẩng đầu nhìn không trung âm trầm.
Trời muốn mưa rồi!
Niệm Mị gọi điện thoại cho Kim Ni.
"Mommy, con muốn tổ chức một bữa tiệc!"
"Vì sao thế? Bảo bối!"
"Mommy, con sắp qua mười tám!"
"Không phải còn đến một tháng nữa sao?"
"Con muốn làm trước! Liền định ở cuối tuần này đi!"
"Ok, bảo bối con muốn long trọng hay là khiêm tốn?"
"Long trọng!"
"Được rồi! Bảo bối liền chờ tin tức tốt từ mommy nha!"
Niệm Mị tắt điện thoại, nụ cười dịu dàng quyến rũ.
Một con mèo nhỏ nhảy tới trên vai cô.
"Meoz ~" chủ nhân!
Niệm Mị sờ sờ đầu nhỏ của nó
"A Li, chúng ta phải rời khỏi rồi!"
Thật nhanh, cuối tuần cũng đã đến.
Tiệc sinh nhật được tổ chức ở trong căn biệt thự của Giản gia, người trong xã hội thượng lưu tới rất nhiều.
Chỉ là đa số tương đối đều là người trẻ tuổi, dù sao thì lễ thành niên cho dù có quan trọng đến đâu cũng chỉ là bữa tiệc sinh nhật của một đứa nhóc, vẫn chưa đến mức khiến những người ở thế hệ trước đều đến.
Niệm Mị đứng ở trên đài cao vừa được dựng, hôm nay cô đội một đầu tóc giả.
Lễ phục màu tím làm tôn lên vẻ cao quý thành thục của cô, tóc dài tự do bay bay phía sau. Cô không có trang điểm một chút nào, nhưng khuôn mặt đẹp như tiên cũng như trước không thua kém một ai ở nơi này.
Camera nhắm ngay mặt Niệm Mị, đèn pha chiếu vào trên người cô, làm xung quanh cô tỏa ra một tầng ánh sáng vàng.
Các phóng viên yên yên tĩnh tĩnh chụp ảnh, trong lòng nghĩ phải làm thế nào để có thể biên soạn đạt được đầu đề ngày mai.
"Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc sinh nhật của tôi..."
Niệm Mị mang theo nụ cười dịu dàng ở trên đài cao nói vài lời khách sáo rồi sau đó liền cầm chén rượu xuống bên dưới.
Tới chỗ khách nhân tốp năm tốp ba cùng nhau nói chuyện.
Niệm Mị đi đến từng nơi kính rượu.
Mộc Duyệt Nhi và Lăng Trạch đi theo bên cạnh Niệm Mị, hai người tranh đấu gay gắt đã tiến vào hồi gay cấn. ( :)) )
Lăng Trạch cũng biết tâm tư của Mộc Duyệt Nhi, có thể nói là hận đối với Mộc Duyệt Nhi.
Đứa con gái này lại có thể cùng mình đoạt Diệp Ni, là một tên con trai thì không nói, có thể quang minh chính đại cùng cô ta cạnh tranh.
Nhưng cố tình là một đứa con gái, nếu đem tâm tư của cô ta vạch trần, sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với Diệp Ni.
Lăng Trạch nhìn Niệm Mị thành thạo ở trong đám người, thường thường quay sang nói vài câu Mộc Duyệt Nhi, giống như đối đãi với người thân của mình vậy.
Cô để Mộc Duyệt Nhi trở thành bạn thân, nếu biết Mộc Duyệt Nhi có suy nghĩ xấu xa với cô có lẽ là sẽ rất khổ sở đúng không!
Lăng Trạch nghĩ liền cảm thấy trong lòng bỗng buồn phiền, đem rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.
Cái loại cảm giác biết kẻ trộm là ai, cũng biết y muốn trộm cái gì, nhưng lại không thể nói này làm cả người Lăng Trạch đều bực bội lạ thường.
Một ly rồi lại một ly rượu rót xuống bụng, không bao lâu, trên mặt hắn liền nổi lên đỏ ửng.
Bước chân lảo đảo cả người, hướng về phía Niệm Mị.
"Diệp Ni! Chúc cô... Sinh nhật vui vẻ!"
Lăng Trạch đứng ở trước mặt Niệm Mị, thân thể hơi hơi có chút lay động.
________
Chương 28: Để cho tình yêu chơi cùng bạn[14]
Niệm Mị cười dịu dàng đối với Lăng Trạch, kiên nhẫn nói: "Lăng Trạch, cậu uống say rồi!"
"Không, tôi không có say!"
Lăng Trạch lắc lắc đầu, đi đến phía trước hai bước, muốn kéo khoảng cách lại gần với Niệm Mị một chút.
Mộc Duyệt Nhi nhấc chân đứng ở trước người Niệm Mị, trừng mắt nhìn Lăng Trạch.
Lăng Trạch híp híp mắt, vẻ mặt mơ màng.
"Cô là ai? Lớn lên thật xấu! Diệp Ni đâu? Tôi muốn Diệp Ni!"
"Lăng tiên sinh, say thật thì nên đi nghỉ ngơi! Chứ giả say làm cái gì?"
Lúc này Mộc Duyệt Nhi cũng có chút say, liền đẩy Lăng Trạch một cái.
Lăng Trạch bị cô ta đẩy lảo đảo vài bước.
Người xung quanh cũng chú ý tới động tĩnh nơi này, đều nhìn lại đây.
"Đủ rồi! Đưa Lăng Trạch và Mộc tiểu thư đi nghỉ ngơi!"
Khuôn mặt Niệm Mị lạnh lùng, có chút không vui.
Người hầu một bên vội đỡ lấy Lăng Trạch, mang theo Mộc Duyệt Nhi đi về phía phòng trên lầu.
Tùy rằng Lăng Trạch không muốn rời đi, nhưng thấy khuôn mặt của Niệm Mị không vui, liền ngoan ngoãn đi theo. Hắn không muốn Diệp Ni ghét hắn, tuy rằng hiện tại Diệp Ni đã có chút ghét hắn rồi.
Mộc Duyệt Nhi cũng biết bản thân có chút say, làm một cô gái am hiểu ý người, đương nhiên cô ấy không muốn làm gánh nặng cho Niệm Mị, cũng ngoan ngoãn đi theo người hầu.
Sau khi hai người rời đi, bữa tiệc diễn ra gần nửa tiếng đồng hồ rồi mới kết thúc.
Người hầu đặc biệt đưa một chén canh giải rượu cho hai người rồi mới rời đi.
Sau khi Mộc Duyệt Nhi uống canh giải rượu xong lại cảm giác mình càng say, mơ mơ màng màng rời khỏi phòng.
Bên kia Lăng Trạch cũng thế.
Hai người ở trên hành lang gặp nhau, chuyện sau đó thì cũng không biết.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mộc Duyệt Nhi mở to mắt, cảm giác dưới tay mình đè nặng một cái thứ mềm như thịt. Lập tức mở mắt.
"Á!"
Tiếng thét chói tai mới vừa tràn ra khỏi cổ họng, Mộc Duyệt Nhi liền biết chuyện này không thể để cho người nào biết.
Mộc Duyệt Nhi nhìn hai mắt Lăng Trạch nhắm chặt, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
Ở cô nhi viện ngây người lâu như vậy, cô ta đã sớm luyện thành tính cách kiên nghị bình tĩnh, nhanh chóng phân tích chuyện này tốt hay xấu đối với mình.
Mộc Duyệt Nhi lập tức quyết định xong, nhanh chóng nhặt quần áo có chút hư hại trên mặt đất, đi về phòng khách mà người hầu tối hôm qua mang mình vào.
Sau khi Mộc Duyệt Nhi rời đi, Lăng Trạch vẫn nhắm chặt hai mắt trên giường cũng mở to mắt, trong mắt hắn có một tia mê mang cùng một tia thống khổ.
Làm sao hắn lại cùng đứa con gái Mộc Duyệt Nhi này làm cùng nhau, hắn phải xin lỗi Diệp Ni như thế nào đây? Bây giờ hắn còn có tư cách gì để lưu lại bên người Diệp Ni đây chứ?
Qua một hồi lâu, Lăng Trạch mới lén lút về phòng mà tối hôm qua người hầu đưa mình vào. Ý nghĩ của hắn và Mộc Duyệt Nhi giống nhau, chuyện này không thể để bất kì kẻ nào biết.
Mộc Duyệt Nhi trở lại phòng liền lập tức gọi điện thoại cho Niệm Mị, nói với cô quần áo bị bẩn, ngay lập tức trốn vào phòng tắm, cầm quần áo ném vào thùng rác, bắt đầu tắm rửa.
Cảm giác ghê tởm cứ từng đợt toát ra từ đáy lòng, trong mắt Mộc Duyệt Nhi chậm rãi tràn ra nước mắt.
Đây là lần đầu tiên của cô ấy đấy! Vậy mà lại... Vậy mà lại cùng với tên con trai ghê tởm kia...
Niệm Mị rất nhanh liền cầm quần áo đến phòng Mộc Duyệt Nhi.
"Duyệt Nhi?"
Niệm Mị nhẹ giọng gọi một tiếng, không ai đáp lại.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
"Duyệt Nhi?" Niệm Mị gõ gõ gõ cửa phòng tắm.
"Ừm!" Bên trong truyền đến tiếng rầu rĩ đáp lại.
Mộc Duyệt Nhi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Niệm Mị, nước mắt càng chảy xuống mãnh liệt, cảm giác đau đớn truyền trong lồng ngực.
"Duyệt Nhi cậu làm sao vậy?" Niệm Mị đã nhận ra Mộc Duyệt Nhi có gì đó không thích hợp, giọng điệu mang theo lo lắng, lại gõ vài cái lên cửa.
Nhưng mà vẻ mặt cô lại mang theo một nụ cười nhạt nhẹ nhàng.
_oOo_
Còn hai chương nữa là kết thúc thế giới này rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro