Chương 14: Cướp người về nhà.
Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao
Sau khi trở về phòng, Ellen nghiêng người trước cửa sổ và nhìn thấy Jacob đang bấm chuông cửa nhà Charlie. Cậu chống cằm nhìn cánh cửa mở, rồi một cô gái tóc nâu bước ra.
Trên mặt cô gái hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, trông có chút mất tự nhiên. Jacob vui vẻ vỗ vai đối phương, sau đó chắc hẳn là đang nhắc đến cậu, bởi vì cô dựa theo hướng chỉ của hắn mà nhìn về phía Ellen.
Ellen sửng sốt một lúc, sau đó co rúm người lại và trốn đi. Một lúc sau, Cậu lén mở một đôi mắt xanh, chỉ thấy cô gái tóc nâu đã biến mất từ lâu, nhưng Jacob vẫn nhìn về hướng này, khi chạm phải ánh mắt của Ellen liền mỉm cười vẫy tay. Ellen sợ hãi đến mức bật ngửa ra sau rồi ngã xuống đất phát ra một tiếng động lớn.
Sau đó, chuông cửa ở tầng dưới vang lên, người bấm chuông có vẻ hơi lo lắng. Ellen ngồi dậy, có vẻ hơi choáng váng, hai má đỏ bừng, lập tức đứng dậy chạy xuống lầu, thở hổn hển mở cửa, sau đó nhìn Jacob, đương nhiên có chút lo lắng.
"Ellen, anh thấy thế nào rồi? Vừa rồi anh hình như..." Jacob nói đến đây đột nhiên dừng lại, sau đó căng thẳng nhìn hai má Ellen hơi đỏ lên, chờ đợi phản ứng của đối phương.
"Không... không sao đâu..." Ellen nắm lấy tay nắm cửa, ánh mắt có chút lay động. Cậu không muốn đem chuyện bản thân tự té ban nãy cho hắn biết, nếu nói ra chẳng phải khẳng định cậu đang nhìn lén tình huống bên ngoài sao? Ellen đột nhiên muốn đóng cửa lại, giả vờ như không nhìn thấy gì. Tuy nhiên, đối mặt với Jacob, người luôn nhiệt tình quan tâm đến cậu, lại không muốn làm hắn lo lắng, "Chỉ là... có chút không thoải mái."
Nói xong, Ellen hơi lùi về phía sau một bước, đưa mắt sang bên trái, tránh đụng phải ánh mắt của Jacob. Ellen vốn không giỏi nói dối nên nhìn có chút mất tự nhiên, nhưng may mắn là đôi má hơi đỏ làm lời nói trở nên thuyết phục hơn một chút.
Jacob nhìn Ellen đang ngập ngừng, thì liền cho rằng cậu đang thực sự không thoải mái. Hắn cau mày, cảm thấy Ellen thực sự không biết tự chăm sóc bản thân. Jacob kéo Ellen vào nhà, đóng cửa lại rồi đưa cậu lên lầu đi vào phòng.
Hắn đẩy cửa phòng cậu ra, sau đó đẩy Ellen đang uể oải nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cậu trong khi Ellen thì chẳng hiểu mô tê gì, sau đó đè người bệnh đang không an phận giãy giụa xuống, trầm giọng nói: "Bệnh nhân cần nghỉ ngơi thật tốt, đợi một lát, để em lấy nhiệt kế và thuốc cho anh."
Sau khi Jacob rời khỏi phòng, Ellen liền hoảng sợ. Dù sao cậu cũng không giỏi nói dối, hiện tại lại lừa Jacob mà hắn vẫn tin, kết quả này khiến Ellen rất bất an và áy náy. Cậu thấy mình thật tệ, khiến người khác phải lo lắng cho mình và lãng phí thời gian của người khác. Nhưng nếu bây giờ nói cho Jacob biết sự thật, Jacob chắc chắn sẽ rất tức giận. Có thể Jacob sẽ ghét cậu và không còn coi cậu như một người bạn nữa.
Nghĩ tới đây, Ellen trong lòng có chút không vui. Tâm trí cậu lang thang, sau đó cậu đột nhiên nhớ tới bài tập về nhà của mình. Không sai, nếu vậy thì cậu không thể tiếp tục hoàn thành bài tập được nữa.. Ellen lắc đầu và tìm ra lời giải thích hợp lý cho sự bất thường của mình.
Thời gian trôi qua, nhịp tim của Ellen càng lúc càng nhanh, cậu thực sự sợ rằng lời nói dối của mình sẽ bị Jacob phát hiện. Là một cậu bé ngoan, lời nói dối nhỏ này đã gây áp lực rất lớn cho cậu.
Đúng lúc này, cửa sổ không khóa của Ellen đột nhiên mở ra, một cơn gió lạnh thổi vào phòng khiến Ellen run rẩy cả người. Đến khi quay lại nhìn cửa sổ, cậu chợt sững người.
Bởi vì đứng trước cửa sổ phòng cậu là một ma cà rồng với khuôn mặt lo lắng.
Edward lập tức từ bệ cửa sổ nhảy xuống, lao tới bên giường Ellen, cẩn thận đặt bàn tay lạnh giá của mình lên trán Ellen, sau đó lo lắng hỏi: "Sao vậy? Anh... anh vừa nghe em nói mình bị bệnh... Sao lại như vậy?"
Ellen ngơ ngác nhìn Edward đột nhiên đi vào phòng mình, nhất thời không kịp phản ứng. Cậu không ngạc nhiên khi Edward có thể vào nhà mình, điều khiến cậu khó hiểu là tại sao Edward lại đến chỗ cậu và tại sao anh lại nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng như vậy.
"Ellen, chỗ nào không thoải mái ? Nói cho anh biết đi." Edward nhẹ nhàng ôm lấy vai Ellen, giọng nói tràn đầy lo lắng. Bởi vì không thể nghe được suy nghĩ của Ellen nên cho dù cậu có cảm thấy khó chịu thì anh cũng không thể biết ngay lập tức. Việc thiên phú của anh trở nên vô dụng với Ellen khiến anh suy sụp. Nếu có thể nghe thấy suy nghĩ của cậu, anh có thể hiểu rõ tình huống của Ellen hơn, như vậy cũng sẽ không làm cậu ấy bị tổn thương.
Ellen chợt tỉnh táo trở lại, trong lòng cảm thấy bất an. Bây giờ ngay cả Edward cũng nghe thấy cậu nói dối, điều đó càng khiến mọi việc trở nên rắc rối hơn. Ellen bối rối cau mày, đôi mắt xanh bất an ánh lên tia nước, vẻ mặt có chút ủy khuất.
Khi nhìn thấy Ellen như vậy, Edward càng hoảng sợ hơn. Anh tưởng Ellen muốn khóc vì thấy khó chịu, nhưng anh không biết Ellen khó chịu ở đâu, trong lúc nhất thời anh cảm thấy hụt hẫng. Trong cơn hoảng loạn, anh ôm Ellen trong vòng tay lạnh lẽo của mình và dùng tay vỗ nhẹ vào lưng đối phương, hy vọng điều này sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn.
Đúng lúc này, cửa phòng Ellen mở ra, Jacob cầm thứ gì đó bước vào, khi nhìn thấy Edward liền mở to mắt, cau mày đặt đồ vật xuống, bước tới nghĩ muốn đem Ellen từ vòng tay của cái kẻ đột nhập kìa cướp trở về.
Chỉ là Edward đã nhìn thấu hành động của Jacob, ôm Ellen xoay người lại, sau đó bế Ellen qua một bên đến bệ cửa sổ, nhướng mày đắc ý, ôm Ellen nhảy ra ngoài rồi bỏ chạy không nói một lời.
Jacob lao tới cửa sổ, nhìn Edward và Ellen đã cao chạy xa bay, cậu vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Kẻ xấu này không biết lại nghĩ cách gì để "ăn đậu hủ" của anh Ellen rồi.
Không hiểu sao sau khi đem Ellen đi, Edward tựa hồ tâm tình rất tốt. Tuy nhiên, anh không quên rằng Ellen đang 'bị bệnh' nên anh cẩn thận che chở Ellen trong vòng tay mình, ngăn không cho cơn gió lạnh thổi vào người trong lòng.
Anh đưa Ellen trở về nhà, trước sự chỉ tay của Emmett và sự ngạc nhiên của gia đình, anh đã bế Ellen trở về phòng của mình. Khi bước lên cầu thang, Carlisle nhìn Edward với ánh mắt: "Lát nữa mời giải thích cho ta biết."
Edward bế Ellen đang ủ rũ vào phòng, đặt cậu lên chiếc giường đôi đã được mua vào lúc nào đó, sau đó có chút căng thẳng đắp chăn cho cậu, còn anh thì ngồi xổm bên giường, lo lắng đưa tay ra: "Ellen, em không thoải mái chỗ nào ?"
Ellen cảm nhận được lạnh lẽo trên trán, vẻ bất an càng ngày càng rõ ràng. Cậu quay mặt đi, không dám nhìn vào ánh mắt quan tâm của người khác. Một lúc sau, Ellen kéo chăn lên trốn vào trong, giữ chặt chăn không cho Edward có cơ hội nhấc lên.
Nhìn thấy Ellen như vậy, Edward sửng sốt. Không biết Ellen đang nghĩ gì, anh căng thẳng ngồi bên giường, nhẹ nhàng lay lay vai cậu: "Ellen, Ellen, em sao vậy? Em rốt cuộc khó chịu chỗ nào? Đúng rồi, anh đi gọi Carlisle đến đây khám cho em nhé."
Lúc Edward chuẩn bị đứng dậy, Ellen liền nhảy lên kéo Edward ngã lên giường, ôm chặt eo Edward, dùng hết sức lực để giữ anh lại, không cho Edward rời đi.
Nếu Edward gọi Carlisle đến, lời nói dối của Ellen sẽ bị vạch trần ngay lập tức và mọi người sẽ biết rằng cậu đã nói dối. Cậu không muốn kết quả như vậy nên Ellen, người đang áp lên người Edward, ngước đôi mắt xanh không kìm được mà lấp lánh nước, đầy đáng thương nhìn Edward, khiến Edward ngơ ngác không biết gì.
"Ellen, em bị sao vậy? Có chuyện gì thì phải nói cho anh biết a! Nếu không... thì làm sao mà anh có thể biết được." Edward đưa tay đỡ eo Ellen, để cậu ngồi vững trên người anh. Gương mặt đầy lo lắng. Anh thật sự không muốn nói ra câu này, mặc dù anh luôn cảm thấy khó chịu khi nghe được suy nghĩ của người khác, thế nhưng anh lại rất muốn nghe được suy nghĩ của Ellen.
Anh tự trách mình vì cảm thấy không thể chia sẻ được những lo lắng của cậu. Nếu có thể biết được nội tâm của cậu, anh có thể lập tức hiểu được tình huống và giải quyết.
Ellen hơi hé miệng, tựa hồ muốn nói nhưng lại khó có thể nói ra sự thật là mình đang nói dối. Nhưng Ellen nào biết rằng chính vì mình quan tâm đến tâm trạng của đối phương nên điều lẽ ra có thể dễ dàng nói ra liền trở nên khó khăn.
Tuy nhiên, nhìn vào ánh mắt chân thành của Edward, Ellen cảm thấy mình không thể che giấu được nữa. Bởi vì cậu không muốn lừa dối Edward, và cả Jacob...
Lẽ ra ngay từ lúc đầu cậu không nên nói dối
Vì vậy, Ellen nhắm chặt mắt hạ quyết tâm, một giọt nước mắt từ trong mắt nhiễu xuống, rơi trên mặt Edward. Chỉ nghe Ellen chậm rãi nói: "Xin lỗi, em không... không có bị bệnh."
Edward im lặng một lúc rồi thả lỏng trước sự ngạc nhiên của Ellen. Anh xoay người đè Ellen dưới thân, sau đó ôm chặt lấy cậu, trấn an nói: "Không có sao thì tốt rồi, em thiệt là dọa chết anh rồi."
Ellen kinh ngạc mở to đôi mắt xanh, nghi hoặc nhìn chằm chằm khuôn mặt Edward: "Anh... anh không tức giận sao..."
"Sao anh lại tức giận? May là em không bị bệnh." Edward vui vẻ hôn lên má Ellen, mỉm cười như một con mèo nghịch ngợm.
"Bởi vì... bởi vì em đã nói dối..." Ellen ngơ ngác nhìn Edward, không để ý đến nụ hôn dịu dàng của anh. Edward thậm chí không quan tâm đến những lời nói dối của cậu, anh ấy thật là một người tốt. Lúc này, Ellen thầm suy nghĩ trong lòng.
"Phụt... Chuyện nhỏ như vậy anh không để bụng đâu. Với lại Ellen cũng không định lừa dối anh, đúng không." Edward xoa xoa mái tóc vàng của Ellen và nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần sau này em đừng nói dối anh nữa là được rồi."
Ellen ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tự nhiên ôm cổ Edward, dùng đầu thân mật cọ cọ vào anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro