Chương 20: Che giấu hay không?

Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao

Động tác của Edward dừng lại, đôi mắt đen nhìn về phía Bella, sắc mặt có chút u ám, như thể anh không muốn đứng cùng cô nữa.

"Ừm... Ý tớ là, càng nhiều người sẽ càng vui mà. Dù sao thì chúng ta cũng học cùng lớp." Bella cắn môi dưới, ánh mắt không tập trung, tay vừa đặt khay đồ ăn xuống không chỗ để trong vô thức giơ lên cuộn cuộn vài sợi tóc. .

"Xin lỗi, chúng tôi chắc chắn sẽ không đi." Ánh mắt Edward rời đi, không nhìn vào mắt Bella, như thể anh không muốn để cô vào mắt.

"Ừm... Nhưng tớ còn chưa cảm ơn cậu. Dù sao thì cậu cũng đã cứu tớ, theo phép lịch sự, tớ nên mời cậu một bữa hoặc đại loại như vậy." Bella cúi đầu có chút xấu hổ, rồi gặp đối diện với đôi mắt đen của Edward. Ánh mắt muốn tiếp cận đối phương không chút che giấu.

Ellen liếc nhìn Bella, sau đó mím môi quay đi. Nhìn Bella bộc lộ cảm tình với Edward, cậu chợt nghĩ đến những cuốn sách lịch sử mình đã đọc. Cậu nhớ rằng mối quan hệ xung quanh Bella, Edward và Jacob cũng được nhắc đến trong sách, chính vì mối quan hệ của họ mà một gia tộc quyền lực sụp đổ.

Ellen cụp mắt xuống, cảm thấy mình không nên ích kỷ như vậy. Suy cho cùng, cậu đã ở trong lịch sử quá khứ, sự tồn tại của cậu đã thay đổi tiến trình lịch sử. Cậu không thể để lịch sử lệch lạc quá nhiều, vậy nên cậu cũng để Edward và Bella làm quen với nhau, ít nhất để mối quan hệ của họ không trở nên quá tệ.

Nghĩ đến đây, Ellen lùi lại một bước, muốn rời khỏi phòng ăn để cho họ có cơ hội kết bạn.

Edward làm sao có thể không biết Ellen muốn rời khỏi tầm mắt của mình, cho nên khi Ellen quay người đi, anh nắm lấy cánh tay Ellen, sau đó nhìn về phía Bella: "Một lần nữa, cả Ellen và tôi đều sẽ không đi. Hơn nữa tôi nghĩ chúng ta tốt nhất không nên kết bạn với nhau, cũng là nói cô không cần thiết phải lại gần tôi. Xin lỗi, chúng tôi xin phép."

Nói xong Edward không để ý tới phản ứng của Bella, kéo Ellen ra khỏi phòng ăn.

Đứng ở hành lang của trường, Edward cảm thấy có chút kích động. Bởi vì không biết Ellen đang nghĩ gì, anh sợ mình vô tình làm ra điều gì khiến đối phương không vui. Anh một tay nắm lấy cánh tay Ellen, một tay vuốt ve lông mày hơi cau lại của đối phương, nhẹ nhàng hỏi: "Ellen, sao em lại không vui rồi?"

Lông mày của Ellen càng nhíu chặt hơn, rõ ràng cậu muốn tạo cơ hội cho Edward và Bella đã trở thành bạn bè, nhưng bây giờ mối quan hệ của họ đã trở nên tồi tệ hơn. Đây không phải là điều cậu mong muốn. Nếu mối quan hệ của họ quá tệ thì những chuyện sau đó sẽ không xảy ra, lịch sử sẽ bị thay đổi rất lớn.

"Thật xin lỗi, anh đã làm sai điều gì sao?" Edward có chút hoảng hốt, nhìn biểu tình càng người nọ ngày càng trầm xuống, anh thật sự cảm nhận được sự lạnh lẽo từ tận đáy lòng. Tuy rằng anh không cảm giác được lạnh và nóng, nhưng tựa hồ anh có thể cảm nhận được loại cảm giác từ ấm chuyển sang lạnh lẽo đến đau đớn, "Thật xin lỗi..."

"Anh không làm gì sai cả." Ellen cuối cùng không nhịn được nói. Cậu cảm thấy mình không hiểu được cảm xúc của Edward, nhưng cậu cũng không muốn nhìn thấy đối phương không vui. Ellen suy nghĩ một lúc, phải chăng mình đã làm điều gì khiến Edward hiểu lầm? Ellen vỗ nhẹ vào cánh tay Edward, nghiêng đầu hỏi: "Với lại em cũng không có không vui, cho nên Edward không cần phải xin lỗi."

"Vậy thì tốt." Edward thở phào nhẹ nhõm, sau đó nắm lấy tay Ellen đi về phía trước. Nghĩ đến lời nói của Bella, anh chợt nhớ ra ngày mai mình sẽ không phải đến lớp. Lúc này, Edward nhếch môi, hướng Ellen đề nghị: "Ellen, ngày mai chúng ta tới nhà anh chơi đi."

"Hả?" Ellen đang bị Edward ôm đột nhiên tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn đối phương, hiển nhiên không nghe rõ Edward đang nói gì.

Thấy Ellen mất tập trung, Edward cũng không có gì không vui, trái lại kiên nhẫn lặp lại: "Ngày mai không có lớp, đến nhà anh chơi đi."

Ellen lắc lắc tay đang bị Edward nắm chặt, cảm thấy đề nghị này không tệ. Gia đình của Edward mang lại cho cậu cảm giác rất tốt, và việc ở cùng với nhiều ma cà rồng như vậy là một trải nghiệm thú vị.

Tuy nhiên, ngay lúc Ellen muốn đáp lại thì một người bạn nào đó của Ellen đã xuất hiện đúng lúc.

"Ellen, tối nay... sao lại là anh!"

Ellen quay lại và thấy Jacob đang nhìn Edward với ánh mắt thù địch.

Jacob đứng trước mặt hai người, cau mày, sau đó nhìn Ellen và hỏi: "Người này lại quấy rối anh à?"

"Xin hãy cẩn thận với những gì cậu nói." Edward trừng mắt nhìn Jacob, sau đó nắm lấy tay Ellen định rời đi, "Ellen, chúng ta đi thôi."

"Chờ đã!" Jacob đưa tay chặn lại, cố gắng kéo Ellen về bên cạnh mình, tâm lý muốn đem Ellen thoát khỏi nanh vuốt của Edward. Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn không thấy yên tâm khi để Ellen rời đi cùng Edward. Nếu bản thân có thể ngăn cản, hắn nhất định sẽ thử, hắn biết Elen không giỏi từ chối người khác cho nên người bạn như hắn phải giúp đỡ.

Đúng lúc này, một tiếng click vang lên. Ba người đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy Eric tóc đen cầm máy ảnh nhìn bọn họ, liền mỉm cười nói: "Hy vọng các bạn không phiền khi tớ sử dụng ảnh của các bạn cho bài báo trường, cuối cùng thì tớ cũng không nghĩ ra được đề tài nào mới nữa rồi."

"Xin lỗi, tôi không muốn. Vui lòng giao máy ảnh ra đây." Jacob trả lời ngay lập tức, tâm trạng không tốt nên giọng điệu cũng không khách khí.

Edward không nói gì, anh biết Jacob sẽ lấy lại cuốn phim. Dù không muốn thừa nhận nhưng anh thấy được Jacob quý trọng Ellen đến mức nào, anh sẽ không để Ellen bị tổn thương. Đôi mắt đen của Edward lóe lên suy nghĩ, anh dứt khoát nắm lấy tay Ellen rồi quay người bỏ chạy.

"Chết tiệt, Cullen, anh đứng lại cho tôi!" Jacob hét lên khi nhìn vào bóng dáng hai người đang bỏ chạy. Hắn nắm chặt tay, sau đó hung hăng nhìn Eric, buộc cậu ta phải giao cuộn phim ra.

Ellen một bên tùy ý Edward dẫn đi, một bên quay đầu nhìn lại. Thấy thân ảnh Jacob ngày càng nhỏ dần, Ellen quyết định sẽ nói chuyện với Jacob sau. Bây giờ cũng bị kéo đi rồi, có nói gì cũng vô ích.

Cậu quay đầu nhìn Edward đang cười đắc ý, tuy không hiểu Edward vì sao lại vui vẻ, nhưng nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của đối phương, Ellen cảm thấy bị kéo đi như thế này cũng tốt.

Chỉ là khoảng thời gian thư giãn này không kéo dài được bao lâu, bởi vì Edward đột nhiên dừng lại, cau mày, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

"Sao vậy?" Ellen đưa tay còn lại kéo áo Edward, ngước đôi mắt xanh lên hỏi. Edward giống như phát hiện ra điều gì không ổn, khiến Ellen có chút lo lắng. Cậu nắn nắn bàn tay lạnh ngắt đó, cố gắng thu hút sự chú ý của đối phương, để đối phương kể cho mình nghe chuyện gì đã xảy ra.

Edward định thần lại, cúi đầu gặp phải ánh mắt nghi hoặc của Ellen, sau đó cong môi giả vờ như không có chuyện gì: "Không có gì đâu. Nhân tiện, em dọn đến nhà anh đi. Hai ngày nay em cứ ở nhà anh."

Ellen sắc mặt không đổi, nhưng trong đôi mắt xanh lam ánh lên vẻ khó hiểu, giây tiếp theo xuất hiện vẻ mặt bất mãn. Edward rõ ràng đang che giấu điều gì đó, và sự che giấu này rõ ràng khiến Ellen cảm thấy khó chịu.

Nhưng ngay lập tức cậu liền khựng lại, cho dù họ là bạn tốt, cậu cũng không thể yêu cầu người khác kể cho mình nghe mọi chuyện. Suy cho cùng thì ai cũng có bí mật, việc cậu giận dỗi với Edward quả thật có chút quá đáng. Nghĩ đến đây, Ellen cảm thấy có chút chán nản, cụp đôi mắt xanh xuống, trông rất cô đơn.

Edward có chút bất an khi nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên ủ rũ của cậu. Có phải vì anh giấu diếm cậu nên cậu ghét mình không?Anh chỉ không muốn Ellen biết quá nhiều, nó có thể khiến cậu gặp rắc rối. Ellen chỉ cần trong vòng bảo vệ của anh là được rồi. Chỉ là, ý tưởng này có phải đã sai rồi không ?

Anh lo lắng nhìn Ellen, nắm lấy tay đối phương ngập ngừng. Một lúc sau, Edward vẫn không muốn nhìn thấy Ellen buồn bã nên quyết định nói với cậu: "Ellen... Anh mới nãy cảm thấy một hơi thở xa lạ quanh quẩn trong phạm vi gia đình Cullen. Anh không chắc về ý đồ của hắn ta. Hơn nữa gần đây đã xảy ra một số vụ án động vật kỳ lạ giết người... cho nên..."

Ellen có chút bất ngờ nhìn Edward, cậu không ngờ rằng đối phương thật sự sẽ nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra. Cậu có thể tự cho rằng Edward rất tin tưởng mình hay không, cho nên mới nói cho cậu biết anh ban nãy che dấu điều gì.

Chớp chớp đôi mắt xanh lam, Ellen đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút ươn ướt, trong lòng lập tức như được lấp đầy, tâm tình vui sướng trào dâng.

Đó là một cảm giác kỳ lạ vì cậu không biết tại sao mình lại thấy cảm động. Bất quá, cậu theo bản năng lập tức dang rộng hai tay ôm lấy Edward, vùi mặt vào đó, cậu hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo lập tức lan tràn khắp cơ thể. Nhưng Ellen lại không cảm thấy lạnh, có lẽ bởi vì lúc này trong lòng cậu cảm thấy ngập tràn ấm áp nhỉ.

"Ellen..."Edward kinh ngạc thì thầm, anh luôn cảm thấy rất vui khi Ellen chủ động đến gần mình. Anh đưa tay ôm Ellen, cúi đầu nhìn Ellenen đột nhiên cau mày, vẻ mặt lại từ vui mừng chuyển sang lo lắng. Edward không thể theo kịp suy nghĩ của cậu, chỉ có thể hỏi: "Sao em vẫn không vui vậy? Hãy nói cho anh biết đi?"

Ellen buông một tay ra, ngay sau đó bịt mũi lại, ngước đôi mắt xanh ngấn nước lên, đau khổ nói: "Mũi của em... đau..."

Edward dừng một chút, dở khóc dở cười nghiêng đầu nắm lấy tay Ellen kéo ra, thổi một hơi thở mát lạnh vào mũi Ellen: "...Anh xin lỗi."

Ellen lặng lẽ quan sát động tác của Edward, sau đó chọt chọt vào ngực Edward, phàn nàn nói: "Ma cà rồng có nhiều năng lực đặc biệt như vậy, tại sao lại không thể điều chỉnh độ mềm và độ cứng của da chớ..."

Edwardsửng sốt, tựa hồ không biết nên trả lời thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro