Chương 32: Gặp chuyện bị bắt

Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao 

Thời gian sau đó, mặc kệ Edward có nói thế nào, Ellen cũng không có phản ứng. Cậu chỉ cúi đầu, lấy tay che mắt và nức nở khe khẽ.

Lúc này, Ellen rất hoảng sợ. Cậu không thể ngừng khóc và không biết phải làm gì. Nếu có thể, cậu thật sự muốn rời khỏi đây ngay lập tức, để không bị choáng ngợp. Ellen cảm thấy nếu còn ở đây, cậu sẽ bắt đầu không thích Edward nữa.

Tuy nhiên, cậu không muốn kết quả này. Edward mặc dù trở nên rất kỳ cục, nhưng Ellen vẫn không muốn mất đi người bạn tốt này.

Đúng lúc này, một tiếng meo nhẹ vang lên từ cách đó không xa. Một lúc sau, tiếng mèo kêu càng lúc càng lớn, một bóng hình màu trắng lướt qua Ellen và Edward, mục tiêu hiển nhiên là Edward.

Edward ngay lập tức đẩy Ellen ra, trong khi anh lùi lại và tránh đi. Sau khi né đòn này, anh không thể thả lỏng, bởi vì ngay sau đó, bóng trắng lại bay về phía anh. Ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên sượt qua cánh tay Edward, nhưng Edward chỉ kịp dùng tốc độ của mình tránh nó.

Khi tất cả đã bình tĩnh lại, họ thấy Tiểu Bạch cong người và nhìn chằm chằm vào Edward một cách giận dữ, như thể muốn ăn thịt anh ta.

Ellen kinh ngạc ngước mắt lên, nghĩ tới sự dị thường của Tiểu Bạch, trong lòng ấm áp, lập tức thấp giọng nói: "Tiểu Bạch, đừng tấn công Edward nữa."

Edward nghe được giọng nói nhỏ nhẹ mang theo nức nở không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Anh đoán Elllen vì chuyện vừa rồi mà nghĩ thông suốt, có lẽ mối quan hệ của anh và Ellen có thể được thiết lập. Tuy nhiên, ngay khi anh vừa định bày tỏ cảm xúc của mình thì lại bị lời nói tiếp theo của Ellen làm cho choáng váng.

"Da của Edward rất cứng, Tiểu Bạch không thể nào làm trầy được đâu. Em sẽ bị thương đó" Ellen ngồi xổm bên cạnh Tiểu Bạch đang tức giận, cẩn thận đưa tay vuốt ve bộ lông trắng mịn, dùng tay kia lau nước mắt, "Tiểu Bạch ngoan, đừng tùy tiện làm tổn thương những sinh vật khác."

Tiểu Bạch vốn đang tức giận sau khi nghe thấy giọng nói của Ellen dần dần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng kêu meo meo, khẽ chạm tay Ellen, như muốn an ủi.

Tâm tình Ellen tựa hồ đã khá hơn một chút, ôm Tiểu Bạch vào trong lòng, sau đó cúi đầu im lặng. Đó là bởi vì cậu không biết mình có thể làm gì, cũng không biết mình nên đối mặt chuyện này như thế nào. Ellen cảm thấy mình nên nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy chẳng có gì để nói.

Tiểu Bạch meo meo, hiển nhiên là muốn Ellen rời đi càng sớm càng tốt. Tiểu Bạch nhìn về phía Edward với ánh mắt khinh thường, khiến Edward còn đang bối rối không biết tình hình liền tỉnh táo lại

"Ellen,... chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong." Edward trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, kiên quyết nói. Nếu lần này không làm rõ, không biết còn có cơ hội hay không. Ellen vẫn sẽ luôn mơ mơ hồ hồ bỏ quên chuyện này, như vậy, bọn họ sẽ không có khả năng ở bên nhau.

Thân thể Ellen khẽ run lên, sau khi Tiểu Bạch lại kêu meo meo thì đứng dậy bỏ chạy. Cậu thậm chí còn sử dụng năng lực của mình để rời khỏi tầm mắt của Edward với tốc độ cực nhanh và chạy thẳng về nhà.

Edward bị bỏ lại nhìn bóng lưng đang rút chạy của Ellen, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt, nhưng cũng không đuổi theo. Bởi vì lúc này anh biết Ellen bị anh hối chạy rồi... Nếu anh lại tiến lên một bước, Ellen thật sự sẽ rời xa anh.

Anh hít một hơi, lòng đầy áy náy ngửa mặt lên trời gầm lên, những con chim gần đó đều kinh hãi bay đi, nơi đây trong phút chốc trở nên hỗn loạn.

Ellen vốn đang hết tốc lực tiến về phía trước, không chú ý đến chuyển động phía sau nên không biết tình huống của Edward. Tuy nhiên, cho dù có biết thì cậu cũng sẽ không quay lại xem chuyện gì đã xảy ra, dù sao hiện tại cậu đang rất lộn xộn.

Ellen ôm Tiểu Bạch chạy về nhà Forrest. Cậu đẩy cửa chạy vào trong rồi đi thẳng vào phòng, trốn trên giường không thay quần áo, cuộn tròn nằm bất động.

Tư thế cuộn tròn khi ngủ đó là điều cậu làm khi cảm thấy bất an. Sau này mỗi lần điều này xảy ra, mẹ sẽ luôn nhẹ nhàng chạm vào trán cậu, sự tiếp xúc chạm ấm áp sẽ dần dần khiến cậu cảm thấy thư giãn.

Lúc này Tiểu Bạch đang ngồi ở trước cửa sổ, lặng lẽ chờ Ellen lấy lại tâm trạng, ngoan ngoãn đến mức tựa hồ có thần trí.

Bầu trời dần dần tối sầm, Ellen choáng váng, không ngồi dậy cũng không ngủ. Ellen lơ đãng suy nghĩ đủ thứ, kể cả gia đình trong tương lai, những người bạn mới ở hiện tại, người sói Jacob... và người cậu nghĩ đến nhiều nhất chính là Edward. Cậu không biết nó có ý nghĩa gì, nhưng mỗi lần nghĩ đến Edward, cậu lại cảm thấy hơi mệt mỏi, không thể ngủ được.

Tuy nhiên, tinh thần của Ellen đã đạt đến giới hạn. Điều cậu cần nhất bây giờ chính là nghỉ ngơi, nếu không nghỉ ngơi thật tốt, cơ thể sẽ không thể chống đỡ được. Đối với gia đình cần sử dụng tinh thần lực mà nói đây là một tình huống nguy hiểm.

Gió từ cửa sổ thổi vào phòng, Tiểu Bạch mèo trắng lắc lắc đuôi lông, hướng đôi mắt xanh lam nhìn về phía cửa phòng, nhìn chằm chằm nơi đó.

Chỉ với một tiếng 'cạch', cửa phòng Ellen đã mở ra. Tiểu Bạch đứng dậy, cảnh giác nhìn về phía cửa. Chỉ cần có bất kỳ tình huống nào bất lợi cho Ellen, nó sẽ tấn công theo bản năng.

Tuy nhiên, khi Tiểu Bạch nhìn thấy vị khách kia, bé mèo lại ngồi xuống không có hứng thú, khẽ kêu meo meo, sau đó quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, tựa như nhìn thấy người quen.

"Rõ ràng chỉ là một con mèo con bình thường..." Một người đàn ông tóc vàng nhẹ nhàng phàn nàn. Anh bước vào phòng, đứng trước giường Ellen, đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm người trên giường có chút trìu mến.

Ánh trăng khẽ chiếu vào phòng, làm rõ bóng dáng của người đàn ông này. Người đàn ông này có gương mặt khá giống Ellen, và rõ ràng là có quan hệ họ hàng gì đó với cậu.

Người đàn ông nhìn Ellen hơi nhíu mày, biết đối phương cảm thấy khó chịu. Nhìn lại tư thế ngủ của Ellen, người đàn ông không khỏi thở dài, cảm thấy tức giận và lo lắng. Anh ngồi bên cạnh Ellen vẫn chưa ngủ, đưa tay nhẹ nhàng ấn lên trán Ellen, động tác quen thuộc này là người đàn ông đã học được từ mẹ mình.

Bởi vì anh ta cũng hy vọng mình có thể bảo vệ được người trước mặt. Anh luôn tìm mọi cách chỉ để làm Ellen vui. "Ellen..."

Người đàn ông nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu chú ý đến tình huống của Ellen, sau khi nhìn thấy Ellen dần thả lỏng lông mày, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Anh ta xoa đầu Ellen, sau đó vẫy tay với Tiểu Bạch, rời khỏi phòng rồi biến mất.

Sau khi người đàn ông rời đi, Tiểu Bạch tựa lưng vào cửa sổ, nhàn nhã ngáp một cái, như không có chuyện gì xảy ra.

Một đêm trôi qua, mặt trời chiếu sáng căn phòng của Ellen. Tiểu Bạch duỗi người nhảy tới bên giường Ellen, chờ chủ nhân thức dậy.

Ellen thì ngược lại, xoa gối, hơi sững người. Thì ra cậu đã ngủ quên mà không hề hay biết. Vốn dĩ cậu còn lo lắng mình sẽ suy nghĩ mãi không ngủ được.

Ellen chống người lên, ngơ ngác ngồi trên giường, nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của Tiểu Bạch, cảm thấy có chút kỳ lạ. Cậu luôn cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra trong lúc cậu nửa ngủ nửa tỉnh. Tuy nhiên, Ellen nghiêng đầu, nhìn tình hình hiện tại, dường như không có dấu vết nào về việc phòng cậu bị đột nhập. Hơn nữa, nếu có người ở đây, Tiểu Bạch sẽ không coi như không có chuyện gì xảy ra...

Ellen lắc đầu để thoát khỏi suy nghĩ này, bởi cậu phát hiện suy nghĩ này giống như hi vọng Edward sẽ đến tìm mình. Thở dài, Ellen đứng dậy đi vào phòng tắm và bắt đầu sửa soạn lại bản thân.

Ellen sẽ không bao giờ nghĩ rằng, cho dù có người tới, Tiểu Bạch cũng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Tiểu Bạch đương nhiên không nói được, cho dù có nói được cũng không sẽ không nói ra. Vì vậy, Ellen có lẽ sẽ không biết có người đã vào phòng mình.

Ăn sáng xong, tạm biệt Tiểu Bạch rồi đứng trước cửa, ngơ ngác nhìn thời tiết trong lành hiếm thấy, đột nhiên có cảm giác không muốn đi học. Nếu đi học sẽ phải gặp Edward...

Cậu ngơ ngác đứng trước cửa nhà cho đến khi bị Charlie đang lái xe phát hiện và đánh thức.

"Ellen? Tại sao cháu còn đứng đây..." Charlie vừa mở miệng liền hối hận. Bởi vì ông biết Edward thường đưa Ellen đến trường, hôm nay lại không thấy Edward đến sớm có lẽ hai người đã cãi nhau. Charlie nhìn vẻ mặt vô cảm của Ellen nghĩ rằng đây là một điều tốt. Ông luôn cảm thấy Edward không phải người tốt, hiện tại Ellen không có tổn hại gì là tốt rồi. Ông vỗ vai Ellen, nhanh nhẹn nói: "Ellen, hôm nay chú sẽ đưa cháu đến trường. Nếu cháu đồng ý, sau này chú sẽ đưa cháu đi. Đừng nghĩ về quá khứ nữa hãy bắt đầu lại mọi thứ."

Nghe Charlie an ủi, tâm trạng của Ellen cũng tốt lên một cách khó hiểu, có lẽ do cậu bị ảnh hưởng bởi tâm trạng quan tâm của Charlie.

Sau đó, ngay khi Ellen vừa định đồng ý thì một chiếc ô tô màu bạc lao tới. Người trong xe đóng sầm cửa lại, đầy nguy hiểm tách Charlie và Ellen ra. Anh nhìn chằm chằm Charlie, sau đó đè nén cơn tức giận nói: "Không cần làm phiền bác, người của cháu cháu tự mình đưa là được rồi."

"Bác nghĩ phải cần giải thích chuyện này một chút." Charlie thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc chính trực giống như khi đang làm việc. Về tình về lý, ông sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì gây hại cho Ellen xảy ra. Vì vậy, ông cần phải hiểu rõ hoàn cảnh của họ, nếu như Ellen vì sự bất cẩn của mình mà rơi vào tay ma quỷ, ông sẽ cảm thấy rất hối hận, "Hoặc là, chúng ta nên hỏi ý kiến ​​của Ellen."

Edward không trả lời mà đáp lại bằng hành động. Anh quay người sang một bên để cả hai có thể nhìn thấy dáng vẻ và biểu cảm của Ellen. Anh cảm thấy bất an vì không chắc cậu sẽ đưa ra lựa chọn nào. Nếu Ellen chọn người khác không phải mình, anh có thể làm gì?

Ellen cắn môi dưới, trên khuôn mặt vô cảm lộ ra chút bất lực. Cậu không nhìn vẻ mặt của Edward vì không dám. Ellen nhìn Charlie, rồi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Charlie. Cậu mở miệng như muốn đưa ra quyết định, nhưng đột nhiên ngậm miệng lại và nắm chặt tay.

Tuy rằng không muốn nhìn thấy vẻ mặt của Edward, nhưng dường như lại không muốn tách ra khỏi Edward. Chỉ cần nghĩ đến việc phải xa Edward, cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu, trái tim đau nhói như bị xoắn lại, có chút buồn bã.

Ellen tin rằng đây là kết quả của việc chung sống với Edward suốt thời gian qua. Bởi vì đã quen với việc có Edward bên cạnh cho nên phải rời xa anh mới không nỡ và khó chịu, giống như việc cậu không quen khi tới đây....

"Ellen, anh xin lỗi... Đáng lẽ anh không nên ép buộc em." Edward cuối cùng không nhịn được, xin lỗi trước. Anh thực sự rất sợ hãi, anh sợ Ellen sẽ nói ra điều anh không muốn nghe. Nếu vậy, có lẽ anh ta sẽ buồn đến mức tìm đường chết. Đối với ma cà rồng, cái chết là điều khó khăn nhưng không phải là không thể. Edward đôi mắt buồn bã nhìn người chưa bao giờ nhìn thẳng vào anh, giọng nói không giấu được nỗi buồn bên trong, "Anh xin lỗi, xin lỗi..."

Charlie không biết giữ hai người họ đã xảy ra chuyện gì nhưng sau nghe xong những lời Edward nói liền trở nên kích động, ông đấm Edward mà không suy nghĩ, nhưng phát hiện ra rằng da của Edward quá cứng, muốn đánh nhưng lại làm tay ông bị sưng tấy. Charlie che tay lại rên rỉ, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Edward: "Bây giờ cậu bị tình nghi ép buộc trẻ vị thành niên quan hệ tình dục, tôi sẽ đưa cậu về đồn cảnh sát."

Ellen mở miệng cố gắng giải thích với Charlie. Nhưng Charlie đang tức giận liền đưa tay ngăn cản Ellen nói: "Cháu không cần sợ hãi, ta sẽ giúp cháu."

Edward cau mày, vì anh biết Charlie chắc chắn đã hiểu lầm họ. "Cháu không ép Ellen làm chuyện đó, hơn nữa, cũng không có ý định nghe lời bác."

"Tôi sớm biết cậu chẳng phải người tốt gì rồi." Charlie tức giận đỏ bừng mặt, ông đã coi Ellen như đứa trẻ mà bảo vệ. Vì vậy, khi biết Ellen bị tổn thương, ông càng xúc động hơn: "Tôi sẽ không để cậu đi đâu."

"Cháu không muốn giải thích nữa, bởi vì cháu chưa hề làm những chuyện mà bác nói." Edward mất kiên nhẫn nói. Anh cảm thấy nếu tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả gì, viên cảnh sát đã mặc định rằng anh đã làm điều xấu với Ellen.

Vì vậy, anh trợn mắt, bế Ellen không kịp phản ứng lên, sau đó nhanh chóng bước trở lại xe của mình và lái đi, tất cả chỉ trong một động tác.

"Chết tiệt!" Charlie, một con người không bằng ma cà rồng, dùng nắm đấm đấm vào chiếc xe, sau đó che nắm tay đau nhức của mình lại và bước vào xe, bắt đầu hành trình truy đuổi.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro