Chương 37: Tình địch xuất hiện
Thời tiết buổi sáng vẫn âm u có vẻ như sắp mưa. Ellen nhìn bầu trời tối đen, luôn cảm thấy hôm nay trời sẽ mưa to.
"Ellen, chúng ta phải đi rồi." Edward như thường lệ ôm Ellen từ phía sau, sau đó nhẹ nhàng hôn lên má cậu, sau đó vui vẻ dẫn Ellen ngoan ngoãn ra khỏi nhà, bước vào chiếc xe màu bạc.
Nhìn khung cảnh lùi dần, Ellen cảm thấy có chút nôn nao, như sắp xảy ra chuyện gì đó, điều này mang đến cho cậu một cảm giác rất khác lạ. Dường như có một loại chờ đợi, nhưng lại không biết mình đang chờ đợi điều gì, hay nói cách khác, cậu không biết hiện tại mình cần mong chờ điều gì.
"Sao vậy em?" Edward quay đầu lại nhìn Ellen, người đang đang chìm vào suy nghĩ. Edward vẫn luôn chú ý tới, bắt đầu cảm nhận được những thay đổi nhỏ của cậu, lâu dần có thể nắm bắt được tâm tình của người này. Mặc dù vẫn không đoán được Ellen đang nghĩ gì, nhưng có thể nhìn ra được tâm tình của cậu, "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Em..." Ellen nhẹ nhàng đáp lại, sau đó lắc đầu, "Không có gì."
Edward cảm thấy hơi thất vọng sau khi nghe câu trả lời của cậu. Tuy nhiên, anh không phải là ma cà rồng dễ dàng bỏ cuộc, nhất là khi đối mặt với người yêu, anh cần phải kiên nhẫn hơn. Vì vậy, Edward tiếp tục nỗ lực, cố gắng để Ellen học cách bày tỏ với anh nhiều điều: "Ellen, nếu đó không phải là bí mật không thể nói thì anh hy vọng em có thể chia sẻ nó với anh. Dù là chuyện vui hay chuyện buồn, anh cũng muốn trở thành người lắng nghe trung thành nhất của em. Ellen, hãy tin anh thêm một chút, được không?"
Xe chậm rãi đỗ trước cổng trường, họ không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn nhau. Một lúc sau, lông mi của Ellen run rẩy, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào Edward. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của đối phương, Ellen mím môi, đối với quyết tâm của Edward lại có chút vui mừng không thể giải thích được.
Cậu không biết mình vui mừng vì điều gì, có lẽ là vì lời bày tỏ của đối phương. Tuy nhiên, cậu cũng chú ý tới biểu cảm có chút bất an của Edward khi nói câu cuối đó.
Ellen hơi cúi đầu, âm thầm suy nghĩ về hành vi của mình. Có phải cậu thực sự không đủ tin tưởng Edward không? Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình đã có đủ niềm tin vào Edward. Cậu cực kỳ tin tưởng Edward, đến mức chỉ cần là lời Edward nói cậu đều sẽ làm theo.
Cậu lại lắc đầu, có phải bởi vì cậu không giỏi thể hiện lòng tin của mình với anh nên anh ấy mới hiểu lầm không? Ellen có chút đau khổ suy nghĩ, rồi lại thấy không hài lòng vì dường như mình không biết cách bày tỏ.
Vì vậy, cậu thất vọng nhẹ nhàng đáp lại: "Edward... Em không giỏi diễn đạt..."
"Ellen..." Edward kinh ngạc nhìn cậu. Anh cẩn thận quan sát một lúc, sau đó mới nhận ra rằng Ellen có thể thực sự không biết cách diễn đạt ý của mình. Anh không khỏi đưa tay vuốt mái tóc vàng của Ellen, cố gắng an ủi người yêu. Em ấy chỉ là không giỏi bộc lộ cảm xúc của bản thân thôi mà.
Edward lặp lại nhận thức này nhiều lần trong đầu, cảm thấy có lỗi vì đến giờ anh mới phát hiện ra sự thật này. Nếu anh có thể biết tình huống này của Ellen sớm hơn thì có lẽ họ đã có thể hiểu nhau hơn.
Bất quá hiện tại cũng chưa muộn. Bởi vì anh cũng có thể từ từ để Ellen thay đổi bản thân. Bây giờ, việc anh phải làm trước tiên là để Ellen học cách nói ra suy nghĩ của mình.
Sau khi đưa ra quyết định, Edward vuốt vuốt mái tóc vàng, nở nụ cười trìu mến: "Không sao đâu, Ellen, cứ nói cho anh biết suy nghĩ của em đi. Bằng không thì vậy đi, anh thỉnh thoảng sẽ hỏi suy nghĩ của em. Sau đó, em chỉ cần nói cho anh biết cảm giác của mình, có được không?"
Ellen ngơ ngác nhìn nụ cười của Edward, sau đó không tự chủ được gật đầu đồng ý đề nghị của anh. Nhìn nụ cười ôn hòa ấy, Ellen cảm thấy nó chói sáng như một viên kim cương.
Nhắc đến kim cương, Ellen liền chuyển ánh mắt sang làn da bị lộ ra của đối phương, làn da của Edward dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ. Giá như có thể lại được nhìn thấy thì tốt biết bao.
Ellen bởi vì Edward mà tâm tình liền có sự thay đổi nhỏ, nhanh chóng gạt bỏ cảm giác mơ hồ ban nãy, trong đầu giờ chỉ còn lại chuyện liên quan đến Edward.
"Ellen, em đang nghĩ gì vậy?" Edward cười hắc hắc, nhéo cái má trắng nõn kia một cái "Bây giờ chúng ta tiến hành kế hoạch đi."
"Em đang nghĩ đến Edward..." Ellen có chút lúng túng nói, có chút mất tự nhiên quay mặt đi, cảm thấy xấu hổ khi đột nhiên nghĩ đến làn da của đối phương.
Mặt khác, Edward lại coi sự rụt rè của là nhút nhát, và càng vui hơn khi Ellen nghĩ về mình. Anh hít một hơi, đè nén tâm trạng vui vẻ, quyết định hỏi rõ ràng hơn: "Vậy, em đang nghĩ gì về anh vậy?"
"...Da." Ellen dừng lại, và cuối cùng nói ra suy nghĩ của mình dưới đôi mắt rực lửa của Edward. Cậu cảm thấy vẫn còn nhiều khó khăn để bộc lộ suy nghĩ của mình, nhất là khi đối diện với gương mặt tràn đây mong đợi kia.
Nhận được câu trả lời, Edward sửng sốt một chút, sau đó bật cười. Tuy rằng Edward có chút thất vọng, nhưng anh nghĩ dù sao cũng là nghĩ đến mình, có lẽ đây là một tín hiệu tốt. Edward vuốt mái tóc rối bù của Ellen, sau đó tháo dây an toàn xuống xe sang phía bên kia kéo Ellen ra khỏi xe.
Họ cùng nhau bước vào trường và ngồi trong phòng học sinh học đợi giáo sư đến.
Một lúc sau, giáo sư của họ bước vào lớp. Tuy nhiên, vị giáo sư vừa bước vào dường như có điều muốn nói khiến các sinh viên có mặt vô cùng tò mò.
"Các em học sinh thân mến, hôm nay trường chúng ta chào đón một bạn học mới." Giáo sư đơn giản nói sơ qua rồi mời bạn cùng lớp bước vào. Giáo sư vốn không muốn nói nhiều, nhưng người bạn cùng lớp này dường như có mối quan hệ đặc biệt với các quan chức cấp cao của trường, nếu không thì hiệu trưởng sẽ không đột nhiên yêu cầu ông ta quan tâm đến cậu học sinh này nhiều hơn.
Trong trường hợp này, cứ cho học trò mình một vài thông điệp đơn giản để những đứa trẻ thông minh cũng có thể hiểu được là ok rồi.
Dưới sự bối rối của tất cả học sinh, một cậu bé với mái tóc đen và đôi mắt đen bước vào. Không hẳn là một thanh niên mà là một người trưởng thành. Cũng không phải nói bề ngoài cậu ta trong rất thành thục, chỉ là vẻ ngoài trưởng thành so với bạn cùng vẫn có chút cách biệt. Tuy nhiên, dường như ở cậu ta có một sức hút nào đó khiến mọi người không khỏi chú ý đến.
Rất nhiều học sinh chợt nhớ lại tình huống lúc Ellen lần đầu đến đây, nhưng họ không biết liệu chàng trai có vẻ ngoài nổi bật này có mang đến cho họ những bất ngờ mới hay không.
Edward không có hứng thú với việc này, nhưng khi quay đầu nhìn Ellen, khuôn mặt ngây ngốc lộ ra biểu tình kỳ quái. Đôi mắt xanh lam của Ellen nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên đứng cạnh giáo sư mà không hề chớp mắt, cậu cứ nhìn chăm chú như thể có điều gì đó ở cậu bạn mới đến đã thu hút cậu.
"Ellen, sao vậy?" Edward đè nén bất an trong lòng, nhẹ giọng hỏi. Vẻ mặt có chút hưng phấn của Ellen khiến anh cảm thấy rất khó chịu, như thể bảo bối của mình sắp rời xa mình, khiến anh cảm thấy mất tự nhiên.
"Không..." Ellen tự nhiên muốn phủ nhận, nhưng lại nhớ tới mình phải học cách bày tỏ suy nghĩ của mình, thế là nói thêm: "Người này mang đến cho em một cảm giác rất quen thuộc. Khi nhìn thấy cậu ta... em rất vui."
Ellen thậm chí không rời mắt khi nói, ánh mắt vẫn rơi vào người bạn mới đến. Cậu cảm thấy ở người này có gì đó khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, chỉ nhìn thấy người này thôi cũng khiến cậu cảm thấy rất thân thiết, như thể người kia là người thân đã lâu không gặp.
Chàng trai bên kia dường như cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của Ellen, đột nhiên quay đầu nhìn lại. Khi ánh mắt chạm nhau, cậu bé mỉm cười với Ellen, đôi mắt mang cưng chiều không che giấu. Nụ cười dịu dàng này thực sự khiến khóe miệng Ellen cử động, như muốn cong khóe miệng lên.
Thật tế Ellen đã cong môi lên, bởi vì nụ cười của đối phương khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc, giống như người thân của mình, khiến Ellen cảm thấy rất vui vẻ.
Tâm tình của Edward lại không vui vẻ như Ellen, vẻ mặt âm trầm nhìn Ellen tán tỉnh người khác, tâm tình nhất thời trở nên chán nản. Khi nhìn thấy đường cong tựa như đang cười của Ellen, Edward cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bất chấp ý kiến của người khác, đột nhiên vươn tay kéo Ellen vào lòng, như muốn chứng minh cho thiếu niên kia thấy.
Ellen không kịp phản ứng khi cái ôm đột ngột, cậu cảm thấy được Edward ôm là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, thiếu niên trước mặt đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu, đến nỗi cậu cũng không để ý đến tâm trạng của Edward.
Khoảnh khắc Ellen bị Edward ôm vào lòng, trong đôi mắt đen láy của thiếu niên hiện lên một tia tức giận không rõ. Cậu bé đột nhiên nở một nụ cười thích thú, rồi theo gợi ý của giáo sư, cậu ngồi vào chiếc ghế trống phía sau Ellen.
Sau chuyện lộn xộn lúc đầu, lớp học chính thức bắt đầu, tuy buổi học đã bắt đầu nhưng không có ai để ý đến giáo sư. Bọn họ đều rất tò mò về học sinh mới chuyển trường, dù sao giờ cũng là cuối học kỳ hiếm có người chuyển trường khác.
Tuy nhiên, chàng trai đang bị mọi người theo dõi lại không quan tâm đến ánh mắt của người khác. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Ellen trước mặt, một lúc sau mới nhẹ nhàng vỗ vai Ellen, nhỏ giọng nói: "Xin chào, tớ tên là Luer Ford."
Ellen khựng lại, sau đó cẩn thận quay người lại, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của thiếu niên, cơ thể Ellen cũng thả lỏng. Cậu đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng: "Ellen, Ellen; Forrest. Ford, cậu mang lại cho tớ một cảm giác rất quen thuộc."
Dưới cái nhìn trừng trừng của Edward, Luer cũng nhanh nhẹn đáp lại: "Có lẽ chúng ta đã quen nhau ở kiếp trước không chừng."
Ellen chớp chớp đôi mắt xanh, cảm thấy rất yêu quý người bạn cùng lớp mới dịu dàng nhưng lại thú vị này: "Tớ cảm thấy tên cậu cũng rất quen thuộc."
"Có ai có tên giống tớ sao?" Luer cười khúc khích, đưa tay vuốt ve mái tóc vàng của Ellen một cách lưu loát.
"Tôi nghĩ cậu Ford không nên động tay động chân với người khác như vậy chứ, hay đây là phép lịch sự mới?" Edward mỉa mai không thương tiếc nói, cũng không cho cậu ta sắc mặt tốt. Đó là điều đương nhiên, người yêu của anh bị người khác trêu chọc, anh không bảo vệ người yêu của mình thì mới là không bình thường đó.
Luer liếc nhìn Edward với nụ cười nửa miệng, có vẻ cậu không để Edward vào mắt.
Ellen cau mày, siết nhẹ cánh tay Edward, ra hiệu cho Edward đừng thô lỗ như vậy. Ellen cảm thấy người này thực sự rất giống ai đó, thậm chí có đôi mắt cũng giống hệt với anh ấy. Chỉ là anh ấy không có lý do gì phải tới đây cả, cũng sẽ không xuất hiện dưới hình dạng khác như vậy. Ellen chăm chú nhìn Luer, cố gắng tìm kiếm điểm tương đồng với người đó và xác nhận lại suy nghĩ của cậu.
"Xin lỗi, nếu làm cậu không vui, tớ có thể xin lỗi. Nhưng, tớ không nghĩ cậu có tư cách ngăn cản Ellen giao tiếp với bạn bè." Luer mỉm cười, hiển nhiên không để ý Edward lời nói. Ánh mắt Luer hướng về Ellen, như thể đang nhìn một người quan trọng với mình.
Ellen sửng sốt, cậu thực sự cảm thấy ấm áp khi Luer nhìn mình, nên cậu nhìn Luer với ánh mắt càng thân thiện hơn. Cho dù không phải người mình quen cũng không sao, người hiền lành như vậy nhất định là người tốt cho nên rất đáng để kết bạn.
Edward cảm thấy ánh nhìn như vậy thực sự chói mắt, nhưng anh không thể làm gì được. Sau khi thấy Ellen đang chăm chú nhìn Luer, anh siết chặt tay, cơn giận bốc lên tận đầu sắp không kìm nén được nữa.
-----------
Mn đoán xem ai đấy ~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro