Chương 39: Đề xuất quyết định.

Chùi ui!!!! Bình thường tui sẽ dịch trực tiếp từ tiếng trung qua cho xác suất nội dung đúng nhất á. Cơ mà không hiểu sao chương này!!! nó lại bị miss!! Tui phải đi tìm bản dịch QT mà bản đó thì khó đọc thôi rầu !! với lại tui phải đánh tay 100%!! mé ơi nó nhức nhức cái đầu. Để sau có tg tui sẽ tìm cho ra bản raw

------------------

Vừa đi, Ellen không khỏi liếc nhìn Luer vẫn đang đi bên cạnh mình. Cậu thấy gương mặt của người này có chút khác biệt với người trong ấn tượng của cậu, nhưng cảm giác người này mang lại cho cậu vẫn giống như trước.

Cậu có lý do để tin rằng đây chính là người đó. Tuy nhiên, đối phương không muốn tiết lộ danh tính nên cậu không còn cách nào khác. Bất quá, cậu có thể hỏi đối phương khi nào sẽ rời đi nhỉ. Nếu người này đột ngột rời đi cậu sẽ cảm thấy rất lạc lõng lắm.

Nghĩ tới đây, cậu nâng cằm nhìn chàng trai tóc đen mắt đen: "Lần chuyển trường này... cậu sẽ ở lại bao lâu?"

Nghe được Ellen nhẹ giọng hỏi, Luer không khỏi dừng lại. Anh quay đầu vẻ mặt bình lặng của Ellen, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: "Anh biết là không gì có thể giấu được em mà."

"Hả?" Ellen thốt lên một từ khó hiểu. Cậu hoàn toàn không hiểu đối phương muốn bày tỏ điều gì. Nếu nghĩ cậu có thể nhìn thấu mọi chuyện thì tại sao phải giả làm người khác? Lẽ nào thực sự có hành động đặc biệt gì khác sao?

"Được rồi, giờ em đã biết anh là ai rồi, chúng mình đừng đi nữa, để dành ít tiền cho anh trai em đi. Chúng ta... đi vào rừng ha." Luer vòng tay qua vai Ellen và nhếch môi lên dễ chịu. Anh biết em trai mình là người thông minh, tuy bề ngoài nhìn không ra được gì nhưng trong lòng em ấy luôn suy nghĩ rất nhiều. Vậy... một em trai dễ thương như vậy có thể nhường cho người khác sao? Luer cảm thấy trán mình giật giật khi nghĩ đến tên khốn đã hôn Ellen. Thằng kia thật dũng cảm khi dám hôn em trai ngay trước mặt mình.

"Em..." Ellen không vui trả lời. Vốn cậu còn nghĩ có thể ăn một bữa miễn phí, nhưng sau khi 'nhận mặt' nhau là chẳng còn gì nữa, này.. có phải nói rõ rằng cậu không nên nhận anh trai không? Quả nhiên, đại ca giả làm người khác trước mặt mình là có mục đích hẳn hoi, cậu nên giả vờ theo anh ấy mới đúng. Trong lòng thầm thở dài, Ellen đưa tay nhéo eo của anh mình một cái, khiến Luer bật cười.

"Muốn ăn, anh trai đây nhất định sẽ đãi em rồi. Nhưng có một số việc không nên nói trong quán ăn. Gần đây có khu rừng, hay là chúng ta cùng nhau về nhà?" Luer xoa xoa mái tóc vàng óng của Ellen, trìu mến hỏi. Chỉ cần Ellen muốn, anh liền không phản đối. Anh luôn nuông chiều em trai vô điều kiện. Chỉ cần cục cưng trong nhà hạnh phúc là được rồi.

"Vậy mình về nhà đi." Đôi mắt xanh của Ellen sáng lên, cậu lập tức nghĩ về ngôi nhà của mình ở đây. Cậu ngước đôi mắt xanh lên, nhìn chằm chằm vào Luer, vẻ mặt có chút nghiêm túc, "Nhà của Forrest có phải do anh đã chuẩn bị từ sớm không?"

"Nghĩ ra rồi à." Luer không chút giấu diếm, mà là tươi cười hào phóng, nắm lấy tay Ellen đi về phía ngôi nhà mà anh đã cẩn thận trang trí.

Khi đi bộ về nhà, họ cùng nhau ngồi trên ghế sofa. Ellen vẫn im lặng, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào anh trai của mình, như đang chờ đối phương lên tiếng. Thực ra, Ellen đang nghĩ xem nên nói gì. Tuy rằng cậu từng nghĩ tới sẽ cùng anh trai nói rõ thân phận, nhưng cậu chưa từng nghĩ cậu sẽ nói gì sau đó. Ellen cảm thấy việc anh trai đến đấy chắc chắn có liên quan đến mình, trong lòng muốn hỏi nhưng lại không nói thành lời. Cậu còn có rất nhiều điều muốn nói cùng anh trai, chỉ là nhất thời không biết nên nói gì.

Trong lòng bị loại cảm xúc vi diệu bao lấy, có hưng phấn nhưng cũng có chút bất an, khẩn trương, nhiều loại cảm giác quấn lấy trong lòng, khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Luer vẫn luôn nhìn Ellen, chỉ thấy trên gương mặt vẫn nét bình thản như trước, nhưng trong đôi mắt xanh đã bộc lộ tâm trạng của chủ nhân. Anh thở dài, liền đứng lên, ngồi bên cạnh Ellen, một tay đem Ellen ôm vào lòng, ôn nhu nói: "Ellen, từ lúc em nói với anh muốn tới đây, anh đã đem mọi thứ ở đây chuẩn bị hết rồi, mà căn phòng này chính là anh đã chuẩn bị cho em đó, còn có cả thân phận trong trường... E hèm, anh hi vọng em có thể thoải mái mà nghiên cứu."

Ellen dựa vào thân thể ấm áp, trong lòng thoải mái thở dài. Cậu hình như đã rất lâu rồi không dựa vào lòng ngực ấm áp của anh trai. Trong khoảng thời gian này, cậu gần như đều nằm trong cái ôm băng lãnh kia. Nghĩ đến Edward, cậu hơi lắc lắc đầu, quyết định trước đem chuyện của anh trai xử lý cho tốt rồi nói sau.

"Anh vốn dĩ còn định sẽ chờ em ở tương lai, chính là, tương lai lại có một ít tình huống nhỏ xảy ra biến hóa. Anh đoán, có lẽ chỗ em có chuyện nên anh liền đến đây. Kết quả đúng là như vậy." Luer dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ellen trong lòng, ánh mắt làm cho Ellen cảm thấy trong lòng đau xót.

Ellen ngơ ngác nhìn đôi mắt anh, trong trí nhớ của cậu chưa từng nhìn thấy anh trai mình lộ ra biểu cảm như vậy, đó là một loại sợ hãi cùng bi thương lẫn trong đó là tình thương, trực tiếp đánh vào lòng Ellen đau đớn. Không nên để người thân mình đau lòng, Ellen nhất thời nhấc người đem anh trai ôm lấy, thân thể cũng khẽ run lên. Cậu không rõ đây là loại cảm giác gì, Ellen chỉ cảm thấy tâm tình của anh trai dường như giống mình, khiến cho Ellen cảm thấy một chút bất an.

Đại khái là vì nghe hiểu lời anh vừa nói. Theo như lời của anh, tương lai có xảy ra biến hóa, đã nói lên hành động của cậu đã làm cho lịch sử xuất hiện lệch lạc. Cậu vẫn biết sự thay đổi này, chính là cậu cảm thấy chỉ cần đại thế không thay đổi thì cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng khi anh trai nhắc đến, cậu liền cảm thấy thực sự sợ hãi. Đó là một loại cảm giác khó hình dung, khiến tận đáy lòng cậu đều cảm thấy run rẩy.

Luer dùng sức ôm lấy Ellen, đem đứa em bảo bối của mình ôm vào trong ngực. Anh biết em trai anh đang sợ hãi. Tuy anh chưa từng thấy bộ dáng Ellen như vậy, nhưng anh một chút cũng không ngạc nhiên. Nếu Ellen không run sợ, gương mặt vẫn bình thản như trước mới làm cho anh sợ. Miệng anh khẽ động, cảm thấy bộ dáng sợ hãi của em mình cũng có chút đáng yêu. Bất quá cho dù đáng yêu cũng không thể che đi việc Ellen đang lo lắng, làm em mình bất an cũng không phải là một hành động tốt.

Anh hôn hai má Ellen, lại để tay ở thắt lưng Ellen. Lúc này, Ellen gần như là khóa ngồi trên đùi anh. Luer đem môi lại gần tai cậu, nhẹ nhàng nói: " Ellen, không sao, anh đên đây là để bảo trì kết quả của tương lai. Trên thế giới này, ngoại trừ một nhà chúng ta, không ai biết tương lai bị thay đổi cả. Cho nên, chỉ cần giống đại khái với lịch sử nguyên bản là được rồi."

Nghe anh nói thế, ngược lại cơ thể Ellen càng run dữ dội hơn. Chân tướng đáng sợ này lại lần nữa đánh thẳng vào lòng Ellen khiến cậu cảm thấy sợ hãi. Cậu vẫn không muốn đối mặt chuyện này. Chỉ cần cậu nghĩ đến chuyện về sau có thể xảy ra, cậu liền cảm thấy con đường phía trước thật tối tăm, hoàn toàn không nhìn thấy được phương hướng. Cậu đem mặt vùi vào lòng anh trai, vô thức gọi to: "Anh hai..."

"Ellen yên tâm, không có việc gì. Chỉ cần chuyện tiếp theo đều trong phạm vi khống chế, vậy thì 4 quỹ tích nhân sinh không có chuyển biến lớn gì rồi." Luer nâng hai má Ellen lên, nhìn môi em trai mình run run, sau đó liền nghĩ tới đôi môi đáng yêu này lại bị người khác hôn qua. Lập tức liền mắng tên khốn Edward vài câu, sau đó tức giận hôn nhẹ môi Ellen một cái.

Nhẹ nhàng, thản nhiên, chạm vào liền rời đi, không thân mật như khi hôn người yêu, chỉ là cảm xúc mềm mại cho anh biết được mình đang làm gì. Anh cẩn thận nhìn Ellen, nhìn thấy cậu dần bình tĩnh trở lại, cơ thể không còn run nữa.

Bị anh mình hôn an ủi một cái Ellen bỗng cảm thấy yên tâm, tuy rằng đáy lòng còn chút bất an, nhưng nụ hôn này tựa hồ có chút tác dụng. Ít nhất, cậu cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục đi tiếp. Cậu cảm kích nhìn anh trai, cảm thấy có anh trai bên cạnh thật sự quá tốt.

Quả nhiên, người thân chính là trụ cột chống lưng cường đại nhất. Chỉ cần có anh trai bên cạnh thì sự tình về sau sẽ không có vấn đề gì rồi.

"Ellen, kỳ thật chuyện này còn một phương pháp giải quyết dễ dàng nhất." Qua một lúc Luer đột nhiên nói.

Lời nay khiến Ellen chú ý, chỉ là cậu không cảm thấy vui sướng, ngược lại có chút mờ mịt. Dường như mơ hồ đoán được ý tưởng của anh. Cậu hít một hơi thật sâu, đem suy nghĩ của mình ném ra sau đầu. Có lẽ phương pháp của anh và mình nói đến không cùng một cái đâu nhỉ. Ellen nghĩ nghĩ, nhìn Luer, vẫn không nhúc nhích.

"Em cũng hiểu đó." Luer nhu hòa nhìn mái tóc vàng của Ellen, giọng nói ôn hòa chậm rãi vang lên, "Bởi vì sự tham gia của em liền khiến quỹ đạo của bọn họ thay đổi. Cũng có một chút nguyên nhân liên quan đến bọn họ, không liên quan đến em. Những chuyện vốn dĩ phải xảy ra đều không có. Biến hóa này đều vì sự tham gia của sinh mệnh ngoại lai nên mới xuất hiện."

Ellen gục đầu xuống, đột nhiên không nghĩ tới suy nghĩ của hai người quả thật giống nhau. Cậu biết tiếp theo anh trai muốn nói gì rồi.

"Chỉ cần sinh mệnh ngoại lai đó trở lại nơi vốn thược về, vậy thì quỹ tích của bọn họ cũng sẽ tại chỗ biến hóa đó cùng đi đến thống nhất. Tuy rằng có một số việc đã qua đi, nhưng tương lai đại thế cũng sẽ vì ảnh hưởng do sinh mệnh ngoại lai đó biến mất mà khôi phục lại." Luer chậm rãi nói, từng chữ đều nói vô cùng rõ ràng, giống như là muốn nói cho Ellen nghe hiểu.

Anh cúi đầu nhìn Ellen, trong lòng thật hi vọng Ellen có thể cùng mình trở về. Tình huống hiện tại đã có xu hướng giống với những gì anh nghĩ trong tương lai. Anh không nghĩ rằng Ellen bất tri bất giác đã tham gia vào thế giới bọn họ. Đây là kết quả mà anh không muốn nhìn thấy nhất, bởi vì điều này có nghĩ em trai có lẽ sẽ không có liên hệ gì với thế giới của bọn anh...

Ellen không nói gì, dường như đang lâm vào trầm tư. Giờ phút này, cậu cảm thấy đầu mình trống rỗng. Nguyên lai cậu còn nghĩ bản thân không thể tiếp thu được, nhưng tại khoảnh khắc này, cậu đối với lời anh nói lại không có cảm tưởng gì, ngược lại cậu lại nhớ đến những lúc mình và Edward ở bên nhau.

Tuy cậu không hiểu rõ suy nghĩ của Edward, nhưng Edward đối với cậu thế nào, cậu đều cảm nhận được. Edward coi trọng cậu, mà cậu cũng dường như cũng dần cảm thấy Edward trở nên quan trọng đối với mình. Nếu thực sự phải rời xa Edward, cậu thật sự không biết mình có làm được không.

Hai người đều không nói gì, không khí trầm mặc bao trùm phòng khách. Luer im lặng nhìn Ellen, anh biết Ellen không hề ngu ngốc, nhất định có thể hiểu được mình nói gì. Cho nên anh đang đợi, đợi đáp án của cậu, là người nhà quan trọng hay là người ở đây quan trọng hơn.

(p/s: Chọn con tim hay là nghe lý trí ~~~)

Quyết định này, đại khái sẽ ảnh hướng đến mọi người trong tương lai.

Luer có chút bất an nhìn Ellen, bất đầu tự hỏi nếu Ellen nói cậu không muốn rời đi, thì anh phải phản ứng thế nào.

Mà Ellen vẫn đang tự hỏi. Nhưng cậu cảm thấy nghĩ thế nào cũng không ra đáp án. Bởi vì nếu có thể, cậu không muốn buông cả hai. Một là gia đình cậu, một là cũng người mình yêu ở chung một chỗ, hai điều này đều không dễ dàng buông tay.

Tiếp theo, cục diện trở nên tiến thoái lương nan. Mặc kệ chọn bên nào, đều không được.

Nhưng vào lúc này, chuông cửa trước nhà bọn họ bị ấn vang lên. Hai người đều ngẩn ra, dường như không đoán được lúc này sẽ có người đến tìm.

Ellen ngẩng đầu lên, gió mang theo một chút hơi thở quen thuộc. Cậu mờ mịt nhìn anh trai, sau đó nói: " Alice..."

"Cô gái đi đường giống như khiêu vũ ấy à?." Luer nhíu mày, sau đó nghi hoặc hỏi.

"Anh biết em ấy sao?" Ellen mờ mịt đứng lên. Trước cậu còn cảm thấy anh trai mình thần thông quảng đại, không thể tưởng tượng được bây giờ cũng như vậy. Anh trai cậu rõ ràng còn chưa gặp qua Alice, lịch sử cũng không có miêu tả chuẩn xác, vậy mà anh cũng biết, quả thật là không gì không biết nha.

Người đến làm không khí trong phòng khách lập tức dịu đi không ít.

Luer nhìn bộ dáng của Ellen, chỉ biết đứa em này lại nghĩ đông nghĩ tây rồi. Anh xoa xoa mái tóc vàng, đặt cậu lên sô pha, tự mình đứng lên đi về phía cửa.

Lúc này, một con mèo trắng nhỏ từ cửa sổ nhảy vào.

Ellen liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Tiểu Bạch. Nhìn động tác Tiểu Bạch tự giác nhảy vào trong long mình, cậu liền hiểu anh trai mình từ trên người Tiểu Bạch mới biết được tình huống của cậu. Cậu lắc lắc đầu, anh trai nhất định là mượn nặng lực của ba rồi.

Nhưng mà, không để Ellen tự hỏi, giọng nói Alice đã vội vàng vang lên: "Mặc kệ anh là ai, bây giờ mau đem Ellen giao ra đây, tôi muốn đem cậu ấy đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro