Chương 45: Nguy hiểm ập đến.
"Trở về... về nhà tương lai sao?" Ellen ngơ ngác lặp lại lời ban nãy, đôi mắt đỏ hoe mang theo mờ mịt "Trở về... được không?"
Nhìn thấy cậu bối rối và bất an như vậy, Luer cảm thấy trong lòng đau đớn. Em trai bảo bổi của anh luôn được bảo bộc, yêu thương, em ấy chưa bao giờ có những cảm xúc tiêu cực như vậy. Hiện tại, đứa em trai bé bỏng của anh vì một tên khốn nạn mà đau khổ, thử hỏi anh làm sao có thể bình tĩnh được?
Anh thậm chí còn muốn tự tay giết Edward để em trai mình không còn phải do dự và bất an nữa. Nhưng lý trí lại không cho phép anh làm như vậy, bởi vì một khi Edward biến mất lịch sử ở đây sẽ bị xáo trộn.
Luer ôm chặt Ellen, anh không cần gì cả, chỉ cần Ellen có thể sống vui vẻ là anh đã mãn nguyện rồi. Nhưng bây giờ......
Anh thực sự muốn đưa Ellen về ngay lập tức, để cậu rời khỏi nơi đau lòng này. Anh không muốn nhìn thấy người mà anh quý trọng nhất lại vì người khác mà đau lòng. Anh hít một hơi, làm bộ thoải mái nói: "Cha mẹ rất lo lắng cho em, chúng ta cùng nhau về nha."
Ellen ôm lấy Luer, trên khuôn mặt vốn còn buồn bã hiện lên một tia hoài niệm. Cậu đã không được gặp mọi người một thời gian rồi, lần này đến đây, cũng đã trôi qua lâu như vậy. Dù biết rằng tỷ lệ thời gian giữa nơi này và tương lai là khác nhau nhưng đối với cậu mà nói là đã xa nhà rất lâu rồi.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh trai mình, khi bắt gặp đôi mắt đen đầy lo lắng đó, cậu không khỏi gật đầu. Đối mặt với anh trai , cậu luôn là một cậu bé ngoan ngoãn. Hơn nữa, cậu không muốn thấy mọi người không vui.
Nghĩ tới đây, cậu nhớ tới hình như mình cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng Edward buồn bã. Ellen sửng sốt, rũ mắt xuống, hiện tại Edward không còn thích cậu nữa, anh ấy sẽ không còn phải phiền muộn nữa. Đối với câu nói của Edward đến giờ Ellen vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên khó tin.
Có lẽ... Edward thực sự không muốn ở bên cậu nữa rồi. Nếu vậy thì cậu ở lại đây cũng còn ý nghĩa gì nữa chứ...
"Vậy bây giờ chúng ta quay về đi!" Luer nắm lấy tay Ellen, lập tức muốn kéo Ellen về. Anh không muốn cậu ở lại đây nữa. Chỉ cần nghĩ tới Ellen ở đây có thể gặp phải tổn thương nào, anh liền cảm thấy khó có thể bình tĩnh lại.
"Anh ơi, có thể chờ em thu dọn một chút... và tạm biệt mọi người được không?" Ellen ngập ngừng hỏi. Cậu ngước đôi mắt xanh lên, mím môi, cố gắng diễn đạt những gì mình đang nghĩ, nhưng trông vẫn có chút ngập ngừng.
Luer sửng sốt một chút, sau đó xoa đầu Ellen, trên mặt nở nụ cười ôn hòa: "Đương nhiên rồi, có muốn anh đi cùng không?"
"Không cần đâu ạ." Ellen khóe miệng giật giật, cậu vốn không muốn giải thích, nhưng nhìn biểu tình lo lắng của anh hai, cậu lại nhớ tới lời nói của Edward, không khỏi nói thêm: "Anh, anh đi thu dọn hành lý đi, sau đó lại đến đón em, được không?"
Nghe Ellen giải thích, Luer có chút sửng sốt. Thời gian này Ellen thực sự đã thay đổi rất nhiều. Nhưng sự thay đổi này khiến anh cảm thấy khó chịu. Anh mỉm cười yếu ớt, sau đó gật đầu đáp lại: "Được rồi, nghe lời em, chú ý an toàn."
Ellen gật đầu, sau đó vẫy tay và đi về một hướng nhất định. Điểm đến đầu tiên của Ellen không phải là nhà riêng của cậu mà là nhà của Jacob. Nhắc đến bạn bè ở đây chắc hẳn là gia đình Cullen, Jacob và Charlie.
Có lẽ cậu sẽ không thông báo cho gia đình Cullen, mặc dù họ đã đối xử với cậu rất tốt, nhưng Edward có lẽ không muốn gặp câu đâu. Jacob và Charlie phải lịch sự chào tạm biệt, dù sao thì họ cũng đã chăm sóc cậu vô điều kiện từ khi cậu đến đây, nên cậu không muốn họ lo lắng khi mình đột nhiên biến mất.
Cậu chạy đến nhà Jacob, gõ cửa gỗ rồi đợi Jacob xuất hiện.
Cánh cửa gỗ rất nhanh được mở ra, Jacob là người ra mở cửa. Khi nhìn thấy người tới, hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dường như không ngờ Ellen lại đột nhiên đến thăm mình.
"Ellen, sao anh đột nhiên đến đây?"
"Jacob..." Ellen mở miệng nhưng không nói nên lời. Mặc dù trong đầu cậu đã nghĩ đến việc nói lời chia tay nhiều lần nhưng vẫn khó thể mở lời. Hơn nữa, ngay từ đầu cậu đã không phải là một người giỏi giao tiếp.
Jacob đương nhiên không biết Ellen đang lo lắng điều gì, cho rằng Ellen gặp chuyện không vui, nghĩ đi nghĩ lại lại nhớ đến những lời đồn thổi mình nghe được sau giờ học. Hắn nhìn Ellen và cảm thấy tin đồn Ellen và Edward chia tay là sự thật. "Anh ổn chứ? Ellen, vào nói chuyện đi."
Ellen ngẩn ngơ, không nghe Jacob vừa nói vừa nhích người ra,cậu chỉ đứng đó. Một lúc sau, nói: "Vẫn ổn."
Tâm trạng của cậu hiện tại vẫn ổn, Ellen lặng lẽ nhìn Jacob, cảm thấy hơi bối rối trước câu hỏi đột ngột kia. Cậu biết đối phương không thể nào biết được việc mình sắp rời đi, nên chắc là do Jacob nhìn thấy cậu đang lúng túng thôi.
Đôi mắt xanh hiện lên một tia mềm mại. Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy lời nói đã không thể diễn tả hết cảm xúc của mình nên liền đưa tay ôm lấy Jacob, nhẹ nhàng nói: "Jacob, cảm ơn em vẫn luôn quan tâm anh, cảm ơn em."
"Ellen?" Jacob cẩn thận ôm lại Ellen, trong lòng hiện lên một loại cảm giác không tự nhiên, đó là một loại cảm giác bất an. Hắn cau mày và nhẹ nhàng hỏi: "Ellen, điều này có nghĩa là gì?"
"Không có gì..." Ellen theo thói quen trả lời, sau đó buông Jacob ra, lùi lại vài bước, khóe miệng khẽ cong: "Anh phải về nhà đây, tạm biệt."
"...Để em đưa anh về." Jacob im lặng một lúc, nhận ra mình hoàn toàn không hiểu Ellen đang nói gì. Tuy nhiên, khi nghe đối phương nói muốn về nhà, hắn liền tự nhiên đề nghị đưa đối phương về, nhưng Jacob không biết ý nghĩa của việc về nhà mà cậu nói khác với những gì anh nghĩ.
"Không cần đâu." Ellen lắc đầu, từ chối ý tốt của Jacob. Suy cho cùng, nhà mà cậu muốn về chính là tương lai, và Jacob không thể tiễn cậu đến đó. Cho dù có thể tiễn cậu về thì anh trai cũng sẽ không đồng ý, "Tạm biệt."
Ellen trịnh trọng chào tạm biệt lần nữa rồi quay người bỏ chạy mà không đợi Jacob phản ứng. Cậu thậm chí còn dùng sức mạnh của mình để khiến Jacob dù muốn cũng không thể đuổi kịp.
Jacob bị Ellen bỏ lại phía sau khẽ cau mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẻ mặt của Ellen giống như họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn cũng nhớ ra Ellen không phải là người địa phương. Lúc này, Jacob ngạc nhiên nhìn về hướng Ellen đang đi. Hắn nắm chặt tay, giơ chân chạy ra ngoài. Tuy nhiên, đích đến của hắn không phải là nơi Ellen đang ở. Đúng hơn, là nơi Edward ở.
Bởi vì hắn biết, nếu muốn Ellen ở lại, hắn nhất định phải tìm được người mà Ellen quan tâm nhất ở nơi đây...
Một bên khác, Ellen đã quay trở lại nhà riêng của mình, cậu dừng lại trước cửa nhà Swan đang lưỡng lự không biết có nên ấn chuông hay không, vì cậu không chắc Charlie có ở nhà hay không. Nếu cậu nhấn chuông xong, người ra mở cửa lại là Bella thì cậu nên làm gì đây?
Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên cạnh Ellen. Sau đó giọng Charlie vang lên: "Ellen? Dạo này vẫn khỏe chứ?"
Ellen ngạc nhiên quay lại, khi nhìn thấy Charlie, ánh mắt cậu chợt có chút nóng lên. Có lẽ vì nhìn thấy Charlie nên rất vui. Ellen chớp mắt, đứng ở trước mặt Charlie, ngoan ngoãn gật đầu với Charlie, sau đó nói: "Charlie...những ngày này cảm ơn chú vẫn luôn chăm sóc cho cháu."
Charlie sững sờ một lúc, rõ ràng là không hiểu Ellen đang nói gì. Ông hé miệng một lúc sau mới nói: "Cháu phải đi à? Cháu muốn đi đâu?"
"Cháu phải về nhà rồi." Ellen cụp mắt xuống, không muốn nhìn thấy vẻ mặt không vui của Charlie. Cậu biết ông vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của cậu: "Anh trai sẽ đón cháu về ạ."
Khi nghe tin có người thân đến đón, nỗi lo lắng ban đầu của Charlie đã vơi đi phần nào. Tuy nhiên, Ellen rời đi quá đột ngột, điều này cũng khiến ông cảm thấy bối rối. Tuy rằng rất muốn hỏi, nhưng ông cũng biết có một số việc đối phương không muốn nói thì ông cũng không nên hỏi. Chuyện riêng tư không phải ai cũng sẵn lòng nói cho người khác biết, ngay cả một đứa trẻ lương thiện như Ellen cũng sẽ có những chuyện không muốn nói với người khác.
Charlie lập tức tự đem nguyên nhân Ellen rời đi không nói lý do là do chuyện riêng tư cá nhân , đồng thời vỗ nhẹ vào vai Ellen: "Chỉ cần cháu vui vẻ là được rồi, sau này có thời gian hãy đến thăm chú nhá.
"Vâng..." Ellen phát ra một loại ngữ khí vô nghĩa, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu không khỏi do dự. Lần trở về này, có lẽ cậu sẽ không bao giờ quay lại nữa. Như vậy cho dù có hứa Charlie sẽ quay lại thì cậu cũng không thể thực hiện lời hứa được. Nhưng nếu nói cậu sẽ không quay lại nữa sẽ làm cho ông ấy buồn mất.
"Nhà cậu có xa không?" Charlie dường như nhìn thấy sự do dự của Ellen và mỉm cười, "Nếu xa thì không sao. Thỉnh thoảng nhớ đến trải nghiệm khi sống ở đây là được rồi."
"Dạ." Lần này Ellen trả lời nhanh chóng không chút do dự. Cho dù Charlie không nói ra thì cậu cũng sẽ không quên những gì đã xảy ra ở đây. Mặc dù có một số điều khiến cậu không vui, nhưng đây đều là những ký ức quý giá của cậu, cậu sẽ trân trọng chúng. "Tạm biệt."
Nói xong, Ellen trịnh trọng cúi đầu, xoay người bước vào nhà mình. Nói quay lại để thu dọn đồ đạc nhưng thực ra cậu cũng chẳng có gì để đóng gói cả. Chỉ cất thêm một số đồ kỷ niệm vào ba lô và lấy đi toàn bộ số ô mà cậu đã mua ở đây.
Nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, Ellen lặng lẽ ngồi chờ anh hai tới đón.
Lúc này, Tiểu Bạch không biết từ đâu chạy ra, nhảy vào lòng Ellen, cọ cọ Ellen một cách nịnh nọt. Ellen không ngừng vuốt lông nó. Nếu bọn họ sắp trở về, Tiểu Bạch đương nhiên sẽ bị mang đi.
Chờ được một lúc, Ellen đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, giống như có nguy hiểm sắp xảy ra. Cậu chưa bao giờ có khả năng dự đoán nguy hiểm, nhưng lần này, nó khiến cậu cảm thấy bất an, như thể đang bị ai đó mạnh mẽ nhắm tới.
Ellen biết quanh mình không có người nguy hiểm như vậy, nhưng cảm giác đó rất mãnh liệt như hận không thể làm cậu biến mất. Ellen cau mày, ôm chặt Tiểu Bạch trong tay, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng hy vọng anh trai sẽ sớm đến.
Đột nhiên, cậu nhìn thấy một tia sáng bất thường nhấp nháy trong khu rừng cách đó không xa. Sau đó một số tiếng hét kỳ lạ phát ra, nghe rất đáng sợ. Ellen nhíu mày sâu hơn, bởi vì cậu cảm thấy âm thanh kỳ lạ đó đang gọi mình. Cậu có thể chắc chắn đó là giọng nói xa lạ, nhưng khẳng định đang gọi mình.
Là muốn để mình đi vào rừng?
Ellen nhìn về phía khu rừng và ngơ ngác trong giây lát. Bây giờ điều cậu nên làm là ở nhà và đợi anh trai xuất hiện.
Tuy nhiên, cậu cảm thấy mình có thể đi vào trong đó. Cậu cảm nhận được có thứ gì đó trong rừng đang kêu gọi mình, nó khiến ham muốn tìm tòi của cậu tăng cao. Vốn cậu muốn để gió mang tin tức đến cho mình, nhưng lại phát hiện năng lượng của mình đột nhiên không thể sử dụng được, yếu hơn trước rất nhiều.
Cậu không biết tại sao sức mạnh của mình lại suy yếu, với lại cậu cũng không có thời gian để suy nghĩ nguyên nhân. Cuối cùng, sự tò mò lớn hơn tất cả mọi thứ. Ellen vẫn quyết định đi nhìn thử, nếu không, cậu chắc chắn sẽ không thể yên tâm được. Cậu ôm Tiểu Bạch rời khỏi nhà, hướng về phía rừng cây. Càng đi sâu vào trong rừng, Ellen càng cảm thấy ánh sáng càng lúc càng tối, cậu cẩn thận để gió dẫn đường. Sau đó, cậu phát hiện ra rằng có rất nhiều sinh vật ở trong rừng. Và những sinh vật đó thậm chí còn không phải là loài người.
Bàn tay đang ôm Tiểu Bạch của Ellen siết chặt, bước chân dừng lại. Cậu biết mình không thể tiến về phía trước bởi vì ở đó có rất nhiều hơi thở xa lạ, hơn nữa còn mang theo nguy hiểm.
Khoảnh khắc cậu lùi lại, những luồng khí xa lạ đó bắt đầu khuấy động. Tốc độ của một người bình thường làm sao có thể so với tốc dộ của một đám sinh vật? Chẳng bao lâu sau Ellen đã bị hơi thở xa lạ mà nguy hiểm bao vây.
Ellen đứng đó, hai tay nắm chặt, mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy dấu vết gì. Cậu không thể nhìn thấy kẻ thù của mình trông như thế nào, nhưng cậu biết đó là loại sinh vật gì.
Tuy nhiên, đối phương hiển nhiên không để Ellen phải tốn công suy đoán. Giây tiếp theo, một khuôn mặt người phụ nữ đầy thù hận bước ra từ phía sau gốc cây.
"Đã lâu không gặp, nhưng ta nghĩ chúng ta sẽ phải nói lời tạm biệt sớm thôi."
-----
Chap sau Ellen bị thương ~~ Hồi gây cấn rồi! Tui tăng tốc edit luôn! Hình như sắp end rùi mn ạ!!
VOTE VOTE cho tui có động lực edit điiii!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro