Chương 7: Cuộc trò chuyện hỗn loạn

Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao

Ellen và Jacob đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về hướng phát ra âm thanh. Chỉ  thấy một thanh niên có mái tóc màu đồng giận dữ bước tới, kéo Ellen từ tay Jacob qua bên cạnh, sau đó trừng mắt nhìn hắn: "Cậu muốn làm gì Ellen?"

"Tôi muốn làm gì? Tôi nên hỏi anh điều này mới đúng? Giờ này anh không nên xuất hiện quanh nhà người khác mới phải." Jacob đứng dậy, cau mày lý luận, nghĩ muốn đem Ellen đang đứng cạnh người có làn da tái nhợt này kéo trở về.

Ellen dường như không hiểu nguyên nhân dẫn đến cuộc xung đột giữa hai người và cậu cũng không chú ý mấy đến cuộc trò chuyện của họ. Ellen tự hỏi Edward có phải bởi vì không cần ngủ nên đi loanh quanh vào ban đêm để giết thời gian hay không? Nghĩ tới đây, cậu ngước mắt nhìn chàng trai tuấn mỹ đang giữ tay mình, nói: "Edward, muộn thế này sao còn đi bộ vậy?"

Edward và Jacob im lặng, bầu không khí đột nhiên chuyển từ áp lực sang vô lực. Jacob do dự mở miệng, cuối cùng tức giận nói: "Người này rõ ràng không phải đến đây đi dạo mà."

Trong suy nghĩ của hắn, Edward chính là kẻ xấu bắt nạt Ellen, nên hắn đương nhiên sẽ không để Ellen rơi vào tay đối phương. Vì vậy, hắn quay đầu hướng Edward nói: "Giao Ellen ra, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh. Cậu ấy là bạn của tôi, tôi nhất định phải giúp Ellen thoát khỏi tay kẻ xấu."

"Kẻ xấu? Cậu đang nói bản thân mình sao? Tôi chỉ nhìn thấy có kẻ đang muốn lợi dụng Ellen, và người đó đang ở ngay trước mặt tôi". Edward không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Anh không phủ nhận việc mình đã theo dõi hai người về tới đây chỉ vì khi nhìn thấy Ellen rời đi cùng Jacob, anh cảm thấy khó chấp nhận được.

Anh thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng khi nhìn thấy Ellen bị người khác ôm lấy, anh lại cảm thấy bất mãn. Giống như đồ anh ao ước đã bị người khác lấy đi, chỉ cần nghĩ đến người có thể mang lại hơi ấm duy nhất không còn kề cận anh nữa liền cảm thấy rất khó chịu. Anh còn rất nhiều chuyện muốn biết, làm sao có thể để cậu rời đi như vậy?

"Hả?" Ellen cuối cùng cũng chú ý tới cuộc trò chuyện giữa hai người, thoát ra khỏi suy nghĩ của mình. Cậu vỗ nhẹ vào Edward và Jacob để họ chú ý tới mình, sau đó nói một cách bình tĩnh và nghiêm túc: "Không được cãi nhau."

Lời nói của Ellen khiến hai người vốn đang kích động trong nháy mắt liền yên tĩnh, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Ellen, cả hai đều phát hiện mình không thể kích động được nổi. Cậu bé ngốc nghếch này có lẽ ngay từ đầu đã không hiểu được vấn đề. Edward và Jacob đều thầm thở dài, đột nhiên cảm thấy xúc động như vậy cũng vô ích. Vì đối tượng làm họ xúc động hoàn toàn không ý thức được nên cuộc tranh cãi bỗng trở nên vô nghĩa.

Ellen nhìn hai người họ không lên tiếng có chút không vui. Cậu cảm thấy hai người này đều không muốn tiếp thu ý kiến ​​của mình, im lặng như vậy chắc hẳn là do không hài lòng.

Cậu mím môi, có phải là do bọn họ thuộc các chủng tộc khác nhau nên trong giao tiếp gặp vấn đề không? Cậu nghĩ mình ngày càng có nhiều thứ nên học, nhưng...

Ellen ngáp nhẹ nghĩ tốt hơn hết là tạm thời gác việc nghiên cứu sang một bên. Dù sao thì bọn họ cũng sẽ không đột nhiên biến mất, cho nên bây giờ tốt nhất là cậu nên đi ngủ. Ellen kéo Edward đang đứng bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đến giờ tớ phải đi ngủ rồi, ừm... hai người không được cãi nhau nữa."

Nói xong, Ellen xua tay, quay người đi về nhà, bỏ lại hai thanh niên đang ngơ ngác ở phía sau.

Ngay khi Ellen về đến nhà, cậu liền tắm rửa sạch sẽ và đi ngủ. Cậu nằm yên bình trên chiếc giường lớn mềm mại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu mà không biết rằng có một bóng đen đã lẻn vào nhà.

Sau khi bóng đen này nhìn về phía cửa phòng Ellen, hắn ta đi xung quanh rồi bước vào thư phòng. Một lúc sau, bóng đen rời đi mà Ellen không hề hay biết, không để lại dấu vết gì, như chưa từng xuất hiện.

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào phòng Ellen khiến căn phòng tối tăm dần trở nên sáng sủa hơn.

Lúc này, một bóng người cao gầy lặng lẽ đi vào phòng Ellen, đứng vững vàng ở một bên, lặng lẽ nhìn Ellen ngủ ngon lành, trên mặt không tự chủ được nở nụ cười.

Bởi vì Ellen khi ngủ trông giống như một chú cừu nhỏ, ngây thơ đáng yêu đến mức người ta muốn véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nhìn cậu cau mày.

Thân ảnh đi đến bên giường, hứng thú nhìn bộ dáng đang ngủ của đối phương. Anh ngồi xổm bên cạnh giường cậu, nhưng anh không biết rằng người mà anh đang nhìn đang dần tỉnh dậy.

Ellen cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, nhận ra điều này khiến cậu nhanh chóng tỉnh giấc. Cậu mở đôi mắt xanh lam ra, khi nhìn thấy đôi mắt đen bối rối, Ellen liền thả lỏng người, sau đó ung dung ngồi dậy với vẻ mặt bình tĩnh: "Chào buổi sáng, Edward. Đến rồi sao không báo cho tớ biết ??"

Khóe miệng Edward giật giật, anh hít một hơi để khiến mình không quá căng thẳng. Nhìn vẻ mặt của Ellen, rõ ràng cậu không nghĩ tới tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện trong phòng mình. Dựa vào kinh nghiệm trước đây của anh, bộ dạng này của cậu có lẽ là không nghĩ đến chuyện này có ý nghĩa gì.

Tuy nhiên, suy đoán của anh cũng không phải hoàn toàn đúng, bởi vì Ellen biết thân phận của anh nên cậu không có cảm giác gì đặc biệt về việc anh có thể vào nhà mình. Nếu mà anh không thể tự do đi vào, Ellen mới phải dành thời gian nghiên cứu vấn đề này. Dụi dụi mắt, Ellen duỗi người, sau đó mở chăn nhảy ra khỏi giường.

Cậu nhìn Edward đang thích thú quan sát hành động của cậu, sau đó cầm lấy quần áo để thay và bắt đầu cởi áo ra.

"Đợi đã! Em... sao em đột nhiên cởi đồ..." Edward kinh ngạc nhìn Ellen đã cởi ra một nữa, khi nhìn thấy thân hình trắng nõn đó, anh đột nhiên cảm thấy tâm trạng của mình trở nên rất kỳ lạ. Anh thực sự muốn chạm vào làn da trắng đó, muốn tự mình thử cơ thể ấm áp đó. Anh che miệng lùi lại nửa bước, không thể tin được mình lại có ý nghĩ như vậy, tự mình rơi vào thế giới hỗn loạn và rối rắm.

Một lúc sau, Ellen cau mày không chờ  Edward nói hết câu. Cậu đã bán khỏa thân được một lúc rồi, tại sao Edward không tiếp tục câu hỏi? Dù đã là tháng 9 nhưng thời còn lành lạnh, cậu muốn mặc quần áo thật nhanh. Edward rốt cuộc muốn hỏi gì ? Sao không thể nói hết một lần chứ?

Mím môi, cậu quyết định phớt lờ Edward, rồi vừa suy nghĩ vừa thay quần áo.

Tuy nhiên, nghĩ ở một góc độ khác, có lẽ đây là một thói quen xấu của ma cà rồng ha? Tình cảnh này giống y như trước đây, sau khi Edward gọi tên cậu xong, anh cũng không nói gì thêm, khiến cậu không biết nên đáp lại như thế nào.

Thay quần áo xong, Ellen nhìn đồng hồ, sau đó vỗ vỗ Edward vẫn còn đang giãy giụa trong thế giới của mình: "Tớ muốn đi ăn sáng." Ellen biết Edward không cần ăn sáng nên cũng không mời anh, không nên làm khó Edward. Anh có lẽ sẽ không vui nếu được mời ăn sáng.

Không ngờ Edward lại hiểu nhầm câu này. Bởi vì Edward không cách nào biết được Ellen đang nghĩ gì, cũng không thể nhìn thấu biểu tình của cậu, Edward chỉ có thể dựa vào lời nói và giọng điệu của cậu mà đoán. Vì vậy Edward cho rằng đối phương muốn ăn sáng một mình.

Suy đoán này khiến Edward có chút tổn thương, có lẽ Ellen không vui khi anh vào nhà mà không hỏi ý kiến ​​cậu. Anh muốn giải thích với Ellen nhưng lại phát hiện ra mình cạn lời bởi vì anh không muốn nói cho Ellen biết thân phận của mình, sợ Ellen sẽ xa lánh anh. "Ừm... Được rồi, anh hiểu rồi. Anh sẽ đón em sau khi em ăn sáng xong."

Nói xong, Edward quay người bước ra khỏi phòng, bóng lưng cô đơn. Trông như bị người ta bỏ rơi, khiến người bình thường khi nhìn thấy đều cảm thấy xót xa.

Mà Ellen - vốn không bình thường - nghiêng đầu thắc mắc, cảm thấy rất khó hiểu trước phản ứng đột ngột của Edward, nên cậu rất tự nhiên đưa tay ra giữ anh lại, sau đó hỏi: "Cậu sao vậy?"

Cảm nhận được lực cản và hơi ấm, Edward kinh ngạc dừng lại, quay đầu nhìn Ellen, vẻ mặt có chút lúng túng: "Không có gì, không phải em muốn ăn sáng một mình sao? Anh ra ngoài trước."

Ellen ngơ ngác nhìn Edward, vẻ mặt này, chính là thương tâm rồi. Ellen cảm thấy có chút bối rối, bởi vì loại cảm giác này rất chân thực, giống như bởi vì cậu nên mới như vậy, khiến cậu có chút choáng ngợp.

Trong nhận thức của cậu, con người và cảm xúc ở đây đều không có thật. Bởi đối với cậu mà nói, những người ở đây đều đang sống trong quá khứ. Cho dù có tình cảm thì đó cũng chỉ là những cảm xúc đã qua từ lâu và không thực sự tồn tại trong thời đại của cậu.

Nhưng bây giờ, Ellen có chút không chắc chắn về suy nghĩ này. Tuy nhiên, cậu không nghĩ ra được nguyên nhân, có lẽ cậu cần phải nghiên cứu nó mới được. Nhưng trước đó, Ellen cần phải hoàn thành bài tập về nhà.

Tuy nhiên, nhìn vào tình hình hiện tại của Edward. Ellen mở to mắt, trong đầu lóe lên một ý nghĩ. Cậu mím môi, sau đó chân thành nói: "Chúng ta cùng nhau ăn sáng đi." Edward chắc là sợ biết chuyện gì đó của anh nên mới như vậy nhỉ.

Chỉ là Ellen không ngờ rằng nếu như nói có bất thường thì việc Edward có thể một mình đi vào nhà của cậu đã là một việc rất không bình thường rồi.

Edward có chút kích động, vẻ mặt chân thành của Ellen làm anh cảm giác đối phương vẫn luôn để ý tới mình. Anh lật tay nắm lấy tay cậu, sau khi cảm nhận được sự ấm áp chân thật, nụ cười của anh ta lập tức nở rộ: "Được rồi, chúng ta cùng ăn đi."

Ellen gật đầu, kéo bàn tay lạnh cóng của Edward xuống cầu thang, để Edward vào phòng ăn rồi bước vào bếp làm bữa sáng đơn giản - phô mai.

Đang chuyên tâm làm bữa sáng nên Ellen không chú ý tới mình đang bị Edward nhìn chằm chằm, Edward đứng ở cửa bếp, yên lặng nhìn bóng dáng nghiêm túc kia.

Edward cảm thấy cuộc sống như thế này thực sự rất đặc biệt. Dù chỉ đang sống trong sự đoán mò và bất an nhưng Edward lại cảm thấy phấn khích sau khi biết được suy nghĩ của Ellen. Hơn nữa, mỗi lần tiếp xúc với cậu, sự ấm áp càng khiến anh cảm thấy vô cùng mê luyến. Dường như mọi thứ về Ellen đều thu hút anh, và anh thực sự muốn biết nhiều hơn về người này.

Làm xong bữa sáng, Ellen cầm đĩa quay người lại, thấy Edward đang nhìn mình chăm chú, cậu liền ra hiệu cho Edward quay lại bàn mà không hề có bất kỳ ý kiến nào về việc Edward đang nhìn lén mình.

Edward mỉm cười quay vào bàn, nhìn miếng pho mát Ellen đặt trước mặt rồi cầm lên. Anh nhìn miếng phô mai trông rất ổn áp, chợt nhớ ra đã lâu rồi mình chưa ăn đồ ăn của con người. Anh nhìn Ellen ăn một mình, phát hiện Ellen thậm chí còn không chú ý tới việc mình có ăn hay không, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.

Nhưng vì không đọc được suy nghĩ nên không biết cậu đang nghĩ gì. Anh thất vọng nhìn miếng phô mát trước mặt, đột nhiên ước gì mình có thể nghe thấy suy nghĩ của Ellen.

Ellen liếc nhìn anh, âm thầm chú ý tới hành động của Edward xem anh đã ăn sáng chưa. Nếu có ăn thì sẽ chú ý đến biểu hiện của anh và ghi nhớ lại.

Cậu quan sát thật kỹ, không muốn bỏ sót biểu hiện nào. Nhưng đối phương cứ nhìn pho mát với ánh mắt chán nản, điều này làm Ellen nghĩ rằng pho mát của mình có vấn đề. Có phải bởi vì không hợp khẩu vị nên Edward không muốn thử?

"Edward, cậu không thích phô mai à?"

Nghe xong câu hỏi của Ellen, Edward ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt xanh đầy nghi hoặc của Ellen, anh lắc đầu: "Không, không phải vậy."

Sau đó, anh cắn một miếng pho mát. Dù không nếm được nhưng anh luôn cảm thấy có chút ngọt ngào.

Chỉ là không biết vị ngọt đến từ đâu.

Sau khi kết thúc bữa sáng, cuối cùng họ cũng có thể khởi hành.

Edward tâm trạng vui vẻ đưa Ellen ra xe, sau đó cả hai chính thức lên đường về nhà Cullen.

Lúc này bọn họ không biết rằng chuyến đi này sẽ gặp phải nhiều biến cố...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro