Chap khá dài, đủ gây mưa dông =))
Buổi sáng chủ nhật, tôi dậy sớm vì phải đi học ở nhà anh HoSeok. Bước xuống nhà ăn, kéo bàn xuống, tôi thấy phần thức ăn đang dở dang đặt đối diện mình. Bố mẹ chồng bận công việc, thường chỉ về nhà những lúc cần thiết. Ngoài cô giúp việc ra chỉ còn mỗi tôi và JongHyun quanh quẩn trong cái căn biệt thự rộng như thế này.
- JongHyun đâu ạ? - Tôi hỏi cô giúp việc đang lục đục lấy chén đĩa của JongHyun vừa ăn xong đi rửa.
- Cậu chủ ăn sáng từ sớm và ra ngoài rồi, tôi tưởng cậu chủ nói với cậu rồi chứ. - Cô giúp việc đáp.
- Không, anh ấy có nói gì đâu ạ.
Mặt tôi nghệt ra, hắn đi đâu và làm gì vào sáng sớm thế này mà không nói tôi biết chứ. Thường thì những ngày chủ nhật, hắn toàn ngồi ở nhà xem phim thôi, rất ít khi ra ngoài.
Ôi trời, buồn cười quá, tôi tự dưng thấy mình giống hệt mấy cái bà vợ lo lắng cho chồng ấy. Hắn đi đâu làm gì là việc của hắn, lớn rồi chứ có bé dại gì đâu mà đi đâu cũng canh chừng như con nít. Ăn tiếp thôi, còn phải học nữa.
Chậc, dạo này tôi cũng thấy mình chăm học bất bình thường luôn, thì ai bảo tại anh HoSeok dạy dễ nghe, dễ hiểu thế cơ chứ. He. Khuôn mặt anh ý sao mà đẹp như thiên thần thế không biết, giọng nói trầm ấm dễ chịu thế không biết và sao lại có người đáng ngưỡng mộ thế này không biết luôn.
Tôi quyết định rồi, thay vì tôi, từ bây giờ trở đi, anh HoSeok sẽ là thần tượng để tôi phấn đấu. Nói thế cho oai thôi, chứ phấn đấu đến kiếp sau tôi cũng chưa được bằng anh HoSeok đâu. Chậc, cái dòng họ này thật là siêu nhân, ai đẻ ra cũng siêu phàm về mọi thứ hết á.
Tôi mặc một chiếc áo thể thao màu trắng mà thằng TaeHyung nó mua cho cách đây hai năm để tôi thi đấu giải bóng rổ và chiếc quần bò cũ rộng thùng thình đến khu chung cư của anh HoSeok. Một kinh nghiệm rút ra, người ta trông quê mùa lôi thôi một tí sẽ rất tri thức. Cảm tưởng tôi giống như con một sách chăm học vậy, thêm cái kính không độ vào nữa, trời ơi, ra đường ai cũng ngưỡng mộ.
Mà công nhận là tôi phục tôi ghê, hí hí.
Vừa lúc bước đến cửa thì anh HoSeok bước ra, vẻ mặt sầu thảm:
- Chung cư mất điện, chưa sửa được em ạ. Tình trạng không có máy điều hoà thì học hành làm sao chứ em.
...........
Vậy là địa điểm học của hai anh em chúng tôi chuyển đến công viên gần đó, rất mát mẻ, dễ chịu mặc dù có hơi ồn ào vì trẻ con chơi ở gần đó. Nói chung là một nơi thật tốt để hấp thụ kiến thức cách tốt nhất.
- Cái này, em hiểu chưa.
Sau khi giảng một hồi lâu, anh HoSeok ngước mắt lên hỏi tôi, thấy tôi đang chống cằm nhìn anh chăm chú.
- Này, em không nghe giảng hả? - Liền sau đó là cái cốc đầu... nhẹ như lông hồng. Anh HoSeok rất dịu dàng mà.
- Em tự hỏi anh và JongHyun có phải là anh em không nữa. Hắn chẳng giống anh tí nào. - Tôi thở dài ngao ngán.
Hắn ta so với anh HoSeok khác như trời với vực, mặc dù có vẻ đẹp bên ngoài sánh ngang nhau, nhưng anh HoSeok mang vẻ ôn hoà, dễ mến, hiền lành. Còn JongHyun thì lại mang vẻ đẹp lạnh lùng huyền bí nhưng rất cuốn hút. Đấy là còn chưa kể phần tính cách của hai anh em nhà này đâu.
Nếu như cho tôi chọn một trong hai, tôi chắc chắn sẽ chọn anh HoSeok, vì tôi thích những người hiền lành, tử tế mà.
- Sao em lại nói thế?
- Giá như hắn bằng một phần của anh thôi thì chắc em yêu từ lâu rồi. - Tôi nói, không thèm suy nghĩ.
Chợt nguyền rủa mình hàng trăm cái vì cái tội ngu ngốc, chết cha, tôi lỡ nói mất rồi.
- Nhưng em yêu Hyunie thì em mới lấy Hyunie mà. - Anh HoSeok nhìn tôi, tỏ vẻ khó hiểu.
Tôi lập tức cười xoà lấp liếm:
- Ý em là rất lâu trước kia ấy, em quen hắn ta từ bé mà, mọi tật xấu của hắn em đều biết hết.
- Thế hả? Vậy là ý em nói em thích anh đúng không? - Anh HoSeok cười láu cá, gõ gõ cây bút đang cầm trên tay lên trán, vẻ đùa vui.
- Đúng, em rất hâm mộ anh.
Haha... hàng loạt tiếng cười được vang lên, ở bên cạnh anh HoSeok lúc nào tôi cũng thấy thoải mái quá.
- Chào hai bạn, hai bạn muốn tham gia trò chơi này không?
Tôi và anh HoSeok đồng loạt quay lên nhìn, một cô bạn gái trong bộ váy hoa văn loè loẹt đang cười toe toét nhìn chúng tôi.
Tôi và anh HoSeok đồng loạt nhìn nhau, nhún vai không hiểu gì.
- Công viên mới khai trương một trò chơi dành cho các cặp tình nhân, tôi thấy hai bạn cười với nhau rất tươi, chắc các bạn đang hẹn hò. Hãy chơi cùng nhau, đương nhiên sẽ có quà.
- Không không, chúng tôi không... - Tôi đang tính giãy nảy lên để phản bác ý nghĩ chúng tôi là một cặp của cô bạn kia thì anh HoSeok lập tức vỗ vai tôi, suỵt một cái ra chiều im lặng.
- Phần thưởng của trò chơi này rất hấp dẫn, giải đặc biệt sẽ là vé đi chơi khu du lịch quốc tế dành cho hai người, các bạn nên thử... - Cô gái vẫn tiếp tục luyên thuyên khi thấy chúng tôi không có phản ứng gì.
- Nghe thích chứ, em muốn chơi không? - Anh HoSeok cười.
Nhìn nụ cười đẹp thế này, chẳng lẽ trả lời là không.
- À, cũng nên thử...
ChangHyun ơi là ChangHyun, sao tôi có thể dại trai đến cỡ đó chứ.
Trò chơi kết thúc, với sự thông minh nhanh trí của anh HoSeok và sự lanh lợi quậy cọ không ai bằng của tôi, chúng tôi giành giải nhất.
Hai vé chơi trong khu du lịch quốc tế dành cho cả ngày.
Ôi trời, thích thế cơ chứ.
- Chúng ta giống cặp đôi hoàn hảo đấy chứ? - Anh HoSeok cười vui vẻ.
- Rất có khả năng, haha. - Tôi đế thêm.
Được ghép thành một cặp hoàn hảo với anh HoSeok thích thật đấy. Một người lí tưởng thế cơ mà, xem những ánh mắt thán phục xem lẫn ghen tị của mọi người khi tưởng chúng tôi là cặp đôi mà xem, tức cười thế không biết.
Làm người yêu của anh HoSeok, đi đâu cũng bị con gái nó nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn, thú vị phết. Nhưng đấy chỉ là trò chơi thôi, chuyện của tôi và JongHyun cũng vậy.
Sao nhắc đến chuyện của tôi và JongHyun chỉ là giả dối tôi lại thấy tim mình như bị dính ớt cay là sao vậy.
- À, anh ơi... em... - Tôi ấp úng.
- Gì thế?
- Anh cho em xin tấm vé của anh được không? Tại vì dạo này thấy JongHyun khác khác, chắc gặp phải chuyện gì buồn rồi, em muốn cậu ấy đi chơi cho thư giãn đầu óc ạ.
Chuyện gì xảy đến thì cũng mặc kệ, tôi và JongHyun vẫn là vợ chồng và đang sống cùng một nhà, vẫn có thể đường hoàng đi chơi có sao đâu.
Mười giờ đêm...
- Đâu rồi, sao tìm mãi không thấy chứ. - Đó là cái giọng lo lắng sốt ruột của tôi.
Đồng nghĩa với nó là bộ dạng lấm lem, mồ hôi túa ra trên trán, ngồi xổm hí hoáy bới trong lùm cỏ. Thê thảm hết mức.
Phải, tôi làm rơi một thứ, đối với JongHyun chắc hắn chẳng coi là cái gì nhưng nó lại rất quan trọng đối với tôi, chiếc nhẫn cưới mà cậu ấy đã tặng tôi trước đây.
Tôi làm rơi nó trong công viên này, bằng mọi giá phải tìm được nó. Nó rất quý giá, vì đó là món đồ đắt tiền à? Không phải, vì đó là của JongHyun tặng tôi, còn lí do vì sao thì tôi sẽ không trả lời được đâu. Chỉ cần tìm nó lại thôi.
Ở đâu vậy chứ? Tôi đã tìm mấy tiếng đồng hồ.
- ChangHyun, mình về thôi em. - Anh HoSeok đứng cạnh tôi, lo lắng hỏi. - Muộn lắm rồi đấy, để lúc khác tìm cũng được mà.
- Không được, em phải tìm cho ra, không khéo ai nhặt được không trả lại thì sao? - Tôi vẫn lụi hụi bới từng cọng cỏ.
Chỗ này, chỗ kia,... nhẫn ơi, mày ở đâu rồi, đừng chơi trò trốn tìm nữa. Mày ra đi. Tao mệt lắm rồi đấy.
- Thưa quý khách, công viên chúng tôi đến giờ đóng cửa rồi ạ.
.........
- Thôi, nếu chỉ là một chiếc nhẫn, anh có thể mua cho em được mà. - Anh HoSeok nói.
Anh HoSeok đâu có phải là JongHyun, anh mua thì được gì chứ.
- Đó là nhẫn cưới của em, mất nó thì... - Tôi nhăn nhó, không chịu ngồi yên.
Phải làm sao bây giờ.
- Nhẫn cưới, vậy thì anh có luôn đây.
Anh HoSeok cười, vào phòng lấy ra một chiếc hộp rất đẹp, trong đó là một chiếc nhẫn, trời đất, tôi há hốc mồm, nó giống hệt cái của JongHyun tặng tôi.
- Sao anh có nó? - Câu hỏi này đương nhiên không thể nào không xuất hiện bây giờ.
- Hyunie chưa nói với em sao, dòng họ Choi nhà anh có một tục lệ rất thú vị. Cứ một đứa trẻ nào trong họ được sinh ra sẽ được tặng một chiếc nhẫn để tặng người mình yêu.
Vô lí, nếu là để tặng người yêu thì thật là buồn cười, tặng sớm như thế đâu biết cỡ tay của người sẽ yêu sau này chứ. Trong trường hợp của tôi thì khác, tôi đeo rất vừa, nhưng nếu JongHyun lỡ yêu cô nào khác gầy hơn hay mập hơn thì sao? Chả lẽ vẫn phải đeo nhẫn khác cỡ tay chắc.
Mà, chậc, tôi linh tinh quá. Nhẫn đâu cứ nhất thiết là để đeo vào ngón tay, người ta có thể đeo trang trí trên cổ, hoặc để làm vật trưng bày chẳng hạn.
- Nhưng anh đưa nó cho em, thế sau đó người yêu của anh...
Đúng thế, còn người anh ấy yêu thì sao, cô ta mà biết anh ấy đưa tôi chắc cho tôi ngâm mình trong axit mất. Nghĩ đến cái cảnh đó, rùng mình...
- À, em cứ cầm đi, coi như thay thế vào cái của Hyunie, cậu ấy không phát hiện đâu, nó giống nhau mà. Còn về bạn gái anh thì em khỏi lo, cứ cầm lấy nhé. - Nụ cười chói loá.
- Nhưng... - Tôi ngắc ngứ.
- Không nhưng gì nhé.
Nhưng anh đâu phải là JongHyun, anh là anh HoSeok, mặc dù tôi rất mến anh ấy, nhưng anh ấy không thay thế được JongHyun.
- Em cảm ơn. - Tôi mỉm cười, đeo vào ngón tay áp út của mình, cười.
Sao nó chẳng có cảm giác gì là sao?
- Được rồi, thế muộn rồi, anh lấy xe đưa em về nhé.
.....
Tôi chào tạm biệt anh HoSeok vì đã đưa tôi về nhà, mệt mỏi lết thân xác lem luốc như bù nhìn di động vào nhà, mấy tiếng công cốc, thật đúng hệt dã tràng xe cát biển Đông ấy.
Mai phải tới công viên tiếp tục tìm thôi, và nhanh chóng trả lại cho anh HoSeok cái nhẫn quý giá này nữa. Càng nghĩ càng thấy tôi lấy nó về chẳng đúng tí nào.
- Hôm nay cậu đi đâu.
Vừa bước đến cửa phòng, chưa kịp tra chìa khoá vào ổ tôi đã giật mình vì giọng nói lạnh sống lưng, không cảm xúc của JongHyun.
- À, tôi đi tới nhà anh HoSeok học bài, tưởng cậu cũng biết chứ. - Tôi nhún vai đáp tỉnh queo.
JongHyun mỉm cười, nụ cười đẹp mà sao tôi thấy nó đáng sợ quá vậy.
- Đương nhiên là tôi biết, chỉ là tôi thắc mắc hai người học gì trong trò chơi tình nhân vậy, hoặc là học cái gì mà tận đến đêm mới về. - Cậu ta nói, khuôn mặt chứa đầy hàm ý.
Trời, cậu ta nhìn thấy rồi, hết đường chối cãi.
- À, chỉ là giải lao sau giờ học thôi. - Tôi cười trừ.
- Giải lao hả? Đừng vô lí. Tại sao đến lúc này cậu còn nói dối. - JongHyun gằn từng chữ.
- Tôi có nói dối đâu. - Tôi run run.
- Không phải tôi đã nói với cậu sao, cậu đang là vợ tôi, sao có thể ngang nhiên chơi trò tình nhân với người khác, cậu không thấy xấu hổ một chút nào sao? - JongHyun quát lên, lần đầu tiên từ khi gặp, tôi thấy hắn giận dữ tới mức này.
Sao hắn ta lại giận dữ thế chứ, hắn ta có cần cấm đoán thế không? Đồ độc ác, tôi đã vì cậu mà chơi trò này đấy, vì để cậu vui đấy.
- Tôi đi đâu, với ai là quyền của tôi, cậu là cái gì mà cấm tôi chứ. Không phải cậu lơ tôi cả tuần rồi hay sao, tiếp tục như thế đi. - Tôi tức tối cãi lại.
Đúng, cậu ta chẳng là cái gì hết mà cấm tôi cả. Chỉ có bố mẹ của Yoo ChangHyun mới cấm được Yoo ChangHyun thôi.
Thật là ngu ngốc khi mang hai tấm vé này về cho cậu ta mà.
- Chiếc nhẫn của cậu, chiếc nhẫn mà tôi tặng cho cậu đâu. - Hắn xông đến, cầm tay tôi với một lực rất mạnh.
Tôi bị hắn bẻ tay đau đến ứa nước mắt. Tên này, hắn ta có cần bạo lực thế không chứ.
- Đó là chiếc nhẫn cậu tặng tôi mà, bỏ ra, đau tôi. - Tiếng kêu oái từ cái miệng vốn dĩ đã rộng của tôi nay được phát huy hết tác dụng.
Tôi nói dối hắn nữa rồi. Choi JongHyun, xin lỗi cậu, tôi chẳng còn cách nào khác cả. Tôi phải làm gì nữa đây. Một đứa con trai giả tạo.
- Haha, nhẫn của tôi tặng cho cậu mà tôi cũng không nhận ra sao? Cậu luôn miệng nói dối, cậu lấy cái này ở đâu, à phải rồi, chắc là của anh Seokie đây mà. Hoá ra Yoo ChangHyun chỉ giống mấy đứa con gái tầm thường khác.
...Bộp...
Một tiếng giáng chói tai phát ra, JongHyun tát tôi, tất cả lực dồn vào bàn tay, in một vệt đỏ trên má tôi. Đôi mắt hắn nhìn tôi, đỏ ngầu căm phẫn. Hắn lúc này chỉ muốn nghiền nát tôi ra hàng trăm nghìn mảnh.
Tôi choáng váng với cái tát vừa rồi. Hắn ta, hắn ta tát tôi. Tôi cứng đờ người, đôi má do tiếp xúc mạnh từ bàn tay khoẻ khoắn của hắn trở nên đỏ, bỏng rát.
Tôi không còn nghĩ nổi được cái gì rồi.
- Cậu... tôi đã làm gì mà cậu dám đánh tôi.
Tôi hét lên giận dữ. Đưa bàn tay lên ôm lấy bên má đỏ sưng. Hắn ta là cái quái gì mà có quyền giận dữ với tôi. Dám tát Yoo ChangHyun, thật không biết sợ là gì mà.
- Người tàn nhẫn là cậu đấy. - JongHyun giận dữ quát to. - Cậu có biết cái ngốc nghếch của cậu khiến tôi bực mình.
- Mắc mớ gì phải bực mình vì tôi. Tôi liên quan gì đến cậu chứ. - Đúng với cái tính ngang bướng của mình, tôi cãi lại.
Tôi nổi điên rồi đấy.
Chuyện quái quỷ gì xảy đến thế này. Chết tiệt, biến hết hết đi.
- Cậu im đi, cậu càng nói thì càng bộc lộ cái vẻ ngu ngốc của cậu mà thôi.
Minh gạt tay, dáng vẻ thật đáng sợ, giống như quỷ hiện hình vậy. Đôi mắt, đôi mắt của hắn sao lại đáng sợ đến mức này cơ chứ.
Nhưng tại sao... chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà, tôi không hiểu gì hết. Đúng vậy, cậu ta nói đúng, tôi thật là một đứa ngu ngốc, không hiểu chuyện.
...Rầm...
Tiếng đóng cửa của JongHyun phá tan mọi thứ trong tâm trí tôi.
Thật rối ren, bực mình. Tại sao chuyện này lại xảy ra chứ.
Tôi không hiểu, tôi không hiểu gì hết.
***
Có những người sau khi cãi nhau sẽ cạch mặt nhau, hoặc là có thể làm hoà với nhau. Riêng tôi và JongHyun, sau cái tát giáng trời của hắn ngự trị trên má tôi, thì chúng tôi hoàn toàn không nói với nhau một câu nào.
Trong căn biệt thự to lớn vốn dĩ đã rất lạnh lẽo vì không có mấy người ở nay lại càng lạnh lẽo hơn khi tôi và JongHyun gây chiến tranh lạnh với nhau và nó không có dấu hiệu tăng nhiệt độ.
Nhưng có vẻ đó là cách lựa chọn duy nhất trong tình thế éo le này.
Nó khiến tôi rất... trống trải. Giống như sống mà không có linh hồn ấy. Tôi đã quá quen với việc cãi nhau hàng giờ với JongHyun bất phân thắng bại, ăn cơm cùng cậu ấy và ngồi chơi game với cậu ấy mỗi tối rồi. Sự xuất hiện của cậu trong cuộc sống của tôi, tôi đã hình thành từ rất lâu rồi. Và thiếu nó, thật trống vắng.
Chiếc nhẫn JongHyun tặng tôi, tôi không tìm thấy. Mấy ngày này tôi dò tìm khắp các ngóc ngách của công viên, từ từng cọng cỏ đến từng thùng rác, đều không có.
Trong kinh thánh có nói... cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho. Thế nên tôi sẽ tiếp tục tìm lại xem sao, nhỡ đâu tôi bỏ sót một nơi nào đó và chiếc nhẫn nằm ngay đó thì sao.
Rồi nếu như, tìm thấy được, tôi phải làm gì. Tiếp tục đeo nó, hay trả lại cho JongHyun.
........
Bữa cơm tối hiếm hoi khi có sự góp mặt của bố mẹ chồng sau những cái hợp đồng ngập úng trên đầu. Rất vất vả.
Tôi chăm chú vào phần cơm của mình, bây giờ im lặng là cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện. Liếc nhìn JongHyun, thấy hắn cũng như tôi, ăn rất chuyên tâm. Dáng vẻ vẫn thế, toát lên sự cao ngạo lạnh lùng rất xa vời.
...Reng reng... tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Alo! - Bố chồng đang ăn cơm nhấc chiếc điện thoại để bên cạnh lên, trả lời.
- Cái gì nữa, cô bé đó lại không đồng ý sao? Nhưng đó là những người tốt nhất rồi. Sao cơ? Tiêu chuẩn gì nữa. Trời đất, rồi rồi, cứ để đó, tôi giải quyết.
Trả lời một hồi, bố tắt máy, ném chiếc điện thoại ra xa, thở dài.
- Lại chuyện của Jerine sao? Con bé đó thật kén chọn. - Mẹ tôi lắc đầu, vẻ lo âu.
- Bố mẹ có chuyện gì đúng không? Cái gì mà Jerine đó. Trông hai người rất mệt mỏi. - Tôi liền làm nụ cười toe toét hỏi lại. Một câu hỏi cổ lỗ sĩ tới mức không còn gì để hơn.
Mẹ tôi cũng mỉm cười đáp lại, trong đôi mắt chứa đầy vẻ lo âu:
- À, công ti ta có kí với công ti bên Pháp một hợp đồng thời trang cho tuổi teen, họ đã cử sang đây một cô người mẫu nữ nhưng cô ấy lại chẳng đồng ý một người mẫu nam nào trong công ti của chúng ta. Thật là mệt mỏi.
- Hợp đồng này rất có lợi để phát triển công ti trên thị trường Pháp. - Bố tôi buồn rầu thở dài.
Người ta nói, 50 tuổi bạn muốn giàu sang có của là không sai mà.
Ra vậy, chỉ là một cô người mẫu trẻ con mà khiến cả hai vị chủ tịch phiền não đến vậy, tôi tưởng con gái nước ngoài phải sống thoải mái hơn Việt Nam chứ, ai dè cũng kén chọn thật. Trên báo chí truyền thông, mọi người đều nói ATC là một công ti rất phát triển mà, đương nhiên người mẫu cũng phải thuộc dạng xuất sắc chứ. Tôi nhất định phải đi xem cô người mẫu Tây này xinh đẹp đến đâu.
Đang suy nghĩ vu vơ, tôi giật mình, lập tức miếng cơm đang nhai nghẹn lại trong cổ.
- Con sẽ chụp hình với cô người mẫu Tây đó. - Giọng của JongHyun đều đều.
Không chỉ có tôi sốc, cả bố mẹ đều sốc. JongHyun đi làm người mẫu, chuyện có đùa không đấy.
- Con chưa từng nói muốn trở thành người mẫu. - Bố JongHyun ngừng ăn, nghiêm túc nói. - Không phải con muốn thừa kế công ti sao.
Đúng thế, chính vì thừa kế công ti, cậu ta và tôi mới cưới nhau mà.
- Chỉ là con muốn giúp rắc rối này thôi. Con không đủ tiêu chuẩn sao?
Anh ta rất rất rất thừa tiêu chuẩn, cao khoảng 1m8, da trắng, đẹp trai, khuôn mặt giống hệt tài tử. Một người như hắn giống hệt biểu tượng sắc đẹp vậy đó.
- Nhưng... còn... - Mẹ ngập ngừng, hết nhìn JongHyun xong lại liếc mắt nhìn tôi, đầy ẩn ý.
Ý gì đây? Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đấy chứ. Chẳng tự nhiên tí nào.
- Haha, anh ấy rất hợp cho hợp đồng thời trang này, con nghĩ bố mẹ nên cho anh ấy đi ạ.
Không đúng, đây không phải là điều mày mong muốn, Yoo ChangHyun, mày điên rồi.
- Vậy, mai đến công ti với bố mẹ.
Ngu ngốc, tôi đúng là ngu ngốc mà.
Choi JongHyun chụp hình thân mật với người con gái khác, không được, tôi không cho phép. Trên danh nghĩa JongHyun là chồng tôi mà.
Nhưng... tôi có tư cách để cấm điều anh ấy làm đâu. Trên danh nghĩa vẫn chỉ là trên danh nghĩa thôi, điều giả dối sao có thể thành sự thật chứ. Tôi có cái quyền gì cấm anh trong khi tôi không cho phép anh ta cấm đoán mình.
Tỉnh lại và quay về hiện thực đi. Tôi ơi.
Tôi buông đũa, miếng thịt rất ngon sao tôi thấy nó khó ăn quá vậy.
..............
Hôm nay, JongHyun lại đi chụp hình. Đã mấy ngày, tôi không hề nói chuyện với hắn rồi. Thật buồn.
- Ở đây vui thật đấy nhỉ? - Anh HoSeok lại gần, đưa tôi lon nước ngọt.
Tôi uống một hơi cái ực, làn nước lạnh sảng khoái lan toả khắp người xua đi cái mệt mỏi.
- Đương nhiên rồi ạ? Đây là khu du lịch quốc tế mà. Công nhận có nhiều trò hay quá, chơi mãi mà không hết. - Tôi nhìn anh HoSeok, cười toe toét, đưa tay lau mồ hôi chảy ra như tắm trên mặt.
Các bạn cũng đã biết, tôi đang đi chơi khu du lịch với anh HoSeok, chứ không phải với JongHyun. Vì tôi không có cơ hội đưa cho hắn, hơn nữa giờ tôi cũng không dám.
Anh ta thực sự là một tên rất kiêu ngạo.
Dù sao thì cũng chẳng có vấn đề gì to tát cả, tấm vé vốn dĩ đã là của anh HoSeok, trả về cho chủ cũng có sao đâu. Hơn nữa, đi chơi với anh HoSeok đương nhiên vui hơn rồi, anh ấy rất lo lắng cho tôi. Giá như, JongHyun giống anh HoSeok một chút thì tốt biết mấy.
- Ở kia, hình như là Hyunie. - Anh HoSeok ngó nghiêng, chỉ tay về hướng sau tôi.
Tôi quay lại, đó là một nơi tụ tập rất đông người, có dựng máy chụp hình, đèn sáng.
- Đâu, em có thấy đâu.- Tôi nhướn người lên, JongHyun ở đây làm gì chứ.
- Chúng ta lại đó thôi.
Tôi và anh HoSeok nhanh chóng tiến lại gần chỗ đám người đang tụ tập đó.
- Tách... tách... tách...
Tiếng chụp hình cứ lần lượt vang lên, đồng loạt văng vẳng bên tai những tiếng xì xầm khen ngợi vì cặp người mẫu đẹp đôi. Mặt tôi bỗng tối sầm lại, tim bỗng nhói một cơn đau.
JongHyun không mặc áo, chỉ mặc độc một chiếc quần bơi, để lộ thân hình săn chắc hoàn hảo, khuôn mặt tỏ ra rất nam tính hút hồn người, và hắn đang ôm lấy một cô gái, làn da trắng sáng, mái tóc vàng óng ả đẹp tuyệt, đôi mắt xanh nước biển vẻ si mê nhìn JongHyun, thân hình nóng bỏng càng được tôn lên nhờ bộ đồ bikini màu đen.
Hai người họ đang quấn lấy nhau, vẻ thân mật tình cảm, chẳng có vẻ gì là hai đồng nghiệp đang chụp hình, cả người họ toát lên một vẻ sáng chói khiến tôi có cảm giác bất thường.
Đúng vậy, họ thật sự rất đẹp đôi. Đẹp đến nỗi tôi phải nghiến chặt hai hàm răng để nén lại cảm xúc, không xông lại tách rời họ ra.
Cảm giác này, ghen tị ư? Có chứ, tôi đang ghen tị, nhưng hổ thẹn thì đúng hơn.
Vì tôi, không xứng với JongHyun.
JongHyun quá hoàn hảo với tất cả mọi thứ, anh giống như một tâm điểm sáng chói mà đi đâu mọi người cũng phải lu mờ vì hắn, khác với tôi, một thằng nhỏ quậy phá, ham ăn ham chơi, anh ta đứng trên một thế giới khác, cách xa tôi rất nhiều.
- Anh à, chúng ta còn nhiều trò để chơi phải không? - Tôi quay qua anh HoSeok đang đứng bên cạnh, nhoẻn miệng cười.
Nụ cười cứng nhắc, không hề có vẻ gì là tự nhiên.
- Ừ. - Người thông minh như anh HoSeok, chắc không khó để đoán được tâm trạng hiện giờ của tôi đâu.
Chúng tôi bỏ ra khỏi đám đông, đi dọc quanh bờ biển.
Mặc kệ để gió thổi loà xoà mái tóc, tôi xách dép, đạp chân lên bờ cát mịn màng, thật dễ chịu.
Haha, lúc nãy chắc tôi bị khùng đấy, tại tự nhiên nói mấy lời xấu hổ quá. Ghen tị gì chứ? Hổ thẹn nữa. Trời ơi, nghe ghê ớn luôn.
Chẳng có lí do gì mà tôi lại phải dây vào mớ cảm xúc rắc rối đó cả. Tôi và JongHyun đâu có yêu nhau, tôi luôn cân nhắc kĩ điều này mà. Người không yêu nhau thì lấy tư cách gì ra mà ghen tị với người ta chứ. Rất vô lí đúng không?
Phiền phức... mấy cảm xúc này, biến hết đi...
- Này, mấy em cho anh chơi nữa nhé. - Tôi chạy lại, làm mặt trẻ con với những đứa nhỏ đang xây lâu đài cát ở đó.
- Anh lớn rồi, chơi được đâu. - Giọng của thằng nhỏ vang lên.
- Ai nói lớn không được chơi chứ. - Tôi nháy mắt cười tinh ranh. - Anh xây lâu đài cát giỏi lắm đấy nhé.
Yoo ChangHyun, mày là mày... phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro