Chương 24
Hết thảy đều tới rất bất ngờ, lúc Sunggyu mạnh mẽ hôn môi cậu khiến cậu kinh hoảng không thôi, bị mùi rượu nồng nặc xông vào khiến cho ý thức quay về.
Hắn đang làm cái gì? Tại sao? Woohyun mạnh tay đẩy người đang nằm đè trên người cậu ra, nhưng với sức lực yếu ớt, lại ở trong lúc này không hề có bất cứ tác dụng gì. Sunggyu hôn không dịu dàng, mà rất thô lỗ lại tràn ngập bá đạo, điên cuồng mút vào đôi môi đang run rẩy của cậu, không để cho cậu trốn tránh, không để cho cậu phản kháng, lại càng không để cho cậu tìm đường sống mà mãnh liệt chiếm đoạt.
Bị hắn cắn vào môi rất đau, trong đầu càng ngày càng hỗn loạn, Woohyun thừa dịp Sunggyu thay đổi góc độ hôn thì hé miệng hít một hơi, ai ngờ trong miệng liền có một cái gì đó ẩm ướt trơn trượt tiến vào. Woohyun kinh hãi nhìn người trước mắt đang nhắm chặt hai mắt, giây tiếp theo đầu lưỡi đã bị cắn, hai mắt ẩm ướt. Woohyun theo bản năng nhắm mắt, lại cảm giác được Sunggyu bá đạo đang ngậm đầu lưỡi cậu cùng cậu bắt đầu quấn lấy, bắt đầu mút vào.
Tại sao? Hắn tại sao lại đối với cậu như vậy? Rõ ràng cậu đã rất rất thống khổ, hành vi này lại càng làm cho cậu thống khổ hơn mà thôi. Hay là hắn đang tưởng rằng cậu là người khác? Không được, hắn không được làm như vậy!
Nước mắt Woohyun chảy ướt drap giường, đánh mạnh lên thân thể người phía trên lại không có một chút hiệu quả. Woohyun muốn. . . .làm cho hắn dừng lại, chuyện như vậy căn bản đang tra tấn cậu!
Sunggyu hôn thẳng đến khi Woohyun sắp tắt thở mới buông ra, di chuyển xuống cái cằm tinh xảo rồi thuận theo cổ hôn cắn thẳng một đường xuống dưới.
“Anh, anh không cần. . . . . Tôi, tôi là, đúng là Nam Woohyun a, anh tỉnh, tỉnh!” Woohyun cất tiếng khóc đầy thương xót nhắc nhở hắn. Nhưng căn bản Sunggyu không có nghe thấy.
Sunggyu vừa say mê hôn cổ cậu, vừa thuận tay đem quần áo của cậu cởi ra. Khí lực của hắn thật sự mạnh đến kinh người, Woohyun căn bản không có cơ hội chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đem tất cả quần áo của mình ném xuống dưới giường. Woohyun bắt đầu lo sợ.
“Không được, tôi không được a. Anh, anh mau dừng lại! Có nghe thấy không!”
Sunggyu hôn tới đâu cắn tới đó, người đang say thật sự không biết khống chế. Woohyun bị hắn vừa hôn vừa cắn cảm thấy rất đau. Đẩy hắn, đánh hắn, mắng hắn, hắn đều không có dừng hành vi đang xâm phạm lại. Woohyun vừa thẹn vừa vội, muốn đứng dậy cũng bị đè xuống không cho phép di chuyển, cậu tuy ngây thơ nhưng vẫn biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, Woohyun sợ hãi khóc lên, âm thanh dần dần quanh quẩn trong phòng.
“Van cầu anh, không được. . . . . .”
Thân thể Sunggyu nóng đến dọa người, hắn ôm chặt người trong lòng ngực hung hăng hôn, cắn, sờ, tay hắn trong lúc đó đụng tới vị trí khiến cho Woohyun toàn thân cứng ngắt.
Địa phương chưa từng có người nào chạm qua, thế nhưng bây giờ lại bị thô lỗ nhào nặng sờ soạng. Sắc mặt Woohyun run rẩy tái xanh, cậu tuy rằng biết rõ sẽ phát sinh một số chuyện, nhưng tuyệt đối không ngờ Sunggyu sẽ. . . . . .
“Anh, anh mau dừng, ân. . . . . .” Đầu nhũ đỏ hồng trước ngực bị ngậm vào miệng, đầu lưỡi linh hoạt vừa liếm cắn vừa di chuyển, đôi môi mạnh mẽ bị chặn hôn, phần thân phía dưới bị cầm lấy, dòng điện xẹt qua trong nháy mắt, khoái cảm giống như dòng nước lũ thổi quét toàn bộ thân thể! Một tay nặng nhẹ nắm lấy, một tay cấp bách tìm kiếm, Woohyun liều mạng cắn chặt răng không cho âm thanh phát ra, nhưng không có cách nào để ngăn cản bàn tay của hắn cầm lấy dục vọng nóng rực của cậu. Đang cố gắng nhẫn nại, bỗng nhiên, hậu đình bị một ngón tay mạnh mẽ đâm vào, Woohyun vừa đau vừa thẹn lắc lư thân thể, muốn né tránh ngón tay của hắn, kết quả thắt lưng lại bị hắn ôm chặt, đầu nhũ trước ngực bị hắn hung hăng cắn một cái, ngón tay không hài lòng sự né tránh của cậu mà đâm vào hết toàn bộ.
“Không, không được.”
Mặc kệ Woohyun cố gắng phản kháng như thế nào, người trên chỉ biết càng ngày càng điên cuồng. Woohyun dần dần không còn khí lực để giãy giụa, phần thân được âu yếm không hề thuận theo ý của chủ nhân liền phóng thích chất lỏng, khoái cảm tra tấn Woohyun, cuối cùng cậu nhịn không được phát ra âm thanh.
“A. . . . A. . . . .” Cậu không hề muốn tiếng rên rĩ đó phát ra từ miệng mình, nhưng mà, cậu không thể nhịn nổi, cậu nghĩ đây chính là điểm cực hạn của mình rồi, ngón tay đang bừa bãi trong thân thể kia đột nhiên biến mất. Woohyun chưa kịp cảm nhận thoải mái, phần thân đã bị người nắm chặt, lập tức toàn thân vô lực. Cảm giác thấy người nam nhân trên người thoáng nhổm dậy, Woohyun muốn nhân cơ hội đứng lên, lại bị cánh tay của hắn siết lấy, hung hăng cắn lấy môi cậu, không cho cậu có cơ hội bỏ chạy như vậy, mơ màng nghe thấy tiếng động gì đó, rồi hai chân bị một đôi tay mạnh mẽ tách ra. . . . . Woohyun hoảng sợ nhìn Sunggyu, người nam nhân ngay từ đầu đã không có phát ra bất kỳ âm thanh nào bây giờ đang hô hấp dồn dập, sau đó, cậu thấy hắn dịch chuyển thắt lưng về phía trước, cơn đau đớn vì thân thể bị xé rách đánh úp lại!
“A! ! ! ! ! ! ! !” Hét một tiếng thật lớn, nhưng một chút cũng không làm giảm bớt cơn đau đớn vì bị vật cứng xé rách dưới thân, Woohyun mở to miệng cố gắng hớp lấy không khí, trước mắt một mảng tối đen. Đau đến chảy nước mắt đầm đìa, phần thân cũng nhuyễn xuống, toàn bộ nửa người dưới bị một loại đau đớn xa lạ tra tấn. Mạnh mẽ tiến vào, mang theo lửa nóng cực đại, trái tim cậu theo đó mà liên tục đập nhanh không ngừng. Hai tay Woohyun gắt gao nắm chặt lấy drap giường, khớp xương như muốn gãy ra, thân thể trở nên tái nhợt.
“Lấy ra, mau lấy ra ngoài, đau quá, lấy ra. . . . . . .” Woohyun mở to mắt cầu xin Sunggyu, nhưng nam nhân đó căn bản không có để ý tới cậu. Woohyun không thể chịu đựng nỗi sự tra tấn như vậy nên dùng hết tất cả sức lực giơ tay lên muốn đánh khuôn mặt mà cậu hằng đêm mong nhớ kia.
“Woohyun. . . . .” Một tiếng nỉ non mơ hồ, làm cho cánh tay Woohyun dừng giữa không trung. . . . . Hắn, hắn biết cậu là ai, hắn biết hắn đang làm cái loại sự tình này với ai! Nhưng, đến tột cùng là tại sao? Cậu chính là đồ chơi nhất thời của hắn sao? Cậu chính là đối tượng để hắn phát tiết dục vọng lúc say rượu sao?
Không để cho Woohyun có thời gian suy nghĩ, Sunggyu siết lấy thắt lưng mảnh khảnh của cậu bắt đầu hung hăng di chuyển. Rút ra, đâm vào, mỗi một lần đều làm cho Woohyun đau đớn không chịu nỗi! Cậu chỉ có thể chảy nước mắt, để mặc cho hắn tàn sát bừa bãi trong thân thể, một tiếng “Woohyun” kia đã đập nát ý muốn phản kháng, hủy đi tất cả dũng khí của cậu. Mặc kệ hắn xem cậu là cái gì, ít nhất hiện tại hắn cũng gọi đúng tên cậu. Thật đáng buồn, dưới tình huống như thế này, cho dù thân thể bị xâm phạm đến bất tỉnh, cũng không nỡ ra tay đánh hắn.
Sunggyu thực sự dùng lực rất mạnh, hận không thể làm cho bản thân nhập vào thân thể gầy yếu kia. Woohyun trừ bỏ việc cố hết sức chịu đựng đau đớn ở bên ngoài, còn phải cố gắng chịu đựng một loại đau đớn không thể nói nên lời ở bên lòng.
Có lẽ chất cồn làm thần kinh mê muội, Sunggyu ở trong cơ thể Woohyun giằng co một lúc lâu, cuối cùng mới gầm nhẹ một tiếng đem chất lỏng sền sệt bắn vào trong cơ thể cậu.
Thân thể Sunggyu dừng lại, hắn hô hấp dồn dập nằm úp sấp trên người Woohyun. Người dưới thân đã sớm khóc không nói ra lời, thân thể gần như co rút lại bị đè nặng, ý thức ngày càng mơ hồ, dần dần Woohyun mất đi tri giác.
… … …
Rét lạnh, đau đớn, không thể hít thở làm cho Woohyun tỉnh lại, thân thể đau gần chết, đôi mắt cũng chua xót rất khó chịu, sau khi mở ra thì thấy người nam nhân trên người đã ngủ say. Đôi mắt của Woohyun bị nước mắt làm cho mơ hồ, cậu dùng sức thử nhiều lần mới đẩy được Sunggyu ra.
Thân thể ngay cả một chút khí lực cũng không có, nửa người dưới đau đến không thở nổi, ngay cả ngồi xuống đều lực bất tòng tâm. Miễn cưỡng từng chút từng chút dịch chuyển tới mép giường, rồi làm cho thân thể từ từ tuột xuống, thời điểm cơ thể tiếp xúc với sàn nhà lạnh băng khiến cho Woohyun nhịn không được run rẩy, dựa theo cạnh giường đi nhặt quần áo bị ném sang một bên lên, trong cơ thể chảy ra một cỗ chất lỏng nóng hầm hập, Woohyun cắn chặt răng, trên mặt nóng hổi.
Để cho mình nghỉ ngơi một lát, Woohyun gắng sức đứng lên, hai đùi đau đớn run rẩy đến lợi hại. Cậu chậm rãi từng bước đi tới bên tường, rồi dựa theo đó mà vào phòng tắm.
Lúc nước ấm xối trên người, Woohyun mới biết tình trạng hiện giờ của mình có bao nhiêu không ổn. Tựa vào vách tường lạnh băng, nhìn thấy chất lỏng trắng đục từ trong hai đùi chảy xuống kèm theo máu, chói mắt muốn chết. Không dám lấy tay chạm vào địa phương đã bị thương kia, cầm lấy vòi hoa sen đơn giản rửa sạch một chút, đã làm cho cậu đau đến nổi chảy đầy mồ hôi.
Chờ khi Woohyun từ phòng tắm đi ra, bên ngoài trời đã hừng sáng. Thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi, cậu run rẩy đem từng kiện quần áo mặc lên người.
Nam nhân trên giường ngủ phi thường trầm ổn, còn có thể nghe được tiếng ngáy mỏng manh. Woohyun đem cái khăn màu xanh kia quấn vài vòng lên cổ, rồi nhìn cái người làm cho cậu thống khổ không chịu nổi kia, toàn thân chỉ mặc một cái áo sơ mi bị cởi hết hàng nút, chăn bị hắn đè dưới thân, thân thể cao lớn chiếm cứ hơn phân nửa cái giường. . . . .Cuối cùng cậu đành phải đi đến cái tủ, lấy một tấm thảm từ trong đó ra, đắp lên người Sunggyu, trước khi đi, cậu cầm theo một hộp quà được đóng gói rất tinh xảo.
——
~~——
Tiếng chuông điện thoại ồn ào bên tai làm cho Sunggyu buồn bực từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, yết hầu khô khốc rất khó chịu. Đôi mắt vẫn chưa mở vươn tay mò mẫm cái điện thoại. Người gọi tới là thư ký của hắn, nhắc nhở hắn hôm nay có cuộc hẹn ký hợp đồng tại tòa nhà F, Sunggyu phát ra một chút âm thanh tỏ vẻ chính mình đã tỉnh rồi cúp điện thoại.
Sau khi nằm ở trên giường vươn vai xong, Sunggyu mới mở to mắt chuẩn bị rời giường. Ngồi dậy có chút buồn bực phát hiện mình thế nhưng lại đang đắp thảm, hắn không thể nhớ nỗi tại sao bản thân lại lấy tấm thảm được xếp trong tủ nhiều năm chưa đụng đến ra, hắn thoáng nhớ lại một chút chuyện đã xảy ra lúc tối, không thể tránh được thở dài than thở, hắn thế nhưng lại mơ thấy cái người đáng yêu kia, mơ được ôm ấp cậu.
Sunggyu xốc tấm thảm lên bước xuống giường, không quan tâm tại sao mình chỉ mặc một cái áo sơ mi mà bước vào phòng tắm.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Sunggyu lái xe đến công ty đón hai trợ thủ đắc lực nhất đi đến tòa nhà F.
Cuộc họp ký hợp đồng thành công viên mãn, tin tức lan ra chắc chắn Sunggyu sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người. Sáu giờ chiều tất cả hoạt động mới kết thúc, phía công ty đối phương nhiệt tình chiêu đãi bọn người Sunggyu tới tận khuya. Đối với giấc mơ kia, hắn cũng không có để ý nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sunggyu cáo biệt những viên chức sắp sửa hợp tác làm ăn rồi lên xe chạy thẳng về công ty của mình.
Sunggyu ở trong phòng làm việc đến tận chín giờ tối, mấy ngày qua thường xuyên công tác và tham gia yến hội làm cho hắn cảm thấy có chút mỏi mệt. Nhìn đồng hồ trên tay rồi gọi cho tài xế đến đón, hắn đơn giản thu dọn một chút sau đó ly khai văn phòng.
Về đến nhà, Sunggyu không đợi đi vào phòng ngủ mà nằm lăn trên ghế sô pha ngủ, giấc ngủ này kéo đến tận buổi chiều ngày hôm sau.
Vội vàng tắm rửa thay quần áo, Sunggyu ngay cả cơm trưa cũng không ăn mà chạy đến công ty.
Trong phòng làm việc, Sunggyu gọi cô thư kí sắp tan ca chuẩn bị cho hắn một chút thức ăn rồi bắt đầu cắm cúi làm việc.
Cô thư ký sau khi mua thức ăn trong căn tin xong liền vội vàng chạy đến cửa thang máy, vừa vặn gặp được đồng nghiệp.
“Jinwon, giúp tôi đem thứ này lên cho tổng giám đốc được không? Tôi phải đi phiên dịch tư liệu nước ngoài rồi gửi sang cho bên đó, đã không còn kịp thời gian. Nhờ cậu giúp tôi một chút.”
“Cậu nha, làm việc qua loa, cái này cứ để đó tôi sẽ đi đưa dùm cho.”
Sau khi cám ơn vị đồng nghiệp, thư ký Han lập tức chạy đi làm việc.
… … …
Nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy được giọng nói khiến cho người ta say đắm kia, Jinwon đứng trước cửa cố ý sửa sang lại quần áo tóc tai một chút rồi mỉm cười bước vào.
“Để sang một bên đi.” Sunggyu không hề ngẩng đầu lên nói.
“Tổng giám đốc, sắc mặt của ngài không tốt, nghỉ ngơi một chút đi.” Jinwon là nhân viên kỹ thuật, cô cũng giống như bao người phụ nữ khác trộm thích vị tổng giám đốc trẻ trung có tương lai đầy hứa hẹn này.
Nghe thấy giọng nói không phải là thư kí của hắn, Sunggyu im lặng nhìn thoáng qua Jinwon rồi tiếp tục công việc. Jinwon buông thức ăn trong tay xuống nhưng không có rời khỏi, lấy dũng khí đi đến trước mặt Sunggyu đang chăm chú xem tài liệu.
“Thực xin lỗi, tổng giám đốc, xin ngài chú ý nhiều đến thân thể. Sức khỏe của ngài ảnh hưởng đến toàn bộ tập đoàn của chúng ta, cho nên, xin ngài. . . . . .”
“Tôi rất ổn, cô đi làm việc đi.” Sunggyu không có trả lời nhiều, hắn cũng không thèm để ý đến hành vi thất lễ của Jinwon, cứ chăm chú xem gì đó trong tay.
Jinwon không muốn rời khỏi, cô muốn cùng hắn trò chuyện nhiều hơn, cho dù là một câu cũng được.
“Tổng giám đốc, tôi muốn xin lỗi ngài. Sau khi kết thúc vũ hội Noel đêm đó, tôi đã giúp tài xế đưa ngài về nhà, không có được sự cho phép của ngài đã đi vào phòng ngủ.”
Sunggyu đã sớm biết trước nhất định đã có người đưa hắn trở về, bằng không tấm thảm trên người là ai giúp hắn đắp lên chứ.
“Không sao.”
“Tôi. . . . . .Tôi thật sự rất lo lắng ngài ở một mình không ai chăm sóc, nhưng hên là người hầu của ngài đã trở lại. Bằng không tôi nhất định sẽ lưu lại chăm sóc ngài.” Cô đang ám chỉ với hắn, tuy rằng chuyện này không giúp ích được gì, nhưng cô vẫn muốn hắn biết, cô thích hắn.
Sunggyu không kiên nhẫn nghe những lời cô gái kia nói, hắn làm sao không biết rằng cô đang bộc lộ tình cảm. Nhưng mà, trong lời nói của cô có một chuyện làm cho hắn cảm thấy rất kinh ngạc, Sunggyu mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt đầy thâm thúy nhìn Jinwon.
“Cô nói cái gì? Người hầu của tôi? Ai?”
“Tên gì thì tôi đã quên. Tài xế của ngài hình như quen biết hắn. Tuổi không lớn lắm, thoạt nhìn giống một học sinh.”
Tài xế lái xe của hắn quen biết! Tuổi không lớn lắm! Giống một học sinh!
Đại não Sunggyu cấp tốc suy xét, tùy tay bấm số điện thoại của gã tài xế, “Anh lập tức đến phòng làm việc của tôi.”
Để điện thoại xuống Sunggyu bắt đầu hoảng hốt, biểu tình khác thường của hắn làm cho Jinwon không biết phải làm sao.
“Tổng giám đốc, tôi, tôi có phải đã nói sai cái gì không?”
“Không có, cô đi ra ngoài trước đi.” Sunggyu không có một chút tâm tình để chú ý đến cô.
Sau khi Jinwon rời khỏi không bao lâu, tài xế liền chạy đến. Thấy hắn vừa tiến vào văn phòng thì Sunggyu đã khẩn cấp hỏi.
“Buổi tối hôm trước, Woohyun có phải đã về nhà hay không?”
“Ngài không biết sao? Thời điểm tôi đưa ngài trở về đã thấy cậu ta ngồi trước cửa, giống như đã chờ đợi một thời gian rất lâu, tôi nghĩ rằng cậu ta trước kia đã làm việc ở đây cho nên tôi để cho cậu ta đi vào. Sau đó thì tôi và một vị nhân viên khác rời khỏi.”
“Anh không biết cậu ta đi lúc nào sao?”
“Không biết.”
Woohyun đã tới. . . . . Giấc mơ kia. . . . .. . Trái tim Sunggyu bắt đầu đập mãnh liệt.
“Nói với thư ký tôi về nhà, mặc kệ có chuyện gì cũng không được quấy rầy tôi!” Sunggyu vừa nói xong liền vội vàng chạy ra khỏi văn phòng.
Một đường lái xe như bay về tới nhà, bất chấp vẫn còn mang giầy chạy thẳng lên phòng ngủ trên lầu hai.
Đầu giường có một cái ly trống không và hai cái khăn tắm, trên giường chăn gối hỗn độn, Sunggyu kích động tìm kiếm dấu vết của Woohyun. Cuối cùng, dưới cái chăn màu cỏ xanh hắn đã nhìn thấy một vết máu đọng lại. . .. . . . Hiện tại Sunggyu cũng hiểu được, đây không phải là mơ! Woohyun của hắn đã tới, vì hắn mà chuẩn bị nước trà, vì hắn mà chuẩn bị khăn ướt. Chính mình tại sao một chút cũng không nhớ rõ?! Thậm chí buổi sáng ngày hôm sau cũng không hề chú ý! Nhưng tồi tệ hơn chính là, hắn đã làm ra một chuyện rất đáng sợ! Woohyun của hắn trong lúc ấy nhất định là cực kỳ sợ hãi, hơn nữa cũng rất đau đớn, nhìn vết máu khô trên chăn đã chứng minh hành vi đầy tội lỗi của hắn. Hắn nhớ tới hình ảnh Woohyun do hắn làm hại đã bị thương khóc nức nở trong lòng ngực hắn, Sunggyu liều mạng nhớ lại từng đoạn ngắn của giấc mơ kia, Sunggyu vẫn chưa nghĩ ra được bộ dáng lúc đó của Woohyun như thế nào.
Hắn lại tổn thương cậu, sự tổn thương lúc này lại rất quá đáng! Mà người bị hắn thương tổn trước khi rời đi lại đắp cho hắn một tấm thảm. . .. . . . Woohyun . . . .. . Woohyun. . . . .Tại sao em không chịu lưu lại nói cho anh biết, cho dù đánh anh, mắng anh, ít nhất cũng cho anh cơ hội được nhìn thấy em chứ.
Rốt cuộc Sunggyu không thể ngồi im mà bỏ chạy khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro