Chương 39

Wattpad như cái Sh**  đăng cả chục lần mới cmn được.

___________

Sungyeol ngây ngốc nhìn người đang hôn mình, hoàn toàn là ảo giác! Myungsoo thấy Sungyeol so với con rối gỗ còn ngờ nghệch hơn mới lấy tay hung hăng nhéo lên lưng của Sungyeol một cái! Nghĩ thầm "Anh hảo hảo phối hợp cho tôi a! Đừng phụ lòng tôi dũng cảm hiến thân làm hành động vĩ đại này!"

Đợi cho trên lưng đau đến nổi Sungyeol sắp nhảy dựng lên, hắn mới hiểu chuyện gì đang xảy ra! Trong lòng vừa tức giận lại vừa buồn cười, "Người này thật sự ngốc đến hết thuốc chữa! Dù sao cũng không cần phải đem bản thân đặt trong miệng hổ a." Sungyeol cũng nên đơn giản phối hợp với Myungsoo một chút, nhưng Lee Sungyeol hắn không phải là bé ngoan hảo nghe lời a, không phải là người chấp nhận sự bài bố của người khác.

Sungyeol phản ứng lại lập tức ôm lấy Myungsoo, còn xấu xa đem đầu lưỡi chui vào. Nguyên bản Myungsoo chỉ tính chạm môi vào môi mà thôi nên sự tình phát triển tới mức này không thể đẩy hắn ra, trong lòng hận không thể đem hắn giậm nát! Nhìn lông mi Myungsoo run nhè nhẹ, tâm tình Sungyeol đại vui mừng! Lấy cái lưỡi xảo quyệt của hắn hút lấy đầu lưỡi có chút kinh hoảng đang run nhè nhẹ kia.

Nhìn hai người kia không kiêng nể gì ở trước mặt hôn nhau thắm thiết, một người thì tức giận đến sắp hộc máu, một người kinh ngạc đỏ mặt đến ngây người. Cuối cùng Myungsoo ở trên cái lưỡi xảo quyệt kia cắn một cái như báo đáp sự hợp tác của hắn xong rồi mới buông hắn ra.

Myungsoo cố gắng tận lực để không làm cho mình lộ ra thần sắc kích động, một tay vuốt ve cổ của Sungyeol, một tay còn thưởng thức cái cà vạt của hắn nói với nam hài.

"Tin hay không tin, đó là chuyện của cậu. Dùng lời của cậu mà nói, đó là, nếu làm cho tôi nhìn thấy cậu đến tìm hắn, đừng trách tôi không. . . . . . .."

Không chờ Myungsoo nói hết lời, nam hài khóc nức nở chạy ra khỏi văn phòng!

"Myungsoo hyung, buổi tối em gọi điện thoại cho anh! Còn nữa, TaeGil hyung, không cho anh khi dễ Myungsoo hyung của tôi, phải đối đãi với anh ấy thật tốt!" Nói xong, Woohyun mặc kệ quan hệ của hai người từ khi nào lại trở thành như vậy mà chạy ra ngoài đuổi theo nam hài.

Trong phòng làm việc, Sungyeol nhìn cánh cửa vẫn còn lay động hỏi. . . . "Woohyun, đã xảy ra chuyện gì?"

"Cậu ta đi tìm tình nhân của anh." Myungsoo đi đến phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía Sungyeol, hắn cũng không muốn bị người kia nhìn thấy khuôn mặt đã ửng hồng của mình.

"Tại sao?" Đối với hành vi của Woohyun, Sungyeol không thể lý giải nổi.

"Bởi vì tình nhân của anh khóc, Woohyun . . . . . Cậu ta chính là một đứa nhỏ rất lương thiện. Lee Sungyeol, đừng tiếp cận cậu ta nữa, tôi sẽ không tiếc bất cứ cái gì để ngăn cản anh đâu." Giọng nói của Myungsoo lúc này tràn ngập sự cố định, làm cho Sungyeol lại một lần nữa kinh ngạc.

"Tại sao, tại sao cậu vì Woohyun, phải làm đến nông nổi như vậy?"

"Bởi vì. . . . . . .Tôi thiếu nợ cậu ta, nếu không phải sự tùy hứng lúc trước của tôi, cậu ta và Sunggyu cũng sẽ không thống khổ như thế. . . .. . . Mùa hè hai năm trước. .. . . . ."

Myungsoo nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, một chút một chút nhớ lại chuyện cũ.

.........................

"Cậu mau dừng lại, đi như vậy quá nguy hiểm, sẽ xảy ra tai nạn giao thông!" Woohyun kinh hoảng kéo cánh tay nam hài, muốn ngăn cản ý muốn đua xe thể thức F1 trên đường của hắn!

Nam hài rơi nước mắt giống như tốc độ xe chạy như điên, cuối cùng đợi cho Woohyun gầm lên giận dữ mới đậu xe lại bên cạnh công viên.

Nhìn hắn khóc nức nở, Woohyun chỉ có thể ở một bên im lặng không lên tiếng. Cậu có thể cảm nhận được hắn có bao nhiêu thương tổn, cùng khổ sở, chẳng bao lâu sau cậu cũng khóc lên như vậy. Cũng mất đi người yêu, sao cậu dám khuyên bảo người khác, Woohyun chỉ hy vọng hắn có thể kiên cường mà đứng lên.

Khóc cũng đã lâu, nam hài mới dần dần im lặng, Woohyun bước xuống xe mua ly cà phê nóng đặt trong tay hắn, đồng thời lấy ra khăn giấy giúp hắn lau nước mắt.

"Tốt hơn chút nào chưa? Có phải khóc đã rồi trong lòng sẽ không còn áp lực nặng nề nữa?" Woohyu ở bên cạnh hắn dùng giọng nói rất nhỏ để an ủi.

Nam hài ở một bên nức nở uống cà phê rồi gật đầu, bỗng nhiên Woohyun cảm thấy lúc này, hắn thoạt nhìn rất đáng yêu.

"Cậu, tại sao lại đi theo tôi?" Nam hài thì thầm hít hít cái mũi nói.

"Tôi, tôi nghĩ rằng để cậu chạy xe một mình không tốt lắm, nên đi theo."

"Quái nhân."

"Đúng vậy. . . . .Cậu, cậu thật sự rất thích anh ấy sao?"

"Bây giờ thích thì còn ích lợi gì nữa, anh ấy đã có người khác. . . . .Kỳ thật, từ lúc tôi theo đuổi anh âhs, sẽ biết có một ngày nào đó anh ấy rời khỏi tôi."

Woohyun nhìn hắn, lời của hắn nói vượt quá phạm vi lý giải của Woohyun, nếu biết sẽ như thế tại sao còn muốn ở cùng nhau? Có lẽ nhìn thấy Woohyun khó hiểu, nam hài liền nói cho cậu biết, cho dù là như vậy, thì hắn vẫn lưu lại bên cạnh Sungyeol, ở cùng người mình thích là một chuyện bình thường, ai biết ngày mai sẽ phát sinh cái gì, hãy nên quý trọng mỗi một giây một phút. Lúc hắn nói tới câu "Kết hôn cũng sẽ có ly hôn", Woohyun nở nụ cười, cảm thấy người này tuy rất tùy hứng nhưng lại đơn thuần đáng yêu, tại sao lại nghĩ như vậy, Woohyun cũng không rõ.

Hai người lặng yên ngồi trong xe một lúc lâu, nam hài nằm lên tay lái nhìn Woohyun.

"Jang Dongwoo, tên của tôi."

"A, tôi tên Nam Woohyun, à mà cậu đã biết tên tôi rồi."

Woohyun nói xong chọc cho Dongwoo nở nụ cười.

"Cậu đúng là một người kỳ quái. . . . . Woohyun, cậu thật sự không thích Sungyeol sao?"

Woohyun lắc đầu.

"Tôi ở cùng người yêu hơn một năm, tuy rằng hiện tại đã rời đi, nhưng sẽ không đối với anh ấy . .. ."

"Rời đi? Hắn không cần cậu sao?"

"Không phải. . . . ." Nhắc tới Sunggyu, vẻ mặt Woohyun liền ảm đạm làm trong lòng Dongwoo cảm thấy rất căng thẳng, Woohyun này giống như động vật nhỏ bị thương!

"Không cần nghĩ nữa, tôi mời cậu uống rượu!"

"Uống, uống rượu!?!"

Mặc kệ thái độ kinh hãi cự tuyệt của Woohyun, Dongwoo tùy hứng bá đạo mở máy xe phóng đi.

........................

Vào phòng trong khách sạn việc đầu tiên Dongwoo làm là lớn tiếng mắng chửi Sungyeol một chút cho đỡ tức! Woohyun bất đắc dĩ phải nghe nên dở khóc dở cười. Hắn uống rượu một ly rồi một ly, nước mắt cứ theo đó chảy ra, Woohyun chỉ có thể bồi hắn. Đợi cho Dongwoo say đến nổi ngả trái ngả phải, vẫn còn la hét ồn ào muốn uống rượu, Woohyun vội vàng đoạt cái ly từ trong tay hắn. Bắt buộc hắn phải uống ngay một ly nước lớn, Dongwoo lúc này mới xem như im lặng đi một chút. Nhìn thời gian đã hơn mười một giờ đêm, Woohyun chỉ có thể tốt bụng trả tiền khách sạn, dìu Dongwoo đi ra khỏi khách sạn.

Trong xe, Woohyun giúp người say rượu lau mặt, Dongwoo vừa khóc vừa cười bỗng nhiên bất động, đôi mắt xinh đẹp vô thần nhìn bầu trời đêm.

"Woohyun, tôi là con út trong nhà, phía trên còn có hai anh trai. Cậu biết không, nhà của tôi có rất nhiều tiền! Ba là tổng giám đốc, mẹ làm tài chính, hai người họ liên hợp với nhau chửi mắng tôi sinh ra là một tiểu quái vật mới thích nam nhân. . . . . Nhất định khi hai mươi sáu tuổi, bọn họ bắt buộc tôi phải lấy người vợ mà bọn họ chỉ định, nhất định phải đi theo hai người để làm việc kiếm tiền hỗ trợ gia đình, nhất định phải sống cuộc sống mà bọn họ an bài. . . . .Sau đó, tôi cãi nhau một trận với ba mẹ rồi bỏ đi!"

"Cậu thật lợi hại!" Woohyun vừa nghe thốt lên một tiếng đầy bội phục làm Dongwoo nở nụ cười.

"Tôi thật sự rất lợi hại có nha! Không cần một phân tiền của gia đình, chính mình cũng có thể tự chiếu cố bản thân, cậu có biết hiện tại tôi chụp một tấm hình quảng cáo là bao nhiêu tiền không?"

Nhìn Woohyun lắc đầu, Dongwoo đến gần bên tai cậu nói một bí mật, hù dọa Woohyun trợn mắt há hốc mồm! Dongwoo cười đến chảy nước mắt.

"Không nghĩ tới đi? Xe đúng là do tôi mua, phòng ở cũng là do tôi mua. . .. . Cho dù những lúc ở cùng Sungyeol, nhưng tôi rất độc lập nha."

Woohyun nhìn khuôn mặt tươi cười đầy thỏa mãn của Dongwoo, gần nửa ngày mới chậm rãi mở miệng.

"Dongwoo . . . .. Nếu, nếu cậu không có tìm được công việc tốt như thế, cuộc sống rất vất vả, nếu Lee tiên sinh luôn cho cậu tiền, cậu sẽ nghĩ sao?"

"Đương nhiên vui! Vậy chứng minh anh ấy thích tôi, nguyện ý chiếu cố tôi a. . . . .. Ánh mắt cậu trừng lớn như vậy làm gì, tôi có nói gì sai sao?"

Nhìn biểu tình không thể lý giải nổi của Woohyun, Dongwoo cảm thấy rất kỳ quái.

"Cậu, cậu cảm thấy. . . . . .Tôi là nói, cậu trả lời như vậy không thấy kỳ quái sao? Không có bao nhiêu thời gian ở bên cạnh cậu, trừ bỏ làm tình thì chính là tiền bạc, như vậy không kỳ quái sao?"

Dongwoo sững sờ nhìn chăm chú Woohyun, lập tức ôm bụng cười ha ha không ngừng, cười đến mức làm Woohyu thẹn thùng.

"Cậu, cậu, cậu thật sự, thật sự rất, ha ha ha ha ha. . . . .. . Cậu cho rằng mình là diễn viên hài chọc người ta cười muốn chết rồi không thèm lấy tiền đi?"

Bị một kiếm đâm trúng! Woohyun nhíu chặt chân mày, Dongwoo ở một bên rất nhanh phát hiện biểu tình không bình thường của cậu, tiếng cười liền dừng lại.

"Tôi thật không hiểu tại sao cậu lại suy nghĩ như thế, nếu, Sungyeol làm như vậy, tôi tuyệt đối cảm thấy hạnh phúc đến chết! Cậu ngẫm lại xem, hắn làm việc mệt mỏi cả ngày, về nhà còn không quên ôm cậu một cái, còn cho cậu "cục cưng" của hắn, chứng minh hắn có bao nhiêu yêu cậu, coi trọng cậu a!"

"Còn tiền thì sao! Ôm rồi, hôn rồi thì ném tiền lại, cậu không cảm thấy khó chịu sao?" Woohyun ngồi ngay ngắn, hỏi Dongwoo.

"Đầu óc cậu có vấn đề a? Nếu hai người đúng là người yêu thì chuyện chiếu cố người mình yêu rất bình thường! Anh ấy có một trăm ngàn liền dùng một trăm ngàn chiếu cố tôi! Có một trăm đồng thì dùng một trăm đồng chiếu cố tôi! Nhiều hay ít không thành vấn đề, ai mà không muốn làm cho người mình yêu có cuộc sống tốt nhất? Ai muốn nhìn người yêu không cần tiền chính mình đưa cho, lại vất vả chịu khổ liều mạng đi kiếm tiền nuôi sống mình? Nếu thật sự có cái loại nam nhân này tồn tại, tôi thà lấy quan tài nhét mình vào đó còn hơn nhìn thấy hắn.

"Nhưng mà, cậu cũng không có cách nào để báo đáp anh ấy a."

"Ngu ngốc! Cậu thương hắn, chấp nhận sự chiếu cố của hắn, đó chính là sự báo đáp tốt nhất rồi."

Trong đầu bỗng nhiên thông suốt được cái gì đó, lộn xộn không rõ ràng, Woohyun chưa từng nghĩ tới Dongwoo sẽ nói những lời này, cậu chỉ biết mình không thể đáp lại Sunggyu đúng là không cam lòng, lúc cậu không kịp xử lý loại tâm tình này thì đã vô tình đem tình cảm của hai người lâm vào đường cùng, cứ thế không nhận ra cách bày tỏ tình yêu của Sunggyu. Cậu chợt nhớ mình có xem qua một cuốn tiểu thuyết "Mối tình đầu của chúng ta là một tình yêu không rõ ràng" trong thư phòng của Sunggyu.

Thật sự không hiểu? Chẳng lẽ hai người trong lúc đó không phải chỉ cần yêu nhau là đủ sao? Cậu đối với Sunggyu ngoài trừ tình yêu thì còn những thứ khác nữa sao? Sự yêu thích của cậu quá bướng bỉnh chấp nhất, thật ra lúc đối mặt với Sunggyu giống như đang đứng trước một đại dương thâm sâu rộng lớn, còn cậu lại giống như một cái hộp chật hẹp, hoàn toàn không quan tâm đến thế giới bên ngoài tràn ngập ánh mặt trời ấm áp, chỉ biết ở một mình bi thương hối tiếc.

Mỗi một lần ôm nhau Sunggyu đều dịu dàng, nhiệt tình như vậy, đem cậu che chở trong ngực giống như báu vật. Cậu biết có đôi khi mình rất tùy hứng, nhưng Sunggyu sẽ luôn cưng chiều thuận theo cậu, lúc này đây lại không có. . . . .. Sunggyu đã phát hiện khuyết điểm gì đó của cậu phải không? Hay là nói Sunggyu không còn thương cậu nữa? Không có khả năng! Cái chuyện hắn không thương cậu này tuyệt đối không có khả năng xảy ra! Cậu nhớ rõ lúc Sunggyu đưa tay đánh cậu, trong ánh mắt đầy bi thương, nhớ rõ lần gặp mặt cuối cùng, giọng nói của Sunggyu sa sút tịch mịch. . . . .Kia, vậy sai lầm của cậu đến tột cùng là cái gì? Sunggyu đến tột cùng phát hiện cậu thiếu cái gì?

Suy nghĩ của Woohyun giống như sóng radio, một số chuyện quan trọng thường như ẩn như hiện trên mặt nước.

Đêm khuya, chiếc xe thể thao màu đỏ đậu dưới khu lầu Woohyun ở, sau khi cùng Dongwoo nói lời từ biệt, Woohyun đang đi bỗng nhiên quay lại, gõ gõ kính xe, đối với người ngồi bên trong cười nói: "Cám ơn cậu hôm nay đã đưa tôi về. A, thiếu chút nữa đã quên nói cho cậu biết, cậu là một tiểu quái vật rất đáng yêu và còn biết chọc cười người khác, tạm biệt."

Đôi mắt sững sờ nhìn Woohyun nói xong rồi biến mất trong cầu thang, Dongwoo cắn môi tựa hồ kiềm nén nước mắt, nở nụ cười rất lâu mới lái xe đi khỏi.

Sungjong đang ngồi máy vi tính lên mạng nghe thấy tiếng gõ cửa liền bước ra mở, lập tức bị nụ cười của cậu hù dọa đến sững người, còn người tươi cười kia thì vui vẻ đi vào phòng ngủ.

Woohyun nằm ở trên giường, đem cái khăn quàng cổ màu xanh đặt lên gối, thâm tình cùng nó nói chuyện.

"Chờ em hiểu rõ mọi chuyện sẽ trở về tìm anh, phải chờ em đó nha. Ngủ ngon, GyuGyu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: