Chương 46


Ngồi trong xe của Myungsoo, Woohyun nghe xong lời nói của hắn, ngay cả hỏi tại sao cũng không dám ngoan ngoãn ngồi im, sau đó, ở trong lòng hò hét "Lee tiên sinh, bảo trọng a!"

Đậu xe trước cửa nhà hàng Thế Giới Hải Sản, mới vừa bước xuống xe thì Sungyeol thiếu chút nữa đã khóc rống lên. Dongwoo đứng ngay tại chiếc xe màu đỏ đậu không xa ngoắc tay với bọn họ!

"Sungyeol hyung!" Nhìn Dongwoo chạy tới cho mình một cái ôm thật chặt, Sungyeol ngay cả liếc mắt nhìn Myungsoo cũng không có dũng khí.

Dongwoo cũng nhạy cảm nhận ra, sau khi ôm Sungyeol liền gấp rút chạy tới bên người Woohyun, bởi vì hắn sớm đã biết Sunggyu, cho nên tùy tiện nói vài câu liền kéo hai người vào trong. Sungyeol nhận thấy những người phía trước không chú ý tới liền kéo tay Myungsoo dừng lại.

"Myungsoo, em muốn đùa chết tôi sao!?"

"Không muốn lưu lại thì có thể đi a, chân là của anh không phải là của tôi."

"Trong tình huống như thế này tôi có thể đi sao?"

"Đó chính là vấn đề của anh."

Bỏ tay Sungyeol ra, Myungsoo không nhanh không chậm đi lên phía trước, Sungyeol ở phía sau mang một bụng đầy ủy khuất cùng tức giận, ngay cả cơ hội để phát tiết cũng không có. Nguyên bản tính thừa dịp Myungsoo ra nước ngoài mấy ngày để đi nhìn Woohyun một chút mà thôi, hắn rõ ràng nói năm ngày sau mới trở về, thế nhưng hôm nay lại trực tiếp bị bắt ngay tại hiện trường! Không sai, hắn đã đáp ứng Myungsoo sẽ không nhân cơ hội Woohyun đang đau khổ đi tìm cậu, nhưng Myungsoo lại còn cùng hắn làm thêm một cái ước định! "Anh hại Woohyun bị người khác vu khống phải chịu nhục, những nơi khác tôi mặc kệ nhưng không cho phép chạy đến trường tìm cậu ta! Tôi sẽ tiếp tục làm bảo mẫu và một chân sai vặt cho anh!" Lúc trước nghĩ rằng đây chính là phương pháp phóng khoáng, thế nhưng khi đáp ứng hắn, ai ngờ đâu Sunggyu lại càng siết chặt Woohyun! Đừng nói ở nơi khác, ngay cả trường học còn rất khó nhìn thấy! Thật vất vả cuối cùng cũng được nhìn thấy cậu, lại trực tiếp bị kéo đến nơi địa ngục này. . . . .. Kim Myungsoo, tuyệt đối là khắc tinh của hắn!

Một bữa cơm mang một mùi chướng khí! Không nói đến Sunggyu cùng Sungyeol nói móc nhau! Mà ngay cả Dongwoo cũng nói một câu nghẹn chết người! "Ha ha, Sungyeol hyung thật sự rất hạnh phúc, con mắt trái có thể nhìn Woohyun, con mắt phải có thể nhìn bác sĩ, thật hâm mộ a, ha ha. . . . .. . ." Kết quả, Sungyeol bị Myungsoo dịu dàng vuốt ve lỗ tai, giọng thấp tới cực điểm nói "Hoàn hảo anh có chừng mực, bằng không, thật không nỡ đem anh ngâm nước rửa thi thể." Khiến cho Sungyeol mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!

Tóm lại, người ăn uống thống khổ nhất chính là Sungyeol! Bị Sunggyu đặt trên bếp lửa nướng, rồi bị Dongwoo ném vào thùng băng lạnh, ngay cả lúc uống rượu có thể bị Myungsoo dịu dàng 'quan tâm', chỉ có Woohyun không nói được lời nào cúi đầu chiến đấu với thức ăn! Nhìn cậu ngẫu nhiên thân mật với Sunggyu, Sungyeol ngay cả thở dài cũng không dám.

Thủy chung ôm lấy cái thái độ 'mọi người muốn làm gì thì làm đi', Woohyun trừ bỏ Sunggyu thì ai cũng không thèm chú ý đến, chờ khi cậu ăn uống no nê, để cho Sunggyu nắm lấy bàn tay cậu âu yếm mới mở điện thoại nhắn tin với Sungjong, gần bốn chục phút, hoàn toàn không quan tâm đến những người khác! Ai biết mọi người nói chuyện gì.

Thời điểm chấm dứt bữa cơm chiều, Sungyeol đã sớm khóc không ra nước mắt!

Người thứ nhất chạy trốn chính là Dongwoo, vừa mở cửa chiếc xe màu đỏ ra liền vù đi không còn thân ảnh, Sunggyu sau đó cũng mang Woohyun rời khỏi. Sungyeol nhìn theo từng chiếc xe biến mất, chưa kịp phát hỏa thì Myungsoo bên người đã thu lại cái tươi cười mấy tiếng đồng hồ kia, trừng mắt nhìn hắn gầm nhẹ.

"Tôi cho anh biết,Lee Sungyeol, anh đối với tôi hồ đồ như thế nào tôi cũng có thể chấp nhận, không cho phép anh tiếp cận Sunggyu và Woohyun, tôi thề tuyệt đối sẽ ngăn cản anh! Tốt nhất anh không nên chọc giận tôi, bởi vì ngay cả chính tôi cũng không biết mình sẽ làm ra cái loại sự tình gì đâu!"

Sungyeol nhìn ngạc nhìn hắn. . . . .. . Tại sao người này vì bạn bè mà có thể đến mức này?! Nếu hắn thông minh, tại sao lại cùng mình ước định như thế? Nếu hắn ngu ngốc, tại sao có thể đem mình gây sức ép đến nổi muốn tự sát? Hắn đến tột cùng là người như thế nào? Hắn đối đãi với bạn bè đều thật tâm như vậy, trung thành như vậy sao? Hắn vì bạn bè có thể làm ra được cái gì? Điểm mấu chốt của hắn là ở đâu?

"Em có ý gì?" Sungyeol cười lạnh, trên mặt bày ra biểu tình mê người nhìn Myungsoo.

"Nghe không hiểu sao? Tôi đang uy hiếp anh, Lee Sungyeol! Dùng chính cuộc sống yên ổn của mình làm tiền đặt cược!"

Sungyeol nở nụ cười, hắn cảm thấy người này rất có ý tứ nha, người có thể làm cho Sungyeol hắn cảm thấy hứng thú cũng không nhiều lắm, hắn nắm lấy cánh tay của Myungsoo nhét vào trong xe của mình.

Woohyun chạy vòng vòng trong nhà rốt cuộc cũng bị Sunggyu bắt được! Lấy lý do 'em đối với những người khác không hề cảnh giác' với 'tại sao em có thể cho hắn số điện thoại' để trừng phạt cái người đang khóc lóc cầu xin tha thứ trong lòng ngực hắn.

..............................

Chỉ chớp mắt lại tới cuối tuần, sáng sớm Woohyun đã bị Sunggyu từ trong chăn ấm đào ra, ngồi trên xe rời khỏi nhà.

Hỏi Sunggyu muốn đi đâu, Sunggyu cũng không nói, cậu tức giận không thèm nói chuyện với hắn nữa!

Bướng bỉnh đi theo bên người Sunggyu, bởi vì không có ngủ ngon nên nửa ngày tâm tình cũng chưa hảo, Sunggyu cũng không lo lắng, ôm lấy Woohyun đáng yêu của hắn, ở trước bãi đỗ xe ngầm của tòa cao ốc Kim thị dừng lại.

Nhìn hắn thần thần bí bí nguyên một buổi sáng, Woohyun vẫn không nhịn nổi lại hỏi hắn.

"Anh làm cái gì a? Không cho em ngủ, bắt em tới làm thủ vệ cho anh sao?"

"Đã nói muốn thưởng cho em mà." Sunggyu nhìn bốn bề vắng lặng, ôm người vào lòng trước hết trao cho cậu một cái hôn sâu thắm thiết, chờ đến khi buông cậu ra, Woohyun còn tựa vào trong lòng ngực của hắn thở dốc.

Sunggyu một tay ôm lấy thắt lưng cậu, một tay mở cửa, cửa cuốn toàn bộ được kéo lên, Woohyun kinh ngạc ngây ngốc nhìn vật thể trước mắt.

"Đây. . . . . .là cái gì?"

"Em nhìn xem?"

"Em nói nó là con thỏ, anh tin sao."

"Tin."

Giây tiếp theo Woohyun bắt đầu phát hỏa, bất quá, đó cũng là chuyện mà hắn đã dự liệu.

"Kim Sunggyu! Có con thỏ nào mà to như vậy không? Anh nói xem, đây giống cái gì a? Tại sao anh lại muốn đưa cho em cái này? Đã xài mất bao nhiêu tiền a? Anh là tên đại ngu ngốc! Em căn bản không thể lái xe! Anh có biết em vẫn còn là học sinh? Kia có học sinh nào lại dùng đến cái này không a?!"

Chỉ ngón tay vào chiếc xe thể thao màu bạc, Woohyun lớn tiếng la tên người yêu đang tủm tỉm cười kia.

Lúc Sunggyu bắt gặp Dongwoo lái xe liền quyết định tặng món quà này cho Woohyun của hắn, cũng biết đứa nhỏ sẽ không chịu, trước hết nên tiền trảm hậu tấu rồi nói sau! Vì để tìm chiếc xe phù hợp với Woohyun đáng yêu, hắn thật sự rất khổ tâm!

Sunggyy ôm người yêu thảy vào trong xe, mặc kệ con mèo rừng đang náo loạn, cũng không thèm quan tâm trực tiếp đem cậu ném cho thầy giáo dạy lái xe, đôi lúc nhìn thấy phía xa xa, người yêu tức giận dậm chân bị thầy giáo nhét vào xe huấn luyện.

Người thông minh chỉ cần nửa tháng là có thể lấy được bằng lái, nhưng hơn phân nửa tháng rồi mà cậu cũng chưa đưa bằng lái xe cho Sunggyu xem! Chính mình trộm điều tra giá cả của chiếc xe, sau đó trực tiếp đánh rơi cằm trên mặt bàn! Rồi mới chạy vào thư phòng của Sunggyu, bắt đầu từ đó mà đuổi giết hắn tới tận nhà bếp!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: