Edit & Beta: Haljm0 (Mia~chan)
_______________________________
Thời điểm Thiển Thiển tỉnh lại, bên giường có thêm một người, Đông Lăng Mặc.
Nàng liền phát hoảng, cuống quít bò lên.
Mộ bia không còn, Quân Tứ Hải không thấy, nàng lại trở về điện công chúa lạnh như băng, trở lại trên chiếc giường này, giường lớn mà mỗi đêm nàng nhận hết tra tấn cuồng hoan.
Nàng không phải được Hách Liên Tử Câm ôm đi sao? Vì sao lại quay về nơi này... Thấy nam nhân ngồi ở bên giường, dùng một đôi mắt dày đặc nhìn nàng chằm chằm, chút hi vọng ở đáy lòng nháy mắt liền tan biến.
Có hắn ở đây, kể cả có Quân Tứ Hải, hắn cũng không có khả năng cứu nàng từ tay Đông Lăng Mặc.
Nàng không đi được, chỉ cần Đông Lăng Mặc còn ở đây, nàng nhất định không được.
"Đông Lăng Mặc..." Nàng cầm lấy cái chăn ôm lên người, sớm biết hắn trở về nhanh như vậy, nàng nên để Du Lan cùng tì nữ hầu hạ chải đầu mặc quần áo.
Mặc kệ như thế nào, cũng nên đem quần áo mặc vào, như bây giờ, trên người trần như nhộng, rất thẹn! Rõ ràng nhớ được thời điểm nằm mơ bản thân có mặc váy áo màu lục, vì sao khi tỉnh, xiêm y cũng không thấy?
Đông Lăng Mặc chỉ yên tĩnh nhìn nàng, không nói, cũng không có hành động.
Nàng không biết phải làm sao, hắn không nói chuyện, nhưng hắn luôn luôn để ý nàng.
Nhưng mà, hắn vẫn không có hành động gì. Nàng bất an giật giật thân mình, không nghĩ sẽ trêu chọc hắn, tốt nhất, hắn cũng đừng so đo với nàng, mọi người đều bình an vô sự.
Tuy rằng, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy khả năng này gần như không có.
Hít sâu một hơi, nàng muốn dịch sang chỗ khác. Ngay tại thời điểm đôi chân xê dịch, hắn bỗng nhiên chế trụ cổ tay phải của nàng, nhẹ nhàng lôi kéo, trực tiếp áp nàng ngã trên trên giường lớn.
Chăn chảy xuống, tư thế ngã chổng vó, rõ ràng là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng này té ngã thế này thật sự rất không đẹp mắt, có thể nói cực kì khó coi.
Nàng thật sự giận, giận muốn cắn người, tốt xấu cũng là một nữ tử, xấu nữ cũng không thể ngã khó coi như vậy, hai chân dang rộng, mật huyệt bại lộ rõ ràng trước mặt hắn! Bởi vì tay bị hắn chế trụ, chăn trên người nàng bị kéo cũng hoàn toàn chảy xuống, hai nụ hoa nhỏ đỏ bừng bại lộ không hề có tý mỹ cảm nào.
Nàng cũng là mỹ nhân a! Hầu gia đáng chết, hoàn toàn không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc!
Vốn nên oán hắn hận hắn, nhưng khi tiếp xúc với tầm mắt thâm trầm, nàng thật khiếp đảm.
Nàng sợ hắn, giống như chuột nhìn thấy mèo, sợ phải chết, lại sợ không được sống yên ổn, sợ đến nghiến răng nghiến lợi.
Chờ nàng học khinh công thật tốt, cũng học được kiếm pháp từ Hách Liên Tử Câm, nàng liền... Nàng nhất định... Nghĩ nghĩ, chung quy nàng đánh không lại hắn, càng nghĩ càng nộ khí xung thiên.
Gặp phải cừu nhân mà nhất định cả đời ngươi cũng không báo được thù, không phải vì ngươi quá yếu, mà là hắn quá cường hãn, cường hãn đến mức ngươi tình nguyện né đi thật xa thật xa, cũng không nguyện ý trở về tìm hắn báo thù.
Đông Lăng Mặc, rõ ràng chính là loại người này, nàng tình nguyện lăn đi thật xa, không bao giờ muốn thấy hắn nữa.
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Thiển Thiển ngồi dậy từ trong đệm chăn hỗn độn, chăn bị Đông Lăng Mặc ném ra thật xa, nàng chỉ có thể co người lại, hai cánh tay ôm chặt lấy thân mình.
Cho dù là nữ nô cũng có quyền lợi nói chuyện ăn cơm nghỉ ngơi? Nàng bị ép buộc một buổi sáng, lại ngủ đến trưa, cho tới bây giờ còn chưa ăn gì, khi ngủ không có cảm giác, bây giờ lại đói đến dạ dày rút gân.
Hắn còn đem nàng giam cầm ở trên chiếc giường này làm cái gì? Nếu còn muốn làm chuyện đó với nàng, có thể hay không để nàng ăn no rồi tới? Hắn không sợ nàng làm được một nửa thì chết ngất vì thể lực chống đỡ không nổi hay sao?
Bất quá, nàng thật hoài nghi, ngay cả khi nàng ngất xỉu, hắn cũng sẽ tiếp tục tận tình cày cấy, nàng tỉnh hay không căn bản không ảnh hưởng nửa phần đến hắn.
Suy nghĩ này, làm nàng nổi giận muốn phát điên.
"Đông Lăng Mặc..."
"Quân Tứ Hải là ai?" Hắn ngồi bên giường nhàn nhạt nhìn nàng, trong mắt có hàn quang sắc bén, cũng có một tia ý tứ thâm trầm hàm xúc không rõ.
Thiển Thiển liền phát hoảng, giương mắt nhìn hắn: "Quân Tứ Hải hắn..."
Hắn làm sao mà biết chuyện có Quân Tứ Hải? Hắn cùng Quân Tứ Hải rõ ràng không phải người trong cùng niên đại.
Bất quá nàng rất nhanh phản ứng lại, nhất định là vừa rồi nàng nằm mơ nói mớ, gọi tên Quân Tứ Hải bị hắn nghe được.
Nghĩ đến giấc mộng chân thật làm lòng chua xót kia, trong đầu lại phiếm qua một chút tuyệt vọng.
"Quân Tứ Hải... Là sủng vật trước kia ta nuôi dưỡng." Nàng chỉ có thể lựa chọn nói dối, đem mặt chôn vào giữa hai đầu gối, không nhìn hắn, cũng giấu đi hoảng hốt cùng thất lạc của bản thân.
Nàng biết rất khó để tránh được ánh mắt hắn, thủ đoạn thế này không thể kéo dài lâu, nàng lại lấy tư thế này ngã vào trong lòng hắn.
Không thể sinh khí, không thể trút giận, thậm chí không thể làm ra thần sắc thất kính với hắn! Hắn là Hầu gia vạn năng, là người cao cao tại thượng có thể quyết định sinh tử của nàng!
Môi nàng nhẹ câu lên, bỗng nhiên xốc lên một chút ý cười dịu ngoan: "Đông Lăng Mặc, ngươi cũng thích chó nhỏ sao? Đáng tiếc Quân Tứ Hải chạy, ta không tìm thấy nó."
Lông mi dài buông xuống, che lại đáy mắt tuyệt vọng, cũng làm cả người nàng thoạt nhìn càng điềm đạm đáng yêu.
Thì ra, chỉ là một con chó nhỏ chạy trốn.
"Nếu ngươi thích, ngày khác ta sai người đưa tới cho ngươi mấy tiểu động vật." Cư nhiên đang ngủ còn hô tên con chó kia, hại hắn còn tưởng rằng là nam nhân nàng nhớ mãi không quên, tuy rằng, hắn không biết bản thân rốt cuộc vì sao bị tưởng tượng đó làm cho tức giận.
Thiển Thiển ngước mi mắt, nhìn hắn, lắc đầu nói nhỏ: "Có vài thứ không thấy chính là không thấy, thay thế một thứ khác cũng đã không là thứ trước kia bản thân yêu thích."
Nàng nói lời bất đắc dĩ, hắn lại bởi vì lời nói của nàng mà lâm vào trầm tư.
Tổng cảm thấy, nàng còn có tâm sự khác, nhưng hắn không đoán ra, muốn hỏi, lại cảm thấy bản thân giống như xen vào việc của người khác, hắn chỉ cần người nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên người hắn, ngoan ngoãn làm nữ nhân của hắn, hắn nói qua, hắn sẽ sủng nàng.
Hắn để ý nàng ở trong mộng kêu tên ai, để ý suy nghĩ trong lòng nàng như vậy, có có ý tứ gì?
Ánh mắt rơi vào thân thể trần trụi của nàng, tư thế vô cùng mất tự nhiên nằm ở trong ngực hắn, nhìn ra được không phải là cam tâm tình nguyện, nhưng mà, thân thể đầy vết tích tím xanh vẫn làm cho hô hấp của hắn trở nên dồn dập.
"Ta hảo đói!" Như cảm nhận được hắn sẽ có hành động khác, nàng bỗng nhiên vội la lên: "Đông Lăng Mặc, ta cả một ngày chưa ăn gì hết, bây giờ, thật đói, đói đến dạ dày đau quá."
Mặc dù hắn từng nói qua, nàng đau dạ dày không liên quan gì đến hắn, hắn cũng không đụng vào dạ dày nàng, thế nhưng, nàng không có nói dối, nàng thật sự đói đến đau dạ dày, dạ dày nàng từ trước đến nay đều cực kì yếu ớt.
Nhìn nàng nhíu chặt mi tâm cùng với thân mình gầy yếu, dục niệm tràn đầy lập tức bị thương tiếc thay thế. Cuối cùng hắn ôm nàng ngồi xuống trên giường, tự mình xuống giường đi ra ngoài trướng.
Mạt thân ảnh cao lớn hoàn toàn chắn đi ánh sáng, nàng mới chú ý tới, dạ minh châu trong phòng đã được thắp lên.
Nếu là ban ngày thì dạ minh châu luôn được phủ kín, chỉ có buổi tối thì hạ nhân mới mở ra, dùng làm ánh đèn chiếu sáng.
Thì ra, bây giờ đã là buổi tối, quả thật là đói bụng cả một ngày, trách không được dạ dày lại đau như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro