Chương 23-2: Thân mật


Edit: How to 10 điểm Văn

Shelly không níu giữ, mà chỉ hỏi: "Ngày mai tôi còn có thể gặp lại ngài ở Lam Diễm Hải không?"

Túc Nguyên theo bản năng muốn cự tuyệt, ngày mai không cần hoàn thành cốt truyện, cậu lại không thích những nơi như Lam Diễm Hải này, hà tất phải tới lần thứ hai. Nhưng mà, đối mặt với Shelly mang biểu cảm khẩn cầu chờ mong, Túc Nguyên có chút không đành lòng, nhìn bộ dáng Shelly từ chối Đại hoàng tử, không giống như tự nguyện làm việc ở Lam Diễm Hải, hẳn là có nỗi khổ gì đó.

Lời cự tuyệt dừng lên trên đầu môi Túc Nguyên, không cách nào nói ra.

Shelly không ngừng cố gắng: "Hôm nay tôi tiếp đãi ngài, còn tới phòng bao của hai vị hoàng tử điện hạ, lại không cần làm quá nhiều công việc, nhưng nếu ngày mai ngài không tới, tôi sẽ phải đi tiếp đãi các vị khách khác."

"Tôi không thể quản anh cả đời." Túc Nguyên nói.

Shelly biểu tình ảm đạm, mất mát nói: "Tôi biết mà, tôi chỉ là muốn cho ngài xem một món đồ, thứ còn tốt hơn thứ mà Đại hoàng tử đã thấy."

Cái gọi là kinh hỉ thần bí, Túc Nguyên không quá cảm thấy hứng thú.

Chỉ là, Túc Nguyên bỗng nhiên ý thức được bản thân có thể giúp Shelly thoát khỏi Lam Diễm Hải, tìm công việc khác mưu sinh.

Shelly là gương mặt đại diện của Lam Diễm Hải, để mời đến khẳng định không dễ dàng, hôm nay Túc Nguyên không thể tùy tiện hành sự, đành trở về chuẩn bị một chút, tham khảo ý kiến của quản gia.

Cậu hỏi Shelly: "Anh nguyện ý rời khỏi Lam Diễm Hải sao?"

Đôi mắt Shelly hiện lên tia sáng rạng rỡ, "Đương nhiên nguyện ý."

Túc Nguyên vui mừng nói: "Ngày mai tôi sẽ tới tìm anh."

Trên mặt Shelly tràn ngập ý cười diễm lệ, đuôi mắt được trang điểm một lượng nhỏ kim tuyến (?) ở ánh đèn càng thêm lung linh bắt mắt, mang theo thanh âm phấn khích cùng mê hoặc đến thập phần: "Tôi sẽ chờ Túc thiếu gia."

Túc Nguyên chưa kịp tạm biệt với Shelly, đã bị Nguyên Mặc trực tiếp lôi đi.

"Nguyên Mặc, sao cậu lại thế này!" Đêm nay chuyện này đã phát sinh không dưới một lần rồi, từ khi bước vào Lam Diễm Hải tâm trạng của Nguyên Mặc đã tồi tệ vô cùng. Nghĩ đến dấu răng do Nguyên Mặc cắn ra bị Mạc Tư Vũ nhìn thấy, dẫn tới bản thân suýt nữa thì tử vong, Túc Nguyên càng thêm tức giận, hận không thể cắn Nguyên Mặc một cái.

"Thiếu gia muốn cắn tôi?" Nguyên Mặc xem thấu hắn ý tưởng, "Xin cứ tự nhiên."

Túc Nguyên do dự nhìn chằm chằm tay Nguyên Mặc một lát, cuối cùng vẫn không thể cắn xuống, tức giận từ bỏ.

Cậu uy hiếp: "Cảm giác bị tra tấn bằng điện, cậu đã quên?"

Nguyên Mặc cầm lòng không đậu cười lạnh: "Thiếu gia nhìn không ra, người kia đang dụ dỗ ngài?"

"Cậu nói Shelly?" Túc Nguyên sửng sốt một chút, "Shelly không muốn leo lên quyền quý, nếu không anh ta hà tất phải cự tuyệt Đại hoàng tử, lùi một bước rồi chọn tôi?

Đôi mắt đen của Nguyên Mặc nhìn cậu chăm chú, chậm rãi nói: "Con mồi sẽ không ý thức được hương vị của chính mình, nhưng thợ săn có thể."

"Đẩy đồ vật khác ra, là một bước tiến tiếp cận con mồi mình vừa ý, để đối phương thả lỏng cảnh giác."

"Ngài bị lừa rồi, không cần tới Lam Diễm Hải nữa."

Túc Nguyên đương nhiên sẽ không nghe hắn.

Mặc dù Shelly thật sự có ý đồ khác, chờ Túc Nguyên đưa y rời khỏi Lam Diễm Hải, sẽ an trí cho y thật tốt, sau này không gặp lại là được.

Túc Nguyên không có khả năng bởi vì một suy đoán, mà từ bỏ cơ hội cứu người khác khỏi bể khổ, mà chuyện này đối với cậu chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

"Cậu có cái gì tư cách mà quản tôi?" Trước khi đi vào phòng bao của Tôn Hào, Túc Nguyên muốn đẩy tay Nguyên Mặc ra, nhưng lại không được, Nguyên Mặc giữ chặt cậu như gông cùm xiềng xích, vết chai trong lòng bàn tay kề sát mu bàn tay cậu, mang đến cho người ta cảm giác thô ráp không thoải mái. Chỉ là, Nguyên Mặc khống chế lực đạo, không làm đau cậu, Túc Nguyên không thể bởi vì việc nhỏ này mà trừng phạt hắn, tức giận đẩy cửa ra.

"Túc Nguyên, cậu đã trở lại rồi? Tôi vừa rồi còn đang nghĩ, cậu đi đâu mà lâu như vậy, Shelly cũng không thấy bóng dáng."

Màn hình lớn trong phòng đang mở, chiếu một bộ phim điện ảnh, Tôn Hào nằm trên sô pha, một thanh niên tai mèo nằm trong lòng ngực hắn. Tôn Hào vừa ăn vừa xem phim, vô cùng thư thái, từ trên người hắn nhìn không ra chỗ nào đang lo lắng cho Túc Nguyên.

Tôn Hào vẫn giữ tư thế nằm, miễn cưỡng quay đầu nhìn về phía Túc Nguyên, chú ý tới Túc Nguyên đang bị Nguyên Mặc nắm tay, "Hai người đây là?"

"Không biết hắn phát điên cái gì." Túc Nguyên lạnh lùng nói.

Tôn Hào tươi cười ái muội: "Đừng vội phủ nhận, loại tình thú nhỏ này tôi hiểu mà."

Túc Nguyên thèm nhỏ dãi người hầu này từ rất lâu rồi, bây giờ đắc thủ, vui mừng còn không kịp, sao lại bày ra mặt lạnh? Thật không thể hiểu nổi trong lòng tiểu thiếu gia nghĩ gì.

Chỉ là Nguyên Mặc thật sự xuất sắc, Tôn Hào vốn tưởng rằng Túc Nguyên thuần phục không được hắn, thẹn quá thành giận làm Nguyên Mặc ăn không ít trái đắng, không ngờ tới Túc Nguyên lại làm được.

"Đúng rồi, Shelly sao không cùng cậu trở về?" Tôn Hào hỏi.

Túc Nguyên nói: "Tôi phải rời khỏi Lam Diễm Hải, cho nên bảo y đi rồi."

Tôn Hào sửng sốt: "Sao lại phải đi? Mới chơi được bao nhiêu đâu."

Túc Nguyên: "Cậu có thể ở lại mà."

"Cậu đi sớm như vậy, có chút mất hứng chứ Túc thiếu gia." Tôn Hào nói, "Chẳng lẽ là người hầu của cậu không vui? Chỉ là một kẻ nô bộc, cậu không thể quá nuông chiều hắn, kẻo hắn leo lên đầu cậu mất."

"Không phải!" Túc Nguyên mặt đen, "Ta với Đại hoàng tử xảy ra mâu thuẫn, không có tâm tình."

Tôn Hào cả kinh, bỗng nhiên ngồi dậy, "Sao lại thế này?"

"Đại hoàng tử muốn Shelly hầu hạ hắn." Túc Nguyên giải thích đơn giản, "Shelly không muốn, cho nên tôi cự tuyệt."

Nguyên Mặc khẽ cười nhạt.

"Tôi sai rồi."

Tôn Hào hít sâu một hơi, vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi không nên hoài nghi cậu bị người hầu mê hoặc đến choáng đầu, cậu vì Shelly làm ra chuyện lớn hơn nữa! Tiểu thiếu gia của tôi ơi, cậu từ khi nào trở nên biết thương hương tiếc ngọc như vậy?"

Túc Nguyên càng nghe càng khó chịu, "Câm miệng."

Tôn Hào vội vàng đứng dậy, sửa sang lại quần áo.

"Là tôi mang cậu đến, trách nhiệm nói không chừng sẽ rơi xuống đầu tôi, cậu có công tước Túc làm hậu thuẫn, không quá sợ Đại hoàng tử, nhưng tôi thì không thể."

"Chậc, tôi cũng về thôi."

*

Bên kia.

Nhìn theo Túc Nguyên bị mạnh mẽ lôi kéo đi, vẻ nhu nhược trên khuôn mặt Shelly nhạt đi, thay vào đó là một nụ cười đầy suy tư.

Đứng bất động ở đó một lúc lâu, Shelly xoay người đi về phía thang máy, đi xuống tầng hầm thứ hai.

Không gian bên trong tầng hầm thứ hai không lớn, Shelly đi vào trong một khu vực, bên trong đặt các loại máy móc chữa bệnh, ở giữa là một hồ nước sâu không thấy đáy.

Shelly không chút do dự nhảy xuống hồ nước, cơ thể chìm xuống.

Mặt nước yên tĩnh một lát, người bên trong không truyền ra chút động tĩnh nào.

Ngay sau đó, mặt nước xuất hiện gợn sóng.

Bên dưới gợn sóng, có thể nhìn thấy một chiếc đuôi cá màu xanh băng mang v·ết th·ương chồng chất, bề mặt đan xen những vết sẹo, một số vảy cá nứt rạn, tạo nên một vẻ đẹp đầy khiếm khuyết.

Có thể tưởng tượng, đuôi cá hoàn chỉnh sẽ đẹp đến nhường nào.

Giám đốc Lam Diễm Hải đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh ao, nói với Shelly trong nước: "Cậu hình như rất thích Túc gia tiểu thiếu gia."

Nửa người Shelly ngoi lên trên mặt nước, nhấc lên những bọt nước tung tóe.

Sợi tóc y trở về màu ngân bạch nguyên bản, đôi mắt còn là màu lam tuyệt đẹp, tựa như bầu trời xanh trên mặt biển, trong suốt lại không cách nào nhìn thấu, sâu thẳm như ẩn giấu những ám ảnh cuộn trào. Diện mạo Shelly ngụy trang thành nhân loại đã cũng đủ làm người ta kinh diễm, khuôn mặt thật càng là tinh tế đến khó có thể hình dung, hơn nữa còn đậm chất nam (giống) tính (đực).

Shelly vuốt mái tóc ướt ra sau, lộ ra vầng trán trơn bóng, Tôi hẹn hắn ngày mai tới đây."

Giám đốc cảm thấy khó hiểu: "Muốn cho hắn biết thân phận của cậu, hôm nay chính là thời cơ, vì sao phải chờ đến ngày mai?"

Shelly khẽ vung đuôi cá, "Cái đuôi của ta xấu quá, muốn tân trang một chút."

"Xem ra cậu thật sự đã tìm được chủ nhân tương lai vừa ý." Giám đốc cười nói, "Còn cần gặp khách nào khác nữa không?"

"Không cần." Shelly không chút do dự nói.

"Vậy cậu phải đến nỗ lực rồi, Shelly." Giám đốc nói.

"Cậu v·ết th·ương chồng chất, còn mất đi giọng hát, phải làm Túc thiếu gia nguyện ý vì cậu mà chi trả cho chúng tôi một khoản lớn, mua cậu mới được."

Shelly là một người cá chất lượng quá hoàn hảo, ngay cả lời nói bình thường cũng mang theo sức mê hoặc như tiếng hát của loài nhân ngư, nếu không phải vì y bị thương nặng mà tàn tật, Lam Diễm Hải cũng không nghĩ tới chuyện bán y ra ngoài.

Chỉ là, cũng đúng là bởi vì trọng thương nên Shelly mới rời khỏihải dương, mới cho chợ đen bọn họ cơ hội.

Bọn họ không rõ ràng lắm Shelly ở Hải Quốc gặp chuyện gì, Shelly đối với chuyện này cũng ngậm miệng không nói.

"Tôi sẽ khiến tiểu thiếu gia mua tôi." Shelly cười liếm liếm răng nanh.

Kỳ thật, Lam Diễm Hải cũng không cần nhân ngư ngụy trang ra ngoài tiếp khách, là Shelly chủ động đưa ra đề nghị ra ngoài hít thở không khí. Người của Lam Diễm Hải nghĩ tâm tình Shelly tốt hơn, có thể bán với giá càng cao, cho nên cho phép y.

Shelly nói với Túc Nguyên, ngày mai Túc Nguyên không tới, y sẽ phải tiếp đãi khách nhân khác, đương nhiên là giả.

Shelly nhìn ra, Túc Nguyên có ý với Mạc Tư Vũ, nhưng vấn đề không lớn.

Nếu Túc Nguyên thật sự đặt người kia ở trong lòng, sẽ không tới Lam Diễm Hải, cũng sẽ không tùy ý để người hầu tên Nguyên Mặc kia lưu lại dấu răng trên người mình.

Shelly nhìn dấu răng trên cánh tay Túc Nguyên, lại kết hợp với hành động Nguyên Mặc mang Túc Nguyên vào phòng trong, liền đoán được chủ nhân dấu răng là ai.

Trên người Túc Nguyên có hương vị rất thơm ngọt, khi y gần sát Túc Nguyên, đã có mấy lần suýt nữa không khống chế được.

Y sẽ giăng lưới thật tốt, để con mồi yêu thích tự động tiến vào.

Mặc y muốn gì làm nấy.

----

How to: Con meo meo Nguyên Mặc said: "Ngài cẩn thận đi, con cá đó muốn quyến rũ ngài, ngài không ăn ngài không biết mình ngon như nào đâu."

Con cá Shelly: "Chờ đó, ta giăng bẫy liền nè."

Ai xem chùa không vote tui búng chim.

18:55 23/02/2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro