Chương 021: Lén lút bám theo

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyentop.pro/tac-gia/GiaNghi280

__________

"Ryan, cậu nói thiết kế ống chữ U của Hornet rất khéo léo, tôi đã chú tâm xem, nhưng có vài chỗ vẫn chưa hiểu rõ lắm, tại sao lại lắp thêm một diode ở đây, có phải là vẽ rắn thêm chân không?"

Hình ảnh lập thể hiển thị trên thiết bị cá nhân khi phóng to, khi thu nhỏ dưới những ngón tay thon dài. Hình ảnh được chụp 3D rõ nét đến từng milimet, thể hiện toàn bộ chi tiết phần eo của Hornet trước mặt Ryan và Lilith. Lilith đã nghiên cứu cấu trúc ống chữ U của Hornet rất nhiều lần, nhưng vẫn không hiểu được kết cấu bên trong, không hiểu được độ ổn định vượt trội 2% so với các cơ giác khác đến từ đâu.

Dưới mũi là gì? Tất nhiên là miệng rồi! Có miệng thì có thể hỏi, nghi ngờ chất chứa trong lòng cũng chẳng thể nở ra câu trả lời.

Ryan là một đồng nghiệp tốt, cũng là một người bạn đồng hành tốt trên con đường cùng nhau tiến bộ, cậu không giấu giếm gì nhiều, đối với câu hỏi của Lilith, cậu mở thiết bị cá nhân của mình, gọi ra một tài liệu trống, viết lên đó một đoạn công thức dài, sau đó vẽ một biểu đồ đơn giản, "Đây là một số điều tôi đã tổng kết, cậu có thể xem qua. Về phần cứng, không biết cậu có phát hiện ra không, phần ống chữ U ở eo của Hornet sử dụng ốc vít lớn hơn 0.1 mm."

"Dùng ốc vít A1, trời ơi, loại ốc vít này không phải đã bị cấm sử dụng rồi sao?"

"Không bị cấm, chỉ là ít được sử dụng, dần dần bị các nhà thiết kế lãng quên." Ốc vít A1 chỉ lớn hơn ốc vít A 0.1 mm, nhưng sai sót khi chế tạo cơ giáp lại tăng 30%, có thể tưởng tượng được độ khó trong quá trình sản xuất.

Ryan tắt thiết bị cá nhân, lấy ra một con ốc vít từ túi bên hông, con ốc vít chỉ bằng nửa ngón tay út về cả chiều dài và độ dày, mang theo vết rỉ sét và mài mòn, rõ ràng là được tháo ra từ một cỗ máy cũ, "Tôi đã tra cứu tài liệu, hiện tại ốc vít A1 đã ngừng sản xuất, nếu muốn nghiên cứu thì chỉ có thể tháo ra từ các máy móc kiểu cũ."

Lilith nhìn chằm chằm vào con ốc vít trên tay Ryan, "Trên tàu có máy móc cũ không?"

"Có, rất nhiều, trong kho do bộ phận cơ khí hậu cần quản lý."

"Ừm." Lilith nhìn Ryan, mím môi rồi nói: "Cảm ơn cậu đã không giấu giếm mà nói cho tôi biết, tôi đã xem xét cấu trúc phần eo của Hornet rất lâu, nhưng lại không phát hiện ra sự tồn tại của ốc vít A1. Lần này, tôi nhận thua, tôi không bằng cậu. Nhưng tôi đang không ngừng nỗ lực, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua cậu."

Ryan ngạc nhiên, "Tôi có thi đấu với cậu bao giờ đâu?"

Lilith bực tức, đối phương vậy mà chưa bao giờ coi mình là đối thủ! "Bước vào nơi này, mỗi người đều là đối thủ. Tốt nhất là cậu nên bỏ cái sự lơ đễnh của mình đi, coi trọng đồng nghiệp của cậu, coi trọng đối thủ của cậu, cậu nghe cho rõ đây, tôi, Lilith Helms, chính thức khiêu chiến cậu, trong kỳ kiểm tra nội bộ tháng sau, tôi sẽ thắng cậu."

"Tôi sẽ chờ xem." Ryan mỉm cười, kẻ thù của cậu luôn là chính mình.

Cứ sáu tháng, bộ phận sửa chữa cơ giáp sẽ tiến hành một bài kiểm tra đánh giá toàn bộ nhân viên. Những nhân viên xuất sắc nổi bật của bộ phận hỗ trợ có thể được đặc cách vào đội ngũ chính thức trước thời hạn, chỉ là chưa có biên chế, biên chế vẫn cần phải vượt qua kỳ thi cấp ba. Mặc dù chưa có biên chế, nhưng lương bổng và đãi ngộ hoàn toàn được áp dụng theo tiêu chuẩn chính thức, như vậy toàn bộ nội thất cơ giáp trên tàu sẽ được mở cho mình, có thể thỏa sức vùng vẫy trong đó, nhìn thấy rất nhiều nội dung mà tài liệu sách giáo khoa không có, ngoại trừ Zero.

Zero là cơ giáp sinh học, là cơ giáp do bậc thầy cấp quốc bảo đích thân chủ trì thiết kế và chế tạo, khoảng cách công nghệ trên nó đã vượt xa khả năng tự học của một thợ máy. Muốn chạm đến bí mật của cơ giáp sinh học, cách tốt nhất là thi vào khoa Chế tạo Cơ giáp của Học viện Quân sự Đế quốc, trở thành nghiên cứu sinh dưới trướng bậc thầy cấp quốc bảo Gauss Micka, khi đó mới có hy vọng tiếp cận được những bí mật sơ đẳng nhất của cơ giáp sinh học.

Và đó, là mục tiêu Ryan giấu kín trong lòng, chưa từng nói ra.

Người xưa có câu, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Sự xuất hiện của Ryan đã khuấy động "nhóm vệ sinh", trước hết khiến cho tổ trưởng Davis ngộ ra điều gì đó, từ đó tăng cường công tác quản lý và xây dựng đội ngũ. Ban đầu, mọi người đều oán thán, hận không thể tố cáo Davis lên đại tá William Helms. Nhưng sau đó, tiếng phàn nàn trong nhóm nhỏ dần, một số người thoát khỏi cuộc sống u mê, nhận ra tầm quan trọng của công việc của mình, bắt đầu nỗ lực cống hiến, có những tiến bộ không nhỏ, tinh thần phấn chấn cũng khác hẳn trước kia.

Tuy nhiên, vẫn có những người vẫn dậm chân tại chỗ, bản thân ngu dốt lại còn khinh thường sự cố gắng của người khác, lầm bầm chửi rủa không biết cầu tiến. Arthur là kẻ đã chế nhạo xuất thân đầu bếp của Ryan, hắn chính là một trong số đó. Hắn đang làm việc lề mề dưới chân một cơ giáp, cầm giẻ lau chỗ này, sờ chỗ kia, mắt đảo qua đảo lại, thấy Ryan mở thiết bị cá nhân xem gì đó. Sau khi nhận được tin nhắn, nét mặt cậu thay đổi rõ rệt, không thể chờ đợi thêm một khắc nào liền đi tìm tổ trưởng Davis xin nghỉ, sau đó vội vã rời khỏi sân tập.

Arthur: "Chắc chắn có vấn đề mờ ám."

Hắn không ưa Ryan, tại sao một kẻ xuất thân từ nhà bếp, người đầy mùi giẻ lau lại có thể vào được bộ phận sửa chữa cơ giáp cao quý, còn hắn phải mất mấy năm trời, nỗ lực học tập các môn học liên quan, trở thành học viên trường quân sự, cố gắng vượt qua kỳ thi mới thành công. Vì vậy, hắn đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để yêu đương, đăng ký gen, phải cưới một người phụ nữ già xấu xí làm vợ! Vì vậy, gia đình nợ nần chồng chất, anh em oán hận hắn giành mất tài nguyên vốn thuộc về họ, cha mẹ trách móc hắn đã vào được chiến hạm Hình Thiên rồi mà vẫn chẳng làm nên trò trống gì!

Tại sao bản thân mình phải trải qua muôn vàn khó khăn, còn Ryan lại có thể dễ dàng đạt được, chắc chắn là đã bỏ tiền, chạy chọt rồi, biết đâu Ryan vội vàng ra ngoài là vì chuyện này.

"Tổ trưởng, tôi đi vệ sinh." Arthur vội vàng đến bên cạnh Davis, buông một câu rồi tăng tốc bước đi, hắn muốn nắm được điểm yếu của Ryan, để cho mọi người thấy kẻ được tung hô này chỉ là hư danh!

Sau khi Arthur ra ngoài một lúc, Lilith cũng đến bên cạnh Davis, "Tổ trưởng, tôi ra ngoài một lát." Nói xong cũng không đợi phản ứng của Davis, liền đi về phía cổng lớn.

Davis: "..." Chức tổ trưởng của anh ta chẳng có chút uy quyền nào cả, hết người này đến người khác đều cứ thế buông một câu rồi bỏ đi, chẳng đợi anh ta trả lời, nhóm bị mọi người coi thường, xem như rác rưởi này quả thật cần phải chỉnh đốn lại.

Sau khi ra khỏi sân tập, Ryan đến cửa an toàn của tầng đó, nhìn trái nhìn phải không thấy ai liền đẩy cửa bước ra ngoài. Đằng sau, ở rất xa, Arthur nấp kín, nhìn thấy cảnh này liền phấn khích đến run người.

Chắc chắn rồi, chắc chắn là đang giấu giếm bí mật.

Hắn tăng tốc chạy tới, đẩy mạnh cánh cửa dẫn đến cầu thang thoát hiểm, rồi ôm gáy ngất xỉu. Đằng sau thân thể mềm nhũn đổ xuống lộ ra bóng dáng của Lilith. Từ cánh cửa đang mở, Lilith nhìn thấy Ryan đang ôm một người đàn ông cao ráo, người đàn ông quay lưng về phía cô, nhưng lại cho cô một cảm giác quen thuộc.

Ryan thấy có người thì đồng tử co rút, sát ý dâng lên từ sâu thẳm đáy mắt, nhưng rất nhanh đã bị cậu kìm nén, cậu thản nhiên đóng cửa lại, dưới ánh mắt của cậu, Lilith dần dần biến mất sau cánh cửa.

"Nhận được tin tốt, em liền muốn gặp anh ngay nên chưa đủ thận trọng rồi." Ryan bất đắc dĩ nhếch mép.

"Đây là tin tốt, chúng ta nên ăn mừng." Alsto mỉm cười nói, bảo Ryan đừng tự trách mình.

Blair đã chiết xuất được enzyme giải độc tố của mẫu trùng từ giống dâu tây lai tạo giữa dâu tây dại U167 và dâu tây kem của Ryan, vừa đúng với độc tố trong cơ thể Alston, chỉ cần trồng số lượng lớn loại dâu tây này, chiết xuất thành công hợp chất thuốc là có thể loại bỏ hoàn toàn độc tố còn sót lại trong vết thương của Alston.

Còn nguyên nhân khiến dâu tây lai tạo ra loại biến dị lành tính này là do đặc tính của cây U167 khi sinh trưởng trong đất do Ryan pha trộn, nguyên nhân trực tiếp nhất chính là do lượng vi chất có trong đất của Trái Đất.

Trái Đất, quả nhiên là khởi nguồn của toàn nhân loại, là người mẹ của tất cả loài người.

"Là tin tốt, nhưng chưa phải là tin tốt nhất." Ryan ôm chặt Alston, hành động mang theo sự bá đạo và mạnh mẽ hoàn toàn khác với tính cách ôn hòa của cậu, "Trên chiến hạm căn bản không có đất của hành tinh mẹ, muốn chữa khỏi vết thương của anh, chúng ta phải quay về."

Chỉ dựa vào chút đất ít ỏi trong khoang trồng trọt của Ryan, dựa vào chút dâu tây lai đó căn bản không thể chiết xuất đủ enzyme giải độc để chữa khỏi vết thương của Alston.

Alston thả lỏng người dựa vào Ryan, "Ryan, em biết đấy, còn tám tháng nữa mới được về."

Ryan siết chặt nắm tay, "Quá lâu!"

"Ryan, anh không chỉ là hạm trưởng của chiến hạm Hình Thiên mà còn là tướng quân trấn giữ biên cương cho đế quốc, anh không thể tự ý rời khỏi vị trí."

"Em biết." Thân phận đã định sẵn, không thể tùy tiện hành động.

"Trong điều kiện hiện tại, tuy không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng có thể giảm hàm lượng độc tố trong cơ thể, có thể giảm bớt đau đớn cho anh rất nhiều." Có thể tìm ra cách giải độc đã là ơn trời, "Ryan, cảm ơn em đã đến bên anh."

"Cảm ơn số phận." Ryan khẽ hôn lên má Alston, "Cảm ơn độ xứng đôi của chúng ta, chúng ta còn phải cảm ơn cha mẹ."

"Ừm, đợi khi quay về, chúng ta sẽ về nhà."

"Ba mẹ chắc chắn sẽ rất thích anh."

Hai người nhìn nhau mỉm cười, tương lai vô cùng tươi sáng, hai trái tim chưa bao giờ gần gũi như lúc này.

Alston còn có công việc, Ryan cũng phải trở về vị trí của mình.

Nhìn Alston xuống cầu thang, Ryan đẩy cửa an toàn ra, trước tiên nhìn thấy Arthur nằm úp sấp trên sàn như một vũng bùn, sau đó nhìn thấy Lilith cúi đầu dựa vào tường.

Lilith nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn Ryan bước ra, mở miệng liền hỏi, "Người đó là người yêu của cậu?"

"Là bạn đời." Ryan không còn chút lạnh lùng nào của lúc nãy, ôn hòa như anh trai nhà bên, "Tôi đã kết hôn rồi."

Lilith bực bội liếc Ryan một cái, "Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi, cậu có kết hôn hay không thì vẫn là đối thủ của tôi." Cằm hếch về phía Arthur dưới đất, "Tên này lén lút theo dõi cậu."

"Cảm ơn." Ryan cũng hiểu ra, nếu không có Lilith ngăn cản, người mở cửa chính là Arthur. Kẻ này không hiểu sao lại có địch ý với mình.

"Không cần cảm ơn, sau này muốn hẹn hò thì đừng chọn giờ làm việc, làm vậy là không đúng quy định."

"Cảm ơn đã nhắc nhở."

"Hừ, tôi không phải nhắc nhở cậu, tôi chỉ không muốn cậu bị mất tư cách thi vào tháng sau, như vậy tôi sẽ bị mất đi một đối thủ."

Tác giả có lời muốn nói: Lilith đẩy cửa phòng làm việc của đội trưởng, ủ rũ nói với vị đại tá bên trong: Cha ơi, cậu ấy vậy mà đã kết hôn rồi!

Vị đại tá đang đau đầu với một đống văn thư, biết rõ mà còn cố ý hỏi: Ai?

Lilith tức giận: Cha biết mà.

Đại tá: Cha đã nói rồi, tình trạng hôn nhân của cậu ấy là thông tin mật, ngay từ đầu con đừng nên nghĩ đến.

Lilith: Nhưng mà cậu ấy thực sự rất xuất sắc, cha thật không biết chọn người, để cậu ấy bị chôn vùi trong nhà bếp mười năm.

Đại tá: Đó là sai lầm của những người cấp trên như cha.

Lilith: Cha, con đã gặp người yêu của Ryan, cũng là người trên chiến hạm của chúng ta. Kỳ lạ thật, con lại cảm thấy có chút quen thuộc. Cha, ai lại cài một cây thánh giá vàng trên tay áo quân phục chứ?

Đại tá trầm ngâm suy nghĩ, giả vờ như không để ý nói: Chắc là sở thích cá nhân thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro