Chương 07: Khám phá hành tinh chưa biết đến.
Editor: Gianghi.
Beta: Gianghi.
WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/
Wattpad: https://truyentop.pro/tac-gia/GiaNghi280
________
Lễ nghi ăn uống của Alston là tốt nhất mà Ryan từng thấy, anh thật sự rất thích ăn phần thịt bụng của cá cờ xanh. Miếng mỡ nhỏ dài như thạch sau khi chiên sẽ có một sự thay đổi vi diệu, trở nên giòn dai, chỉ cần một chút muối mịn là có thể kích thích hương vị tươi ngon của nó.
Ryan thử một miếng rồi đẩy tất cả sang trước mặt Alston, để anh ăn.
"Cùng ăn đi."
Ryan cười nói: "Anh ăn đi, tôi thích nhìn anh ăn." Ryan cảm thấy lúc này mình hệt như cha, là một người chồng dịu dàng luôn nhìn vợ ăn cơm, cố gắng làm những gì vợ thích, thấy vợ ăn vui vẻ là bản thân cũng hạnh phúc.
Alston có chút ngỡ ngàng, cảm giác này đối với anh thật quá xa lạ.
Ăn xong, Alston không còn lý do gì để ở lại, anh phải quay về vị trí của mình. Đứng ở cửa, Alston chỉ ra ngoài nói: "Tôi phải đi rồi."
Ryan mím môi, biết rằng trách nhiệm của Alston rất nặng nề, cậu không thể tiếp tục giữ anh lại, có thể ấm áp bên nhau suốt cả đêm đã là rất tuyệt vời rồi.
"Tôi... tôi tiễn anh." Ryan trông ngóng nhìn Alston, như trở lại thời trung học, những mong đợi và khát khao của thời thanh xuân bồng bột.
Alston khó xử nói: "Chúng ta..."
"À ừm, tôi biết rồi, tôi biết rồi." Ryan lập tức tỉnh táo lại, thông cảm nói: "Không sao đâu, tôi chỉ nhìn anh là được rồi."
Alston cười nhẹ, "Ừm."
Anh quay người chuẩn bị rời đi, Ryan lại gọi một tiếng, "Đợi đã."
Alston: "Hửm?"
Ryan nhanh chóng tiến lên hôn nhẹ lên môi của Alston, "Nụ hôn tạm biệt."
Alston sững sờ, những nụ hôn thế này từng tồn tại trong gia đình, nhưng từ khi mẹ mất, đã không còn nữa.
Ryan: "Bất cứ lúc nào anh cần, hãy đến tìm tôi." Cậu vẫn sẽ luôn ở đây, không chỉ mang lại sự gần gũi về thể xác, mà còn nhiều điều khác cậu cũng rất giỏi.
"Được." Alston do dự hai ba giây, bước thêm một bước về phía Ryan, nghiêng người hôn nhẹ lên má của Ryan, "Tạm biệt."
Ryan chạm vào nơi vừa được hôn, ngốc nghếch cười toe toét, không biết Alston đã rời đi từ lúc nào.
"Tiến triển rất tốt." Ryan nắm tay, "Tiếp tục cố gắng."
Không chỉ cố gắng về mặt tình cảm, mà còn công việc, buổi huấn luyện nhóm buổi chiều là một phần quan trọng của công việc, trong bộ phận sửa chữa hậu cần, họ cần sửa chữa rất nhiều thứ, từ một máy nấu ăn trong bếp đến cả chiếc tàu Hình Thiên. Bất cứ nơi nào cần, họ đều có mặt.
Nhóm của Ryan chịu trách nhiệm sửa chữa một số vũ khí trên tàu, đây là công việc nặng nhọc mà ít ai để ý, vì những vũ khí bị hư hỏng này rất khó để trang bị lại cho binh lính, sửa xong cũng chỉ để trong kho, chờ tàu Hình Thiên mang trở về căn cứ quân sự trên mặt đất.
Còn những thứ này sẽ đi đâu sau khi đến căn cứ quân sự, đó không phải là việc mà Ryan và mọi người cần biết. Dù sao, chỉ cần không làm những việc gây hại đến lợi ích quốc gia là được.
Ở một góc kho hàng khổng lồ, Ryan cùng vài thành viên khác đang sửa chữa vũ khí. Cậu cầm trên tay một thứ giống cái đĩa tròn, khe chứa có thể nạp đạn, ném ra có thể bắn ba trăm viên đạn mỗi giây.
"Khe chứa này bị hỏng rồi, cần phải thay thiết bị phóng đạn." Ryan tự nói với mình.
"Chán quá, đống này chắc đến khi tàu Hình Thiên trở về chúng ta cũng chưa sửa xong được." Amy buồn chán nằm xuống, mắt nhìn trần kim loại, ánh sáng trắng của đèn trên trần làm người ta buồn ngủ, "Công việc chẳng ai thích này, lại ném cho chúng ta. Mấy binh lính đó cũng thô lỗ quá rồi đó, không biết bảo quản vũ khí sao, sao mà hỏng nhiều thế?!"
"Đống vũ khí này đều là hàng thông thường, do đế quốc phân phát, bán đi cũng không được mấy đồng." Một thành viên nói.
"Đúng vậy, tôi nghe nói mỗi năm đế quốc phân phát ngân sách quân sự có mỗi chút, một tỷ tinh tệ mà phải lo cho cả quân đoàn Thập Tự Kim, còn không đủ duy trì một năm cho tàu Athena, chứ đừng nói đến tàu Hình Thiên. Mỗi năm chỉ huy phải vắt óc nghĩ cách để có đủ ngân sách quân sự."
Ryan dừng tay, cậu biết điều này, không chỉ quân đoàn Kim Thập Tự, các tướng quân khác cũng đối mặt với khó khăn tương tự, phải lo lắng để có đủ ngân sách. Trong nước nghe nói là giảm quân số, cắt giảm chi tiêu quân sự, hai nước khác thì chế giễu, hiện tại phe bảo thủ của đế quốc đang chiếm ưu thế, đề xuất chính sách thắt lưng buộc bụng, thái độ đối với quân nhân đế quốc không mấy thân thiện.
"Ai là người bảo vệ quốc gia đây?"
"Ai là người chiến đấu sinh tử đây?"
"Thật sự nghĩ rằng hòa bình là tự nhiên mà có sao!"
"Dưới ngọn đèn vạn nhà trong đế quốc, chẳng phải là rất nhiều quân nhân đang gánh gánh nặng trên vai mà tiến lên sao."
Mọi người phàn nàn, tổ trưởng mạnh mẽ như gấu cũng không ngăn cản, những lời phàn nàn như thế này có rất nhiều, ai cũng bất mãn với việc đế quốc đối xử hà khắc với các tướng quân của họ.
Vài tháng trước, tướng quân Dalton trong quá trình tuần tra biên giới đã gặp phải đại quân trùng tộc, diễn ra trận chiến sinh tử, tướng quân dẫn đầu, tiến sâu vào lãnh địa của trùng tộc, tiêu diệt vô số tên, chặn đứng cuộc xâm lược của chúng ở biên giới, không để đe dọa sâu vào đất nước.
Nhưng tướng quân đã trải qua nhiều lần sinh tử mà không nhận được phần thưởng xứng đáng, theo thâm niên và chiến công đánh bại trùng tộc, tướng quân Dalton đáng lẽ phải được thăng từ thượng tướng lên đại tướng trẻ nhất đế quốc.
Mỗi lần như vậy, Ryan đều cảm thấy bất lực, khoảng cách giữa cậu và Alston giống như đại dương sâu thẳm của dải ngân hà, quá lớn.
"Mấy cái linh kiện lặt vặt này, tôi có thể mang đi không?" Ryan cầm vài linh kiện đến hỏi tổ trưởng đang cắm cúi làm việc.
Đôi mắt nâu của tổ trưởng nhìn vào thứ mà Ryan đang cầm, "Cậu muốn tự lắp một con cơ giáp nhỏ à?"
"Ừ." Ryan nói: "Làm một con cao bằng cánh tay, tôi thấy trong kho có một số linh kiện có thể dùng được, tôi có thể mang đi không?"
"Được." Tổ trưởng ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể vượt qua đống rác máy móc chất đống. Có rất nhiều thứ có thể sử dụng được ở đây, nhưng không nhiều người chịu lấy linh kiện từ đây vì chúng đã bị hư hỏng, có cái dù sửa được cũng không có giá trị gì.
Mang đi được là tốt rồi. Ryan hỏi: "Có cần phải trả tinh tệ không?"
"Không cần, khi ra ngoài chỉ cần điền một tờ đơn là được."
"Tôi biết rồi, cảm ơn tổ trưởng."
Là một người đam mê cơ giáp, sắp tham gia kỳ thi và rất có khả năng sẽ trở thành kỹ sư sửa chữa cơ giáp, hiểu biết toàn diện về cơ giáp là điều cần thiết. Tự lắp một phiên bản đơn giản không quá khó, chỉ cần có đủ linh kiện.
"Bíp bíp bíp——"
Thiết bị cá nhân của mọi người đồng loạt kêu lên, mọi người mở thông tin ra xem, đó là thông tin từ chỉ huy gửi đến.
"Còn ba mươi nghìn năm ánh sáng nữa là đến hành tinh U167, cuối cùng chúng ta cũng có thể xuống đất hoạt động rồi." Amy reo lên, "Không biết trên hành tinh này có gì, nếu giống hành tinh toàn nước lần trước thì chẳng có gì thú vị. Tôi cần đất liền, cần cây xanh, cần ánh nắng."
"Cậu là thực vật à!"
Amy uể oải nói: "Gần như thế."
Trong vùng lãnh thổ rộng lớn của đế quốc còn nhiều hành tinh mà con người chưa khám phá. Nhiệm vụ chính của quân đoàn đóng tại biên giới là bảo vệ biên giới và khám phá các hành tinh chưa biết, tìm kiếm tài nguyên có thể sử dụng.
"Ba mươi nghìn năm ánh sáng... theo tốc độ hiện tại của tàu Hình Thiên, sáng mai là đến nơi."
"Dù sao cũng không vội, không cần phải gấp gáp đến đó." Amy dùng khuỷu tay huých Ryan, "Cậu lấy nhiều linh kiện như vậy để làm gì?"
Nhìn xem, đây chính là sự khác biệt giữa tổ trưởng và thành viên trong nhóm.
Đội trưởng chỉ cần liếc mắt một cái đã biết Ryan định làm gì, còn Amy chỉ thấy một đống linh kiện lộn xộn.
"Làm một con cơ giáp nhỏ."
Amy tò mò lật xem những linh kiện đó, "Đồ chơi cho trẻ con à, nhà cậu có trẻ con hả?"
Ryan mím môi cười, tương lai không xa sẽ có, "Làm xong đã."
"Ryan thật là một người cha tốt, chưa kết hôn đã nghĩ đến việc làm đồ chơi cho con rồi. Giỏi thật."
Tình trạng hôn nhân của Ryan là thông tin bảo mật cao, trên tàu hiếm người biết.
Điền xong tờ đơn, Ryan mang những thứ này về trước. Lắp ráp một con cơ giáp thu nhỏ không dễ hơn so với kích thước thật. Cậu không làm đồ chơi mà là cơ giáp có thể điều khiển thực sự, có chức năng tự vệ, có thể chiến đấu, điều này cũng giúp ích rất nhiều cho kỳ thi của cậu.
Những linh kiện đã lấy hôm nay chỉ là một phần nhỏ, để hoàn thành cơ giáp nhỏ, Ryan còn cần tìm thêm nhiều lần trong "đống rác".
Thời gian trôi qua trong bận rộn, khi đèn trên tàu bật sáng, Ryan đã mặc sẵn trang phục chiến đấu đến quảng trường tập hợp. Trên màn hình lớn phía trước đã chiếu hình ảnh của hành tinh U167, là một hành tinh xanh lam giống với mẫu tinh, được bao phủ rất nhiều màu xanh lá cây.
Hình ảnh trên màn hình chuyển đổi, xuất hiện mười mấy cơ giáp, đứng đầu là cơ giáp số không của tướng quân Dalton, cao hàng chục mét, cơ bắp bằng thép vạm vỡ, mang theo súng ống, cao lớn uy mãnh, lớp sơn đen khiến nó giống như vũ trụ sâu thẳm và bí ẩn.
Trong cơ giáp có AI, đã điều khiển cơ giáp quỳ một gối. Alston đã mặc trang phục chiến đấu, nhảy lên vào buồng lái, cùng với anh còn có những người khác. Khi mọi người đã vào cơ giáp, cửa khoang của tàu Hình Thiên mở ra, dưới sự dẫn dắt của số không, mọi người lần lượt rời tàu, hướng đến hành tinh U167 không xa.
Hình ảnh trên màn hình lại thay đổi, trở thành môi trường bên ngoài tàu Hình Thiên, sáu mươi tàu hộ tống vây quanh tàu Hình Thiên, toàn bộ hạm đội tuy im lặng nhưng vẫn tỏa ra sự uy hiếp vô hình, làm chấn động bốn phương.
Ryan nhìn mà lòng dâng trào, rất muốn cùng Alston chiến đấu bên cạnh nhau.
Hình ảnh dừng lại, phó chỉ huy trên đài cao bắt đầu trình bày nhiệm vụ lần này.
Ryan sau khi bình tĩnh lại thì lắng nghe một cách nghiêm túc. Bộ phận hậu cần cơ khí của họ sẽ hành động cùng với đội hành động trên mặt đất. Nhóm của Ryan sẽ cùng hành động với đội hành động số 88, phụ trách khu vực Z của hành tinh U167 (vĩ độ Bắc từ 59°26′ đến 99°03′, kinh độ Đông từ 135°25′ đến 179°30′).
Lên tàu nhỏ, Ryan gặp đội hành động sẽ cùng hợp tác. Đàn ông cao hơn 1m80, phụ nữ cao hơn 1m75, đều là những chiến binh cao lớn, chân dài, tổng cộng năm mươi người.
"Tôi tên là Jimmy, là đội trưởng của đội này, xuống mặt đất sẽ nghe tôi chỉ huy." Một người đàn ông với vết sẹo chạy dọc qua mắt trái, cười có chút dữ tợn bước ra. Anh ta đã chia nhóm cho các thành viên của mình, bây giờ là chia nhóm cho đội cơ khí.
Các chiến binh của đội hành động được chia thành nhóm mười người, mỗi nhóm kèm theo một kỹ sư sửa chữa cơ khí.
"Chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho các bạn, không cần lo lắng." Đội trưởng Jimmy rõ ràng là quen biết tổ trưởng, nhóm của anh ta đương nhiên mời tổ trưởng tham gia, còn lại những người khác như là đám cải thảo bị chọn lựa kỹ càng, sau khi bị bình phẩm thì phân chia xong.
Amy tức đến độ gần như ngã ngửa, nếu không có Ryan ngăn lại chắc chắn sẽ lao vào cãi nhau. Nhưng Ryan lắc đầu, những người nhỏ bé như họ có ồn ào cũng không ích gì, tổ trưởng trầm lặng, không biết đấu tranh vì lợi ích, nên các thành viên khác không được tôn trọng.
"Muốn thay đổi, không phải bằng cãi nhau." Ryan bình tĩnh nói.
"Cậu không tức giận à?" Amy tức đến độ phình lên như con cá nóc.
Ryan nói: "Tức giận, nhưng tôi không tranh cãi một cách bốc đồng mà sẽ tìm cách thay đổi tình hình. Tổ trưởng khép mình, không quan tâm đến bản thân, cũng không quan tâm đến người khác. Chúng ta chỉ có thể tự mình thay đổi. Amy, cãi nhau không có ích."
Amy xìu xuống, "Tổ trưởng không biết bị sao nữa, ngày càng trầm lặng, chỉ biết cắm đầu làm việc với thở dài."
Amy nhìn ra ngoài cửa sổ, hành tinh xanh lam càng lúc càng gần, rất nhiều tàu bay xung quanh, mục tiêu của họ đã ở ngay trước mắt.
"Không biết Alston đã vào hành tinh chưa?" Cậu thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro