Chương 10: Chàng trai nhỏ.
Editor: Gianghi.
Beta: Gianghi.
WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/
Wattpad: https://truyentop.pro/tac-gia/GiaNghi280
________
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó, kèm theo tiếng nuốt nước bọt. Nếu không phải vì nể trọng thân phận của Alston, chắc chắn họ sẽ lao tới giành một miếng, ai thấy cũng phải có phần.
Bát cơm trộn trông đã rất hấp dẫn chỉ với vẻ ngoài của nó. Trứng chiên nằm ở trên lại còn là trứng lòng đào, chỉ cần chọc nhẹ vào là dòng lòng đỏ vàng óng sẽ từ từ chảy ra. Bát cơm trông chỉ có một quả trứng chiên, vài miếng thịt bò khô bảo quản, bề mặt không có chút dầu mỡ, nhìn khá nhạt nhẽo, nhưng mùi hương tỏa ra như súp gà, luôn khiến người ta nghĩ rằng dưới lớp cơm còn giấu một chiếc đùi gà béo ngậy.
Derick liếc nhìn đồng đội một cái, ra hiệu cho mọi người rời mắt đi, không thể để mất mặt trước mặt tướng quân, làm như thể nhà ăn của tàu không lo đủ ba bữa cho họ vậy.
"Ryan nấu ngon hơn." Harriet nuốt nước bọt, nhìn Ryan với ánh mắt càng thêm khao khát. "Eugene, nếu Ryan chưa kết hôn, tôi nhất định, nhất định sẽ theo đuổi cậu ấy."
"Tôi có thể học nấu ăn."
Harriet nhìn Jeremy, chỉ dám đùa cợt với cậu binh nhì Jeremy. Trước ánh mắt trêu chọc của Harriet, mặt Jeremy dần đỏ lên, nói với giọng thô ráp: "Tôi giỏi hơn Ryan nhiều, tôi cao to hơn, khỏe mạnh hơn, trông cũng nam tính hơn."
"Nam tính hơn?" Harriet nhìn Jeremy với vẻ khiêu khích.
Jeremy ngẩng cao cằm, chỉ vào mấy cọng râu xanh lưa thưa trên cằm mình nói: "Đàn ông, đây mới là mùi vị của đàn ông. Cằm của Ryan không có một sợi râu nào, tính gì là đàn ông chứ, đàn ông phải có râu, như anh Eugene vậy."
Eugene sờ cằm mình, rất hài lòng với bộ râu của mình. Để chăm sóc râu, anh ta đã phải tốn không ít công sức, còn vất vả hơn phụ nữ chăm sóc tóc dài.
Harriet hừ một tiếng, xoa cằm nhìn Ryan không xa, "Chàng trai ấm áp mới là điều phụ nữ cần."
"Harriet." Eugene gọi một tiếng.
"Giề?"
"Tôi nhớ cô nói trình tự gen của cô là Y, giống như chúng tôi, đều là đàn ông thực thụ."
"Vậy thì, một tình yêu hoang dã, đầy sự chinh phục." Harriet cười ý nghĩa, "Là tôi chinh phục cậu ấy."
"..." Jeremy dịch sang bên cạnh một chút, trực giác mách bảo cậu ta Harriet lúc này rất nguy hiểm.
....
Blair nhìn Alston, chính xác là nhìn bát cơm trộn canh trong tay Alston, ánh mắt tràn đầy sự mong chờ tội nghiệp.
"Chỉ một miếng, chỉ ăn một miếng thôi, cho nếm thử đi." Blair duỗi ngón tay chọc vào cánh tay Alston, "Chỉ nếm thử thôi mà, dù sao cậu ấy cũng thường làm cho cậu, tớ chỉ ăn một lần thôi."
"Không phải cậu cũng có sao?" Alston bất lực nhìn Blair, không biết phải làm thế nào với cậu bạn này.
"Khác mà, bát của cậu trông ngon hơn nhiều."
Ryan nhìn hai người họ tương tác, tưởng rằng Alston sẽ chia sẻ cơm trộn, nhưng lại nghe Alston nói: "Không được, Blair, đây là của tớ."
Khóe miệng Blair giật giật, "Khác hoàn toàn với những gì tớ nghĩ, trước đây tớ muốn gì cậu cũng cho mà."
"Cái này thì khác."
Blair cười, mở rộng vạt áo blouse trắng ngồi xuống bên cạnh Alston, "Phải như vậy, cái gì của mình thì tuyệt đối không cho người khác đụng vào." Blair ghé vào tai Alston, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy, nói: "Cậu nhóc đó rất được yêu thích đó."
Ryan không nghe thấy, cậu đang vui mừng vì phản ứng của Alston, lòng cảm thấy rất phấn khởi.
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn, đội ngũ tiếp tục tiến lên, mã số Zero không đi cùng họ, Alston là chỉ huy, đi theo nửa buổi sáng đã là đặc ân.
....
Hành trình tiếp theo khá an toàn, Ryan nhờ vào sự nhạy bén với ẩm thực và trồng trọt đã phát hiện ra nhiều thứ có thể ăn được.
Trên cây cao mọc nhiều cục u xấu xí, khi tách lớp vỏ ngoài, bên trong là quả giống như hạt dẻ. Khi dùng tia laser cắt ra, bên trong có phần thịt quả giống như bột mì, Ryan nhúm một chút, xác định có thể dùng làm các loại thực phẩm từ bột.
Dưới những ngọn cỏ cao bằng bàn tay có những rễ dài như cánh tay, khi bẻ ra có kết cấu giống mía, còn có vị ngọt.
Dưới những chiếc lá lớn nổi trên mặt nước là những quả to bằng nắm tay, khi mở ra bên trong giống như hạt lựu. Khi ép ra, mùi vị hơi chua làm những người ngửi thấy chảy nước miếng, giống như ăn mười quả dưa chuột chua nhỏ, rất cần một bát cơm trắng lớn để giải tỏa cơn đói.
Trên đường đi, Ryan đã phát hiện ra nhiều loại thực vật và động vật có thể ăn và sử dụng được. Nói đến động vật thì không thể không nhắc đến những cái kén treo trên cành cây, trông rất xấu xí, có một lớp lông xanh như mốc, tỏa ra mùi hôi thối khó chịu.
Harriet đeo mặt nạ, sau đó mới dùng kẹp gắp một cái cho vào túi mẫu.
Ryan lại phát hiện ra một điều đặc biệt nhỏ, mở ra bên trong để lộ thịt sâu trắng nõn, nhìn qua đã biết là rất giàu protein.
Nếu chỉ đơn giản làm mẫu cho vào túi, họ chắc chắn sẽ bỏ lỡ điểm thưởng.
Ryan chính là máy quét di động để tìm thức ăn, gần như không có thứ gì ăn được có thể thoát khỏi mắt cậu.
Nhóm của Derick mất thêm một ngày so với dự kiến để quay trở lại điểm tập kết, họ là đội quay về muộn nhất, đã để mọi người chờ đợi mười hai tiếng.
Trung tá Jimmy cau mày, "Thiếu tá Derick Hall, các anh gặp phải gì mà mất nhiều thời gian như vậy, trễ hơn giờ tập trung quy định đến mấy tiếng."
Thiếu tá Derick Hall đứng nghiêm chào, trả lời: "Báo cáo trung tá, trên đường đi thu hoạch được quá nhiều nên mất thời gian, không tuân thủ kỷ luật là lỗi của chúng tôi. Nhưng chúng tôi đã phát hiện ra nhiều động thực vật có giá trị, trong đó có một thứ nằm sâu mười mét dưới lòng đất, để khai quật nó, chúng tôi đã mất ba tiếng đồng hồ." Ý của anh ta là nếu không phải vì phát hiện cuối cùng này, họ đã có thể quay lại đúng giờ, không vi phạm quy định.
Ánh mắt của Trung tá Jimmy quét qua tất cả các thành viên của đội Derick, bất ngờ phát hiện người lính hậu cần tưởng như không quan trọng lại đứng nổi bật ở giữa đội, hơn nữa các thành viên khác không tỏ ra bất mãn.
"Là gì vậy?"
"Tướng quân!" Trung tá Jimmy phản ứng ngay, đứng nghiêm chào.
Mọi người đều đứng nghiêm: "Tướng quân!"
Mã số Zero đáp xuống, Alston nhảy vài bước từ trong bộ giáp xuống đất, bước chậm về phía Trung tá Jimmy với nụ cười thân thiện, nhìn vào đống đồ cao bằng người phía sau đội của Derick, "Mọi người mang về nhiều đồ thế này, thu hoạch lớn, rất tốt."
Derick và những người khác vô cùng phấn khích, với tư cách là đội trưởng, Derick nói: "Đây là điều chúng tôi nên làm, trong quá trình khám phá lần này, Thượng sĩ Ryan Smith đã giúp đỡ rất nhiều, chính cậu ấy đã phát hiện ra thứ cuối cùng."
Derick quả là người tốt, không hề chiếm công lao.
Ryan bước ra, "Đó là công lao của mọi người, một mình tôi không thể phát hiện được nhiều như vậy."
"Rất tốt," Alston khuyến khích mọi người, nở một nụ cười chỉ mình Ryan nhìn thấy.
Ryan phấn khởi siết chặt nắm tay, lớn tiếng nói: "Tướng quân, U167 chứa đựng năng lượng khổng lồ, tôi có đề nghị là không bán đấu giá mà để quân đoàn tự phát triển." Đây không phải là ngoại lệ mà đã có nhiều tiền lệ, trong khu vực phía đông của đế quốc và nơi quân đoàn Thập Tự KIm tuần tra, không dưới mười hành tinh được quân đoàn tự phát triển, và tất cả đều chứa một lượng lớn khoáng sản và các loài động thực vật quý hiếm.
Lời của Ryan khiến những người không khỏi phải liếc nhìn, nếu không vì kỷ luật, họ đã bàn tán xôn xao từ lâu.
Alston nhướng mày, dù đã hỏi nhưng không nhận được câu trả lời rõ ràng, cũng không ai chủ động mở tấm bạt che đống đồ kia ra. "Thời gian cho tất cả các đội thám hiểm mặt đất tập hợp lên tàu đã đến, mang đồ lên tàu rồi giao cho tiến sĩ Blair."
"Rõ." Ryan và Derick cùng mọi người chào.
Một giờ sau, tất cả đã lên tàu, có người tò mò hỏi Ryan họ mang theo thứ gì mà có thể nâng cao đẳng cấp của U167, nhưng Ryan chỉ cười không nói. Cậu có vẻ rất ôn hòa nhưng không hề ngốc, chuyện liên quan đến tài chính của quân đoàn, cậu sẽ không nói trước khi được cấp trên phê duyệt.
Sau khi lên tàu, Ryan và Derick sử dụng robot vận chuyển để đưa đồ đến chỗ tiến sĩ Blair. Trong phòng thí nghiệm, Alston và Blair đã chờ vài phút.
"Thiếu tá, thượng sĩ, không cần căng thẳng, thoải mái đi." Blair mặc áo blouse trắng, đứng trước buồng nuôi lớn, bên trong có nhiều cơ quan nội tạng đang lơ lửng, chúng di chuyển như những con sứa.
Đã trải qua chiến tranh và từng chiến đấu với trùng tộc, Derick và Ryan dễ dàng nhận ra những nội tạng kia thuộc về trùng tộc...
Xung quanh còn có nhiều buồng nuôi khác, chứa những con đực trùng tộc nguyên vẹn, các cơ quan nội tạng của con người như tim, gan, lá lách, phổi, thận, thậm chí có cả nửa thân người, vì bị cắt đôi theo chiều dọc nên chỉ còn một nửa được bảo quản.
Ryan nhận ra người đàn ông đó, chính là tên tinh tặc khét tiếng từng hoành hành một thời gian dài ở biên giới. Hắn đã chết sau khi giao chiến với một hạm đội thuộc quân đoàn Thập Tự Kim, xác chết của hắn thì không còn nguyên vẹn. Giờ thì Ryan đã hiểu, thi thể chỉ còn lại một nửa...
Ở trong môi trường này mà có thể giữ được bình tĩnh thật sự là biểu hiện của một tâm lý vững vàng.
Derick nhanh chóng báo cáo về quá trình phát hiện và công dụng của loại thực vật khai quật được, sau khi báo cáo xong liền nhìn xuống đất, chờ đợi cấp trên cho phép rời đi.
"Vì Ryan là người phát hiện ra, hãy để cậu ấy ở lại, Trung tá Derick, anh có thể rời đi." Blair thọc tay vào túi, liếc nhìn Alston một cách trêu chọc rồi nói.
Derick như được đại xá, đứng nghiêm chào rồi lùi lại, ném cho Ryan một ánh mắt tự cầu may: "Xin lỗi nhé, anh đây không chịu nổi, rút trước đây."
Khi cánh cửa phòng thí nghiệm đóng lại, Blair lập tức hiện nguyên hình, lộ ra "đuôi" của mình, kéo mạnh tấm vải trắng trên bàn: "Chàng trai nhỏ của Alston, mau tới đây, nấu cho chúng tôi cái gì đi."
Ryan suýt bị sặc nước bọt của mình, "Chàng trai của Alston" nghe thì hay biết mấy, sao lại phải thêm chữ "nhỏ" làm gì!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro