Chương 29: Bao vây.
Editor: Gianghi.
Beta: Gianghi.
WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/
Wattpad: https://truyentop.pro/tac-gia/GiaNghi280
________
Dưới ánh trăng, hai người đang quấn quýt lấy nhau, hôn nhau say đắm, môi răng quấn quýt, trao đổi hơi thở cho nhau, một luồng điện sinh ra từ hai môi chạm nhau, chạy khắp tứ chi, chảy vào tim, khiến cho nhịp tim của hai người dần dần đồng điệu... từ nụ hôn nồng nhiệt biến thành sự triền miên dịu dàng, Ryan cố gắng kiềm chế bản thân để lý trí áp đảo dục vọng chiếm hữu, không để thân xác chìm đắm trong dục vọng.
Bàn tay chống xuống đất, lòng bàn tay cảm nhận được sự thô ráp của lá cỏ, cậu cố gắng phân tán sự chú ý của mình, đoán rằng dưới lá cỏ có côn trùng đang bò, cậu dường như nghe thấy tiếng chúng di chuyển, chúng luồn lách ở rễ cỏ, vòng qua từng ngọn cỏ nhỏ mà đối với chúng mà nói chẳng khác nào những tòa nhà chọc trời. Mặt đất không bằng phẳng, những hạt đất có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, những động vật chân đốt nhỏ bé – kiến – từng đàn từng đàn vận chuyển thức ăn, xuống sâu hơn nữa, sẽ có những động vật như chuột chũi di chuyển trong hang...
Chết tiệt!
Nghĩ đến những chuyện này hoàn toàn không thể chuyển hướng sự chú ý của cậu, cậu không phải là người yêu thích thế giới động vật, không biết dưới chuột chũi còn có sinh vật nào hay không, cậu chỉ biết, hương thơm trên người Alston, xúc cảm làn da của anh, hương vị đôi môi anh, nhiệt độ cơ thể anh... cậu chỉ muốn chôn mình vào cơ thể Alston, dùng những va chạm mạnh mẽ để lấp đầy khoảng trống trong lòng, dùng hai tay khám phá cơ thể Alston, không bỏ qua bất kỳ bí mật nào.
Trước mặt Alston, lý trí của cậu chẳng khác nào thân xác của rắn hai sừng, chỉ xứng đáng làm thức ăn cho chó sói ăn xác thối.
Ryan bực bội kêu lên một tiếng, vùi đầu vào hõm cổ Alston hít hương thơm ngọt ngào của anh một hơi, sau đó đột ngột lật người nằm bên cạnh Alston. Trong bóng tối mò mẫm nắm lấy tay Alston, cậu cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
"Dù sao Vịnh Ánh Trăng cũng có chút nguy hiểm, anh đã quyết định chọn nơi này làm điểm thi đấu thì cũng phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của mọi người, không chỉ riêng anh, cấp trên trực tiếp của em, đại tá William cũng đến." Dưới ánh trăng sáng tỏ, hai gò má ửng hồng trên khuôn mặt tuấn tú của Alston càng thêm rõ ràng, anh nói chuyện hơi thở dốc, giải thích lý do tại sao mình lại xuất hiện ở Đồng Cỏ Băng Giá.
Ryan hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại thì chuyện này quả thật phù hợp với tính cách của Alston, anh không phải là người không phân biệt công tư, sẽ không vì mình mà bỏ bê công việc trên chiến hạm Hình Thiên.
Hơi thở của Alston ở ngay bên cạnh, Ryan thất thần nghĩ cách phân tán sự chú ý của mình, để đảm bảo an toàn cho các chiến sĩ trong cuộc thi đối kháng, trên bầu trời còn có phi thuyền cứu viện, trên mặt đất thả rất nhiều robot cứu viện to bằng nắm tay, chỉ cần có người gặp nguy hiểm đến tính mạng thì lập tức có thể nhận được cứu viện kịp thời.
Cậu nghĩ đến đại tá William biết mình có cơ hội thể hiện tài năng, chắc chắn sẽ không màng hình tượng mà vung vẩy hai cánh tay thô kệch của mình, vui mừng như một con sư tử hùng dũng trên thảo nguyên, những người lính bị ông ấy gặp phải phải cẩn thận, chắc chắn sẽ bị so tài một phen.
"Ông ấy nói muốn gặp em nhất." Alston cười tự hào, năng lực của Ryan còn xuất sắc hơn cả những gì anh tưởng tượng, theo lời Blair nói, Ryan giống như một củ hành tây, bóc lớp vỏ bên ngoài ra thì bên trong vẫn còn lớp lớp những điều bất ngờ khác, không biết có bao nhiêu bí mật.
Mà chàng trai ưu tú như vậy, sớm đã là của anh rồi.
Lần đầu tiên, Alston không vì chiến tích, không vì Quân đoàn Thập Tự Kim, không vì những thứ bên ngoài như chiến hạm Hình Thiên mà kiêu ngạo tự hào, anh mỉm cười vì đã có được tình cảm của Ryan.
"Em không chịu nổi nắm đấm của đại tá William đâu." Giọng nói của Ryan mang theo ý cười, Alston xuất hiện bên cạnh khiến cậu quá đỗi vui mừng, cậu thậm chí còn cảm thấy như đang nằm mơ. Cậu ngồi dậy, cúi đầu dùng ánh mắt phác họa đường nét trên khuôn mặt Alston, cậu nghe thấy giọng nói của mình vang lên, "Anh là tổng tư lệnh, em hiểu lý do anh làm vậy, nhưng anh cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình." Ngày nào độc tố còn chưa được loại bỏ hoàn toàn thì ngày đó vẫn là mang theo bệnh tật, tim cậu âm ỉ đau, nhưng cậu không thể thay Alston chịu đựng.
"Ryan, nói cho em một tin tốt."
"Hửm?" Tim Ryan nhảy lên một nhịp, có chút đoán trước.
"Độc tố chỉ còn 20% chưa được chuyển hóa, rất nhanh thôi, rất nhanh thôi anh sẽ có thể hoàn toàn hồi phục sức khỏe." Alston nhìn Ryan, chính người đàn ông này đã mang đến cho anh hy vọng sống, "Cảm ơn em."
Ryan vô cùng vui mừng, quả nhiên, quả nhiên Alston có cách mang đất từ Trái Đất ra khỏi hành tinh mẹ vào chiến hạm Hình Thiên, trồng thêm dâu tây tinh chế enzyme giải độc. Cậu cúi xuống hôn nhẹ lên trán Alston, "Hành động cùng em nhé?"
Sau đó, cậu nghe thấy Alston nói: "Được."
Ryan vui mừng lại muốn hôn Alston.
"Hai người có phe không?"
"Có." Alston thả lỏng nằm trên tấm cỏ, ngước nhìn bầu trời đầy sao, giờ khắc này, trên thảo nguyên rộng lớn dường như chỉ có hai người là anh và Ryan, không có công việc chất chồng như núi, không có những chức vụ nặng nề đè nặng trên vai, không có những hào quang vây quanh... anh bây giờ chỉ là Alston Dalton, là một nửa của Ryan Smith.
Thật tốt.
Ryan nói: "Em là phe Xanh."
"Anh phe Đỏ." Alston thả lỏng một lát rồi ngồi dậy, không để mình chìm đắm trong đó, "Nhưng anh có thể đổi."
Anh tháo miếng dán màu đỏ trên cánh tay và huy chương màu đỏ trên cổ áo, đổi hết thành màu xanh lam, giống như một đứa trẻ ngây ngô tuyên bố, "Bây giờ anh cùng phe với em rồi."
"Tụi mình không chỉ cùng phe, tụi mình còn là một."
Hai người nhìn nhau cười, không cần nói thêm gì nữa.
Cái hố mà Ryan vừa dọn dẹp lại bị lấp đầy, một người nằm vào thì hơi rộng rãi, hai người nằm vào thì có vẻ chật chội, mặt đất ẩm ướt, Ryan không để Alston nằm trực tiếp xuống đất, lồng ngực cậu đang trống cần anh lấp đầy.
Phủ lên lớp cỏ, hai người ngủ thiếp đi, nhưng không ai ngủ say, luôn giữ cảnh giác, chỉ cần có gió thổi cỏ lay là có thể nhanh chóng hành động. Đêm đó trời yên biển lặng, chỉ có hai con thú ung dung đi qua bên cạnh. Khi chân trời xuất hiện một tia sáng, Ryan và Alston liền xuất phát đi đến địa điểm mà Ryan đã hẹn với Derick.
Trên đường đi gặp rắn hai sừng thì giết lấy sừng, một buổi sáng thu hoạch cũng không tệ, lại có thêm 36 cặp, trong đó có một cặp sừng mười năm tuổi, đem ra thị trường bán có thể bán được một ngàn tinh tệ.
Tiểu hành tinh B612 có hơn 10.000 cư dân thường trú, bao gồm hơn hai ngàn binh lính. Rất nhiều dân thường sống bằng nghề săn bắn, họ sẽ tập hợp thành từng nhóm đi sâu vào những nơi nguy hiểm, ví dụ như Đồng Cỏ Băng Giá, hẻm núi Vịnh Ánh Trăng, tìm kiếm tất cả những thứ có thể bán lấy tiền. Một ngàn tinh tệ nếu tiết kiệm một chút thì là chi tiêu một tháng của một gia đình ba người.
Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Ryan và Alston tùy tiện tìm một chỗ ăn nửa túi dịch dinh dưỡng. Ryan ăn một tui dịch rau củ thịt gà vị sầu riêng, một người có yêu cầu cá nhân về thức ăn như cậu mà lông mày cũng không nhíu lại một chút, ăn xong liền ném vào ba lô. Lấy la bàn ra kiểm tra phương hướng, theo tốc độ đi bộ của anh, cách địa điểm tập hợp đã hẹn – hồ Nhất Tuyến chỉ cần đi thêm hai tiếng nữa là đến.
"Trong hồ Nhất Tuyến có cá, chúng ta nghỉ ngơi một lát, em làm cá cho anh ăn."
"Chú ý thời gian." Alston nhắc nhở, "Ai vào Vịnh Ánh Trăng trước ba ngày thì thắng."
"Em sẽ không lỡ thời gian." Cậu đã có kế hoạch chi tiết, sẽ vào Vịnh Ánh Trăng vào tối ngày thứ ba. "Em đã tìm hiểu với cư dân thị trấn Tinh Mang, xung quanh hồ Nhất Tuyến có ổ rắn hai sừng, là nơi chúng đẻ trứng, chỉ cần tìm được một hang rắn thì nhiệm vụ thu thập sừng rắn hai sừng không cần phải lo lắng nữa."
Cậu luôn chuẩn bị đầy đủ, khi người khác thư giãn vui chơi, cậu đã đến thăm vài thợ săn nổi tiếng ở thị trấn Tinh Mang, từ miệng họ mua được những thông tin mà chỉ có thợ săn mới biết, ví dụ như ở đâu có nhiều rắn hai sừng nhất, còn có tập tính của rắn hai sừng.
rắn hai sừng sẽ đẻ trứng vào mùa ấm áp, nở vào gần mùa đóng băng, rắn con sẽ ở trong hang rắn suốt cả mùa đông, đợi đến khi thời tiết ấm lên thì rời đi hành động riêng, rắn trên B612 không có thói quen ngủ đông.
Trong mắt Alston hiện lên vẻ tán thưởng, đang chuẩn bị nói gì đó thì nghiêng tai nghe thấy tiếng bước chân nhẹ, anh thản nhiên nói: "Chúng ta bị bao vây rồi, bọn họ đang bắt đầu hành động."
Ryan nhếch mép cười, chính là đang đợi thời khắc này.
Trên Đồng Cỏ Băng Giá, sừng rắn hai sừng thì dễ kiếm, nhưng huy hiệu phe thì không dễ.
Ryan ung dung vứt ba lô, cùng Alston đứng dựa lưng vào nhau, những người trốn trong bụi cỏ dần thu hẹp vòng vây đã có thể nhìn thấy bóng dáng, "21 người." Thật sự là coi trọng cậu , nhiều người như vậy chỉ để bao vây hai người.
Ryan không biết, uy danh của cậu đã lan truyền khắp nửa thảo nguyên, theo thời gian trôi qua sẽ càng có nhiều người biết đến. Chỉ cần là người trên đường cậu tiến lên, phàm là ở phe đối địch thì không bỏ qua một ai, cùng phe còn bị tống tiền một phen, cậu sẽ lấy đi một nửa huy hiệu của đối phương rồi thả người đi.
Được mệnh danh là máy quét huy hiệu trên Đồng Cỏ Băng Giá.
Một buổi sáng, cậu lại thu hoạch được ba mươi huy hiệu, thu hoạch coi như không tệ.
Bây giờ, lại có hai mươi mốt người sắp vào túi cậu, cậu càng vui.
"Má nó, bị phát hiện rồi!" Người dẫn đầu đặt bẫy bao vây có mái tóc đỏ cứng, mắt màu nâu, hắn chửi một tiếng, biết bọn họ đã mất tiên cơ, nhưng bọn họ người đông, đối phó hai người là đủ rồi!
"Cái tên Ryan kia đã chiến thắng hơn mười người trên võ đài, trong đó còn có binh vương cận chiến Derick." Bên cạnh mắt nâu, giọng nói khô khốc của đồng đội có chút sợ hãi, "Không dễ đối phó, chúng ta vẫn nên đi nơi khác thu thập đi, điều kiện mà người kia đưa ra không hấp dẫn."
"Một bộ cơ giáp nhỏ có công nghệ mới nhất mà không hấp dẫn!" Mắt nâu nhổ cọng cỏ ngậm trong miệng, chắc chắn nói: "Đó là đấu từng người một, chúng ta sáp là cà, mỗi người một đấm là có thể đánh chết cậu ta."
"Nhưng..."
"Còn nhưng nhị gì nữa!" Mắt nâu trừng mắt nhìn, "Đều đã đến nước này rồi, lui là không thể, là một quân nhân, lòng tự trọng của tôi cũng không cho phép tôi không chiến mà lui, chỉ có chiến!"
Đồng đội bị cổ vũ tinh thần, "Chiến!"
Mắt nâu giơ cánh tay lên chém mạnh xuống, đây là ước định của bọn họ, chỉ cần làm động tác này là xông lên. Khoảnh khắc động tác hạ xuống, hơn hai mươi bóng người từ chỗ ẩn nấp trong bụi cỏ xông ra, không ai nói chuyện, bọn họ chỉ có một mục tiêu, chính là hai người trong vòng vây, sự im lặng của bọn họ chính là tiếng kèn xung trận, tiếng kêu than của kẻ địch sẽ là chiến lợi phẩm của bọn họ.
Chiến chiến chiến!
Đây là một trận chiến khó khăn, Ryan nhanh chóng liếc nhìn Alston một cái, ánh mắt chạm nhau ngắn ngủi liền bàn bạc xong chiến lược, Ryan phụ trách phía bắc, Alston phụ trách phía nam. Không cần giao tiếp bằng ngôn ngữ, sự ăn ý của bọn họ chính là sự giao tiếp tốt nhất.
Địch muốn đánh, anh đây liền đánh.
Hai bên giao phong, đối chiến lập tức đến, sau vài hiệp, những người vây công phát hiện mình không chiếm được chút lợi thế nào từ ưu thế số lượng, mắt nâu dẫn đầu hét lớn, "Kế hoạch T."
Theo sự thay đổi của kế hoạch, đám người di chuyển nhanh chóng khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Đôi mắt bình tĩnh của Ryan nhìn sự thay đổi của mọi người, khi có người tập kích bên cạnh, cậu đột nhiên xuất quyền, nắm đấm đánh vào xương gò má của kẻ tập kích. Người trước mặt bị đánh cho đầu lệch sang một bên, nhưng không mất đi sức chiến đấu, ý chí kiên định chống chọi qua cơn choáng váng, đồng thời hạ thấp eo dang hai tay ra, nhờ đồng bọn kéo sự chú ý của Ryan mà tự mình cúi người ôm lấy eo Ryan.
"Mọi người mau lên, tôi ôm được eo cậu ta rồi!" Kẻ tập kích hưng phấn hét lớn.
Ryan mím môi, tay vung lên, chém vào sau gáy người này khiến hắn hoàn toàn mất đi năng lực hành động, "Giữ được bình tĩnh mới có thể đi xa hơn."
"Làm tốt lắm, anh bạn..." Giọng nói phấn khích đột ngột dừng lại, nhìn thấy đồng đội ngã gục trên mặt đất, người đang lao về phía Ryan dừng bước.
Ryan nhìn người đang lao về phía mình, đối phương dừng lại cách cậu một mét. Ryan tiến lên một bước, người này lùi lại một bước, cảnh giác nhìn cậu , mắt đảo nhanh tìm kiếm góc tấn công thích hợp, "Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng được chưa."
Thấy Ryan có chút dao động, người vừa nói đầu hàng trong mắt lóe lên vẻ đắc ý, "Cậu lợi hại như vậy, căn bản không nên ở bộ phận sửa chữa cơ giáp, đến bộ phận cận chiến, gia nhập với chúng tôi đi. Theo anh đây, đảm bảo cho cậu ăn sung mặc sướng." Quả là một kẻ lắm lời.
Kẻ lắm lời tiếp tục, rất có phong thái Đường Tăng, "Cần gì phải suy nghĩ nữa, đội trưởng của chúng tôi đi báo cáo một tiếng là cậu có thể chuyển bộ phận." Khóe miệng kẻ lắm lời nhếch lên, trở thành...
Hắn phụ trách thu hút sự chú ý của Ryan, những người khác phụ trách đánh lén.
Lại là một sự im lặng đột ngột, người mai phục trong bụi cỏ từ từ tiếp cận Ryan đã thất bại.
Thời gian tua lại năm phút, kẻ mai phục phía sau Ryan chỉ cách cậu một mét, hắn ta cầm dao găm, hai mắt nhìn chằm chằm vào động tác của Ryan, thè lưỡi liếm môi khô, hắn ta nghĩ chỉ cần tấn công chính xác là có thể khiến Ryan ngay lập tức mất khả năng chiến đấu.
Chàng trai này quá đáng sợ, có thể nói là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mọi người, loại bỏ người, trận đấu đối kháng coi như thắng được một nửa. Trên người cậu chắc chắn mang theo rất nhiều huy hiệu và sừng rắn hai đầu, chia nhau cũng là một khoản không nhỏ. Huống chi, đánh bại "máy ủi" Ryan cũng đủ để hắn ta khoác lác một thời gian dài. Người cầm dao găm tiếp tục mai phục tiến lên, trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ hỗn tạp, sau đó hắn ta cảm thấy đầu mình đau nhói, gió thổi qua, trên tay trống không, dao găm đổi chủ.
Con dao găm vốn định đâm vào người Ryan giờ lại kề vào cổ hắn ta, hắn ta khó khăn nuốt nước bọt, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy đồng đội đang thu hút sự chú ý của Ryan đã ngã trên mặt đất, tay còn cong một cách không tự nhiên, rõ ràng đã mất khả năng chiến đấu. Nhưng tất cả những điều chuyện này đã xảy ra như thế nào, bản thân đang tập trung mai phục lại không nhìn thấy gì cả.
Quá đáng sợ!
"Out." Ryan gỡ huy hiệu của kẻ mai phục, thản nhiên nói một câu.
Kẻ mai phục buồn bực đấm xuống đất, "Có ngon thì mày thắng trận này cho tao coi."
"Mượn lời tốt lành của anh." Giọng nói truyền đến từ khoảng cách hai mét, Ryan đã chuyển sang nơi khác.
Kẻ mai phục: "... A a!" Hắn ta đâu có chúc phúc.
Ryan này ngoài việc hơi thấp và nhỏ con ra thì còn rất đáng ghét!
Bên phía Alston, mười một người từ hướng Nam đến đã có bảy người ngã xuống, anh không lấy huy hiệu của họ, anh không tham gia thi đấu nên không cần những thứ này, nen cho những kẻ thất bại này một cơ hội nữa.
Anh buông tay, đưa bốn người đến chỗ Ryan. Anh liếc nhìn, cũng không gây khó khăn gì lớn cho Ryan. Alston đứng ở một bên chiến trường, khoanh tay nhìn Ryan trong trận hỗn chiến vẫn ung dung, từng "kẻ thù" lần lượt ngã xuống dưới tay cậu. Giống như lúc mới quen, anh đã thấy trong báo cáo điều tra, thể lực xuất sắc, kỹ thuật chiến đấu đạt điểm tuyệt đối, anh còn nhớ đánh giá của giáo viên chủ nhiệm đại học dành cho Ryan: Sắp trở thành một thợ sửa chữa cơ giáp xuất sắc, kỹ thuật chiến đấu không thua kém gì chiến binh thực thụ.
Đánh giá của giáo sư không hề phóng đại, rất khách quan.
Alston đứng bên cạnh, nhìn thấy Ryan hoàn hảo điều khiển từng khối cơ bắp trên cơ thể, không có một động tác nào là thừa thãi, mỗi lần tấn công đều có thể mang đến cho "kẻ thù" một đòn nặng nề, lộn nhào nhẹ nhàng như chim én, tiếp đất mạnh mẽ như báo, thủ đoạn biến hóa khôn lường. Xuất sắc, ưu tú, những từ này đã không đủ để hình dung Ryan, Ryan giống như một chiến binh đã trải qua hàng trăm trận chiến, là một thợ săn lão luyện đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé.
Bụi lắng xuống, tất cả "kẻ thù" đều nằm rạp trên mặt đất, vang lên tiếng rên rỉ liên tục.
Ryan quay sang Alston, nụ cười tự tin rất dịu dàng, trên khuôn mặt trẻ trung còn mang theo chút ngại ngùng.
Hoàn toàn khác biệt với trận chiến vừa rồi.
Trong mắt Alston lóe lên vẻ nghi hoặc, anh lắc đầu, chào đón người chiến thắng trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro