Chương 33: Chàng trai này rất nguy hiểm
Editor: Gianghi.
Beta: Gianghi.
WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/
Wattpad: https://truyentop.pro/tac-gia/GiaNghi280
_______
Vào nửa đêm về sáng, trên bầu trời Đồng Cỏ Băng Giá xuất hiện thêm những đám mây dày đặc, che khuất vầng trăng đỏ thẫm, mưa phùn rơi, rơi xuống giữa không trung đã biến thành những hạt băng nhỏ, chưa đến nửa tiếng đồng hồ mặt đất đã được bao phủ bởi một lớp mưa đá to bằng hạt đậu tương, khi rơi xuống đất phát ra tiếng lộp độp giòn tan, gần như không ngừng nghỉ. Vừa qua bốn giờ sáng, gió đã nổi lên, gào thét thổi qua linh dương, đàn linh dương chen chúc nhau để tránh gió, chống chọi với giá rét, tiếng kêu trầm đục của linh dương đực cường tráng, tiếng kêu lo lắng của linh dương cái, tiếng kêu be be ngây thơ của linh dương con hòa vào làm một, trở thành giai điệu chủ đạo lúc rạng sáng.
"Chúng ta cần phải điều chỉnh kế hoạch." Là người có năng lực lãnh đạo nhất trong tiểu đội này, Derick nhìn thế giới tối đen như mực bên ngoài chỗ trú ẩn, trầm giọng nói.
Những người khác trầm ngâm, trao đổi ngắn gọn vài câu.
Những hạt mưa đá tròn trịa nhảy vào nơi trú ẩn trong giá lạnh này, Ryan đưa tay ra hứng lấy vài hạt, nhẹ nhàng lắc lư tay, có chút ngẩn ngơ nhìn chúng lăn trong lòng bàn tay.
"Ryan, bọn tôi nói nhiều như vậy mà anh không có phản ứng gì à?" Harriet đưa tay ra lắc lắc trước mặt Ryan, "Này này này, hồn về hồn về."
Ryan hoàn hồn, cười xin lỗi, "Xin lỗi, tôi vừa lơ đãng. Trận mưa đá này sẽ không kéo dài quá lâu, tôi đoán năm giờ sẽ ngừng, xuất phát muộn một tiếng, không ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu."
Jack ngồi bên ngoài nhìn ra ngoài, bóng tối dày đặc chỉ nghe thấy tiếng gió lớn rít gào, làm sao có thể phân biệt được sự thay đổi của thời tiết tiếp theo, nếu thời tiết tiếp tục xấu đi, cuộc thi đối kháng có thể sẽ bị hủy bỏ, trừ khi bộ chỉ huy đánh giá độ khó của nhiệm vụ rồi tiến hành can thiệp nhân tạo.
"Nhà tôi ở gần hành tinh Newince thuộc tinh vực Bão tố, mùa đông ở Newince rất dài, tôi đã học ở đó hơn mười năm, trải qua không ít thời tiết mưa gió bão tuyết, sống ở đó lâu rồi, chỉ cần ngửi mùi của không khí là biết được sự thay đổi của thời tiết." Ryan ném những hạt mưa đá trong lòng bàn tay đi, nhìn mọi người nói: "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, một tiếng nữa chúng ta xuất phát."
"Giỏi quá." Harriet giơ ngón tay cái với Ryan.
"Thật sự ngừng rồi hãy nói, tôi thấy gió càng lúc càng lớn." Jack bĩu môi, kinh nghiệm là thứ dựa vào trực giác nhiều hơn, hắn biết một số lão nông có kinh nghiệm có thể phán đoán thời tiết mà không cần dựa vào công nghệ, đó đều là kỹ năng được tôi luyện qua hàng chục năm. Nhưng phải xem những lão nông đó bao nhiêu tuổi, Ryan bao nhiêu tuổi chứ.
Bây giờ điều duy nhất cần làm là chờ đợi, đợi mưa đá thật sự ngừng rồi hãy nói, Derick và Harriet nhắm mắt dưỡng thần, Jack thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Ryan và người bên cạnh Ryan, biểu cảm thay đổi liên tục, không biết đang suy nghĩ gì. Farentino ngồi bên cạnh hắn nghịch thiết bị đầu cuối cá nhân, ánh sáng trắng lạnh của màn hình chiếu lên mặt hắn, khóe miệng dần dần nhếch lên, nở nụ cười kỳ lạ.
Jack: "..."
Jack dịch sang một bên.
Rất nhanh sự chú ý của hắn lại bị hành động của Ryan thu hút, thấy cậu lấy dao găm ra bới trong đống lửa, dưới lớp phân bò khô âm ỉ, sau một đêm nướng, bốn củ khoai mang về chắc là có thể ăn được rồi. Ryan dùng dao găm bới củ khoai ra, dùng ngón tay ấn ấn, có thể cảm nhận được kết cấu mềm mại bên trong, có thể tưởng tượng được vị mềm dẻo và ngọt ngào khi ăn vào.
Ryan hỏi: "Khoai có thể ăn được rồi, mọi người có muốn thử không?"
"Cho tôi một củ." Harriet tích cực nhất, cô ấy rất tin tưởng vào tay nghề nấu nướng của Ryan.
Derick nhắm mắt nói: "Tôi với Harriet mỗi người nửa củ là được."
"Cái gì, cái gì?" Farentino đang chìm đắm trong thế giới khác vội vàng hỏi.
Jack bĩu môi, đồ làm từ phân bò thì đánh chết hắn cũng không ăn. Khoanh tay dựa vào tường, hắn thấy tướng quân đang cúi đầu nhập tin nhắn trên thiết bị đầu cuối cá nhân, lông mày hơi nhíu lại, chắc là do thời tiết xấu đột ngột ảnh hưởng đến cuộc thi đối kháng, các lãnh đạo đang điều chỉnh. Trong tình trạng tín hiệu bị chặn, cũng chỉ có các lãnh đạo kết nối với băng tần cấp cao mới có thể sử dụng thiết bị đầu cuối cá nhân.
"Khoai." Ryan vừa trả lời câu hỏi của Farentino vừa chọn một củ tròn tròn mập mập đưa cho Harriet đang nóng lòng muốn thử, dặn dò: "Nóng lắm đấy, cẩn thận."
"Ừm ừm." Harriet nhận bằng một tay, thật sự là quá nóng, tay còn lại cũng đưa lên hỗ trợ, hai tay đảo qua đảo lại một lúc mới thích ứng được với độ nóng trên bề mặt củ khoai. Cầm hai đầu củ khoai bẻ ra, để lộ phần thịt trắng nõn mềm mại bên trong, thật sự rất khác với khoai lang, hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm đặc trưng của khoai bay vào mũi mọi người, Harriet cắn một miếng, nóng đến mức cô ấy há miệng ra, "Nóng quá, phù phù, nhưng mà ngon quá, mùa đông ăn khoai lang nướng là tuyệt nhất."
"Oa, cho tôi nửa củ." Farentino kêu lên đòi phần của mình.
Ryan đưa qua, Farentino không chút ngại ngùng bẻ củ khoai ra ăn, vừa ăn vừa nói: "Ừm ừm, vị ngon thật đấy, Ryan đúng là lợi hại, đi đâu cũng tìm được đồ ăn."
Ở hồ Nhất Tuyến, Farentino trốn trong bóng tối trơ mắt nhìn Ryan bắt cá, nướng cá, rồi nhìn bọn họ ăn cá, mùi cá nướng thơm ngon bay vào mũi, đúng là tra tấn người ta mà.
"Này, ăn nóng là ngon nhất."
Farentino suýt chút nữa dí củ khoai vào mũi Jack, Jack méo miệng nhận lấy, cầm trên tay không biết nên ăn hay không, hắn vừa nghĩ đến đống phân bò kia là do mình cầm trên tay suốt dọc đường, lại càng thấy ghét bỏ.
Thấy Jack mãi không chịu ăn, Ryan mỉm cười nói: "Ăn đi, bên trong sạch mà."
"Đúng vậy, vừa sạch vừa ngon, trời lạnh ăn chút đồ nóng thật thoải mái." Farentino lau miệng, cậu ta nhìn chằm chằm nửa củ khoai trên tay Jack với vẻ thèm thuồng, "Nếu anh không ăn thì cho tôi đi."
Jack cũng đang có ý này, hắn đột nhiên liếc thấy ánh mắt của tướng quân nhìn qua, lời sắp nói ra nghẹn lại trong cổ họng, hắn cứng nhắc nói: "Ai nói tôi không ăn, tôi ăn."
Cắn một miếng đầy bi tráng, Jack dừng lại.
Farentino ghé sát vào nhìn hắn, "Thế nào?"
"Cũng được." Jack buồn bực nói.
Hành động trên tay hắn không còn do dự nữa, từng miếng từng miếng ăn củ khoai, trong phần thịt mềm dẻo có vị ngọt thanh mát, kích thích tuyến nước bọt tiết ra, ăn một miếng liền không dừng lại được. Căn bản không có mùi lạ nào, khiến hắn nghi ngờ đây không phải là củ khoai được nướng trong phân bò khô.
Ngon.
Muốn ăn nguyên một củ...
Jack thầm nghĩ trong lòng.
Mắt hắn không tự chủ được mà nhìn theo mũi về phía Ryan, cậu và tướng quân mỗi người đang ăn một củ nhỏ. Là một trong những chiến binh ưu tú nhất của đội chiến đấu cơ giáp, thường xuyên làm nhiệm vụ cùng tướng quân Alston, Jack không thể nào nhận nhầm lãnh đạo của mình, ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã xác định được bằng lý trí, chỉ là không muốn thừa nhận bằng cảm xúc mà thôi.
Nhìn hai người thân mật biết bao, Ryan chắc chắn là người vợ được quốc gia ghép đôi cho tướng quân, tướng quân đã đích thân nói trước mặt các lãnh đạo của đội sửa chữa cơ giáp rằng anh ấy đã kết hôn, tuy tin tức chưa được lan truyền rộng rãi, nhưng người biết cũng không ít.
Hắn đánh giá Ryan, phát hiện thật sự không có gì để chê... Về ngoại hình, Ryan không thua kém bất kỳ ai; Về năng lực, chỉ cần nhìn vào thời gian lắp ráp diode phá kỷ lục là có thể thấy được toàn cảnh; Về gia thế, hắn nghe Suming nói, nhà Ryan có một hành tinh trồng trọt nhỏ, coi như là con nhà giàu; Về khả năng quán xuyến việc nhà, người nấu ăn ngon như vậy thật sự không nhiều; Về võ lực, Ryan đã một phát đá bay hắn... Chuyện cũ không nhắc lại nữa, đau lòng.
Củ khoai mà Ryan để dành cho cậu và Alston chỉ to bằng nửa bàn tay, hai đầu nhọn, nhỏ gầy, nhưng nguyên một củ cũng tương đương với nửa củ mà những người khác ăn rồi. Cậu bóc vỏ, để lộ phần thịt trắng nõn mềm mại bên trong, Ryan làm rất tập trung, như thể việc chuẩn bị đồ ăn cho Alston còn quan trọng hơn cả việc chiến thắng cuộc thi.
Alston cũng không ngồi chờ Ryan phục vụ, anh ấy cầm một củ khoai khác lên, học theo động tác của Ryan vụng về bóc lớp vỏ ngoài hơi cháy xém trong tro tàn, đối xử với củ khoai còn cẩn thận hơn cả đối xử với cơ giáp đời mới nhất, sau khi làm xong thậm chí còn nở nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng.
Alston tháo mặt nạ xuống.
Tâm trạng của Jack giống như cơn gió bên ngoài, ào ào đến rồi ào ào đi, những hạt mưa đá rơi lộp độp.
Farentino bên cạnh đọc tiểu thuyết say sưa, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười "hehe".
Jack: "..."
Jack nói với Farentino bên cạnh với giọng điệu lạnh lẽo: "Cậu ngẩng đầu lên nhìn xem đi." Không thể để mình hắn buồn bực, hắn chuyển tầm mắt nhìn Derick và Harriet, hai người này thần sắc bình tĩnh, rõ ràng là biết chuyện.
Farentino nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, Jack chắc chắn cậu ta căn bản không nhìn thấy gì.
"Nhìn rồi." Farentino nói.
Jack: "... Hơ hơ."
Farentino: "Anh cứ kỳ cục kiểu gì ấy, bộ phận chiến đấu cơ giáp đều như vậy à?" Cậu ta còn đang nói đến Khải Kỳ, người lái Honet.
"Đừng có vơ đũa cả nắm."
"Xin lỗi, tôi sai rồi." Thái độ nhận lỗi của Farentino rất tốt.
Xin lỗi nhanh quá, Jack còn chưa kịp nổi giận đã tiêu tan, "... Cậu đang xem gì mà chăm chú thế?"
"Tôi đang xem tiểu thuyết "Khúc ca hỏa chiến" mới nhất của Connor thân yêu, lấy trận chiến bình minh của hoàng đế Tần Phong Anderson với tộc trùng ở tinh vực Weiden bảy trăm năm trước làm nguyên mẫu câu chuyện, quá kích thích, quá hay." Farentino hào hứng chia sẻ với Jack về tác giả mình yêu thích, tiểu thuyết mình yêu thích.
Connor rất nổi tiếng, đủ loại biệt danh mà các fan dành cho anh ấy cũng là từ ngữ hot trên mạng, Jack cũng biết nhà văn được mọi người săn đón trên mạng này, "Anh ta không phải là viết tiểu thuyết lãng mạn à, toàn dạy người ta yêu đương các kiểu."
"Không phải nha!" Lòng bảo vệ thần tượng bùng cháy, Farentino trừng mắt, nếu Jack dám nói xấu Connor một câu, cậu ta sẽ cắn hắn! Cậu ta tức giận nói: "Connor của bọn tôi là người toàn năng, cái gì cũng biết viết. "Khúc ca hỏa chiến" nói về cuộc sống quân ngũ, là sự bi tráng và rộng lớn của chiến tranh, là nỗi đau và sự bất lực của sinh ly tử biệt, đã cập nhật được một trăm tám mươi chương rồi chuyện tình cảm của hoàng đế Tần Phong mới xuất hiện, phó tướng của ngài ấy hóa ra đã thầm mến ngài ấy từ lâu rồi, hoàng đế thực ra cũng lặng lẽ thích anh ấy, hai người trong trận chiến nổi tiếng đó đã hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tiến lui, đây là tình yêu thần tiên gì chứ. Bọn họ còn là tự do yêu đương, thời đại đó ghép đôi gen mới chỉ là sơ khai!"
Jack: "..." Chỉ là đổi bối cảnh thôi, chẳng lẽ không phải là tiểu thuyết lãng mạn à?
"Phụt, khụ khụ khụ." Ryan che miệng ho khan, nói với Alston đang quan tâm mình bằng giọng khàn khàn: "Không sao, ăn nhanh quá bị sặc, khụ khụ, một lát là ổn thôi, khụ khụ."
"Xin lỗi, anh bóc vụn quá." Alston áy náy nói, trước đây anh chưa từng làm chuyện này, hai tay vụng về không biết nên bắt đầu từ đâu thì tốt hơn, củ khoai vốn đã nhỏ, bị anh ấy bóc đến lồi lõm, phần ăn được không còn bao nhiêu. "Phần còn lại để anh ăn, em đưa cho anh..."
Ryan há miệng ăn hết, "Ngon mà, ngọt lắm."
"Ryan, em không cần phải như vậy đâu."
"Em cam tâm tình nguyện."
Mọi người: "..."
Farentino: "..." Vẫn chìm đắm trong tiểu thuyết không thể tự thoát ra được.
Ryan lau khóe miệng, rất muốn che mặt không nói gì. Anh họ thật là siêng, vừa mới hoàn thành một bộ, xuất bản rồi cũng không cho mình thời gian nghỉ ngơi, lại tiếp tục đào hố mới, đúng là tác giả mẫu mực.
Củ khoai được Ryan bóc sạch sẽ, vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu, ăn vào càng thơm, dẻo ngọt. Alston từ từ ăn, trong thiết bị đầu cuối cá nhân truyền đến tin nhắn, vẻ dịu dàng trên mặt anh hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc và lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Phó thuyền trưởng: [Định vị của Serra và Khải Kỳ đã biến mất, tôi đang điều động vệ tinh cứu hộ tìm kiếm.]
Mỗi chiếc huy hiệu từ khi được đeo lên, hệ thống định vị đã được kích hoạt, báo cáo tình hình của những người tham gia đến bộ chỉ huy từng phút từng giây để đảm bảo an toàn cho mọi người. Tất nhiên, trong cuộc thi đối kháng quy mô lớn như thế này, thương vong là điều khó tránh khỏi, chuyện này không nói đến nữa.
Serra là chuyên gia về cơ giáp, vận hành máy móc đơn giản càng không thành vấn đề, Alston không cảm thấy quá ngạc nhiên khi định vị của bọn họ biến mất.
Tin nhắn vẫn chưa dừng lại, vẫn đang tiếp tục gửi đến.
Phó thuyền trưởng: [Thông tin phản hồi của hệ thống giám sát thời tiết cho thấy, sau năm giờ sáng mưa đá, gió lớn sẽ dừng. Có cần phóng vệ tinh can thiệp thời tiết, dừng thời tiết xấu trước thời hạn không? Theo phản hồi, trong nửa tiếng vừa qua, đã có hơn ba trăm binh lính lựa chọn từ bỏ.]
Không phải chiến binh nào cũng được tôi luyện qua vô số khó khăn gian khổ, ví dụ như bộ chỉ huy, ví dụ như đội sửa chữa cơ giáp, lựa chọn từ bỏ khi bản thân không thể đối phó cũng là hành động sáng suốt, Alston không trách những binh lính này tự mình từ bỏ, bỏ cuộc giữa chừng.
Anh gửi tin nhắn: [Không cần phóng, chờ đợi sự thay đổi của thời tiết cũng là một thử thách.]
Phó thuyền trưởng trả lời rất nhanh: [Rõ! Thuyền trưởng, những binh lính bị Serra xúi giục kia, có cần cảnh cáo không?]
Alston nhìn Ryan không hề coi trọng mọi khó khăn nguy hiểm, khóe miệng hơi nhếch lên: [Không cần, sau khi cuộc thi kết thúc, những người tham gia vào chuyện này sẽ bị trừ ba điểm trong bài kiểm tra tuần tra, tất cả mọi người trên chiến hạm phải học lại lý thuyết quân sự.]
Sau mỗi chuyến tuần tra, lãnh đạo các bộ phận đều phải kiểm tra binh lính dưới quyền, thang điểm hai mươi, điểm số sẽ liên quan đến việc bình xét khen thưởng, thăng chức, giữ lại,...
Anh làm vậy không chỉ là để trút giận cho Ryan, mà còn vì binh lính trên chiến hạm Hình Thiên vậy mà lại bị Serra mê hoặc chỉ vì một chiếc cơ giáp chiến đấu hỗ trợ, ý chí không kiên định, lập trường không vững vàng, bị người ta mê hoặc... làm ra đủ loại hành vi, chứng minh môn lý thuyết quân sự không đạt, với tư cách là lãnh đạo cũng có trách nhiệm, tất cả mọi người đều phải học lại!
Phó thuyền trưởng ở trung tâm chỉ huy mặt đất méo mó mặt mày, nghiến răng nghiến lợi gửi một tin nhắn: [Rõ.]
Hai chiến binh nhỏ trốn bên cạnh.
"Sắc mặt của phó thuyền trưởng đáng sợ quá."
"Méo xệch hết cả rồi, tôi cảm thấy nếu anh ấy không trở lại bình thường, cơ mặt sẽ bị chuột rút mất."
"Đáng sợ quá, tôi không muốn biết chuyện gì đã xảy ra."
"Nhớ thuyền trưởng quá."
"Tôi cũng vậy."
Vừa đến năm giờ sáng, Jack đang nhắm mắt dưỡng thần dựa vào tường đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía ngoài, lẩm bẩm: "Ngừng rồi."
Mưa đá ngừng rơi, tốc độ gió giảm, mây tan dần, bầu trời trên Đồng Cỏ Băng Giá B612 cũng sáng sủa hơn một chút, miễn cưỡng có thể nhìn rõ môi trường bên ngoài chỗ trú ẩn.
Những con linh dương đầu bò lông dài túm tụm vào nhau, dùng cơ thể tạo thành pháo đài trong gió lạnh, trên bộ lông dày dính đầy tinh thể băng trắng xóa, miệng và mũi đóng băng. Ngày mới bắt đầu, lũ muỗi đáng ghét lại hoạt động trở lại, bay lượn trên đuôi linh dương đầu bò lông dài, những con muỗi này không phải là những con hôm qua nữa, chúng chỉ sống được một ngày một đêm, nở ra từ trứng vào lúc bình minh, không có giai đoạn ấu trùng, trực tiếp là hình dạng trưởng thành bay ra ngoài, bắt đầu kiếm ăn, bắt đầu tận hưởng ban ngày ngắn ngủi, khi màn đêm buông xuống bắt đầu tìm kiếm bạn đời, đẻ trứng vào lúc nửa đêm... Cứ như vậy lặp đi lặp lại, sinh mệnh ngắn ngủi, thay đổi nhanh chóng, nhưng sức sống của loài lại rất kiên cường, vẫn có thể hoạt động trong gió lạnh, giống như tộc trùng đang thống trị vũ trụ.
Chỗ trú ẩn tuy ấm áp, khô ráo, nhưng đây không phải là đích đến của bọn họ, mục tiêu của bọn họ vẫn còn ở phía xa.
Hãy chạy đi, những chiến binh.
Một con linh dương đầu bò lông dài nhỏ, cao chưa đến đầu gối người lớn be be chạy vào tầm mắt của Ryan, loạng choạng đi về hướng ngược lại với đàn bò.
"Be be be." Nó kêu lên lo lắng, nhưng không khí mù mịt khiến con non không tìm được đường về nhà.
"Be be be." Mẹ ơi... Ba ơi...
Nó vẫn chưa nhận được hồi đáp của người lớn.
Đôi mắt to đen láy nhìn về phía trước, nó thỉnh thoảng lại lắc đầu, điều chỉnh phương hướng, nhưng phương hướng nó chọn sai rồi, càng đi càng xa đàn linh dương.
Nếu trong vòng một tiếng không tìm được đàn linh dương, con non yếu ớt này sẽ trở thành một cái xác lạnh lẽo, cứng đờ, không bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của mùa xuân và tiếng chim hót hoa nở nữa.
Ryan ghé sát tai Alston nói nhỏ một tiếng, rồi bước đến gần con linh dương con kia, "Con vật nhỏ đáng thương."
Con non ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn chằm chằm Ryan đột nhiên xuất hiện trước mặt, như thể đang phân biệt sinh vật hai chân đứng thẳng này rốt cuộc là loài vật gì.
"Be ~" Con non thử đi về phía Ryan một bước.
Ryan cong khóe miệng, đưa tay ra trước mặt con non thu hút sự chú ý của nó, chỉ cho nó phương hướng về nhà, "Bé con, về nhà đi."
Con non loạng choạng đi vài bước, đi theo sự chỉ dẫn của Ryan.
Mãi đến khi dẫn con non đến gần đàn linh dương, Ryan mới cảnh giác nhìn những con linh dương đực cường tráng, những con đực to lớn như người khổng lồ Titan này rất bảo vệ con non, Ryan đến gần sẽ dễ dàng chọc giận chúng. Sau khi xác định những con linh dương đực kia không có dấu hiệu tức giận, Ryan mới từng bước lùi lại, sau khi lùi ra hai mét liền nhanh chóng rời đi.
"Be be be." Con non kêu lên lo lắng, nó vậy mà lại muốn đi theo Ryan.
Một con linh dương đực đi ra, chiếc móng guốc to hơn cả miệng bát giẫm xuống đất, những hạt băng lập tức biến thành bột phấn, không có chút nguy hiểm trượt ngã nào. Linh dương đực lớn chắn trước con non, đuổi nó vào vòng bảo vệ của đàn linh dương, một sinh vật nhỏ bé đã thoát khỏi nguy hiểm nhờ sự giúp đỡ của Ryan.
Alston không đứng yên chờ đợi mà đi theo sát Ryan cách đó mười mét, Ryan quay đầu lại liền nhìn thấy anh, nở nụ cười rạng rỡ với anh, "Hy vọng linh dương con có thể bình an lớn lên."
"Sẽ mà." Alston khẳng định nói: "Nó sẽ trở thành chiến binh dũng mãnh trên thảo nguyên, giống như người đã giúp đỡ nó vậy."
Nụ cười trên mặt Ryan càng thêm rạng rỡ, cậu nghe ra lời khen ngợi của Alston.
"Xuất phát thôi!" Derick nhắc nhở từ xa.
"Tới ngay." Ryan đáp.
"Hai người không đi thì bọn tôi đi trước đây." Giọng nói của Harriet mang theo ý trêu chọc.
Ryan gọi, "Đi thôi."
Những người khác thật sự đi rồi, dứt khoát gọn gàng, trong nháy mắt đã đi xa cả trăm mét.
"Chúng ta nhanh lên." Ryan sải bước đi về phía trước, đến gần Alston.
Alston nghi ngờ nhìn cậu, "Hửm?"
Ryan tháo mặt nạ của Alston xuống, trong ánh mắt nghi ngờ của anh, hôn lên môi anh, đầu lưỡi ướt át phác họa hình dáng đôi môi anh, làm ướt khóe môi, thăm dò luồn vào giữa khe hở. Tay Alston đặt bên hông Ryan từ động tác đẩy ra trở nên thả lỏng, rồi lại từ thả lỏng đột nhiên siết chặt, đôi môi phối hợp khẽ mở ra, cảm nhận một chiếc lưỡi không thuộc về mình chậm rãi luồn vào, tìm kiếm chiếc lưỡi đang vội vàng trốn tránh của mình. Vị tướng quân bách chiến bách thắng trên chiến trường lại liên tục thất bại trên tình trường, không có người thầy giỏi, anh không cẩn thận đã bị Ryan bắt giữ, đầu hàng dưới tay cậu , chỉ có thể phát ra tiếng thở dố đứt quãng.
Connor đại sư viết truyện tình yêu thường xuyên trao đổi với em họ, chỉ dạy cho một chú gà con trên tình trường cách trưởng thành thành chim ưng ưu tú, bắt được con mồi của mình. Rõ ràng, Ryan là một học sinh rất giỏi, tốc độ trưởng thành khiến Alston không đỡ nổi.
Khi hai người thở hổn hển tách ra còn có một sợi chỉ bạc nối liền, Ryan thè lưỡi liếm một cái, sợi chỉ bạc như thể phát ra tiếng "phụt" nhẹ, biến mất một cách tiếc nuối.
Tuy đã trưởng thành, nhưng bản chất Ryan vẫn là một chàng trai trẻ dễ xấu hổ, cậu đỏ mặt nhìn Alston dần dần hoàn hồn.
Alston sau khi lấy lại lý trí, sắc mặt lập tức lạnh xuống, nếu không để ý đến hai gò má đỏ ửng như đám mây cháy của anh thì biểu cảm lạnh lùng càng thêm chân thật. Anh nói bằng giọng hơi thở gấp: "Cậu lính, chú ý hoàn cảnh hiện tại của cậu."
Ryan đứng nghiêm, hai gót chân chạm vào nhau phát ra tiếng va chạm nhẹ, "Rõ, thưa chỉ huy."
Alston: "Cậu lính, chú ý hành vi của cậu, đừng gây ra rắc rối không cần thiết cho cuộc thi của mình."
Ryan trả lời bằng giọng dứt khoát, "Rõ, thưa chỉ huy!"
"Có thể hành động rồi, cậu lính." Giọng Alston dịu dàng hơn rất nhiều.
"Rõ, thưa tướng quân của tôi!" Ryan nhìn Alston, bắt gặp ánh mắt lúng túng của Alston, nụ cười của cậu càng thêm dịu dàng.
Không thể trì hoãn nữa, bọn họ phải xuất phát rồi, đuổi theo Derick và những người khác đã đi trước một bước. Với thực lực của Ryan và Alston, khi đi trên bãi cỏ đầy hạt băng không hề bị giảm tốc độ hay trượt ngã, nhưng không thể che giấu tiếng bước chân nghiền nát hạt băng giòn giã. Chưa đến hai mươi phút, bọn họ đã tìm thấy mấy người đang trốn sau một đống cỏ khô.
Cùng nhau nằm sấp trên bãi cỏ, Ryan hỏi Jack gần mình nhất, bây giờ là tình huống gì.
Jack hạ giọng nói: "Phía trước có người đang câu cá."
"Phe nào?"
"Phe đỏ."
Ryan nhìn Farentino và Jack, đã đến lúc hai người phe đỏ hành động rồi, hãy làm tốt theo kế hoạch.
Farentino nóng lòng muốn thử, nở nụ cười hưng phấn của fan cuồng Connor, "Hehehe."
Jack: "..." Miệng đắng ngắt, những người trên con thuyền này thật sáng tạo.
Nhưng biết làm sao được, đã lên thuyền thì phải chèo thôi, hắn và Farentino nhìn nhau, dùng tay ra hiệu trao đổi vài câu không thành tiếng, rồi dưới sự chứng kiến của đồng đội bò ra ngoài hơn mười mét, đứng dậy, tiến đến gần hai bóng người đang chạy song song.
Trên thảo nguyên này, tranh giành diễn ra mọi lúc mọi nơi, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, tuân theo quy luật rừng rậm nguyên thủy nhất. Máu me, chém giết, chạy trốn, hoảng loạn, kẻ mạnh cũng có lúc thất thế, kẻ yếu cũng có cơ hội may mắn chiến thắng, chỉ cần nắm bắt tốt, trước mặt thiên nhiên, ai cũng bình đẳng.
Các loài động vật sử dụng đủ loại mưu mẹo, móng viết để tranh đấu, con người bước vào Đồng Cỏ Băng Giá chẳng phải cũng vậy sao?
Trên thảo nguyên mênh mông, có hai chiến binh phe đỏ đi lạc, trông có vẻ không mạnh lắm, yếu ớt như thể chỉ cần đẩy một cái là ngã, sau khi ngã xuống sẽ ôm ngực nằm trên mặt đất rên rỉ đau đớn.
Khi kẻ tấn công muốn đưa tay ra cướp huy hiệu của mình, bọn họ sẽ giả vờ phản kháng, sau khi phản kháng không nổi sẽ đau đớn giãy giụa một lúc, sau một loạt đấu tranh tư tưởng, bọn họ sẽ khai ra người khác để bảo vệ bản thân.
"Thật đấy, tôi không lừa các anh đâu, tôi với Tiểu Minh tận mắt nhìn thấy, tổng cộng có 11 người, đều là người của các bộ phận hỗ trợ, trốn trong bụi cỏ để tránh rét." Con số 11 cũng là con số được đưa ra sau khi cân nhắc, không ít đến mức khiến người ta không hứng thú, cũng không nhiều đến mức khiến người ta không dám ra tay.
Tiểu Minh sẽ bổ sung bên cạnh, "Tôi nhớ ra rồi, trong số bọn họ còn có người của bộ phận cận chiến. Nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của các anh." Đây là để thả lỏng cảnh giác của đối phương thêm một bước nữa.
Trên đây, chính là đang câu cá.
Câu những thành viên phe xanh muốn có thêm huy hiệu.
Kế hoạch mà Ryan đưa ra chính là phản câu cá, cậu đã thu thập kinh nghiệm của rất nhiều lão binh, có một kế hoạch táo bạo được ấp ủ trong đầu, đợi đến khi chính thức bước vào cuộc thi đối kháng, nhóm nhỏ năm người được hình thành, cậu đã đưa ra kế hoạch này, những người khác bổ sung và hoàn thiện kế hoạch, câu cá và phản câu cá được tiến hành song song.
Hehe, hehe, kết quả sẽ chứng minh Ryan lương thiện thực chất là một viên bánh trôi nhân mè đen.
Ryan và những người khác trốn sau đống cỏ khô thò đầu ra thấy Farentino và Jack đã bắt chuyện với đối phương, vì là người cùng phe, cộng thêm tính cách hòa đồng, khéo léo của Farentino lặng lẽ đóng vai trò chất bôi trơn, rất nhanh hai bên đã "cấu kết" với nhau, hai người câu cá kia chuẩn bị dẫn Farentino và Jack về hang ổ của bọn họ.
"Chúng tôi tổng cộng có 18 người, chủ yếu là lính cận chiến, còn có vài người thuộc đội chiến đấu cơ giáp, hai chúng tôi ra ngoài, tôi là người của phòng điều khiển phó hạm 1, cô ấy là người của bộ chỉ huy chủ hạm." Kẻ tóc đỏ rối bù giới thiệu về mình và đồng đội, người chỉ huy là một phụ nữ cao ráo, mặt không cảm xúc.
Farentino rất thích ứng với vai diễn của mình, cậu ta nói: "Quào, có nhiều người cùng phe tụ tập với nhau thật tốt. Hai bọn tôi đã đi lạc sau khi kết thúc trận hỗn chiến lớn, những người có đội không thể dẫn bọn tôi theo, người của phe xanh thì đông lại còn bắt nạt bọn tôi, tức chết đi được."
Tiểu Hồng, "Thảo nguyên rộng lớn như vậy, thế đơn lực yếu thật khó khăn, vẫn là đông người lập đội thì tốt hơn. Đi thôi, lên đường, đến nơi là có thể cảm nhận được sự ấm áp của tổ chức."
Nếu hai người này không thành thật thì "giết" bọn họ, cướp ba lô của bọn họ, có thể đi đến đây trong khi đi lạc cũng không phải là người đơn giản, trong ba lô chắc chắn có không ít thứ.
Farentino: "Tuyệt quá, có tổ chức là tốt nhất!"
Cậu ta dùng khuỷu tay huých Jack, bảo hắn đừng bày ra vẻ mặt đó nữa, mau chóng hỗ trợ diễn xuất cho tiểu đội.
Jack cảm thấy từ khi gia nhập cái tiểu đội này, chỗ nào của hắn cũng không bình thường, "Hơ hơ, tuyệt quá."
"Bạn tôi nhút nhát, đừng thấy anh ấy lạnh lùng, ít nói, thực ra trong lòng đã vui như mở cờ rồi."
Tiểu Hồng đánh giá Jack, ồ một tiếng, không biết có tin lời Farentino nói không.
Jack: "..." Một biểu cảm dùng cho mọi tình huống, hắn không muốn cười.
Bên kia đống cỏ khô, Ryan thu hồi tầm mắt nhìn xa xăm, nói: "Bắt đầu di chuyển thôi, hai mươi phút nữa chúng ta xuất phát." Farentino và Jack sẽ để lại dấu hiệu, cứ đi theo dấu hiệu là được.
Mười phút sau, những người kia đã đi xa, mấy người không thể hành động mạnh vì đang nằm sấp cuối cùng cũng đứng dậy, Harriet dậm chân, cô vỗ mạnh vào vai Ryan, "Sao trước đây bọn tôi không nghĩ đến chuyện lập đội với người của phe khác nhỉ, cảm giác lừa người thật tuyệt."
Derick: "Khụ khụ."
Harriet nheo mắt nhìn anh ta, "Tôi biết rồi, anh không cần phải ho khan nhắc nhở tôi nữa đâu. Tướng quân, tôi đánh Ryan một cái, anh không để ý chứ."
Derick: "..." Rất tốt, phải có tính cách thoải mái như Harriet, thế là anh ta cũng đánh vào vai Ryan một cái, "Cậu giỏi thật đấy, cậu không giống lính mới, cậu giống người dày dặn kinh nghiệm trong quân đội hơn chúng tôi, học hỏi từ cậu rồi."
Alston mỉm cười đứng bên cạnh, không ngăn cản Ryan chơi đùa với bạn bè.
Ryan vô tội bị đánh hai cái, ôm vai nói: "Chắc là do tôi có một người anh họ viết tiểu thuyết, nên trí tưởng tượng phong phú hơn. Anh họ tôi là Connor Smith, nếu mọi người muốn xin chữ ký thì cứ nói với tôi."
Derick & Harriet, "..."
Derick nói: "Nếu Farentino biết, chắc chắn cậu ta sẽ vui đến mức bay lên."
Ryan nháy mắt nói: "Vậy nên để cậu ấy hoàn thành tốt nhiệm vụ tiếp theo, tạm thời chúng ta đừng nói cho cậu ấy biết."
Derick gật đầu đồng ý, "Ừ." Lại có bí mật mà người khác không biết, cảm giác càng ngày càng sảng khoái.
Đội mười tám người trốn trong chỗ trũng trên bãi cỏ cách đó một km, không sợ lạnh, ở trong "vùng trũng" nhỏ tự nhiên này, người thì nhắm mắt dưỡng thần, người thì nói chuyện nhỏ giọng, chia thành từng nhóm nhỏ, không thân thiết với nhau. Khi Farentino và Jack nhảy vào, thấy đại ca của bọn họ - một người đàn ông lực lưỡng, bắp tay có chu vi 90cm, như một ngọn núi thịt - đang khoanh tay nằm ngửa trên bãi cỏ, mở to mắt nhìn lên trời một cách vô hồn.
"Đại ca, em dẫn theo hai người mới đến." Tiểu Hồng nửa ngồi xổm bên cạnh đại ca, chỉ vào Jack và Farentino giới thiệu đơn giản, rồi nhỏ giọng nói: "Trông cũng thành thật, ba lô căng phồng, hơi thở khi chạy rất ổn định, một người nói nhiều, lải nhải không ngừng; một người mặt đơ, từ lúc quen đến giờ chỉ nói vài câu." Mô tả rất chính xác.
"Ồ, quan sát mười phút, không được thì 'giết'." Đại ca thờ ơ nói.
Farentino và Jack đứng cách đó vài mét nhanh chóng nhìn nhau, Farentino tai thính và Jack biết đọc khẩu hình đã biết được thỏa thuận mười phút.
"Vâng." Tiểu Hồng nhanh chóng đáp, quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn Farentino và Jack, hy vọng hai người bọn họ không thành thật, như vậy đồ trong ba lô của bọn họ cô ta có thể lấy phần lớn, hehe.
Tiểu Hồng đứng dậy đi đến bên cạnh Jack và Farentino, hào phóng nói: "Tôi đã nói giúp các anh rồi, đại ca đồng ý cho các anh ở lại, đi theo tôi, ngồi nghỉ ngơi một chút."
Farentino hỏi: "Sao phải ở lại một chỗ, không đến Vịnh Ánh Trăng sao?"
"Còn gần hai mươi tiếng nữa, chúng ta có thời gian nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cho khỏe rồi mới có thể đến Vịnh Ánh Trăng mạo hiểm." Tiểu Hồng nói nửa thật nửa giả.
Farentino "Ồ" một tiếng rồi gật đầu, đi theo Tiểu Hồng ngồi xuống, sau khi ngồi xuống liền làm thân với Tiểu Hồng, kỹ năng nói chuyện phi thường vô tình khiến Tiểu Hồng rơi vào bẫy ngôn ngữ, nói ra càng ngày càng nhiều thông tin, chưa đến mười phút đã thu thập được rất nhiều tin tức tình báo, cũng nhận được sự công nhận của Tiểu Hồng, khiến mấy người đang theo dõi bọn họ thả lỏng cảnh giác. Tiểu Hồng tiếc nuối nhìn ba lô của Farentino và Jack đặt trên mặt đất, căng phồng thật hấp dẫn.
Vừa đúng mười phút, Farentino và Jack gần như đồng thời ra tay, nhân lúc mấy người xung quanh đang thả lỏng cảnh giác, bọn họ đột nhiên tấn công, dường như chỉ trong nháy mắt đã khiến ba bốn người mất khả năng hành động, trong đó có cả hai người vừa câu cá kia. Tiểu Hồng đang mải mê nghĩ đến việc mất quyền chia chác ba lô, khi hoàn hồn thì đã trở thành một "cái xác", gào lên đầy phẫn uất, "Lũ lừa đảo!"
Lại có thêm vài bóng người xuất hiện, như hổ như sói lao vào đám đông, "vùng trũng" nhỏ lập tức hỗn loạn.
Năm tinh anh của chiến hạm Hình Thiên đối phó với một đám người tạm thời tập hợp lại, đánh nhau loạn xạ, không có chút ăn ý nào rất dễ dàng, chỉ có một số ít người có võ lực cao khó đối phó, nhưng cũng chỉ là tốn thêm chút thời gian mà thôi.
Cuối cùng, người còn đang chiến đấu chỉ còn lại Ryan, cậu đang đối phó với đại ca.
"Owen Adam của đội cận chiến 2, sức mạnh vô địch, hạ bàn cực kỳ vững chắc, sau khi mặc giáp ngoài, sức mạnh càng thêm kinh người. Một mình anh ta có thể nâng một con trùng đực hai cánh." Sau khi kết thúc trận chiến của mình, Derick nhìn hai người đang đánh nhau trong "vùng trũng" nhỏ giới thiệu, "Trong cuộc thi võ toàn quân, tôi gặp anh ta ngay trận đầu tiên, cơ bắp của anh ta còn cứng hơn cả đá, hai chân hơi dang ra đứng tấn, vững chắc hơn cả núi, ngay cả những chỗ yếu ớt nhất như cổ họng, thái dương, gáy, hạ bộ cũng không thể công phá, bọn tôi đều nghi ngờ hướng phát triển gen của anh ta là 'kim chung tráo thiết bố sam'."
"Vậy anh làm sao mà đánh bại được anh ta?" Farentino tò mò hỏi.
Derick không muốn nhớ lại chuyện cũ, mặt đen sì không muốn nói chuyện, nhưng Harriet lại biết chuyện, cô ấy không chút lưu tình châm chọc, "Owen không chịu đói được, sau khi bọn họ đánh nhau năm tiếng, Owen vì quá đói nên không thể tập trung toàn bộ tinh thần để duy trì trạng thái phòng thủ, bị Derick phát hiện điểm yếu, đánh bại."
Đó thật sự là một quá trình thi đấu đầy nước mắt, Derick đến giờ vẫn còn nhớ cảm giác đau nhức khi nắm đấm đánh vào cơ bắp cứng như thép của Owen.
Những người khác im lặng, thở dài không thôi, suy nghĩ xem nếu mình gặp phải người có sức phòng thủ cao như vậy thì tỷ lệ chiến thắng là bao nhiêu.
Alston vẫn luôn quan sát trận đấu bình tĩnh nhìn Ryan và Owen đang giằng co, anh biết chuyện Owen một mình nâng con trùng đực hai cánh nặng 12 tấn, nhưng trong năng lực cá nhân của Owen có khuyết điểm rõ ràng, độ linh hoạt không đủ, kỹ thuật không tốt, tư duy cứng nhắc, dễ bị chọc giận, những điều này có thể khắc phục, nhưng điểm trí mạng nhất chính là thể lực của hắn ta tiêu hao rất lớn, dễ mệt mỏi. Alston đã xem trực tiếp trận đấu giữa Owen và Derick, có thể kiên trì năm tiếng hoàn toàn là vì trước trận đấu Owen đã ăn lượng thức ăn bằng sáu người Derick... Nếu Owen đã ăn no mà lựa chọn chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, chưa chắc Derick đã thắng.
Ở nơi sâu nhất của "vùng trũng" nhỏ, Ryan có vóc dáng thon dài né tránh nắm đấm to như cái bát của Owen, sau khi hai người đánh nhau năm sáu phút, cậu rõ ràng cảm nhận được Owen đã nóng vội, không còn tấn công vững vàng mà thay đổi ưu thế về vóc dáng và năng lực cá nhân, đuổi theo thân hình linh hoạt của Ryan mà đánh. Nắm đấm to như bao cát kia tuy mạnh mẽ, nhưng trong mắt Ryan, quá chậm. Quá chậm!
Ọt ọt ~
Nghe thấy âm thanh này, trong mắt Ryan lóe lên vẻ hiểu rõ, ánh mắt nhìn Owen tràn đầy đồng cảm, người có vóc dáng to lớn như vậy cần nhiều năng lượng hơn, chỉ với lượng thức ăn trong ba lô được tính toán theo mức tiêu hao thấp nhất cho bảy ngày, người to con này ăn một ngày cũng không đủ.
Chắc là đã bị đói lả trên Đồng Cỏ Băng Giá rồi.
Ryan điều động cơ bắp chân, hơi khuỵu gối rồi đột nhiên nhảy lên, xoay người 180 độ trên không trung né tránh nắm đấm của Owen, rồi đưa tay ra nắm lấy vai Owen, mượn lực nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống vai Owen như một con chim ưng nhanh nhẹn. Cậu nắm chặt tay phải, dùng đốt ngón tay giữa tấn công vào thái dương của Owen...
Thấy sắp phân thắng bại, Ryan lại đột nhiên cúi người xuống, chống một tay lên vai Owen xoay người trên không trung như một cây cung mạnh mẽ, vững vàng đáp xuống đất. Lao về phía trước ngay khi vừa đáp xuống, tốc độ của cậu rất nhanh. Khi mọi người nhìn rõ bóng dáng thì cậu đã quỳ gối phải lên lưng Owen, đầu gối chống thẳng vào điểm cuối đốt sống cổ yếu ớt của Owen. Owen giơ cao hai tay, vừa rồi hắn ta định ôm Ryan ngã về phía trước, dùng trọng lượng cơ thể vượt trội của mình để áp chế sự nhanh nhẹn của Ryan, đáng tiếc là không thành công, tốc độ phản ứng của Ryan quá nhanh.
Owen tức giận đấm mạnh xuống đất, mắng bằng giọng khàn khàn: "Tên khốn!" Hắn ta muốn nghiêng người lăn lộn, giành lại quyền chủ động một lần nữa, nhưng lại kinh ngạc phát hiện Ryan đang chống vào gáy hắn ta khiến hắn ta căn bản không thể dùng sức.
Còn Ryan, cậu lại nắm chặt tay phải, dùng đốt ngón tay giữa tấn công vào thái dương của Owen một cách nhanh chóng và dứt khoát.
Chuỗi động tác này diễn ra cực kỳ nhanh, từ lúc Ryan nhảy lên vai Owen, Owen nhân cơ hội đó nằm sấp xuống đất định vật Ryan ngã cho đến khi Ryan đáp xuống đất rồi lao về phía trước, trước sau chỉ mất năm phút, mà năm phút đã định đoạt kết cục của trận đấu giữa hai cao thủ.
Owen chắc chắn thua.
Mấy người đang quan sát trận đấu co rút đồng tử, đặc biệt là Jack có nhiều cảm xúc nhất trong lòng, những người khác thì khen ngợi Ryan có thân thủ quá tốt, còn hắnthì kinh ngạc trước ý thức chiến đấu và sự nhạy bén với nguy hiểm của Ryan.
Kỹ năng chiến đấu, chiêu thức võ công có thể học, sức bền, thể lực, sức bộc phá,... có thể rèn luyện, duy chỉ có ý thức chiến đấu và sự nhạy bén với nguy hiểm cần phải trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử mới có thể tôi luyện được, Ryan này không hề đơn giản. Hắn đột nhiên nhìn về phía tướng quân, tướng quân có biết người bạn đời của mình mạnh mẽ như vậy không. Bí mật của Ryan chắc có thể đào được mấy xe tải, người này hoàn toàn không vô hại như vẻ bề ngoài, cậu ấy quá nguy hiểm.
Ryan không hề che giấu, dường như chưa bao giờ lo lắng mình có bao nhiêu bí mật, nắm đấm của cậu đang hướng về phía thái dương Owen dừng lại khi chỉ cách mục tiêu một milimet, cậu thu lại vẻ sắc bén, bình thường như anh chàng hàng xóm ra ngoài đổ rác, "Trên Đồng Cỏ Băng Giá có một loại thực vật có rễ chứa nhiều tinh bột, tôi dạy anh cách tìm."
Owen sững người, hắn ta tưởng mình sắp thua rồi, đã mơ tưởng đến việc trở về chiến hạm ăn uống thả ga, vậy mà bây giờ chàng trai đang nắm giữ rất nhiều điểm yếu của hắn ta lại nói với hắn ta rằng trên thảo nguyên có đồ ăn.
Owen: "..." T^T Tôi muốn nói là tôi không cần, cậu cứ đánh bại tôi đi, mau đánh tôi đi, lấy huy hiệu của tôi đi, chia chác ba lô của tôi đi, tôi muốn về ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro