Chương 34: Một bụi hồng ánh trăng
Editor: Gianghi.
Beta: Gianghi.
WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/
Wattpad: https://truyentop.pro/tac-gia/GiaNghi280
_______
Khoai rốt cuộc không phải là khoai lang. Loại cây được gọi là khoai trên tiểu hành tinh B612 này mọc trên Đồng Cỏ Băng Giá lạnh lẽo. Để tồn tại, chúng đã tiến hóa khác hẳn với khoai lang mà Ryan từng thấy. Phần thân trên mặt đất là những dây leo nhỏ xíu bám sát mặt đất, lá của chúng ngụy trang thành cỏ dại bình thường, lẫn vào vô số cỏ dại khác, không hề nổi bật.
Những dây leo nhỏ rất dễ bị bỏ qua, nhưng chỉ cần tìm thấy dây leo màu tím nâu, lần theo dây leo là có thể tìm thấy củ phình to nằm sâu dưới đất. Củ chứa nhiều nước, ăn sống có thể giải khát, nướng lên có thể loại bỏ phần lớn nước, để lại phần thịt chắc, giống như loại mà Ryan và những người khác đã ăn trước đó, có vị ngọt bùi, giải khát, vừa có thể lấp đầy dạ dày, vừa có thể thúc đẩy tuyến nước bọt tiết nước bọt, có thể nói là một trong những loại thực phẩm tốt nhất để sinh tồn trong tự nhiên.
Những "anh bạn nhỏ" đáng yêu này là món quà mà ông trời ban tặng cho Đồng Cỏ Băng Giá, không thể thuần hóa và trồng trọt nhân tạo. Rời khỏi Đồng Cỏ Băng Giá, chúng sẽ mất đi sức sống.
Vị thợ săn già vừa truyền thụ kỹ năng tìm kiếm cho Ryan vừa than thở củ khoai khó nhân giống nhân tạo, nếu không B612 đã có thể có thêm một loại lương thực.
"Nắm vững kỹ năng rồi thì việc tìm kiếm sẽ rất đơn giản, chỉ cần phân biệt xem trên mặt đất có dây leo nhỏ màu tím nâu hay không, lần theo dây leo tìm thấy bộ rễ cắm sâu xuống đất, chắc chắn sẽ tìm thấy củ khoai." Ryan quỳ một chân trên mặt đất, ngón tay sờ soạng một lúc rồi nhặt lên một "cành khô" không hề nổi bật. Cậu di chuyển theo thứ giống như cành khô này, chưa đến 30cm đã phát hiện ra bộ rễ cắm sâu xuống đất, đào xuống khoảng 30cm là thấy củ khoai to bằng lòng bàn tay. Ryan mỉm cười đặt củ khoai vào tay Owen, vỗ vai người khổng lồ nói: "No bụng rồi thì tiếp tục cố gắng, chúng ta gặp nhau ở Vịnh Ánh Trăng."
Owen cúi đầu nhìn củ khoai, rồi lại nhìn Ryan nhỏ bé hơn mình rất nhiều, ồm ồm hỏi: "Cậu có thể 'xử lý' tôi không?" Một lần nữa thỉnh cầu.
"Thắng không vẻ vang." Ryan chỉ vào bụng Owen, tiếng bụng réo ùng ục không ngừng, "Đợi anh no bụng rồi, chúng ta lên tàu Hình Thiên so tài, haha!"
Owen lắc đầu, thành thật nói: "Không, tôi không đánh lại cậu."
Cho dù có no bụng, ở trạng thái đỉnh cao, hắn ta vẫn không đánh lại Ryan. Nắm đấm mạnh mẽ, khả năng di chuyển nhanh nhẹn, cách chiến đấu biến hóa đa dạng... Owen tâm phục khẩu phục, "Cậu mạnh hơn tôi, tôi đi theo cậu."
"Anh bạn to xác, đội của chúng tôi đã đủ người rồi." Harriet đang xem trận đấu nói lớn.
Owen nói: "Loại bỏ một người trong số các cô là được." Ánh mắt hắn ta di chuyển, đầu tiên nhìn thấy đối thủ cũ Derick, thôi bỏ đi; Harriet xinh đẹp như vậy, không đánh với cô ấy; còn lại hai người, tên lắm lời kia có vẻ là mục tiêu không tồi... Vừa xác định được mục tiêu, hắn ta đã nghe thấy Ryan nói: "Xin lỗi, bọn tôi đang ở bên nhau rất vui."
Owen tiếc nuối gãi đầu, "Được rồi, vậy sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên xuất hiện trong đội của cậu."
Ryan mỉm cười, "Hy vọng có cơ hội chiến đấu cùng nhau, chúng tôi phải đi rồi, tạm biệt."
Owen vẫy tay, "Tạm biệt, chúc các cậu thành công."
Nhìn Ryan và những người khác đi xa dần, Owen quay người đi đến "vùng trũng" nhỏ mà hắn ta đã trú ẩn trước đó. Máy bay cứu hộ vẫn chưa đến, những người phe đỏ bị đánh bại đang tụ tập ở đây vẽ vòng tròn. Owen nhặt chiếc túi lớn của mình lên, đi ngang qua Tiểu Hồng thì vỗ vào đầu cậu ta. Chàng trai tóc ngắn màu đỏ uất ức nhìn Owen, "Đại ca, đầu em làm bằng thịt đấy, bị đánh thì cũng đau đó."
"Lũ vô dụng các cậu, dễ dàng bị người ta hạ gục như vậy, haiz, tôi biết đi đâu để tìm nhiều người phe đỏ đánh bại tôi, gỡ huy hiệu của tôi đây." Owen ôm bụng đói meo, nhờ Ryan mà hắn ta biết được trên Đồng Cỏ Băng Giá có thức ăn, nhưng bây giờ hắn ta đói đến mức không còn sức để tìm thức ăn, mệt quá. Hắn ta ngồi phịch xuống đất, ôm củ khoai nằm vật ra, "Ryan gỡ huy hiệu của tôi là được rồi..." Hắn ta mơ màng, sau khi gỡ huy hiệu, hắn ta sẽ được lên máy bay cứu hộ, ăn cơm ngon, ăn súp ngon, uống hết cả thùng bia rồi thong thả ăn hết mười cân gà rán và hai mươi cân khoai tây chiên, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc.
Tiểu Hồng: "...Đại ca, Ryan và anh là cùng một phe, anh ấy không thể gỡ huy hiệu của anh được."
Owen ngạc nhiên trợn tròn mắt, "Cùng một phe?"
Tiểu Hồng: "..."
Huy hiệu rõ ràng như vậy mà đại ca cũng không nhìn thấy, trời ơi! Lúc đánh nhau đã hét lên rồi, bảo đại ca đừng đánh với Ryan nữa, đi cứu người khác, vậy mà những lời này một chữ đại ca cũng không nghe thấy sao?!
Tiểu Hồng muốn khóc không ra nước mắt nằm vật ra đất, gặp phải Owen chỉ muốn bị đánh bại đã đủ thảm rồi, đi câu cá còn gặp phải Ryan làm náo loạn cả đồng cỏ, cuộc thi đối kháng lần này thật là xui xẻo. Cậu ta muốn lên máy bay, cậu ta muốn về ký túc xá lật chăn ngủ một giấc thật ngon, quên đi cuộc thi đối kháng u ám này.
Ryan và những người khác hành quân với tốc độ không hề chậm, trên đường gặp thành viên phe đỏ, phe xanh đi lạc là "tàn nhẫn" tấn công, về cơ bản không có ai trốn thoát khỏi ma trảo của họ, ngoại trừ Owen.
Farentino: "Owen đó mắc cười thật, cứ đuổi theo Ryan bảo anh ấy hạ gục mình, sao anh ta không nhìn xem phe của Ryan là gì, giống hệt mình thì làm sao mà hạ gục được."
"Anh ta cầu xin đến cỡ đó rồi, anh có gỡ huy hiệu của anh ta không?" Harriet tò mò hỏi.
Farentino lắc đầu, "Tôi không đánh lại Owen đâu, tên to con đó dù đang đói bụng thì sức mạnh vẫn rất đáng sợ, bóp tôi cái một."
Owen mong đợi một người mạnh hạ gục mình để thua cuộc, nếu không phải là người mạnh, hắn ta căn bản không thèm để ý.
"Nói ít thôi, giữ sức, tốc độ của các cậu đã tụt lại so với Ryan và những người khác rồi." Jack trầm giọng nói.
Farentino và Harriet liếc nhìn nhau, quả quyết quay đầu tăng tốc hết sức, mục tiêu của họ là đến điểm vào được chỉ định ở Vịnh Ánh Trăng trước khi trời tối, áp dụng cách "rình mồi" để thu hoạch mẻ huy hiệu cuối cùng.
4 giờ 15 phút chiều theo giờ B612, sớm hơn nửa tiếng so với dự kiến, họ đến điểm vào số 13 trong số 26 điểm vào được chỉ định của Vịnh Ánh Trăng.
"Tôi không thích con số này lắm." Farentino hơi phàn nàn, "Vì Connor không thích số 13."
"Cậu đúng là fan trung thành, Connor thích ăn sô cô la vị phân, cậu cũng mua theo à?" Harriet rất tò mò về suy nghĩ của những người hâm mộ này.
"Èo, cô nói kinh quá, gu của Connor hơi bị cao nhé." Farentino nói, "Hơn nữa, cũng không phải là thần tượng thích gì tôi sẽ dùng cái đó, sao vậy được! Lần trước Connor giới thiệu một loại kem cạo râu vị tiêu, tôi đã không dùng."
Harriet: "Hả?"
Farentino nghiêm nghị nói: "Tôi có mua, nhưng không dùng. Tôi ghét vị tiêu, nếu không phải Connor yêu dấu giới thiệu, cả đời này tôi sẽ không đụng đến thứ có mùi vị đó."
Harriet: "Tôi thì rất thích súp cá rắc tiêu trắng, với bít tết ướp tiêu đen, gà rán vị mật ong tiêu đen mà Ryan làm thì tuyệt đỉnh, có dịp cậu nhất định phải thử."
"Ryan lợi hại vậy sao? Xung quanh tôi chưa bao giờ xuất hiện người bạn nào biết nấu ăn như vậy."
"Haha, những điều lợi hại của Ryan anh chưa thấy hết đâu."
Trong khi Farentino và Harriet canh gác, Ryan đang cùng Derick và Jack thảo luận kế hoạch hành động sau khi vào Vịnh Ánh Trăng, kế hoạch chỉ có một đội hình - ưu tiên di chuyển, kết hợp tìm kiếm thằn lằn hoa hồng, trong hẻm núi đầy nguy hiểm, nhất định phải chú ý an toàn bản thân.
"Yêu cầu thứ hai của cuộc thi là không phá hoại môi trường, giữ gìn cân bằng sinh thái của tiểu hành tinh." Ryan nhấn mạnh điểm này, "Sau khi bắt được thằn lằn hoa hồng thì không được giết nó, chỉ lấy 'hoa hồng' ở đuôi, nếu không thì dù số lượng có nhiều đến đâu, vi phạm yêu cầu của cuộc thi cũng không thể vượt qua."
Derick chia sẻ thông tin mình nắm được với mọi người, "Thằn lằn hoa hồng giỏi thay đổi màu sắc cơ thể để ngụy trang, thường sống ở rìa các khe nứt, khi tìm kiếm phải chú ý an toàn dưới chân."
Ryan còn bổ sung thêm một điểm, "Mụn cóc trên bề mặt thằn lằn hoa hồng có độc, mọi người cố gắng đừng chạm vào."
"Có độc?" Jack nhớ mình đã xem qua cuốn sách minh họa, trong đó mô tả thằn lằn hoa hồng là sinh vật có ngoại hình xấu xí, hai bên bụng dưới có u lồi, giới thiệu rõ ràng rằng thằn lằn hoa hồng không có độc, giỏi ngụy trang, khi bắt không cần để ý đến mụn cóc trên người nó.
Ryan đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng, vợ của một thợ săn già rất thích anh chàng hiền lành này, yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên ông lão thợ săn đã tiết lộ một kiến thức mà ngay cả sách minh họa hành tinh cũng không ghi chép, đó là thằn lằn hoa hồng có độc.
"Độc tính nhẹ, nhưng sau khi chạm vào mụn cóc của thằn lằn hoa hồng thì đừng chạm vào mắt, mũi, miệng và những nơi có vết thương, sẽ gây dị ứng, các cậu không muốn biết phản ứng dị ứng là gì đâu."
Càng giữ bí mật, những người khác càng tò mò, thúc giục Ryan nói ra phản ứng dị ứng.
Ryan bất đắc dĩ, chỉ có thể nói bóng gió: "Trong vòng ba giờ không thể 'dựng đứng', trong vòng một ngày nếu có hoạt động thân mật sẽ có cảm giác đau rát." Ông lão thợ săn có một người vợ rất yêu thương, mỗi lần làm nhiệm vụ về nhà là phải cùng vợ giao lưu tình cảm sâu sắc, vì vậy ông đã phát hiện ra bí mật này. Khi nói đến điều này, trong mắt ông lão thợ săn không khỏi lộ ra cảm xúc chua xót mãnh liệt, có thể thấy là rất đau, rất đau.
Những người đàn ông có mặt vô thức khép chặt hai chân.
Harriet không nhịn được cười ha hả, "Thật muốn gặp ngay con vật nhỏ bé buồn cười đó."
Farentino đang canh gác phát ra tín hiệu, có một nhóm người đang đến gần.
Ryan hoạt động cổ, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến sắp tới. Ba phần đầu của đêm nay họ đã trải qua rất trọn vẹn, đến nỗi điểm vào số 13 có biệt danh là Ác quỷ 13, không biết do đâu mà có, do ai mà ra, điểm vào do Ryan và năm người canh giữ đã trở thành điểm kết thúc cuộc thi đối kháng lần này của rất nhiều người.
Có người nghe phong thanh liền quyết đoán điều chỉnh phương hướng, đi đến hai điểm vào bên cạnh số 13.
Cũng có người không tin tà, cho rằng mình sẽ trở thành chiến binh diệt rồng đánh bại "ác quỷ", nhưng cuối cùng lại trở thành vong hồn dưới tay ác quỷ.
Chín giờ ba mươi phút tối, nhóm chiến binh liều lĩnh đến điểm vào số 13, năm người thì có ba người đã bị Ryan và những người khác hạ gục, còn lại hai người đang khổ sở chống đỡ.
"Tiểu nhân, ỷ đông hiếp yếu, Derick, tôi khinh thường anh, anh lại đi hợp tác với Ryan vừa nhỏ con vừa lùn!" Người nói chuyện chỉ thẳng vào Farentino, "Anh ta cho cậu lợi ích gì mà cậu lại bảo vệ anh ta dọc đường thế!"
Farentino bị vạ lây: "..."
Cậu ta tức giận, "Ông đây không hề lùn, tôi cao một mét tám, cũng không hề nhỏ, tôi mười tám cm."
Trong cả đội, Farentino là chàng trai thấp nhất, lập tức khiến mọi người hiểu lầm, cậu ta vô cùng tức giận, lại nghe thấy Ryan nói: "Hết giờ."
Farentino trừng mắt nhìn hai người kia, nếu không phải đã thống nhất thời gian vào cửa, cậu ta nhất định sẽ ở lại dạy cho họ bài học.
Đúng thời gian dự kiến vào Vịnh Ánh Trăng, tất cả mọi người dừng tay, điều này khiến đối phương cảm thấy vô cùng thất bại và không cam lòng, gào lên, "Đến đây, lại đây, không đến là đồ hèn."
Ryan đột nhiên bước lên phía trước một bước, kẻ gào thét liền lùi lại, sợ hãi. Ryan nói: "Tôi là Ryan Smith, tôi không lùn, ừm... cũng không nhỏ."
Hai người còn lại không thể tin được nhìn nhau, Ryan Smith lại trông như thế này, vậy mà có thể hạ gục hai người họ trong nháy mắt.
"Tin đồn không đáng tin..."
"Ban ngày tôi thấy Serra và Khải Kỳ đi về phía Vịnh Ánh Trăng, chắc là đã vào Vịnh Ánh Trăng rồi, hehe, sẽ có người báo thù cho chúng ta."
"Haha, có trò hay để xem rồi."
"Đúng vậy."
Ryan hỏi: "Lúc mấy giờ sáng?"
"Sao cậu vẫn chưa đi?!"
Ryan ngây thơ nói: "Tôi vẫn luôn ở đây."
Hai kẻ nhát gan lùi lại một bước, người vừa gào thét với Ryan nói: "Hơn tám giờ sáng một chút, tôi thấy họ đi một mạch không ngừng, tiến thẳng hướng Vịnh Ánh Trăng."
"Cảm ơn." Ryan gật đầu ra hiệu rồi quay người rời đi, không hề lo lắng việc để lộ lưng sẽ bị đánh lén. Ở rìa hẻm núi Vịnh Ánh Trăng, mười sợi dây leo núi đã bị người của họ chiếm mất năm sợi, Alston tiếp tục hành động cùng họ.
Ryan đi đến bên cạnh Alston, mặc thiết bị leo núi được đặt sang một bên, nắm lấy sợi dây nhìn lại phía sau, trong hẻm núi sâu hơn hai trăm mét có luồng khí nóng bốc lên, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ phía xa có những dải màu đỏ rực, đó là màu của dung nham đang cuộn trào chậm rãi từ các khe nứt trên mặt đất. Trong quá trình trượt xuống, những dải màu đó càng ngày càng gần, nhiệt độ xung quanh dần tăng lên, khiến người ta có thể chắc chắn rằng họ đã rời khỏi đồng cỏ lạnh giá, tiến vào hẻm núi Vịnh Ánh Trăng đầy nguy hiểm.
Hẻm núi là khe nứt mảng kiến tạo hình thành do vận động của vỏ hành tinh, tổng chiều dài 180 km, độ sâu hơn hai trăm mét. Trong hẻm núi, chỉ có hai giờ vào buổi trưa mỗi ngày mới có thể cảm nhận được ánh sáng mặt trời, nhưng sâu dưới lòng đất không phải là bóng tối mịt mù, độ sáng của dung nham khiến nơi đây mang một màu đỏ kỳ dị.
Không phải tất cả các khe nứt đều có dung nham cuộn trào ở sâu bên trong, có những khe nứt sâu hun hút, tối đen vô tận, không ai biết chúng dẫn đến đâu, đây là thứ nguy hiểm nhất của hẻm núi Vịnh Ánh Trăng. Phải luôn tập trung cao độ, cảnh giác từng tấc đất dưới chân, chỉ cần sơ sẩy là có thể rơi xuống vực thẳm, trong nháy mắt một sinh mạng sẽ bị khe nứt nuốt chửng.
Tuy nhiên, có một điều đáng mừng là thiên nhiên không tuyệt đường sống, ở rìa những khe nứt đáng sợ này thường mọc ba bốn cây nấm huỳnh quang, lấy đó làm dấu hiệu có thể tránh được phần lớn tổn thương tiềm ẩn.
Phần lớn nhưng không phải là tuyệt đối, cẩn thận là trên hết, an toàn là trên hết, ở Vịnh Ánh Trăng có cẩn thận bao nhiêu cũng không thừa.
Trượt xuống mặt đất, Ryan vừa cởi thiết bị trên người vừa quan sát xung quanh, cách họ ba mét về hướng mười giờ có một bụi nấm huỳnh quang, sau đó cậu nhìn thấy khe nứt giống như miệng há hốc, rất dữ tợn. Tai động đậy, cậu nghe thấy tiếng động nhỏ, tay phải như vuốt vồ mạnh vào vách đá, một sinh vật nhỏ bằng con tắc kè hoa trên Trái đất bị cậu tóm gọn trong tay, bụng dưới có u lồi, đuôi có ký sinh trùng, là thằn lằn hoa hồng.
Ryan là một chàng trai may mắn, vào Vịnh Ánh Trăng chưa đầy mười phút đã bắt được một con thằn lằn hoa hồng, có người vào đây mười ngày cũng chưa chắc đã gặp được một con.
"Sau khi bắt thằn lằn hoa hồng thì đừng chạm tay phải vào mặt." Alston nhỏ giọng nói bên tai Ryan.
Ánh mắt Ryan lóe lên ý cười, "Nghe anh."
Alston không được tự nhiên dời mắt đi chỗ khác, sau đó phát hiện trên mặt đất cách đó bảy tám mét có một thi thể đang nằm, nhìn mức độ phân hủy thì không quá một tuần, mặc bộ đồ lao động màu xám mà các nhà thám hiểm thường mặc, hơn một trăm túi lớn nhỏ trên người có thể đáp ứng nhiều nhu cầu. Nhìn mức độ vặn vẹo của các chi, người này đã chết do trượt tay ngã xuống đất trong quá trình leo xuống, lại thêm một người đáng thương không thể về nhà.
"Luồng khí luôn thay đổi trong hẻm núi Vịnh Ánh Trăng khiến cho con người không thể sử dụng thiết bị bay để hỗ trợ hạ cánh." Ryan vẫn đang cầm con thằn lằn hoa hồng, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo chút lạnh lùng chua xót, "Vịnh Ánh Trăng có nhiều tài nguyên đáng để mạo hiểm, mỗi năm không biết có bao nhiêu người bỏ mạng ở đây."
Giống như con thằn lằn hoa hồng trong tay cậu, sau khi chiết xuất ký sinh trùng nấm trên đuôi của nó, một trong những chất có thể được sử dụng trong thuốc điều trị khiếm khuyết gen, ba "bông hồng" có thể đổi được năm nghìn tinh tệ, đó là một khoản tiền khổng lồ trong mắt nhiều người, có thể nuôi một đứa trẻ sơ sinh đến mười bốn mười lăm tuổi khỏe mạnh, ở B612 hẻo lánh, trẻ em thường phải đi làm kiếm tiền cho gia đình sớm hơn, mặc dù luật pháp đế quốc không cho phép, nhưng nghèo đói không chờ người ta lớn lên.
"Vẫn còn là một đứa trẻ..."
Trong lúc Ryan bắt thằn lằn hoa hồng, Derick và những người khác đã cởi bỏ thiết bị leo núi, tìm kiếm sơ qua xung quanh. Họ nhìn thấy thi thể đang phân hủy nhanh chóng dưới tác dụng của nhiệt độ cao từ dung nham, suy đoán theo độ tuổi của xương cốt, đây là một nhà thám hiểm trẻ tuổi chưa đầy hai mươi tuổi, đáng tiếc, sinh mạng của anh ta đã vĩnh viễn kết thúc tại đây.
Ryan không tham gia vào cuộc thảo luận của họ, cậu đưa con thằn lằn hoa hồng đang giãy giụa trên tay lên trước mắt, nắm lấy loại nấm giống như hoa hồng ở đuôi, dùng sức kéo ra, một tiếng "tách" nhỏ gần như không nghe thấy, khóe miệng cậu nhếch lên, một "bông hồng" đã bị nhổ ra, phần rễ của nấm dài 3-4 cm, sau khi nhổ ra, đuôi của thằn lằn để lại một lỗ thịt.
"Hoa hồng" giống như đông trùng hạ thảo.
"Mọi người đừng nhìn nữa, tiếp tục lên đường thôi." Ryan nói lớn với những người đang vây quanh thi thể.
"Biết rồi." Người trả lời cậu là Derick.
Trong thế giới tàn khốc này, việc chôn cất tử tế là điều không thể, trong toàn bộ ngành thám hiểm có một quy tắc bất thành văn - chết ở đâu thì để họ yên nghỉ ở đó. Từ khi bước chân vào nghề này thì họ đã xác định là đặt cái đầu lên thắt lưng - đây là sự thật không nói ra miệng.
Trừ khi có người ủy thác, mới có người mạo hiểm mang thi thể của nhà thám hiểm về.
Làm một người cứng rắn, bước đi trên vùng đất nguy hiểm phải có giác ngộ xem nhẹ sống chết. Sau khi điều chỉnh ngắn gọn, họ tiến về trung tâm Vịnh Ánh Trăng, họ cũng là những người đang đi trên lằn ranh sinh tử.
Ngày thứ sáu của cuộc thi đối kháng, ngày thứ ba tiến vào Vịnh Ánh Trăng, một vùng đất tương đối bằng phẳng bên rìa khe nứt dung nham đang cuộn trào là nơi tạm thời dừng chân của Ryan và những người khác, Ryan ước tính quãng đường đã đi và xác định vị trí hiện tại của họ.
"Bây giờ chúng ta cách điểm nộp nhiệm vụ khoảng hai đến ba km." Ryan báo tin vui cho mọi người, điều này chứng tỏ họ sắp kết thúc cuộc thi đối kháng chết tiệt này rồi.
Ngày cuối cùng của cuộc thi đối kháng, cũng là ngày thứ bảy, những người vào trung tâm hẻm núi có thể ném thu hoạch của mình vào giỏ bất cứ lúc nào, miễn là họ cho rằng thu hoạch của mình đã đủ để giành chiến thắng trong cuộc thi.
"Tuyệt quá!" Harriet vừa lắc đầu vừa sờ mái tóc nhờn bóng của mình, tự chán ghét nói: "Bây giờ tôi chỉ muốn tắm nước nóng thật đã, sau đó nằm trên giường không làm gì cả, không nghĩ gì cả."
"Chết tiệt, đừng nói nữa, tôi nhớ cái giường của tôi." Farentino dựa lưng ra sau, phía sau cậu ta là vách đá gần như dựng đứng, "Ây da, cái gì đây?"
Cậu ta lấy ra từ dưới mông một cây bút máy vỏ ngoài bị gỉ sét, trên nắp bút khắc tên, cậu ta dựa vào ánh sáng dung nham gần đó để nhìn rõ chữ viết trên đó, "Leo Aubrey."
Ryan đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Farentino. Farentino giật mình, lắp bắp hỏi: "Anh, anh làm gì vậy, sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Cho tôi xem cây bút."
Farentino: "Ồ."
Cậu ta vỗ vỗ trái tim bé nhỏ của mình, cứ tưởng Ryan đột nhiên nhìn trúng mình, hù chết cậu ta rồi.
Ryan cẩn thận nhìn cây bút máy đó, chủ yếu là cái tên, nếu loại trừ khả năng trùng tên trùng họ thì chủ nhân của cây bút máy khắc tên này chính là người yêu mà chủ cửa hàng hoa sở hữu hoa hồng ánh trăng đang khổ sở tìm kiếm - Leo của Hana.
Harriet cảm thán, "Cứ tưởng không tìm thấy, không ngờ lại phát hiện ra ở đây."
Ryan gật đầu, "Niềm vui bất ngờ."
"Farentino, cậu nhìn ra sau xem." Alston đột nhiên lên tiếng.
Farentino vốn thích đọc tiểu thuyết, trí tưởng tượng lại vô cùng phong phú, lập tức cứng đờ tại chỗ, cậu ta nghĩ đến rất nhiều tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết kinh dị và phim ảnh, chỉ cần nhân vật chính quay đầu lại, chắc chắn sẽ phát hiện ra ma quỷ, xương cốt hoặc những thứ kinh dị bất thường trên tường. Cậu ta nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động không tự nhiên, dưới ánh mắt của mọi người, cậu ta từ từ quay đầu lại, trên tường không có gì cả.
Alston nói: "Bên dưới."
Farentino làm theo lời anh, rất nhanh đã phát hiện ra một cuốn sổ bìa da bên cạnh mông mình, chỉ thiếu chút nữa là cậu ta đã ngồi lên nó, sẽ phát hiện ra dấu vết của cuốn sổ này nhanh hơn. Với tư cách là một trinh sát mà trước khi ngồi xuống cũng không kiểm tra kỹ tình hình xung quanh, cậu ta có chút xấu hổ.
Cúi đầu đưa cuốn sổ cho Alston, tiếp tục kiểm tra xung quanh, không phát hiện thêm gì hữu ích. Cậu ta cẩn thận nhìn Alston, người trùng tên trùng họ với vị tướng quân này ngoài dự đoán lại rất ôn hòa, nhưng bên dưới sự ôn hòa đó là uy nghiêm không thể cưỡng lại của người lâu nay ở vị trí cao, ra lệnh, đôi khi cậu ta không kìm được muốn chào người này. Hơn nữa, sự dịu dàng vô tình bộc lộ trong cách anh ở chung với Ryan khiến cậu ta cảm động, muốn sớm tìm một đối tượng để kết hôn sinh con.
Farentino kìm nén sự ngưỡng mộ gần như sắp trào ra khỏi mắt, những lời cậu ta nói mình trên có già, dưới có trẻ, vợ ở nhà đang đợi cậu ta sinh con đều là nói dối. Cậu ta mang gen X, chỉ có người khác sinh con trên người cậu ta thôi, bĩu môi.
Nhận lấy cuốn sổ từ tay Farentino, Alston gật đầu tỏ ý cảm ơn, anh cầm cuốn sổ cùng Ryan xem.
"Đây là một cuốn nhật ký, ghi chép sớm nhất là ba năm ba tháng trước, dừng lại sau 96 ngày." Ryan lật qua lật lại sơ qua, chia sẻ với mọi người thông tin trực tiếp có được từ cuốn nhật ký.
Sau sáu ngày sinh tồn dã ngoại cường độ cao, thần kinh của mọi người đều căng như dây đàn, rất cần một số việc không liên quan đến nhiệm vụ để giảm bớt sự mệt mỏi về tinh thần, sau khi biết Ryan còn nhận ủy thác, họ liền coi đây là sự tồn tại khác biệt trong nhiệm vụ thi đấu đối kháng, tích cực giúp đỡ cùng nhau tìm kiếm.
"Nhanh kể xem mấy ngày cuối ghi chép gì đi." Ngay cả Jack trầm ổn nhất cũng không chịu nổi việc đi bộ lâu ngày trong Vịnh Ánh Trăng mờ ảo đỏ rực, thúc giục Ryan nhanh đọc nhật ký, cung cấp một số manh mối để tìm thấy Leo.
"Anh ta vào Đồng Cỏ Băng Giá vào tháng 7 ba năm trước, khi Bắc bán cầu bước vào mùa băng giá." Ryan không có sở thích tọc mạch chuyện riêng tư của người khác, trực tiếp bỏ qua nội dung nhật ký phía trước, lật đến mấy ngày trước khi kết thúc, nội dung về việc vào Đồng Cỏ Băng Giá bắt đầu.
Leo là một chàng trai thích ghi nhật ký mỗi ngày, có lúc dài dòng văn tự, có lúc chỉ vài câu ngắn ngủi, ghi chép lại những việc đã xảy ra trong ngày, sự thay đổi tâm trạng trong ngày.
Ngày 6 tháng 7, trời nắng
Bầu trời trên Đồng Cỏ Băng Giá rất xanh, tôi lại cùng lão York đặt chân đến đây, hy vọng có thể bắt được nhiều rắn hai sừng lâu năm hơn. Bố của Hana yêu cầu tôi đưa ra 10.000 tinh tệ để chứng minh năng lực của mình, tôi nghĩ mình có thể làm được, chỉ cần bắt được đủ rắn hai sừng trên mười năm tuổi. Anh yêu em, Hana.
Chữ viết của Leo rõ ràng, phóng khoáng, chứng tỏ anh ta là một chàng trai có tính cách cởi mở.
Alston lật một trang, là nội dung của ngày 7, 8, 9, chàng trai viết một hai câu, quá trình tìm kiếm rắn hai sừng mười năm tuổi của họ không suôn sẻ, người thợ săn giàu kinh nghiệm nhất là York còn bị cảm lạnh, không thể cung cấp thêm chỉ dẫn cho họ.
Giữa những dòng chữ tràn ngập sự thất vọng.
Ngày 9 tháng 7, mưa nhỏ
Rắn hai sừng trước đây bò đầy đất bây giờ giống như tuyệt chủng vậy, chết tiệt, bốn ngày rồi, chúng tôi chỉ bắt được bốn con, con già nhất mới tám tuổi, chỉ đổi được 500 tinh tệ. 500, 500 tốt đẹp biết bao, đáng tiếc không phải tôi bắt được. Tôi đã thảo luận với Hagerson mạo hiểm đến Vịnh Ánh Trăng một chuyến, lão York không đồng ý. Nhưng tôi không thể tay trắng trở về, anh yêu em, Hana.
Hy vọng có thể tìm thấy hoa hồng ánh trăng, nhà thám hiểm tóc nâu đó đã hứa sẽ mua với giá cao.
Ryan lật một trang, Leo vốn ghi nhật ký mỗi ngày vậy mà lại có hai ngày không viết.
Khi có nội dung trở lại thì đã là hai ngày sau, ngày 12 tháng 7.
Ryan đọc những dòng chữ trên đó, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại là tâm trạng vừa tràn đầy hy vọng vừa đầy lo lắng của một chàng trai.
Ngày 12 tháng 7, Vịnh Ánh Trăng chết tiệt không nhìn ra thời tiết gì cả
Tôi, Hagerson, Naville, Andy, Kidwell thật sự đã trải qua chín chết một sống mới đến được đáy vực, nơi này quá đáng sợ, Kidwell giây trước còn đang nói chuyện với tôi, giây sau anh ta lùi lại một bước đã biến mất trước mặt chúng tôi, chỉ để lại cho chúng tôi một tiếng hét lớn. Anh yêu em Hana, cầu mong em phù hộ cho anh.
Sau khi vào Vịnh Ánh Trăng, vận may của tôi đã thay đổi, tôi đã bắt được hai con thằn lằn hoa hồng, chỉ cần thêm một con nữa, tôi sẽ có 5000 tinh tệ!!!
Vì ánh sáng ở đây không tốt nên chữ viết của Leo trở nên mờ nhạt, lật thêm một trang, có hai "bông hồng" rơi vào tay Alston.
Alston nhìn hai bông "hoa hồng", giọng nói dịu dàng: "Leo rất yêu Hana."
Alston tựa vào vai Ryan để nhìn rõ hơn nội dung trên nhật ký. Ryan tự nhiên nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu anh, "Hana cũng yêu anh ấy."
Tiếp tục xem nhật ký, chỉ còn nội dung của hai ngày, có nghĩa là chàng trai tên Leo này chỉ còn lại hai ngày cuối cùng trên cõi đời.
Ngày 13 tháng 7, vẫn là một ngày không nhìn ra thời tiết
Hình như là ngày 13, tôi đã không biết mặt trời mọc hay lặn, cứ coi như hôm nay là ngày 13, vẫn là một ngày nhớ Hana, chúng tôi lại mất đi một người bạn đồng hành, anh ấy bị bọ cạp đá cắn, co giật rồi ngã xuống trước mặt tôi, tôi nghĩ, tôi nên quay đầu rời đi, trở về nhà thôi. Qua một ngày nữa, tôi sẽ chuẩn bị về nhà.
Trời ơi!
Hana, em có biết anh đã phát hiện ra gì không, một bụi hoa hồng ánh trăng lớn, chúng nở trong khe nứt vực sâu, anh nằm sấp trên mép khe nứt dường như có thể chạm vào chúng, anh thề, chỉ cách hơn một mét một chút, anh chắc chắn có thể mang chúng về nhà.
Giọng nói hơi trầm thấp của Ryan kết hợp với chữ viết của Leo, cho mọi người thấy khám phá mới của Leo!
Không dừng lại, Alston tiếp tục đọc ngày cuối cùng.
Ngày 14 tháng 7, chắc chắn là một ngày nắng đẹp
Anh sẽ đi hái hoa hồng ánh trăng, mang chúng về nhà, 10.000 tinh tệ đang vẫy gọi anh. Hana, đợi anh về nhà.
Nhật ký kết thúc đột ngột sau ngày này.
"Nội dung của những ngày cuối cùng là như vậy, chúng ta xem xét xung quanh, chắc chắn có thể tìm thấy thêm manh mối." Ryan có chút buồn bã khép nhật ký lại, nắm chặt tay Alston, không muốn buông ra nữa.
Mọi người: "..."
Bọn tôi muốn biết nội dung nhật ký, nhưng không muốn thấy hai người thay phiên nhau đọc!
Suy nghĩ cho những người độc thân chút đi, ok?
"Mọi người sao vậy?" Ryan vô tình thể hiện tình cảm mà không biết tâm trạng phức tạp của mọi người.
Alston vốn không hiểu biết nhiều về cảm xúc của người khác cũng vậy, anh liếc nhìn mọi người, "Hành động."
"Rõ!"
Derick, Harriet và Jack đột nhiên đứng dậy, gót chân chụm lại, giơ tay phải chào. Farentino chậm một bước, nhưng rất nhanh đã bắt kịp nhịp điệu của các đồng đội. Sau khi nói xong thì đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không đúng, một trái tim đầy dấu chấm hỏi hơi chùng xuống, cậu ta... cậu ta có phải đã bỏ sót điều gì không.
Nói là hành động thì đừng do dự gì nữa, rất nhanh Farentino đã tìm thấy manh mối cách nơi nghỉ ngơi của họ mười mét, cậu ta nửa quỳ trên mặt đất, thò đầu nhìn vào khe nứt, cách mặt đất chưa đầy hai mét có một bụi hoa hồng ánh trăng nở rộ, ba năm trước Leo nhìn thấy chắc chắn là cái này. Trên mép khe nứt có một chiếc đinh leo núi được cố định, một sợi dây leo núi chống mài mòn được buộc vào đó.
Mấy người nghe tin chạy đến nhìn vào bên trong, Ryan nói: "Kéo lên đi."
"Được." Farentino nói: "Vậy tôi kéo lên, lát nữa thấy gì cũng đừng sợ."
Harriet bĩu môi, "Anh nghĩ bọn tôi là người yếu tim à?"
Được rồi, rõ ràng là không phải, những người có mặt đều là quân nhân dày dạn kinh nghiệm, đã từng thấy nhiều loại xác chết ghê rợn.
Farentino kéo sợi dây lên, trọng lượng bên dưới không nặng, sẽ không thấy xác chết đáng sợ đâu. Rất nhanh, sợi dây được kéo lên, đồng thời kéo lên còn có một cánh tay, ngón tay, lòng bàn tay, cổ tay, cẳng tay... từ khuỷu tay trở đi đều không còn, xương trắng sẽ không bao giờ nói với cô gái mình yêu - Anh yêu em.
Ryan nhìn bộ xương trên mặt đất, tìm thấy một chiếc vòng tay bằng bạc trong ống tay áo rách nát, trên vòng tay có một miếng bạc hình trăng khuyết, trên miếng bạc có khắc hai chữ "Hana", đây chính là lá bùa hộ mệnh đó.
Ryan nói: "Chính là anh ta, người chúng ta đang tìm kiếm."
"Chúng ta mang cánh tay này về cho cô gái đó, có phải quá tàn nhẫn không?" Sau một hồi lâu, Farentino không nhịn được phá vỡ sự im lặng của mọi người.
"Không nhìn thấy xác, vẫn có thể có một niệm tưởng." Harriet cũng có mặt cảm tính của một người phụ nữ.
"Chỉ là ảo tưởng thôi, cô ấy nên đối mặt với hiện thực, tìm kiếm hạnh phúc mới." Alston nói có vẻ tàn nhẫn, nhưng người sống luôn phải nhìn về phía trước, anh nhìn Ryan, cuộc sống quá ngắn ngủi, nên trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại.
Ryan cởi dây leo núi quấn trên xương tay, tháo chiếc bùa hộ mệnh bằng bạc xuống, "Mang bùa hộ mệnh về, cũng đồng nghĩa với việc nói cho cô ấy biết sự thật rằng Leo đã chết, hãy để xương tay hợp nhất với chủ nhân của nó."
Nói xong, Ryan ném xương tay vào khe nứt, rất nhanh đã biến mất trong bóng tối, thậm chí không có một tiếng động rơi xuống. Leo yêu Hana, linh hồn của anh ấy chắc hẳn đã bay đến bên cạnh Hana.
Ryan nhét vòng tay bùa hộ mệnh, nhật ký, bút máy vào túi, nhưng cậu không đeo ba lô lên mà ném xuống đất, trước khi mọi người kịp phản ứng, cậu nắm chặt dây leo núi rồi nhảy mạnh vào khe nứt.
Alston: "Ryan!"
Anh nằm sấp trên mép khe nứt, nhìn vào bên trong, thấy Ryan đang đào bụi hoa hồng ánh trăng đó, bụi hoa hồng ánh trăng này đã mọc ở đây rất lâu rồi, bộ rễ phát triển, mọc ra hàng chục nhánh hoa, trở thành một bụi lớn.
Ryan: "Em không sao, anh đừng lo lắng."
Nhìn thấy Ryan bất chấp nguy hiểm, chỉ cần quấn dây quanh eo đã dám buông hai tay ra đào hố, Alston cảm thấy tim mình như ngừng đập, anh đã chứng kiến, trải qua những khoảnh khắc sinh tử rất nhiều lần, anh luôn có thể bình tĩnh đối mặt, duy chỉ có lần này anh không thể bình tĩnh lại được.
Anh cảm thấy mình không thở được, tháo khẩu trang ra để không khí tràn vào phổi nhiều hơn, nín thở không dám phát ra tiếng động nào khiến Ryan phân tâm.
Nhìn thấy khuôn mặt sau lớp mặt nạ của Alston, Farentino ngơ ngác nhìn các đồng đội khác, các đồng đội gật đầu nghiêm túc.
Farentino: "!!!"
Farentino: "???"
Tất cả những điểm kỳ lạ bây giờ cậu ta đều đã hiểu, đều đã hiểu! Cậu ta nhớ lại sau khi mình thành công xâm nhập vào hang trùng tộc, phá hủy tổ ấp trứng của trùng tộc rồi khải hoàn trở về, được tướng quân triệu kiến. Lúc đó còn có những người khác, môi trường ồn ào, tướng quân chỉ cần ho nhẹ một tiếng, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.
Âm thanh này khắc sâu vào trong tâm trí, rất nhiều ngày sau cậu ta vẫn mơ thấy. Tướng quân Alston là thần tượng của toàn quân đoàn Thập Tự Kim, là nam thần trong mơ của cậu ta.
Mà bây giờ...
Farentino tay chân cứng đờ đứng tại chỗ, cậu ta, cậu ta... mấy ngày nay cậu ta đã làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc vậy, để tướng quân xem trò hề T^T, cậu ta mất mặt quá.
"Tại, tại sao không nói với tôi?" Farentino nghẹn ngào hỏi.
Jack bất đắc dĩ vỗ vai cậu ta, "Cậu cũng thật là thần kỳ." Trong vòng sáu ngày, tướng quân không chỉ một lần tháo khẩu trang ra, vậy mà Farentino lần nào cũng không nhìn thấy, cái thể chất thần kỳ này. "Tướng quân rất hòa nhã, sẽ không để ý đâu."
Farentino tủi thân nghịch ngón tay, từ khi trưởng thành cậu ta chưa từng làm thế này.
"Tôi, tôi, tôi..." Tôi mãi mà không nói ra được.
"Đừng lo lắng, Harriet cũng từng làm chuyện ngu ngốc giống cậu." Derick lấy ví dụ bên cạnh để khai sáng cho Farentino.
Harriet khó chịu hét lên: "Này này này, đã nói là không nhắc đến rồi mà."
Farentino cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Họ hoàn toàn không lo lắng cho Ryan ở trong khe nứt vực sâu, chàng trai ôn hòa này có thực lực mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức dường như không có giới hạn, làm sao có thể không hái được một bụi hoa hồng ánh trăng, đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn, Ryan dám xuống đào hoa hồng, đó là có năng lực mạnh mẽ làm chỗ dựa, không phải là làm bừa.
Alston quan tâm nên mới hoảng loạn.
Chỉ mười mấy phút sau, Ryan đã nhổ cả gốc hoa hồng ánh trăng lên, ném lên trên, "Bắt lấy!"
Alston mắt tinh tay nhanh, nhanh chóng bắt lấy hoa hồng, còn Ryan dùng sức đạp vào vách khe nứt, mượn lực nhảy lên, gần như cùng lúc với hoa hồng đến mặt đất. Giây phút tiếp đất, cậu bị Alston tát một cái, không phải tát thẳng vào mặt, mà là lướt qua mặt đánh nhẹ vào cổ cậu. Ryan ngẩng đầu lên, nhìn thấy Alston mặt mày xanh mét, vẻ nghiêm túc chưa từng thấy. Cậu biết hành động vừa rồi của mình là liều lĩnh, cậu lập tức nói: "Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng."
Alston tức giận đến run người, không muốn nói chuyện, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đeo khẩu trang vào, ôm bó hoa hồng ánh trăng lớn có cả rễ quay người lại, nhìn thấy Derick, Jack bốn người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng thẳng người, giống như đang đứng nghiêm.
"Xuất phát." Alston ra lệnh không chút do dự.
"Rõ!" Bốn người nhanh chóng đáp lời, cầm ba lô lên rồi tiến về phía trước, lúc đi Derick còn cho Ryan một ánh mắt tự cầu phúc.
Ryan: "..." Tôi sai rồi, không nên mạo hiểm mạng sống vì hoa hồng ánh trăng, sau này dù có bất đắc dĩ phải mạo hiểm cũng phải ở nơi Alston không nhìn thấy.
Cậu vội vàng cầm ba lô lên, bám sát phía sau Alston, "Sau này em nhất định sẽ suy nghĩ kỹ trước khi hành động, tuyệt đối không đem mạng sống của mình ra đùa giỡn. Vừa rồi em đã xác định, đinh leo núi và dây leo núi đều chắc chắn không bị hư hại nên em mới dám xuống, em sẽ không đem mạng sống của mình ra đùa giỡn. Tin em đi, Alston. Còn nữa, xin lỗi vì đã làm anh lo lắng."
Tâm trạng Alston rất rối bời, anh nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ đến lúc nhỏ mẹ ốm yếu nằm trên giường bệnh, nghĩ đến bố ngồi bên giường bệnh vẻ mặt trống rỗng, nghĩ đến sau khi mẹ mất, tinh thần của bố như bị rút hết, nghĩ đến trong căn biệt thự trống rỗng chỉ có một mình anh... Từng trải qua cảm giác có được liền không chịu nổi sự mất mát, anh vừa nghĩ đến việc Leo chết vì hái hoa hồng ánh trăng, khoảnh khắc Ryan nhảy vào khe nứt, không khí trong phổi anh như bị rút hết, cả người tê dại như bị điện giật! Ngay cả bây giờ, hai chân anh vẫn còn bủn rủn.
Anh cắn cắn môi dưới, đột nhiên quay người lại lao vào lòng Ryan. Ryan ngẩn người, dang rộng vòng tay ôm lấy Alston, mọi thứ đều không cần nói thành lời.
Một hai phút trôi qua.
"Buông anh ra." Giọng nói của Alston khàn khàn.
Ryan có chút không nỡ.
Alston nói: "Em làm hỏng hoa của anh rồi."
Ryan lúc này mới lưu luyến buông ra, "Sẽ không hỏng đâu, sức sống của hoa hồng ánh trăng rất mãnh liệt, một cành hoa bị cắt ra mà bảo quản đúng cách cũng có thể sống được mười mấy năm. Bây giờ có cả rễ, chúng ta có thể trồng nó, nó sẽ ở bên chúng ta suốt đời, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu."
"Em nhớ lời em nói." Alston đẩy Ryan ra, xoay người tiếp tục đi về phía trước, nhìn kỹ thì thấy tai anh hơi đỏ.
Ryan cười toe toét, bước nhanh vài bước đi song song với Alston.
Mấy người kia đã biết ý từ sớm mà đi lên phía trước, để lại không gian riêng cho cấp trên cao nhất và lính mới trên tàu Hình Thiên, cấp dưới mà làm được như họ, chắc chắn là tốt nhất!
Ryan dự đoán không sai, cách đó 2km chính là trung tâm của Vịnh Ánh Trăng, một chiếc giỏ nhựa khổng lồ được đặt ở đó, bên trong không có chiếc ba lô nào, họ là nhóm đến sớm nhất, nhưng không phải là những người đầu tiên. Đợi đến khi Ryan và Alston đến nơi, nhìn thấy Derick, Jack bốn người đang đối đầu với Khải Kỳ và Serra. Serra đã trải qua sáu ngày sinh tồn dã ngoại, anh chàng búp bê sứ trắng bệch như sắp vỡ tan bất cứ lúc nào nhưng đôi mắt lại sáng đến đáng sợ. Đợi đến khi Ryan xuất hiện, anh ta càng nhìn chằm chằm vào Ryan, rõ ràng là đang dựa vào vách đá, nhưng lại dùng ánh mắt nhìn xuống từ trên cao, ngạo mạn hếch cằm lên, giống như đang nhìn một con kiến đáng thương không ngừng giãy giụa bị anh ta chơi đùa trong lòng bàn tay.
"Ryan Smith." Serra nhếch mép, cười khinh miệt, "Hừ."
Alston mặc quân phục thống nhất, đeo khẩu trang, nói lên: "Serra."
Serra cười lạnh liên tục, "Lính quèn, tên của tôi mà cũng dám gọi à?"
Bốn người Derick nhìn Serra với vẻ kỳ quái, Ryan nhếch mép, niềm vui không che giấu được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro